Chương 4880

“Các người nằm ở bệnh viện nghỉ ngơi vài ngày, đến lúc đó chúng tôi đợi uống rượu mừng của các người!”

Tần Tấn Tài mỉm cười vẫy tay rồi đi theo mấy người Quan Triều Viễn rời khỏi đó.

Lúc này, trong phòng chỉ còn lại hai người Lục Mặc Thâm và Lâm Thúy Vân.

Anh ta dụi đầu vào cổ Lâm Thúy Vân, ngửi thấy mùi thơm quen thuộc trên người cô ấy: “Lâm Thúy Vân, cho dù sau này có gặp phải chuyện gì, cũng không được phép nói chia tay với anh như khi nấy, có hiểu không?”

Khi nấy nhận được cuộc gọi của Lâm Thúy Vân, cho dù biết cô ấy bị ép bất lực sẽ nói ra những lời đó, nhưng Lục Mặc Thâm vấn cảm thấy bản thân không thể kiềm chế được, lòng đau như cắt.

Lâm Thúy Vân lắc đầu nói: “Em đồng ý với anh, sau này cho dù người khác có cầm dao kề vào cổ em, em cũng sẽ không rời xa anh.”

“Ừm, ngoan…” Lục Mặc Thâm cúi đầu hôn cô.

Từ sau khi hai người dùng khổ nhục kế, tình yêu của Lục Mặc Thâm có thể nói là bớt đi một chướng ngại nặng nề.

Tuy nói bà Lục vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận, nhưng sau khi trải qua vụ việc nhảy lầu kinh hãi lần này, bà ta cũng đành phải tạm thời im lặng.

Lục Mặc Thâm như được mở đường tiến tới, ngày thường lúc đi dạy, ánh mắt khóe mi đều là ý cười và sự thỏa mãn.

Sau bữa tụ hợp, Tô Lam nhìn hai người bọn họ ngọt ngào giống như vừa rơi vào hủ mật, không khỏi thở dài: “Tình cảm hai người bọn họ thật tốt!”

Quan Triều Viễn ở một bên có hơi sững sờ khi nghe thấy lời này.

Anh đưa cánh gà đã nướng xong cho vào bát của Tô Lam, ra vẻ mờ ám nói: ‘Ý của em là tình cảm của chúng ta không tốt sao? Nếu không tại sao đi ghen tị với người ta làm gì?”

Tô Lam lập tức nghe được sự khó chịu trong lòng của Quan Triều Viễn qua câu nói đó.

Cô vội quay đầu lại và hôn lên má anh: “Sao lại có chuyện đó! Cho dù tình cảm hai người bọn họ tốt thật, cũng không bằng hai người chúng ta kề vai sát cánh, uyên ương quấn quýt.”

Ngay khi Tô Lam sắp buồn nôn vì câu nói đó của mình thì cô nhìn thấy Quan Triều Viễn hình như đang cảm thấy rất là hài lòng.

Thậm chí anh còn gắp thêm cho cô hai miếng thịt, coi như là phần thưởng.

Ngày hôm sau, mới sáng sớm mà Quan Triều Viễn đã kéo cô dậy, anh đưa cô đến một cửa hàng trang sức thuộc tập đoàn Quan thị, bên trong toàn là trang sức rực rỡ đủ loại, Tô Lam hiếu kỳ hỏi: “Ông xã, anh dẫn em đến đây làm gì?”

“Đến phố trang sức, đương nhiên là để mua đồ rồi!”

Trong lúc trò chuyện, hai người đi đến trước một quầy hàng.

Sau khi nhìn thấy Quan Triều Viễn, nhân bán hàng lập tức tỏ ra vô cùng cung kính, trên mặt cũng tươi cười nhiều hơn: “Cậu Lệ, cậu tới rồi?”

Quan Triều Viễn gật đầu, ánh mắt vẫn điềm nhiên: “Thứ tôi cần đã chuẩn bị xong chưa?”

Cô nhân viên bán hàng nhanh chóng gật đầu, cô ta vừa lấy nó ra vừa giải thích: “Bởi vì nó đã được gửi đến nhà thiết kế chính ở Paris đắt làm thủ công, cho nên mất nhiều thời gian hơn một chút.”

Nói rồi, cô ta lấy hộp quà được gói lại rất tinh tế đặt lên mặt bàn.

“Thử xem!” Quan Triều Viễn nói với Tô Lam.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện