Chương 197

“Đúng, tôi kết hôn rồi”

Tô Lam biết muốn giấu cũng không giấu được, dứt khoát nói thẳng cho xong.

“Vì sao?”

“Một năm trước, Kiêm Mặc phải vào phòng điều trị tích cực, tình hình rất nghiêm trọng, anh cũng biết lúc đó tôi đã chia tay Mộ Dung Dịch rồi, không còn đồng nào, lúc đó tôi chạy vạy khắp nơi, một đồng cũng không vay được, may là chồng tôi xuất hiện, cho tôi một triệu, trực tiếp đăng ký kết hôn”

“Vì sao cô không nói với tôi?”

Cảm xúc của Mục Nhiễm Tranh hơi kích động, anh nắm tay thành quyền, nhưng phát hiện lại bất lực như thế.

“Tôi từng gọi cho anh…”

Lời của Tô Lam vẫn cực kì bình tĩnh.

“Từng gọi?”

“Không kết nối được, tôi gọi cho anh mười mấy cuộc, đều không kết nối được”

Mục Nhiễm Tranh không thốt được thành lời.

Anh nhớ ra rồi, một năm trước, anh đang quay bộ phim kết hợp vốn trong và ngoài nước, có một phần phải quay trên núi, lúc đó điện thoại anh hoàn toàn không có tín hiệu, nín nhịn ở trên núi suốt một tháng trời.

Mắt Mục Nhiễm Tranh nhìn thẳng về phía trước, tròng mắt khẽ động.

Anh không dám nghĩ, lúc đó Tô Lam tuyệt vọng đến nhường nào.

Chắc chắn cô đã đến nhà họ Tổ cầu xin khẩn thiết, ˆ nhưng nhà họ Tô lòng dạ sắt đá, chắc chản sẽ không để ý đến cô, có lẽ cô còn đi tìm Mộ Dung Dịch, nhưng cái tên Mộ Dung Dịch kia chính là kẻ cặn bã lòng lang dạ sóit Lúc đó, cô phải bất lực đến nhường nào?

Khi cô gọi mấy chục cuộc điện thoại cho anh nhưng không kết nối được…

Nghĩ đến đây, Mục Nhiễm Tranh nắm chặt tay thành quyền, gân xanh nổi lên!

Vì sao lúc cô cần anh nhất, anh lại không ở bên cạnh cô chứ?

Tô Lam vỗ mạnh lên vai Mục Nhiễm Tranh.

“Trời ạ, qua hết rồi, giờ không phải tôi vẫn ổn đó sao?”

Mục Nhiễm Tranh quay đầu nhìn Tô Lam.

Trên mặt Tô Lam là nụ cười bình thản.

Cuối cùng anh cũng biết Tô Lam khác ở chỗ nào.

Cô trở nên nhìn thấu tất cả mọi chuyện, tất cả của tất cả, dường như cô đều không để ý nữa…

Mục Nhiễm Tranh như nghẹn xương cá, không thốt ra được câu nào.

Tô Lam biết trong lòng Mục Nhiễm Tranh không thoải mái, mắt chọn bạn của cô trước giờ đều rất tốt, từ khi mới quen, cô đã biết người bạn Mục Nhiễm Tranh này đáng giá.

Mấy năm quen biết anh, thật sự anh giúp cô không ít việc.

Nếu khi đó anh nghe máy, chắc chắn sẽ không nói hai lời, cho cô vay tiền.

“Lam, xin lỗi..”

Mặc dù cảm thấy lời xin lỗi không có tác dụng gì, nhưng ngoài câu xin lỗi, Mục Nhiễm Tranh không biết còn có thể nói gì nữa.

“Trời ạ, giữa chúng ta còn cần nói xin lỗi sao? Hơn nữa, chuyện này cũng không thể trách anh, giờ tôi thật sự rất ổn, nguyện vọng duy nhất bây giờ là sinh một em bé”

“Cái gì?” Mục Nhiễm Tranh liền trở nên phấn chấn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện