Chương 4897

Sau khi được cấp dưới của Tô Duy Nam đưa đến đây, cô ta lập tức bị nhốt vào một căn phòng nhỏ không có ánh sáng.

Thật ra, Diệp Hân Nguy đã nghĩ đến điều này ngay từ khi còn ở trong căn phòng nhỏ không có một chút ánh sáng trước đó rồi.

Nếu như được phép lựa chọn, cô ta thà phục vụ những người đàn ông ở bên ngoài kia còn hơn là bị giam giữ một mình ở trong một căn phòng tối tăm không có một chút ánh sáng mặt trời này.

Dù sao loại chuyện này cũng không phải là cô ta chưa từng làm và thật ra là cô ta đã quen rồi.

Chỉ tiếc là người phụ trách của Ám Hương là mẹ Hương ngay cả một cơ hội được nhìn thấy mặt và để cô ta nói một câu cầu xin được tha thứ cũng không cho cô ta.

Cả cơ thể của Diệp Hân Nguy run rẩy mà đi về phía trước, cuối cùng cô ta bị một người đưa vào trong một phòng VỊP đã được bao trọn gói.

Vốn dĩ cô ta tưởng rằng cấp dưới của mẹ Hương sẽ đưa cô ta đi phục vụ khách hàng luôn.

Nhưng khi mở cửa và bước vào thì cô ta lại phát hiện có một bóng người cực kỳ quen thuộc đang ngồi trên ghế sô pha.

Vẻ mặt của Diệp Hân Nguy đột nhiên thay đổi, cả người cô ta giống như bị người khác ấn vào huyệt đạo mà đứng im tại chỗ và không có cách nào để động đậy được.

“Chúng ta đã đưa người đến rồi.

Chúc ngài chơi thật vui vẻ.”

Sau khi người phục vụ đóng cửa thì anh ta rời đi một cách bình tĩnh.

Cơ thể của Diệp Hân Nguy cứng ngắc mà đứng tại chỗ, ánh mắt cô ta vô cùng đờ đân nhìn người đang ngồi trên ghế sô pha.

Cảm giác sợ hãi từ lòng bàn chân tăng vọt lên và nhanh chóng choán hết tất cả não bộ của cô ta.

Cô ta chỉ cảm thấy máu trong cả cơ thể mình đã nguội lạnh và mọi tế bào đều đang kêu gào.

Cô ta sợ hãi đến mức chỉ muốn nhanh chóng chạy trốn khỏi đây, nhưng đôi chân của cô ta lại như bị đóng đỉnh và hoàn toàn không thể bước nổi một bước.

“Đó là cách cô hoàn thành nhiệm vụ mà tôi đã giao cho cô sao?”

“Tôi đã nói ngay từ đầu rồi, nếu cô cứ cố chấp muốn đấu với tôi thì cô sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu.”

Người đàn ông ngồi trên sô pha đột nhiên lên tiếng.

Anh ta mặc đồ màu đen, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang.

Khi người đó còn chưa nói xong thì Diệp Hân Nguy đã cảm thấy đôi chân mình mềm nhữũn và cô ta trực tiếp ngã xuống đất.

Trước đây, người này chính là người đã nhốt cô ta trong nhà để xe dưới lòng đất bỏ hoang và tra tấn cô ta suốt ba ngày ba đêm.

Trong vài ngày đó, tất cả những gì đã trải qua đều in sâu đậm vào tâm trí cô ta, dù làm thế nào cũng không thể xóa đi được.

Cho nên mỗi lần chỉ cần nhìn thấy người này, trong lòng cô ta đều sẽ sinh ra cảm giác sợ hãi.

Đó là một loại bệnh tâm lý không có biện pháp nào để khắc phục được.

Đó là một loại cảm giác khuất phục một cách vô điều kiện đối với kẻ đáng sợ đang ở trước mặt này.

Người đang ngồi trên ghế sô pha đột nhiên đứng dậy và chậm rãi đi đến gần Diệp Hân Nguy.

Anh ta càng đi đến gần thì càng có thể nhìn thấy được rất rõ Diệp Hân Nguy đang run rẩy dữ dội vì sợ hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện