Chương 104

Nói xong, Tô Lam đi thẳng ra khỏi phòng.

Tô Nhược Vân nắm tay thành nắm, đạp đổ cái ghế bên cạnh chân.

Hoàng Xán lập tức đi tới: “Chị Nhược Vân, chúng ta sợ cái gì chứ, giờ chị mới là bạn gái danh chính ngôn thuận của thiếu gia Mộ Dung, cho dù Tô Lam nói ra, thiếu gia Mộ Dung chắc chắn cũng sẽ bênh vực chị, đến lúc đó không phải cô ta tự tát mặt mình sao”

Tô Nhược Vân không thèm để ý, xông thẳng vào trong nhà tắm.

Đương nhiên cô ta không dám chất vấn Mộ Dung Dịch, cô ta cướp Mộ Dung Dịch từ tay Tô Lam chưa lâu, mặc dù Mộ Dung Dịch rất chiều cô ta, cái gì tốt cũng mua cho.

cô ta, nhưng suy cho cùng Mộ Dung Dịch và Tô Lam yêu nhau những năm năm.

Từ khoảnh khắc khi cô ta trở thành bạn gái của Mộ Dung Dịch, không có ngày nào cô ta không lo lắng sợ hãi, sợ có một ngày Mộ Dung Dịch lại đi tìm Tô Lam.

Vì thế, cô ta hận không thể ngay lập tức kết hôn với Mộ Dung Dịch!

Tô Lam càng che đậy như này, Tô Nhược Vân càng nghỉ ngờ!

Vài ngày sau đó, quay phim vẫn thuận lợi, không biết có phải lời nói ngày hôm đó thật sự kích thích Tô Nhược Vân không, cô ta không hề làm gì cô nữa.

Tô Lam đoán rằng cô ta đang nghĩ đủ mọi cách để moi tin từ chỗ Mộ Dung Dịch!

Chớp mắt đã qua một nửa thời gian quay phim, Tô Lạc.

Ly nhận được thông báo của trường, bắt đầu tiến hành cuộc thi vấn đáp tốt nghiệp rồi.

Cô không còn cách nào khác, chỉ đành lại đi xin nghỉ phép, đạo diễn Lâm Xuyên lại không nói gì, trực tiếp cho cô nghỉ phép.

Tô Lam đeo ba lô chuẩn bị ra cổng bắt xe, liền nhìn thấy một chiếc LaFerrari thời thượng đỗ trước cửa Diêm Thành.

Súc vật!

Người đàn ông này, âm hồn bất tán!

Sao anh ta biết cô nghỉ phép chứ?

ồ, hình như cô có đăng trạng thái trên trang cá nhân, chắc là thấy trạng thái của cô nên mới tới.

“Sao anh lại đến đây?” Tô Lam đi tới trước mặt Quan Triều Viễn.

“Đến đón cô mài” Quan Triều Viễn tỏ vẻ hưng phấn không thôi.

Tô Lam đang chuẩn bị nói gì đó, phía sau liền truyền tới giọng nói không được hài hòa kia.

“Chị!”

Nghe thấy giọng nói này, Tô Lam cảm thấy người sởn hết da gà!

Có thể đừng buồn nôn như thế được không?

Tô Lam quay người lại, quả nhiên thấy khuôn mặt mang nụ cười vô hại của Tô Nhược Vân.

“Tôi nói này Tô Nhược Vân, ở đây không có người ngoài, không cần phải gọi chị khiến tôi buồn nôn được không?”

Vì không có ai, chị em hai người không cần phải giả vờ như thế.

Quan Triều Viễn thấy cảnh tượng này lập tức xuống xe, một tay ôm lấy vai Tô Lam, điều này khiến Tô Nhược Vân hơi trở tay không kịp.

Tô Lam lườm Quan Triều Viễn, nhỏ giọng nói: “Anh làm gì thế?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện