Chương 4883

“Càng huống hồ tính cách của cậu tùy tiện cẩu thả, bình thường nhảy tới nhảy lui, phải biết tiết chế một chút đấy!”

Thấy Tô Lam cố chấp muốn dìu mình, Lâm Thúy Vân cũng đành mặc kệ cô. Nhưng mà hành động của cô khiến Lâm Thúy Vân vô tình nhìn thấy chiếc nhân đeo trên ngón áp út của Tô Lam: “Đây là quà của nam thần tặng cậu à?”

Tô Lam gật đầu: ‘Ừm, chính là lúc trên đường tới đây! Lễ nào anh ta sợ mình nhìn thấy nhãn cưới của các cậu lên ghen ty, cho nên mới mua cho mình đeo trước?”

“Nam thần nhà mình không ấu trĩ như cậu nghĩ đâu! Cho dù là thật, anh ấy cũng không muốn cậu ghen ty với người khác mà thôi.”

Lâm Thúy Vân liếc xuống chiếc nhân kim cương màu xanh lam trên ngón áp út bên phải của cô, khóe miệng hơi nhếch lên.

Đêm qua khi Lục Mặc Thâm cầu hôn cô ấy đã tặng nó cho cô ấy.

“Tốt nhất là như thế!” Tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng Tô Lam lại cảm thấy rất vui.

“Đương nhiên là như vậy rồi! Thật ra bình thường mình cũng Lục Mặc Thâm nói chuyện, cũng nghe anh ấy nhắc qua một lần.”

“Nam thần nhà mình bởi vì chuyện của cha mẹ anh ta cho nên trước giờ luôn giấu kín tình cảm của mình.”

“Nhưng càng là người như vậy, thì tình cảm đối với một người nào đó sẽ lại càng sâu đậm hơn rất nhiều!”

“Anh ấy ở sau lưng đã làm cho cậu nhiều chuyện như thế, nhưng chưa từng sẵn sàng nói trước mặt cậu.”

“Người đàn ông sắp tuyệt chủng như thế được cậu nhặt về, cậu còn không mau quay về nhà mà tận hưởng niềm vuil”

Khóe miệng Tô Lam khế cong lên.

Quay lại nhìn bóng lưng của Quan Triều Viễn từ xa, cô cảm thấy giống như bản thân đang có được cả thế giới vậy.

Bồng chốc, cô nghĩ đến dáng vẻ kích động đến mức khó mà kìm chế của Lục Mặc Thâm khi khi nấy tuyên bố bản thân anh ta sắp được làm cha.

Cô lại nhìn sang Lâm Thúy Vân: “Thúy Vân, sinh con cho giáo sư Lục, cậu thấy vui chứ?”

Khóe miệng Lâm Thúy Vân cong lên một nụ cười hạnh phúc, cô ấy cúi đầu nhẹ nhàng vuốt ve vùng bụng phẳng lì của mình: “Thật ra mình cũng không rõ khi cậu mang thai sẽ như thế nào.”

“Nhưng mình cảm thấy chuyện này xảy ra trên người tớ, cảm giác thật sự rất thần kỳ.”

“Trong bụng của cậu đang dần hình thành đứa con của cậu và người cậu yêu thương, nó là minh chứng của tình yêu, là kết tinh tình yêu của hai người, lúc nào cũng có thể nhắc nhở các người, cần phải yêu thương đối phương hơn nữa, càng phải bao dung đối phương, cảm giác này mình thấy rất là hạnh phúc.”

Thời gian nhanh chóng trôi qua, bữa tiệc của mọi người cũng sắp kết thúc.

“Chúng ta phải về rồi.” Quan Triều Viễn đứng dậy gọi hai người vẫn còn đang nói chuyện vui vẻ trong vườn kia.

Tô Lam quay lại, dưới ánh chiếu của tịch dương, bóng dáng của Quan Triều Viễn dường như được bao phủ bởi một thứ ánh sáng vàng nhàn nhạt mờ ảo.

Một người đàn ông phóng túng, tự do lại vì cô mà trao ra tất cả. Tô Lam chỉ cảm thấy tim mình mềm nhữn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện