Chương 4911

“Nếu là như thế thì mọi chuyện đơn giản hơn nhiều. Nếu như ngay từ khi bắt đầu cậu đã lựa chọn tin tưởng anh ấy thì tốt nhất là kiên trì tới cùng, đừng gây phiên phức cho mình nữa.”

“Dù sao nếu như Quan Triều Viễn muốn lừa cậu thì cậu cũng chẳng có cách nào điều tra ra được chân tướng sự việc cả, chẳng lẽ không đúng à?”

Tô Lam biết Lâm Thúy Vân nói rất đúng.

Nhưng nghe như vậy thì trong lòng cô vân có chút lo lắng: “Thúy Vân, vậy nếu như giáo sư Lục dùng cái cớ muốn tốt cho cậu mà che giấu cậu một số chuyện thì cậu sẽ tha thứ cho anh ấy không?”

“Anh ta dám ư?”

Lâm Thúy Vân đứng dậy vỗ bàn không do dự!

Lục Mặc Thâm đứng bên cạnh đang gọt táo cho cô ấy nghe thế thì tay run lên một cái, quả táo suýt chút nữa là rơi xuống đất.

Lục Mặc Thâm nhíu mày đưa tay đẩy kính gọng vàng của mình lên rồi nhìn Lâm Thúy Vân với vẻ không vui.

Ánh mắt này còn mang theo sự uy hiếp và không vừa lòng.

Lâm Thúy Vân vừa rồi còn đang rất đắc ý, cô ấy vừa thấy thế thì sợ.

Đành cười hì hì rồi ngồi lại lên ghế sô pha.

Dù sao từ khi cô mang thai thì Lục Mặc Thâm trở nên vô cùng nghiêm khắc.

Không cho cô ấy ăn những thực phẩm rác, dinh dưỡng bữa ăn phải phong phú và đầy đủ.

Chỉ là hai điều này cũng đủ để khiến cho một kẻ ăn hàng như Lâm Thúy Vân vô cùng đau lòng.

Thậm chí Lục Mặc Thâm còn yêu cầu cô ấy không thể làm những động tác có phạm vi lớn trong ba tháng đầu thai kỳ.

Càng không được xúc động.

Cho nên động tác đứng dậy võ bàn, gào to vừa rồi của Lâm Thúy Vân khiến anh ta vô cùng khó chịu.

Nếu như không phải vì Lâm Thúy Vân còn đang nói chuyện với Tô Lam thì Lục Mặc Thâm chắc chăn sẽ ôm cô ấy vào phòng ngủ, nằm im trên giường ba ngày không cho xuống.

Lâm Thúy Vân quay mặt đi, cô cầm lấy điện thoại rồi nói với giọng khoe khoang: “Giáo sư Lục đối xử với mình rất tốt, mình muốn sao trăng anh ấy cũng hái cho mình. Nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa.”

“Anh ấy chắc chắn sẽ không làm chuyện có lỗi với mình.”

Lâm Thúy Vân nói xong còn quay đầu nhìn về phía Lục Mặc Thâm với vẻ lấy lòng: “Chồng ơi, em tin tưởng anh như thế, anh có cảm động không?”

“Ninh nọt.”

Lục Mặc Thâm liếc cô ấy một chút, nở một nụ cười khinh bỉ rồi tiếp tục cúi đầu gọt táo.

Lâm Thúy Vân và Tô Lam lại trò chuyện thêm một lúc.

Hai cô bạn thân ngồi lại gần nhau luôn có vô số chuyện để nói.

Mà hai người các cô còn có thể liên hệ hai đều tài không hề liên quan gì tới nhau, trò chuyện vô cùng phấn khởi.

Lâm Thúy Vân vẫn cảm thấy có chút chưa đã.

Tô Lam ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường một chút thì phát hiện môi lần mình và Lâm Thúy Vân nói chuyện phiếm đều không thể nào dứt được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện