Nhíu mày trước giọng tôi, nam nhân ngoái lại nhìn. Tôi đang không mặc lễ phục tư tế, mà chỉ mặc một chiếc váy liền thân, nên coi bộ gã ta cũng chưa hay biết gì.
Nhưng nếu để ý đến hai người hầu sau tôi, chắc gã ta cũng sẽ ngầm suy đoán, rằng tôi nhiều khả năng là người có chức quyền.
Tôi nhắc lại lần nữa.
"Hai người có nghe thấy tôi nói không?"
"..."
Gã vẫn cứ đứng im. Lần này tôi nhìn thẳng vào mặt gã.
"Muốn tán tỉnh thì kiếm chỗ khác đi. Đừng gây mất trật tự bên trong đền."
Một thiếu nữ trẻ măng đang kênh kiệu với gã, nhưng gã chỉ nhíu mày và hé môi, cảm giác như không muốn phải mất mặt.
"Ta chỉ muốn chuyện trò, với tư tế tập sự trẻ tuổi đây. Ta không định làm phiền đến ai cả. Còn cô thì... có ý gì đó chăng..."
Coi bộ gã không đáng để tôi tử tế thật.
"Tư tế tập sự đây... trông không muốn chuyện trò lắm thì phải."
Khóe mắt giật bắn lên, cô ta liền vội vã mà phân trần.
"Thưa Tư tế! Thánh nhân này... đơn phương quấy rối tôi!"
Cô ta cầu viện tôi, mà không hề hay biết rằng tôi là ai cả.
Lông mày gã xô hết vào với nhau.
"Dám nói ta là kẻ đi quấy rối... Đội tuyển trạch gần đây chẳng ra thể thống gì. Đúng là ta nói dối, về chuyện mà hai người chỉ nói chuyện với nhau."
Tôi mải mê nhìn sách sau lưng gã, còn gã thì xem ra đã tự tin lên nhiều. Gã chắc hẳn phải quen một vài tư tế nữa, nên dù có đụng phải một tư tế cấp cao, gã mới nghĩ đằng chuôi nằm phía mình.
Ồ, "Nghi thức tiệc Hoàng gia"? Nghe bộ có ích đấy.
Dĩ nhiên, tôi mới chỉ quan sát được gáy sách không hơn.
"Không hiểu đầu óc đâu... mà vu cáo được ta như vậy nữa."
Daisy, tư tế tập sự kia, trừng mắt mà nhìn gã, tựa như lòng tự trọng vừa mới bị tổn thương.
"Thánh nhân mới gọi tôi đi uống cùng ngài ấy!"
Gã khệnh khạng khoanh tay, vờ như chẳng biết gì.
Nắm sơ được những sách mình cần phải tìm xong, tôi chỉ khẽ hỏi han cùng với một nụ cười.
"Cho hỏi gia tộc nào là nơi ngài xuất thân?"
"Ta là Hans, từ gia tộc Bá tước nhà Ragefield."
Hừm. Gia tộc Ragefield à.
Tôi không nhớ từng nghe về nó trong nguyên tác. Điều đó cho thấy rằng, quyền hành gia tộc ấy thực chất là không cao. Tôi cũng chưa nghe thấy cái tên Hans bao giờ.
Gã hếch cằm mà nói, "Ta đã xưng tên rồi. Rất mong cô cũng hãy xưng tên lại cho ta. Nhân danh gia tộc mình, ta sẽ xem xét đến lời nhục mạ hôm nay, tên tuổi vị tư tế, cùng tên tuổi của cô tư tế tập sự này."
Hai hầu gái của tôi giận dữ chen vào nói.
"Hồ đồ!"
"Ngươi có biết Đại nhân là ai không?!"
Tôi giơ tay ra hiệu họ kín tiếng. Gã chăm chú ngắm nhìn tư tế tập sự kia, người đang đeo bộ mặt đầy lo lắng, không biết phải làm sao khi tôi trông như bị gã áp đảo.
"Là người theo bước đường một tư tế... cô có thể trả lời ta được không?"
Hans giận tím mặt mũi, tưởng bị tôi làm ngơ dù đứng ngay trước mặt. Mặc kệ gã, tôi bắt chuyện với người đang đứng sau gã ta.
"Chỉ có ba cái tên... được trục xuất thánh nhân khỏi đền thờ. Cho ta biết ba người đó là ai?"
Hans bỗng đanh mặt đi, lúc thấy tôi nhắc đến từ "trục xuất."
Gã bảo gia tộc sẽ tính sổ với bọn tôi, nhưng mà trên thực tế... thì Bá tước Ragefield chẳng có quyền làm vậy.
Và bùm!
Vậy tức nếu thông tin bị lan truyền... gã sẽ không thể đến đền thờ lần nào thêm. Và nên nhớ, một khi Elium đã từ mặt ai rồi... thì quý tộc nội thành, họ cũng sẽ từ mặt người đó luôn.
Với cả, nhắc đến ba cái tên có quyền trục xuất gã...
Tuy chưa hiểu tình hình, Daisy vẫn bình tĩnh, lưu loát trả lời tôi.
"Thưa Tư tế. Ba người có thẩm quyền, đó là Đại Tư tế, Trưởng Tư tế... cùng Thánh nữ Đền thờ Elium."
Lẽ dĩ nhiên, Thánh nữ phải có tên, trong Tam đại thế lực của ngôi đền.
Ariel mà mình hằng biết à... cô ta còn chẳng biết tự lực mà cánh sinh. Cuối cùng Camilla chỉ cần nói một tiếng, là cô ta... chẳng sót lại thứ gì.
Tôi cất lời, phỏng theo Camilla trong tiểu thuyết nguyên tác.
"Đúng rồi đấy. Miễn trong thẩm quyền mình, Thánh nữ được cho phép trục xuất bất cứ ai."
Gã thánh nhân đảo mắt đầy nghi ngờ. Có khi gã lại nghĩ rằng tôi bị thần kinh.
"Giờ cô thậm chí muốn chọc cười ta đấy hả? Nếu vậy thì làm sao? Định báo cho Thánh nữ hay cái gì? Đừng mong Người rảnh rỗi mà lắng nghe... Nghĩ nói điên nói khùng ta sẽ rủ lòng thương? Không có chuyện ta khoan dung đâu đấy! Cô cứ liệu hồn đi!"
Gã thậm chí còn không tưởng tượng ra, rằng đối phương lại chính là Thánh nữ.
Mà cũng đành thông cảm cho gã thôi. Chính tôi cũng còn thấy tôi luộm thuộm nữa là.
Người ta thường đồn rằng mình sức khỏe ốm yếu, suốt ngày chỉ ru rú trong phòng riêng... vậy nên chắc hẳn gã còn chưa từng thấy mình.
Cái giọng khàn khàn mới thật khó chịu làm sao. Sải bước lại gần gã, khóe môi tôi cong lên thật nghiêm nghị.
"Thưa ngài Hans Ragefield. Nhất định tôi cũng sẽ không khoan dung cho ngài."
Xung quanh ngỡ lạnh giá muốn thấu xương.
"Bởi vì tôi... chính xác là Thánh nữ."
Dõng dạc đến từng từ, tôi như vị thẩm phán với cây búa trong tay.
"...!"
Mất một hồi gã mới hiểu ý tôi, nhìn xuống tôi bằng ánh mắt thất thần.
Gã hoang mang nhìn hai người hầu gái, nhưng họ lại trợn mắt nhìn ngược sang, khuôn mặt đầy đắc ý và trịch thượng.
Thánh nữ mà các ông hằng biết đấy. Các ông vừa lòng chưa? Trong khi đó, Daisy cũng chẳng kém phần thất kinh, cặp mắt mở thao láo nhìn tôi mãi không rời. Diện kiến được Thánh nữ ngay tại đây, với cô ta hẳn là phép màu không lường tới.
Họ nhìn mái tóc vàng, xong tới cặp mắt tôi.
Cả hai giật thót người.
Quả nhiên đã có quyền thì phải biết mà khoe. Không có khoe thì chỉ có chịu thiệt.
Khuôn mặt gã thánh nhân như cái bông cải héo, nhìn mà tôi ưng cái bụng quá chừng.
"N-Người là...?"
Răng môi Hans đánh cầm cập vào nhau.
Nếu Hoàng gia là Mỹ, thì Đền Elium phải tầm cỡ Liên Xô, chỉ khác nhau ở chỗ hai bên không đối đầu. Trong Đền Elium, Thánh nữ lại chính là tồn tại tối cao nhất.
Bệnh tình ít cho cô xuất hiện trước công chúng, nhưng cô vẫn cứ là hậu duệ của thần linh.
"Cho phép tôi thỉnh cầu gia tộc ngài... thông qua Thánh Kị sĩ thuộc đền thờ chúng ta."
Hans lập tức cúi đầu, như thể mới tỉnh giấc khỏi cơn mơ.
"Thần thành thực xin lỗi! Không ngờ được diện kiến Thánh nữ ở tại đây!"
Lật ngược được tình thế... Một cảm giác quả nhiên thật ngọt ngào.
Tôi hơi cúi đầu xuống, ngầm ra hiệu cho gã trình bày thêm.
"T-thần xin lỗi! Thần vạn lần xin tạ lỗi Đại nhân! Là do thần hồ đồ, không nhận ra Đại nhân! Thật tâm thần không muốn phải đắc tội với người!"
Pháo kích trong đầu gã hẳn đang nổ đinh tai.
Bị trục xuất khỏi Đền Elium... đồng nghĩa bị quý tộc toàn Đế quốc quay lưng. Nếu gia tộc có ai thay thế được chỗ gã, việc gã bị vứt bỏ chỉ là chuyện thời gian.
"Làm ơn! Hỡi Thánh nữ... hãy tha thứ cho kẻ biết lỗi lầm!"
Đánh rơi cả phẩm giá, gã rối rít van xin, tưởng như tôi sắp giết gã không chừng.
"Muốn nhận lấy sự tha thứ của ta... nhà ngươi cần làm thêm một thứ đấy."
Gã vội vã lắc đầu.
"G-gì... thưa người?"
Tôi lập tức chỉ tay vào Daisy. Tự thân gã phải biết mình cần làm cái gì.
"Nạn nhân là cô ta. Tưởng ngươi phải biết chứ."
Gã hít một hơi dài.
Thiếu nữ nhỏ bé kia... giờ lớn hơn cả gã, thậm chí là lớn hơn gia tộc gã cộng lại.
Phần nhiều tư tế nữ là con của thường dân, và dù có phụng sự trong đền này, cũng hầu như không ai thuộc dòng dõi quyền quý, trừ trường hợp tầm cỡ vị thành niên.
Hạ mình trước Thánh nữ là một lẽ hiển nhiên, nhưng trước một thứ dân thì đúng là bất ngờ. Đường đường là dòng dõi một quý tộc hoàng gia... Không thể tin gã yếu mềm cỡ này.
Tôi không chắc là gã có chịu đựng nổi không.
"Đ-đó không... phải quấy rối..."
Vứt cái sĩ diện hão mà thành thật chút đi. Giờ vẫn còn bắt tôi phải nói xen vào nữa.
"Ôi chao, có khi nào... thần linh đã chứng giám, mà vẫn sai được ư?"
"...!"
Gã vội vàng cúi xuống, giở cái giọng ngập ngừng mà xin được dung tha.
"T...tôi... xin lỗi!"
Daisy chớp mắt nhìn, như thể chẳng nhìn thấy sự thành khẩn từ Hans.
Dừng mọi chuyện tại đây là ổn thỏa. Tôi liếc mắt nhìn sang, ra lệnh cho người hầu.
"Mang 'Tuyển tập tiệc Hoàng gia' cùng "Nghi thức tiệc Hoàng gia' nằm phía sau tên kia về cho ta."
Tôi cứ tưởng chuyến đi sẽ phần nào phiền nhiễu, nhưng ít nhất thì tôi cũng biết được đôi điều.
Đúng lúc ấy, màu xanh biển lại hiện trước mặt tôi.
<Các đấng thuở hồng hoang hết sức có hứng thú, với tinh thần chính nghĩa đến từ cô.>
<Các đấng thuở hồng hoang hết sức có hứng thú, với ý chí kiên cường đến từ cô.>
<'Sấm truyền' được mở khóa. Có thể nhận sấm truyền từ bây giờ.>
<Cô là người đầu tiên đáp ứng mọi tiêu chí.>
<Các đấng thuở hồng hoang hết sức có hứng thú, về tồn tại độc nhất mang tên cô.>
"Sấm truyền" được mở khóa?
T... Tức là sao?
Tôi nhìn dãy thông điệp viết trên đó.
Chúng dừng khoảng một hồi... rồi lũ lượt ập tới, như mưa rào thoáng qua.
<Sấm truyền cấp độ 1>
<Vườn 1/3> - <Thần Tình yêu Odyssey đã truy cập sấm truyền.>
<Vườn 2/3> - <Thần Trí tuệ Hassed đã truy cập sấm truyền.>
<Vườn 3/3> - <Thần Nghệ thuật Mond đã truy cập sấm truyền.>
<Truy cập không thành công. ****** đang giận muốn tím người.>
<Truy cập không thành công. ****** phồng mang rồi trợn má.>
<Truy cập bị từ chối. ****** chỉ còn biết thở dài.>
Nhìn kiểu gì cũng thấy... chỗ này không khác gì cái phòng chat online. Hết tên này tên kia loạn cả lên, thậm chí có những cái tôi chưa gặp bao giờ.
Nhưng nếu để ý đến hai người hầu sau tôi, chắc gã ta cũng sẽ ngầm suy đoán, rằng tôi nhiều khả năng là người có chức quyền.
Tôi nhắc lại lần nữa.
"Hai người có nghe thấy tôi nói không?"
"..."
Gã vẫn cứ đứng im. Lần này tôi nhìn thẳng vào mặt gã.
"Muốn tán tỉnh thì kiếm chỗ khác đi. Đừng gây mất trật tự bên trong đền."
Một thiếu nữ trẻ măng đang kênh kiệu với gã, nhưng gã chỉ nhíu mày và hé môi, cảm giác như không muốn phải mất mặt.
"Ta chỉ muốn chuyện trò, với tư tế tập sự trẻ tuổi đây. Ta không định làm phiền đến ai cả. Còn cô thì... có ý gì đó chăng..."
Coi bộ gã không đáng để tôi tử tế thật.
"Tư tế tập sự đây... trông không muốn chuyện trò lắm thì phải."
Khóe mắt giật bắn lên, cô ta liền vội vã mà phân trần.
"Thưa Tư tế! Thánh nhân này... đơn phương quấy rối tôi!"
Cô ta cầu viện tôi, mà không hề hay biết rằng tôi là ai cả.
Lông mày gã xô hết vào với nhau.
"Dám nói ta là kẻ đi quấy rối... Đội tuyển trạch gần đây chẳng ra thể thống gì. Đúng là ta nói dối, về chuyện mà hai người chỉ nói chuyện với nhau."
Tôi mải mê nhìn sách sau lưng gã, còn gã thì xem ra đã tự tin lên nhiều. Gã chắc hẳn phải quen một vài tư tế nữa, nên dù có đụng phải một tư tế cấp cao, gã mới nghĩ đằng chuôi nằm phía mình.
Ồ, "Nghi thức tiệc Hoàng gia"? Nghe bộ có ích đấy.
Dĩ nhiên, tôi mới chỉ quan sát được gáy sách không hơn.
"Không hiểu đầu óc đâu... mà vu cáo được ta như vậy nữa."
Daisy, tư tế tập sự kia, trừng mắt mà nhìn gã, tựa như lòng tự trọng vừa mới bị tổn thương.
"Thánh nhân mới gọi tôi đi uống cùng ngài ấy!"
Gã khệnh khạng khoanh tay, vờ như chẳng biết gì.
Nắm sơ được những sách mình cần phải tìm xong, tôi chỉ khẽ hỏi han cùng với một nụ cười.
"Cho hỏi gia tộc nào là nơi ngài xuất thân?"
"Ta là Hans, từ gia tộc Bá tước nhà Ragefield."
Hừm. Gia tộc Ragefield à.
Tôi không nhớ từng nghe về nó trong nguyên tác. Điều đó cho thấy rằng, quyền hành gia tộc ấy thực chất là không cao. Tôi cũng chưa nghe thấy cái tên Hans bao giờ.
Gã hếch cằm mà nói, "Ta đã xưng tên rồi. Rất mong cô cũng hãy xưng tên lại cho ta. Nhân danh gia tộc mình, ta sẽ xem xét đến lời nhục mạ hôm nay, tên tuổi vị tư tế, cùng tên tuổi của cô tư tế tập sự này."
Hai hầu gái của tôi giận dữ chen vào nói.
"Hồ đồ!"
"Ngươi có biết Đại nhân là ai không?!"
Tôi giơ tay ra hiệu họ kín tiếng. Gã chăm chú ngắm nhìn tư tế tập sự kia, người đang đeo bộ mặt đầy lo lắng, không biết phải làm sao khi tôi trông như bị gã áp đảo.
"Là người theo bước đường một tư tế... cô có thể trả lời ta được không?"
Hans giận tím mặt mũi, tưởng bị tôi làm ngơ dù đứng ngay trước mặt. Mặc kệ gã, tôi bắt chuyện với người đang đứng sau gã ta.
"Chỉ có ba cái tên... được trục xuất thánh nhân khỏi đền thờ. Cho ta biết ba người đó là ai?"
Hans bỗng đanh mặt đi, lúc thấy tôi nhắc đến từ "trục xuất."
Gã bảo gia tộc sẽ tính sổ với bọn tôi, nhưng mà trên thực tế... thì Bá tước Ragefield chẳng có quyền làm vậy.
Và bùm!
Vậy tức nếu thông tin bị lan truyền... gã sẽ không thể đến đền thờ lần nào thêm. Và nên nhớ, một khi Elium đã từ mặt ai rồi... thì quý tộc nội thành, họ cũng sẽ từ mặt người đó luôn.
Với cả, nhắc đến ba cái tên có quyền trục xuất gã...
Tuy chưa hiểu tình hình, Daisy vẫn bình tĩnh, lưu loát trả lời tôi.
"Thưa Tư tế. Ba người có thẩm quyền, đó là Đại Tư tế, Trưởng Tư tế... cùng Thánh nữ Đền thờ Elium."
Lẽ dĩ nhiên, Thánh nữ phải có tên, trong Tam đại thế lực của ngôi đền.
Ariel mà mình hằng biết à... cô ta còn chẳng biết tự lực mà cánh sinh. Cuối cùng Camilla chỉ cần nói một tiếng, là cô ta... chẳng sót lại thứ gì.
Tôi cất lời, phỏng theo Camilla trong tiểu thuyết nguyên tác.
"Đúng rồi đấy. Miễn trong thẩm quyền mình, Thánh nữ được cho phép trục xuất bất cứ ai."
Gã thánh nhân đảo mắt đầy nghi ngờ. Có khi gã lại nghĩ rằng tôi bị thần kinh.
"Giờ cô thậm chí muốn chọc cười ta đấy hả? Nếu vậy thì làm sao? Định báo cho Thánh nữ hay cái gì? Đừng mong Người rảnh rỗi mà lắng nghe... Nghĩ nói điên nói khùng ta sẽ rủ lòng thương? Không có chuyện ta khoan dung đâu đấy! Cô cứ liệu hồn đi!"
Gã thậm chí còn không tưởng tượng ra, rằng đối phương lại chính là Thánh nữ.
Mà cũng đành thông cảm cho gã thôi. Chính tôi cũng còn thấy tôi luộm thuộm nữa là.
Người ta thường đồn rằng mình sức khỏe ốm yếu, suốt ngày chỉ ru rú trong phòng riêng... vậy nên chắc hẳn gã còn chưa từng thấy mình.
Cái giọng khàn khàn mới thật khó chịu làm sao. Sải bước lại gần gã, khóe môi tôi cong lên thật nghiêm nghị.
"Thưa ngài Hans Ragefield. Nhất định tôi cũng sẽ không khoan dung cho ngài."
Xung quanh ngỡ lạnh giá muốn thấu xương.
"Bởi vì tôi... chính xác là Thánh nữ."
Dõng dạc đến từng từ, tôi như vị thẩm phán với cây búa trong tay.
"...!"
Mất một hồi gã mới hiểu ý tôi, nhìn xuống tôi bằng ánh mắt thất thần.
Gã hoang mang nhìn hai người hầu gái, nhưng họ lại trợn mắt nhìn ngược sang, khuôn mặt đầy đắc ý và trịch thượng.
Thánh nữ mà các ông hằng biết đấy. Các ông vừa lòng chưa? Trong khi đó, Daisy cũng chẳng kém phần thất kinh, cặp mắt mở thao láo nhìn tôi mãi không rời. Diện kiến được Thánh nữ ngay tại đây, với cô ta hẳn là phép màu không lường tới.
Họ nhìn mái tóc vàng, xong tới cặp mắt tôi.
Cả hai giật thót người.
Quả nhiên đã có quyền thì phải biết mà khoe. Không có khoe thì chỉ có chịu thiệt.
Khuôn mặt gã thánh nhân như cái bông cải héo, nhìn mà tôi ưng cái bụng quá chừng.
"N-Người là...?"
Răng môi Hans đánh cầm cập vào nhau.
Nếu Hoàng gia là Mỹ, thì Đền Elium phải tầm cỡ Liên Xô, chỉ khác nhau ở chỗ hai bên không đối đầu. Trong Đền Elium, Thánh nữ lại chính là tồn tại tối cao nhất.
Bệnh tình ít cho cô xuất hiện trước công chúng, nhưng cô vẫn cứ là hậu duệ của thần linh.
"Cho phép tôi thỉnh cầu gia tộc ngài... thông qua Thánh Kị sĩ thuộc đền thờ chúng ta."
Hans lập tức cúi đầu, như thể mới tỉnh giấc khỏi cơn mơ.
"Thần thành thực xin lỗi! Không ngờ được diện kiến Thánh nữ ở tại đây!"
Lật ngược được tình thế... Một cảm giác quả nhiên thật ngọt ngào.
Tôi hơi cúi đầu xuống, ngầm ra hiệu cho gã trình bày thêm.
"T-thần xin lỗi! Thần vạn lần xin tạ lỗi Đại nhân! Là do thần hồ đồ, không nhận ra Đại nhân! Thật tâm thần không muốn phải đắc tội với người!"
Pháo kích trong đầu gã hẳn đang nổ đinh tai.
Bị trục xuất khỏi Đền Elium... đồng nghĩa bị quý tộc toàn Đế quốc quay lưng. Nếu gia tộc có ai thay thế được chỗ gã, việc gã bị vứt bỏ chỉ là chuyện thời gian.
"Làm ơn! Hỡi Thánh nữ... hãy tha thứ cho kẻ biết lỗi lầm!"
Đánh rơi cả phẩm giá, gã rối rít van xin, tưởng như tôi sắp giết gã không chừng.
"Muốn nhận lấy sự tha thứ của ta... nhà ngươi cần làm thêm một thứ đấy."
Gã vội vã lắc đầu.
"G-gì... thưa người?"
Tôi lập tức chỉ tay vào Daisy. Tự thân gã phải biết mình cần làm cái gì.
"Nạn nhân là cô ta. Tưởng ngươi phải biết chứ."
Gã hít một hơi dài.
Thiếu nữ nhỏ bé kia... giờ lớn hơn cả gã, thậm chí là lớn hơn gia tộc gã cộng lại.
Phần nhiều tư tế nữ là con của thường dân, và dù có phụng sự trong đền này, cũng hầu như không ai thuộc dòng dõi quyền quý, trừ trường hợp tầm cỡ vị thành niên.
Hạ mình trước Thánh nữ là một lẽ hiển nhiên, nhưng trước một thứ dân thì đúng là bất ngờ. Đường đường là dòng dõi một quý tộc hoàng gia... Không thể tin gã yếu mềm cỡ này.
Tôi không chắc là gã có chịu đựng nổi không.
"Đ-đó không... phải quấy rối..."
Vứt cái sĩ diện hão mà thành thật chút đi. Giờ vẫn còn bắt tôi phải nói xen vào nữa.
"Ôi chao, có khi nào... thần linh đã chứng giám, mà vẫn sai được ư?"
"...!"
Gã vội vàng cúi xuống, giở cái giọng ngập ngừng mà xin được dung tha.
"T...tôi... xin lỗi!"
Daisy chớp mắt nhìn, như thể chẳng nhìn thấy sự thành khẩn từ Hans.
Dừng mọi chuyện tại đây là ổn thỏa. Tôi liếc mắt nhìn sang, ra lệnh cho người hầu.
"Mang 'Tuyển tập tiệc Hoàng gia' cùng "Nghi thức tiệc Hoàng gia' nằm phía sau tên kia về cho ta."
Tôi cứ tưởng chuyến đi sẽ phần nào phiền nhiễu, nhưng ít nhất thì tôi cũng biết được đôi điều.
Đúng lúc ấy, màu xanh biển lại hiện trước mặt tôi.
<Các đấng thuở hồng hoang hết sức có hứng thú, với tinh thần chính nghĩa đến từ cô.>
<Các đấng thuở hồng hoang hết sức có hứng thú, với ý chí kiên cường đến từ cô.>
<'Sấm truyền' được mở khóa. Có thể nhận sấm truyền từ bây giờ.>
<Cô là người đầu tiên đáp ứng mọi tiêu chí.>
<Các đấng thuở hồng hoang hết sức có hứng thú, về tồn tại độc nhất mang tên cô.>
"Sấm truyền" được mở khóa?
T... Tức là sao?
Tôi nhìn dãy thông điệp viết trên đó.
Chúng dừng khoảng một hồi... rồi lũ lượt ập tới, như mưa rào thoáng qua.
<Sấm truyền cấp độ 1>
<Vườn 1/3> - <Thần Tình yêu Odyssey đã truy cập sấm truyền.>
<Vườn 2/3> - <Thần Trí tuệ Hassed đã truy cập sấm truyền.>
<Vườn 3/3> - <Thần Nghệ thuật Mond đã truy cập sấm truyền.>
<Truy cập không thành công. ****** đang giận muốn tím người.>
<Truy cập không thành công. ****** phồng mang rồi trợn má.>
<Truy cập bị từ chối. ****** chỉ còn biết thở dài.>
Nhìn kiểu gì cũng thấy... chỗ này không khác gì cái phòng chat online. Hết tên này tên kia loạn cả lên, thậm chí có những cái tôi chưa gặp bao giờ.
Danh sách chương