Chương 4867

Người không nghe lời chỉ có một kết cục.

Hoặc là lặng yên biến mất không một tiếng động hoặc là…

Tú bà sẽ dùng thuốc để khống chế Cô ta.

Qua bảy ngày này, học ngoan rồi, nói không chừng tú bà có thể đem cô ta ra ngoài kiếm chút tiền lời.

Nếu không qua nổi bảy ngày, sẽ bị ném tới bãi tha ma phía sau núi.

Hơn nữa bên ngoài Ám Hương có rất nhiều vệ sĩ canh gác.

Phụ nữ tay không tấc sắt muốn chạy ra ngoài, căn bản giống như lên trời vậy.

Phụ nữ ở trong đó, bình thường đều ăn diện gọn gàng đẹp đẽ.

Nhưng chỗ các cô ở lại vừa bẩn vừa hôi.

Hơn nữa tú bà cũng sẽ không quản việc các cô có ngã bệnh hay không, hay là thân thể không thoải mái.

Nếu các cô không hoàn thành tiêu chuẩn đã định ra, vậy sẽ phải chịu đòn.

Ném Diệp Hân Nguy vào nơi đó, vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời, đó là báo ứng của cô ta.

Bởi vì trên thế giới này, làm người ta chết không phải là một chuyện rất khó.

Chết liền giải thoát rồi, khiến người đó muốn sống không được, muốn chết cũng không xong mới là sự trừng phạt lớn nhất.

Tô Duy Nam thu hồi suy nghĩ: “Những việc này không được để Mộ Mãn Loan biết.”

Những chuyện dơ bẩn đen tối này cứ để anh tới làm.

Cô ấy chỉ cần sống vui vẻ đơn thuần bên cạnh anh, được anh che chở cẩn thận là được.

“Vâng Boss.”

Sau khi Thomas rời đi, Tô Duy Nam tiến vào phòng nội trú chăm sóc đặc biệt.

Thẩm Thiên Nhật đã qua khỏi cơn nguy kịch, nhưng làn da sau lưng đã bị thương tổn ba phần năm.

Lúc này đang năm trên giường bệnh truyền nước.

Vu Thắng Nam ngẩn ngơ đứng bên ngoài cửa sổ thủy tinh, cũng không biết đang nghĩ những gì.

Tô Duy Nam chậm rãi bước tới, đứng ở bên cạnh bà ta.

“Cậu Tô, cậu bây giờ tới đây là để đòi lại công bằng cho Mộ Mẫn Loan sao?”

“Con bé đã mất tích rồi, tin rằng công đạo của cậu Tô đã đòi lại được rồi đii”

Lúc Vu Thắng Nam nói ra những lời này vô cùng bình tĩnh, thật giống như đã bị đào rỗng cả linh hồn lẫn thể xác.

Cũng đúng thôi! Con gái mất tích, cha của đứa nhỏ lại nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt.

Quá thảm thương rồi!

Nhìn thấy Vu Thăng Nam như vậy, chóp mũi của Tô Duy Nam hừ lạnh khinh miệt: “Mù quáng ngu dốt!”

Vu Thăng Nam bị lời nói lạnh như băng của anh ấy châm chọc làm nổi giận.

Bà ta quay đầu nhìn anh: “Cậu Tô, tôi biết cậu quyền lực ngất trời, tôi và Thẩm Thiên Nhật căn bản không phải là đối thủ của cậu.”

“Chuyện Diệp Hân Nguy chúng tôi sẽ nghĩ cách bù đắp, có thể xin cậu…”

“Hạ thủ lưu tình đúng không?”

Tô Duy Nam mở miệng, trực tiếp cắt đứt lời nói của bà ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện