Nghe lời Reihausd xong, Heinz liền ho húng hắng. Ông ta ngoảnh mặt đi, thì nhìn thấy thanh gươm treo trên tường.
“C-chuyện đó…”
Khi chất mà Reihausd hiện toát ra… cứ như thú săn mồi muốn ăn tươi nuốt sống, muốn giày xéo con mồi đến nát thịt tan xương. Toàn thân Heinz co rúm vì bất lực.
Quên cả điều định nói, ông ta đành kiếm cớ mà lảng đi.
“Ta… ta chỉ đến… để bày tỏ nguyện vọng trao đổi với cậu thôi.”
Reihausd chỉ lặng im mà đăm đăm theo dõi. Heinz tìm cảnh đùn đẩy, nhưng vô tình lại tự bắn vào chân.
“Và cũng… thật lạ thay, khi Thánh nữ… người chưa từng trước đây thực hiện trọng trách mình… giờ thậm chí lại đi… lạm quyền… đến như thế. Dù hắn xứng đáng bị trục xuất khỏi đền thờ, nhưng vẫn cần thông qua… Trưởng Tư tế đã chứ. Không cần biết thế nào, phía Thánh nữ…”
Không muốn phải chọc giận đến Reihausd, Heinz lấy luôn Thánh nữ làm bia đỡ.
“Ta bận trông nom đền, nên cũng không hề hay… rằng phía Đại Tư tế… cùng quan điểm với mình. Rằng kỉ cương phép tắc Elium… đã bại hoại đến mức như thế này.”
Cặp mắt
vàng càng lúc càng lạnh đi. Heinz chợt thấy mình đã phạm sai lầm.
“Nghe mà xấu mặt thay.”
“Đại Tư tế…!”
“Nhàn rỗi sinh nông nổi. Dù có là tư tế, phụng sự cho thần linh… quả cũng khó mà thoát được quy luật.”
Những khi có dị nghị về thái độ của cô, Reihausd chưa bao giờ đứng về phía Thánh nữ, dẫu đích thân anh ta đã mang cô về đền.
Nhưng bây giờ, anh ta lại nhìn Heinz… bằng ánh nhìn lạnh giá đến phát ngợp.
“Tôi nghe mỏ Ares đang có biến. Có ai bảo ngài rằng…. quái vật đang làm loạn quanh vùng đó, cùng với sự dâng trào của năng lượng tối chưa?”
“Đ-Đại Tư tế…!”
Mỏ Ares cách đây phải tới vạn dạm trường. Một khi đi đến đó, không ai biết khi nào mới quay về thành công. Vùng đất này nổi danh hoang vu và cằn cỗi, đến mức hiếm thấy ai sinh sống được lâu dài.
“Ta đã già yếu rồi. Nên cậu hãy…”
“Tôi lệnh Trưởng Tư tế trực tiếp đi điều tra.”
Khắp xung quanh ông ta ù đi tựa giông bão.
Hối hận đã muộn màng. Heinz chỉ biết tự trách cái miệng hại cái thân.
-----
Mọi ngày vẫn trôi qua như mọi ngày.
Cùng “chúc phúc” mà Hessed ban cho, hôm nay tôi đọc sách và đi dạo sau vườn.
Cuộc tranh luận sôi nổi đã hạ nhiệt tương đối. Các thần giờ im ru, thậm chí lăn ra ngủ. Chiều muộn ngày hôm ấy, hòng chuẩn bị cho chuyến thăm Hoàng gia, tôi đương nhờ người hầu chuẩn bị giúp váy áo, thì bỗng nhiên ngoài kia lại có tiếng ồn ào.
“Chuyện gì đấy?”
“Một tư tế tập sự đang làm loạn ngoài kia, nằng nặc đòi được diện kiến Thánh nữ.”
“Cô ta có chuyện gì muốn nói ư?”
Tò mò, tôi hỏi người hầu gái.
“Mời vào đi. Để ta xem cô ta có gì cần phải nói.”
Theo chân hội hầu gái, một lúc sau, cô ta dạm bước vào.
Mái tóc ngắn cô ta màu xanh sẫm, còn chiếc đầm rườm rà ngả sang màu thanh thiên. Chính là nữ tư tế tôi từng gặp trước đây, vào cái lần tới thư viện đền thờ.
