Chương 5001
Nói xong lời này, hai người là Nguyễn Bảo Lan và Tô Lam đã chuẩn bị quay người rời đi.
Phương Thu Cúc thấy hai người bọn họ muốn đi, trong lúc nhất thời cũng có chút nóng nảy.
Cô ta đứng lên trong sự cuống quýt, đuối theo Nguyễn Bảo Lan thật nhanh: “Cô Nguyễn chờ một chút, tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với cô.”
Nguyễn Bảo Lan quay đầu nhìn Phương Thu Cúc một cái: “Thật ngại quá cô Phương, cô muốn nói nhưng thật sự là tôi không có hứng thú nghe.
Nếu như cô thật sự muốn nói hết mọi chuyện ra, tôi đề nghị cô hãy trực tiếp đi tìm Thẩm Tư Huy trước đã.”
“Được rồi Bảo Lan, đừng nói nhảm nhiều như vậy với cô ta nữa, chúng ta đi thôi!”
Tô Lam kéo Nguyễn Bảo Lan lại, hai người bước nhanh hơn.
Phương Thu Cúc ở đằng sau thấy cảnh này càng tỏ ra sốt ruột hơn nữa.
Cô ta bước nhanh đuổi theo, còn bắt cánh tay của Nguyễn Bảo Lan lại: ‘Cô Nguyễn, thật ra tôi và Thẩm Tư Huy sớm đã…”
Phương Thu Cúc còn chưa nói hết lời, đột nhiên ở cửa quán cà phê truyền đến một tiếng quát lớn vô cùng táo bạo: “Phương Thu Cúc, cuối cùng thì cô muốn làm gì? Buông cô ấy raI”
Một tiếng quát lớn này không chỉ khiến Phương Thu Cúc giật nảy mình, cũng làm cho hai người là Nguyễn Bảo Lan và Tô Lam đều ngây ngẩn cả người.
Các cô nhìn ra cửa quán cà phê theo bản năng.
Chỉ thấy Thẩm Tư Huy đang đứng vịn khung cửa ở cửa ra vào không kịp thở.
Khuôn mặt đẹp trai bởi vì chạy quá nhanh mà hiện lên màu đỏ.
Trên trán lít nha lít nhít rịn đầy mồ hôi.
Bây giờ đôi mắt của anh ta đang lườm Phương Thu Cúc một cách độc ác.
Trong lúc mọi người còn chưa lấy lại tỉnh thần, anh ta đã bước nhanh tới bắt lại cổ tay Phương Thu Cúc, đẩy cô ta sang một bên: ‘Đừng đụng vào cô ấy!”
Có lẽ là bởi vì quá mức nóng lòng, đến mức Thẩm Tư Huy cũng không khống chế trên tay sức lực.
Dù rằng Phương Thu Cúc cũng không mang giày cao gót, thế nhưng bị Thẩm Tư Huy đẩy như vậy là cô ta lùi lại hai bước, cô ta vẫn bị treo chân một chút: ‘ÁI”
Một tiếng thốt lên khe khẽ, cả người cô ta ngã sang bên trái, đúng lúc phần bụng đâm vào cạnh bàn tròn.
Chỉ nghe được “Âm” một tiếng vang lên, góc bàn nhỏ trực tiếp bị Phương Thu Cúc đụng ngã xuống đất.
Mà cả người cô ta cũng quỳ ghé vào bên cạnh bàn nhỏ.
“Bảo Lan, em không sao chứ? Cô ta có làm gì em không?”
Thẩm Tư Huy chạy tới bên cạnh Nguyễn Bảo Lan trước tiên, đánh giá cô †a từ trên xuống dưới một phen.
Sau khi xác định cơ thể của Nguyễn Bảo Lan không có bất kỳ thứ gì khác lạ, anh ta mới thở dài một hơi: “Cũng may em không có chuyện gì!”
Từ khi Thẩm Tư Huy đi đến Mỹ, xác định Nguyễn Bảo Lan đã mang thai hơn hai tháng.
Anh ta luôn lo lắng đề phòng. với bất kỳ hành động gì của Nguyễn Bảo Lan.
Sợ không cẩn thận sẽ làm bị thương đến đứa bé trong bụng của cô ta.
Thế nhưng anh ta cũng không biết, hành động thô lỗ của mình vừa đã tạo thành hậu quả gì.
Bây giờ đối mặt với Thẩm Tư Huy hỏi han ân cần.