Chương 4982
Hai con người bị nhốt trong không gian chật hẹp này, mặt bất giác đỏ lên, cùng với đó là tiếng tim đập thình thịch.
Khí thế lúc nãy của cô đã bị ánh mắt của Quan Triều Viễn đè bẹp.
Tô Lam lập tức cảm thấy cả hai chân mình đều đang mềm nhũn ra.
Nhưng cô cũng không quên mất lý do khiến hai người trở thành bộ dạng này.
Cách trừng phạt của anh thật sự là quá đặc biệt rồi, cô chịu không nổi. Cho nên cô đã nhanh trí, trước hết cứ nhận lỗi sai đi đã.
“Chồng yêu, bây giờ anh có muốn nghe em giải thích không?”
Tô Lam nép người vào lòng anh, nhỏ nhẹ lên tiếng. Bộ dạng giống hệt một con thỏ trắng phải chịu ấm ức.
Quan Triều Viễn mang theo hơi men ngà ngà phả vào mặt cô: “Em nên tạo ra một lý do đủ để thuyết phục anh!”
Tô Lam giơ ngón tay lên thề với trời: “Em thật sự không hề có bất cứ quan hệ gì với người đàn ông đó.”
BETII Quan Triều Viễn nhíu mày.
Tô Lam lập tức lên tiếng chặn lời anh: “Chỉ cân anh muốn biết thì em sẽ nói cho anh nghe, chỉ là anh cần kiên nhãn một chút.”
Đôi mắt Tô Lam long lanh, trong suốt giống như một hồ nước có thể nhìn thấy tận đáy.
Quan Triều Viễn không nói gì, nhưng cả người đều đã dần dần thả lỏng.
Điều này chứng tỏ cơn giận dữ của anh cũng đã biến mất nửa phần, bây giờ anh cũng đã sẵn lòng nghe cô giải thích.
“Lúc đầu, em có chút rắc rối trong việc tìm biên kịch cho “Đại Mộng Vô Song hai. Cô ấy có một điều kiện, chính là gặp được người đàn ông đó nên em đã dây dưa với anh ta một thời gian.”
“Đó có phải là lý do em ôm anh ta không?”
Quan Triều Viễn nghe được sự việc là do Tô Lam chủ động, màng phổi như muốn nổ tung ra.
Tô Lam vội vàng giải thích: “Bởi vì lúc đó em bị chảy máu mũi, anh ta đến đỡ em, chỉ có vậy thôi!”
“Ý em nói cái ôm đó là giả, không phải thật sao!”
Quan Triều Viễn cúi đầu nhìn cô: “Tô Lam, em hay thật đấy, thế mà lại tùy tiện đi theo một thằng đàn ông, em biết điều đó có nghĩa gì không?”
Tô Lam ngây ngẩn cả người, vì sao phản ứng của Quan Triều Viễn và Chiến Lưu Thành lại giống nhau đến như vậy?
Cô nói chuyện với Chiến Lưu Thành cũng chỉ vì chuyện chảy máu mà thôi, ngoài ra không có sự mập mờ nào cải “Anh không tin em sao chồng?”
Tô Lam cảm thấy vô cùng khó hiểu với thái độ của Quan Triều Viễn, đồng thời cũng vô cùng thất vọng.
Hai người bọn họ lấy nhau lâu như vậy rồi, vô cùng hòa thuận cũng như tin tưởng đối phương.
“Không phải là anh không tin em, anh chỉ không tin những tên đàn ông khác!”
Anh là đàn ông nên mới càng hiểu rõ đàn ông.
Quan Triều Viễn nhíu mày, trông thấy hốc mắt Tô Lam đã ửng đỏ, trong lòng anh chợt cảm thấy không nỡ.
Thôi bỏ đi, trước kia điều khiến anh cảm thấy vui vẻ không phải chính là bộ dạng ngây thơ trong sáng của cô hay sao?