Thấy người hầu phục khắp xung quanh tôi, cô ta vội quỳ gối, bày tỏ lòng ngưỡng vọng.
“Hinh như cô… là tư tế tập sự ta từng gặp lúc trước. Cô đến vì có chuyện muốn nói có đúng không?”
Cô ta khẽ ngẩng đầu lên nhìn tôi. Một thiếu nữ khoảng chừng tuổi mười sáu, tức là trẻ hơn tôi ở tại thời điểm này.
“Dạ, thần muốn… gần bên phụng sự người.”
Tôi chăm chú nhìn cặp đồng tử đen.
“Khi đó thần thậm chí… không kịp mà cảm ơn. Thần thật sự rất cảm kích khi người…”
“Ta sẽ nhận lời cảm ơn của cô.”
Tôi ngắt lời, rồi nghiêm giọng kiên quyết.
“Nhưng người hầu với ta là đủ rồi.”
Theo nguyên tác mà nói, ngoại trừ người hầu ra, việc chăm sóc Thánh nữ cũng cần thêm vài nữ tu hợp lực.
Nhưng phải có lí do, thì Reihausd mới chỉ bổ nhiệm mỗi hầu gái.
Vốn dĩ tôi chỉ là Thánh nữ giả, và nếu một tư tế dành thời gian bên tôi, khả năng bị bại lộ sẽ là rất đáng kể. Nên thay vì thu nhận tín đồ là tư tế, tôi chỉ nhận người hầu đến làm công ăn lương, do đó không hưởng ké được chút pháp lực nào.
“N-nhưng…!”
“Ta giúp cô khi ấy, chỉ bởi vì có người chắn trước kệ sách thôi.”
Tôi bình tĩnh lý giải cho cô nàng.
Nếu chỉ cảm ơn thôi, thì nhất định cô ta sẽ được nước làm tới.
Tôi nghiêm khắc thế này, sau cùng cũng chỉ muốn có lợi cho đôi bên.
“Cô đi được rồi chứ? Như cô thấy, ta đang có chút việc.”
Daisy vẫn nhìn tôi, quyết không chịu từ bỏ hay nao núng. Hai hàng mi cô ta rơm rớm những giọt lệ.
“Cho dù thế đi nữa, thần vẫn muốn được phụng sự người ạ.”
Tôi thở dài một cái, dặn người hầu cho mình chút riêng tư.
“Cô biết đấy.”
Chỉ còn mỗi chúng tôi trong căn buồng. Tôi nhân đó kể lại cho cô ta.
“Từng có một con bé, vốn đã phụng sự ta trong suốt thời gian dài. Tên nó là Annie.”
Vẫn quỳ gối, Daisy lặng nhìn tôi.
Bản chất của cô ta… nhìn chung thì có vẻ sẽ khác con bé đó. Nhưng trở thành người hầu của riêng tôi? Đó lại là câu chuyện khác hoàn toàn.
“Con bé chết cách đây được ít lâu… Một lưỡi kiếm đã đưa nó lìa đời.”
Cặp mắt đen mở toang đầy bàng hoàng.
“Cô biết sao con bé lại chết không?”
Bước tới gần Daisy, tôi hếch cằm nhìn xuống. Tôi không thích phải hù dọa trẻ con, nhưng đôi khi, việc ấy là bắt buộc.
“...”
“Vì lỡ lời với ta. Chỉ một lần duy nhất.”
Mắt Daisy run run và giần giật. Nỗi sợ hãi hẳn đã được gieo vào cô ta.
“Một người hầu đã chết bởi tay ta. Nhưng nếu không đi theo con đường đó… thử hỏi cô sẽ sống đến bao giờ?”
Đôi lông mày cô gái bỗng lung lay.
Có lẽ là Daisy cũng đã hiểu được rồi. Tôi nhìn theo, chờ cô ta chạy bán sống bán chết.
Nhưng không hiểu tại sao… cô ta cúi gằm xuống, xiết chặt tay, rồi bất chợt ngẩng đầu mà khẩn cầu.
“Kể cả thế… thần vẫn muốn gần bên, phụng sự Thánh nữ ạ!”
Tôi chẳng biết mình có nghe lầm không.
Cô biết mình có khi… sẽ chết không đấy hả? “Sống trong trại cô nhi, thần khó mà gìn giữ thân thể của chính mình. May mắn thay, thần được chọn tập sự làm tư tế. Thần đã nghĩ rằng mình rồi sẽ mạnh mẽ hơn, nhưng mà…”
“...”
“Dù có bị quấy rối hay là không… thần cũng chỉ quanh quẩn… triền miên trong khổ đau và nghiệt ngã. Có lúc thần nghĩ rằng… mình chết đi thì hơn. Thần ghét bản thân đã… không làm sao… thay đổi được thứ gì.”
Tôi đột nhiên hồi tưởng lại kiếp trước.
Đó rõ ràng không phải chuyện thần tiên.
“Thần trước nay… chưa… chưa từng… được xin lỗi. Đáng lẽ thần phải kiên quyết cầu xin, dẫu có bị người ta vả vào mặt. Nhưng cái khi mà thần được xin lỗi… thần bất chợt nhận ra… rằng phần lỗi không phải thuộc về mình.”
Nắm tay của cô gái… dầu xiết chặt nhưng vẫn cứ run run.
“Kể từ đó, hình ảnh người luôn như ngọn đèn sáng, và thần tự hỏi rằng… nếu tiếp tục đi theo ngọn đèn đó… có khi nào… thần sẽ tự giải phóng tâm hồn của mình chăng.”
Cặp mắt đen nhìn tôi cương quyết như sắt đá.
“Dẫu về sau có trở thành tư tế, cả đời thần vẫn phải phụng sự cho thần linh. Nếu phụng sự được cho một ai nữa… thần tha thiết cầu mong đó là Thánh nữ ạ.”
“...”
“Thần biết là Thánh nữ không muốn thần vì người mà chết đi, nhưng…”
Daisy chợt bừng sáng lòng quyết tâm.
“ … Thần sẽ cố để không phải chết ạ.”
Khuôn mặt ấy… làm tôi sực nhớ về quá khứ đầy thảm thương, về cái thời tôi phải đấu tranh vì sinh tồn.
Có lẽ bởi vì thế… một cảm giác lạ lùng bỗng dưng choán lấy tôi.
“Ta không phải người mà cô nghĩ đâu.”
Tôi đâu xứng với danh phận tôi có. Tôi chỉ là bù nhìn… đến một lúc nào đó sẽ bị phế bỏ thôi.
Bị lạnh lùng từ chối, ấy thế mà Daisy vẫn một lòng một dạ.
“Thần không quan tâm đến chuyện Thánh nữ là ai.”
Cô ta lại cúi rạp thêm lần nữa.
“Vậy nên… xin người hãy cho thần một cơ hội!”
Trán cô ta thậm chí sắp đụng sàn đến nơi. Tôi thở hắt một cái, cảm giác như mình đã bị khuất phục.
Dù sao thì cô ta… cũng sẽ là tư tế.
Tư tế được chú trọng giáo dục hơn hầu gái, ngoài ra còn vượt hơn về địa vị trong đền, qua đó có không ít đặc quyền riêng.
“Cô từ gia tộc nào?”
Tôi hỏi phía Daisy. Cô ta vội ngẩng lên mà trả lời.
“Dạ thưa, là gia tộc Nam tước nhà Saintcoast. Thần trước được đằng ngoại nhận về nuôi, có tên trong gia phả dòng họ ạ!”
Tôi nghĩ ngợi một thoáng, sau đó lại hỏi thêm.
“Nếu theo phụng sự ta, thì không những đe dọa bản thân mình… cô sẽ đe dọa thêm cả an nguy của gia tộc mình nữa. Cô vẫn sẽ giữ nguyên quyết định ư?”
“Dạ vâng. Thần tự làm tự chịu mọi việc ạ.”
Không một chút do dự gì ở đây. Gia đình cô ta hẳn giáo dục rất tử tế.
Tôi cũng phải đưa ra quyết định thôi.
“Vậy chắc ta hối tiếc sau cũng được.”
Lý lẽ hay dọa dẫm không ngăn được cô ta, thì dù cố gắng thêm cũng vẫn chỉ có thế. Có thêm một trợ thủ có thể đặt niềm tin… thôi ít nhất vẫn hơn không có gì.
”Ngàn lần cảm ơn người!”
Cúi đầu thật thấp xuống, Daisy đáp rõ to.
“C-chuyện đó…”
Khi chất mà Reihausd hiện toát ra… cứ như thú săn mồi muốn ăn tươi nuốt sống, muốn giày xéo con mồi đến nát thịt tan xương. Toàn thân Heinz co rúm vì bất lực.
Quên cả điều định nói, ông ta đành kiếm cớ mà lảng đi.
“Ta… ta chỉ đến… để bày tỏ nguyện vọng trao đổi với cậu thôi.”
Reihausd chỉ lặng im mà đăm đăm theo dõi. Heinz tìm cảnh đùn đẩy, nhưng vô tình lại tự bắn vào chân.
“Và cũng… thật lạ thay, khi Thánh nữ… người chưa từng trước đây thực hiện trọng trách mình… giờ thậm chí lại đi… lạm quyền… đến như thế. Dù hắn xứng đáng bị trục xuất khỏi đền thờ, nhưng vẫn cần thông qua… Trưởng Tư tế đã chứ. Không cần biết thế nào, phía Thánh nữ…”
Không muốn phải chọc giận đến Reihausd, Heinz lấy luôn Thánh nữ làm bia đỡ.
“Ta bận trông nom đền, nên cũng không hề hay… rằng phía Đại Tư tế… cùng quan điểm với mình. Rằng kỉ cương phép tắc Elium… đã bại hoại đến mức như thế này.”
Cặp mắt
vàng càng lúc càng lạnh đi. Heinz chợt thấy mình đã phạm sai lầm.
“Nghe mà xấu mặt thay.”
“Đại Tư tế…!”
“Nhàn rỗi sinh nông nổi. Dù có là tư tế, phụng sự cho thần linh… quả cũng khó mà thoát được quy luật.”
Những khi có dị nghị về thái độ của cô, Reihausd chưa bao giờ đứng về phía Thánh nữ, dẫu đích thân anh ta đã mang cô về đền.
Nhưng bây giờ, anh ta lại nhìn Heinz… bằng ánh nhìn lạnh giá đến phát ngợp.
“Tôi nghe mỏ Ares đang có biến. Có ai bảo ngài rằng…. quái vật đang làm loạn quanh vùng đó, cùng với sự dâng trào của năng lượng tối chưa?”
“Đ-Đại Tư tế…!”
Mỏ Ares cách đây phải tới vạn dạm trường. Một khi đi đến đó, không ai biết khi nào mới quay về thành công. Vùng đất này nổi danh hoang vu và cằn cỗi, đến mức hiếm thấy ai sinh sống được lâu dài.
“Ta đã già yếu rồi. Nên cậu hãy…”
“Tôi lệnh Trưởng Tư tế trực tiếp đi điều tra.”
Khắp xung quanh ông ta ù đi tựa giông bão.
Hối hận đã muộn màng. Heinz chỉ biết tự trách cái miệng hại cái thân.
-----
Mọi ngày vẫn trôi qua như mọi ngày.
Cùng “chúc phúc” mà Hessed ban cho, hôm nay tôi đọc sách và đi dạo sau vườn.
Cuộc tranh luận sôi nổi đã hạ nhiệt tương đối. Các thần giờ im ru, thậm chí lăn ra ngủ. Chiều muộn ngày hôm ấy, hòng chuẩn bị cho chuyến thăm Hoàng gia, tôi đương nhờ người hầu chuẩn bị giúp váy áo, thì bỗng nhiên ngoài kia lại có tiếng ồn ào.
“Chuyện gì đấy?”
“Một tư tế tập sự đang làm loạn ngoài kia, nằng nặc đòi được diện kiến Thánh nữ.”
“Cô ta có chuyện gì muốn nói ư?”
Tò mò, tôi hỏi người hầu gái.
“Mời vào đi. Để ta xem cô ta có gì cần phải nói.”
Theo chân hội hầu gái, một lúc sau, cô ta dạm bước vào.
Mái tóc ngắn cô ta màu xanh sẫm, còn chiếc đầm rườm rà ngả sang màu thanh thiên. Chính là nữ tư tế tôi từng gặp trước đây, vào cái lần tới thư viện đền thờ.
Thấy người hầu phục khắp xung quanh tôi, cô ta vội quỳ gối, bày tỏ lòng ngưỡng vọng.
“Hinh như cô… là tư tế tập sự ta từng gặp lúc trước. Cô đến vì có chuyện muốn nói có đúng không?”
Cô ta khẽ ngẩng đầu lên nhìn tôi. Một thiếu nữ khoảng chừng tuổi mười sáu, tức là trẻ hơn tôi ở tại thời điểm này.
“Dạ, thần muốn… gần bên phụng sự người.”
Tôi chăm chú nhìn cặp đồng tử đen.
“Khi đó thần thậm chí… không kịp mà cảm ơn. Thần thật sự rất cảm kích khi người…”
“Ta sẽ nhận lời cảm ơn của cô.”
Tôi ngắt lời, rồi nghiêm giọng kiên quyết.
“Nhưng người hầu với ta là đủ rồi.”
Theo nguyên tác mà nói, ngoại trừ người hầu ra, việc chăm sóc Thánh nữ cũng cần thêm vài nữ tu hợp lực.
Nhưng phải có lí do, thì Reihausd mới chỉ bổ nhiệm mỗi hầu gái.
Vốn dĩ tôi chỉ là Thánh nữ giả, và nếu một tư tế dành thời gian bên tôi, khả năng bị bại lộ sẽ là rất đáng kể. Nên thay vì thu nhận tín đồ là tư tế, tôi chỉ nhận người hầu đến làm công ăn lương, do đó không hưởng ké được chút pháp lực nào.
“N-nhưng…!”
“Ta giúp cô khi ấy, chỉ bởi vì có người chắn trước kệ sách thôi.”
Tôi bình tĩnh lý giải cho cô nàng.
Nếu chỉ cảm ơn thôi, thì nhất định cô ta sẽ được nước làm tới.
Tôi nghiêm khắc thế này, sau cùng cũng chỉ muốn có lợi cho đôi bên.
“Cô đi được rồi chứ? Như cô thấy, ta đang có chút việc.”
Daisy vẫn nhìn tôi, quyết không chịu từ bỏ hay nao núng. Hai hàng mi cô ta rơm rớm những giọt lệ.
“Cho dù thế đi nữa, thần vẫn muốn được phụng sự người ạ.”
Tôi thở dài một cái, dặn người hầu cho mình chút riêng tư.
“Cô biết đấy.”
Chỉ còn mỗi chúng tôi trong căn buồng. Tôi nhân đó kể lại cho cô ta.
“Từng có một con bé, vốn đã phụng sự ta trong suốt thời gian dài. Tên nó là Annie.”
Vẫn quỳ gối, Daisy lặng nhìn tôi.
Bản chất của cô ta… nhìn chung thì có vẻ sẽ khác con bé đó. Nhưng trở thành người hầu của riêng tôi? Đó lại là câu chuyện khác hoàn toàn.
“Con bé chết cách đây được ít lâu… Một lưỡi kiếm đã đưa nó lìa đời.”
Cặp mắt đen mở toang đầy bàng hoàng.
“Cô biết sao con bé lại chết không?”
Bước tới gần Daisy, tôi hếch cằm nhìn xuống. Tôi không thích phải hù dọa trẻ con, nhưng đôi khi, việc ấy là bắt buộc.
“...”
“Vì lỡ lời với ta. Chỉ một lần duy nhất.”
Mắt Daisy run run và giần giật. Nỗi sợ hãi hẳn đã được gieo vào cô ta.
“Một người hầu đã chết bởi tay ta. Nhưng nếu không đi theo con đường đó… thử hỏi cô sẽ sống đến bao giờ?”
Đôi lông mày cô gái bỗng lung lay.
Có lẽ là Daisy cũng đã hiểu được rồi. Tôi nhìn theo, chờ cô ta chạy bán sống bán chết.
Nhưng không hiểu tại sao… cô ta cúi gằm xuống, xiết chặt tay, rồi bất chợt ngẩng đầu mà khẩn cầu.
“Kể cả thế… thần vẫn muốn gần bên, phụng sự Thánh nữ ạ!”
Tôi chẳng biết mình có nghe lầm không.
Cô biết mình có khi… sẽ chết không đấy hả? “Sống trong trại cô nhi, thần khó mà gìn giữ thân thể của chính mình. May mắn thay, thần được chọn tập sự làm tư tế. Thần đã nghĩ rằng mình rồi sẽ mạnh mẽ hơn, nhưng mà…”
“...”
“Dù có bị quấy rối hay là không… thần cũng chỉ quanh quẩn… triền miên trong khổ đau và nghiệt ngã. Có lúc thần nghĩ rằng… mình chết đi thì hơn. Thần ghét bản thân đã… không làm sao… thay đổi được thứ gì.”
Tôi đột nhiên hồi tưởng lại kiếp trước.
Đó rõ ràng không phải chuyện thần tiên.
“Thần trước nay… chưa… chưa từng… được xin lỗi. Đáng lẽ thần phải kiên quyết cầu xin, dẫu có bị người ta vả vào mặt. Nhưng cái khi mà thần được xin lỗi… thần bất chợt nhận ra… rằng phần lỗi không phải thuộc về mình.”
Nắm tay của cô gái… dầu xiết chặt nhưng vẫn cứ run run.
“Kể từ đó, hình ảnh người luôn như ngọn đèn sáng, và thần tự hỏi rằng… nếu tiếp tục đi theo ngọn đèn đó… có khi nào… thần sẽ tự giải phóng tâm hồn của mình chăng.”
Cặp mắt đen nhìn tôi cương quyết như sắt đá.
“Dẫu về sau có trở thành tư tế, cả đời thần vẫn phải phụng sự cho thần linh. Nếu phụng sự được cho một ai nữa… thần tha thiết cầu mong đó là Thánh nữ ạ.”
“...”
“Thần biết là Thánh nữ không muốn thần vì người mà chết đi, nhưng…”
Daisy chợt bừng sáng lòng quyết tâm.
“ … Thần sẽ cố để không phải chết ạ.”
Khuôn mặt ấy… làm tôi sực nhớ về quá khứ đầy thảm thương, về cái thời tôi phải đấu tranh vì sinh tồn.
Có lẽ bởi vì thế… một cảm giác lạ lùng bỗng dưng choán lấy tôi.
“Ta không phải người mà cô nghĩ đâu.”
Tôi đâu xứng với danh phận tôi có. Tôi chỉ là bù nhìn… đến một lúc nào đó sẽ bị phế bỏ thôi.
Bị lạnh lùng từ chối, ấy thế mà Daisy vẫn một lòng một dạ.
“Thần không quan tâm đến chuyện Thánh nữ là ai.”
Cô ta lại cúi rạp thêm lần nữa.
“Vậy nên… xin người hãy cho thần một cơ hội!”
Trán cô ta thậm chí sắp đụng sàn đến nơi. Tôi thở hắt một cái, cảm giác như mình đã bị khuất phục.
Dù sao thì cô ta… cũng sẽ là tư tế.
Tư tế được chú trọng giáo dục hơn hầu gái, ngoài ra còn vượt hơn về địa vị trong đền, qua đó có không ít đặc quyền riêng.
“Cô từ gia tộc nào?”
Tôi hỏi phía Daisy. Cô ta vội ngẩng lên mà trả lời.
“Dạ thưa, là gia tộc Nam tước nhà Saintcoast. Thần trước được đằng ngoại nhận về nuôi, có tên trong gia phả dòng họ ạ!”
Tôi nghĩ ngợi một thoáng, sau đó lại hỏi thêm.
“Nếu theo phụng sự ta, thì không những đe dọa bản thân mình… cô sẽ đe dọa thêm cả an nguy của gia tộc mình nữa. Cô vẫn sẽ giữ nguyên quyết định ư?”
“Dạ vâng. Thần tự làm tự chịu mọi việc ạ.”
Không một chút do dự gì ở đây. Gia đình cô ta hẳn giáo dục rất tử tế.
Tôi cũng phải đưa ra quyết định thôi.
“Vậy chắc ta hối tiếc sau cũng được.”
Lý lẽ hay dọa dẫm không ngăn được cô ta, thì dù cố gắng thêm cũng vẫn chỉ có thế. Có thêm một trợ thủ có thể đặt niềm tin… thôi ít nhất vẫn hơn không có gì.
”Ngàn lần cảm ơn người!”
Cúi đầu thật thấp xuống, Daisy đáp rõ to.
Danh sách chương