Chương 214

“Nếu cậu cứ tùy tiện nói với cô ấy thế này, thì chán chết, cậu phải chọn một dịp đặc biệt, cho cô ấy một bất ngờ, như vậy mới lãng mạn!”

Dạ Bân nghĩ thôi đã cảm thấy cực kì kích động.

Một dịp đặc biệt, một cơ hội thích hợp…

Quan Triều Viễn rơi vào trầm tư.

Dạ Bân bỗng búng tay.

“Giải Kim Điệp mỗi năm một lần sắp đến rồi!”

“Giải Kim Điệp?”

Về giải Kim Điệp, Quan Triều Viễn cũng nghe nói ít nhiều, công ty lớn như Dark Region, tài trợ cho nhiều trao giải thưởng lớn, giải Kim Điệp là một trong số đó.

“Đúng vậy, giải Kim Điệp, Tô Lam nhà cậu giờ đang là nghệ sĩ của Tỉnh Hoàng, đương nhiên có cơ hội tham gia”

“Nhưng Tô Lam mới quay một bộ phim điện ảnh, còn là vai nữ thứ phụ, cơ hội được đề cử không lớn”

“Cái này thì chưa chắc, bình luận trên mạng của Tô Lam vẫn khá tốt, đến tác giả nguyên tác của Yên hồng thiên hạ’ cũng công khai khen ngợi Tô Lam thể hiện vai diễn Tường Vi này cực kì tốt, hiện giờ rất nhiều phim điện ảnh đều muốn có giải, có thể đưa lên tuyệt đối không bỏ lỡ, không chừng cô ấy có thể được đề cử giải nữ phụ thì sao?”

Dạ Bân và Tiêu Mạch Nhiên quen biết đã lâu, đối với vài chuyện trong giới giải trí cũng hiểu rõ.

“Lại nói, cho dù không được đề cử, cô ấy đến làm khách mời, đấy không phải một câu của cậu là xong à?”

Quan Triều Viễn gật đầu, nói cũng đúng.

Tham gia lễ trao giải Kim Điệp, không phải chỉ có người được đề cử, khách mời cũng có thể tham gia.

“Đến lúc đấy, cậu ý, ăn mặc trang trọng xuất hiện, đảm bảo Tô Lam nhà cậu sẽ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng!” Dạ Bân dương dương đắc ý.

Quan Triều Viễn lườm Dạ Bân, chẳng qua, chuyện như này vẫn nên tính toán cẩn thận đã.

Diêm Thành Tối qua bị chú đột kích bất ngờ, cướp đi bánh quy của mình, cả đêm Mục Nhiễm Tranh đều nén giận!

Đến mức sáng sớm nay tức không chịu nổi.

Anh mặc đồ diễn, đang đứng một bên hóng mát, Tô Lam thấy xung quanh không có ai liền đi tới vỗ vai anh.

“Này! Hắc Thổ”

Mục Nhiễm Tranh quay đầu sang một bên, không để ý đến cô.

“Tiểu Hắc!”

Mục Nhiễm Tranh vẫn không để ý đến cô.

“Đại Hắc!” Tô Lam hét lớn một tiếng.

Mục Nhiễm Tranh liền bịt miệng Tô Lam lại: “Có thể nhỏ tiếng chút không, người biết chuyện còn biết cô gọi tôi, người không biết còn cho rằng cô gọi chó hoang đấy!”

Tô Lam gỡ tay Mục Nhiễm Tranh ra.

“Hôm nay trạng thái không tốt lắm, hôm nay nhân viên trang điểm của anh nói với tôi, anh cứ cáu mãi, sao thế?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện