“Mình yêu gà rán!”

Răng tôi xuyên qua lớp bột, những tiếng giòn rụm thỏa mãn vang lên. Vị trái cây tràn đầy khoang miệng, và mùi gia vị tràn trề xộc lên mũi. Thật không gì sánh được món gà rán vừa ra khỏi chảo dầu.

“Em là một đầu bếp tuyệt vời đấy, Shigure. Em chu đáo và là cô gái dễ thương thứ hai thế giới.” Tôi nhận xét. “Phải rồi, em nhất định sẽ là một người vợ tuyệt vời. Là anh trai, anh đảm bảo điều đó! Ahaha!”

Tôi khen ngợi chân thành người con gái ngồi phía đối diện. Em ấy quả là tài giỏi. Từ ngày em đến, tôi đã được thưởng thức bữa tối thịnh soạn hết lần này đến lần khác. Tôi thật không biết cảm ơn thế nào cho đủ.

“Ừm, em có một câu hỏi.” Shigure nói ngay khi tôi vừa cố gắng truyền đạt cảm xúc của mình.

“Hửm, em hỏi đi.”

“Anh đang trông kinh tởm hơn bình thường 50% đấy. Có chuyện gì mà cao hứng vậy?”

Ahaha, cái con nhỏ này! Tôi yêu nó! Đưa ra nhận xét gay gắt sau khi tôi đã hết lời khen ngợi như vậy ư. Đúng là một Shigure điển hình rồi.

Tuy nhiên hiện tại, những lời khinh bỉ đó lọt vào tai tôi chẳng khác nào nhạc khúc. Vì sao ư? “Ngày mai anh sẽ đi chơi cùng Haruka,” tôi giải đáp. “Kì thi đã kết thúc, cuối cùng bọn anh đã chuẩn bị có cuộc hẹn hò thực sự đầu tiên. Dạo này bọn anh mới học cùng nhau, và sự phấn khích trong anh đang đạt đỉnh điểm. Anh thực sự vô cùng chờ mong. Thế giới thật tươi đẹp nên anh không thể ghét ai nổi. Hiện tại dù có ai độc ác làm ra mấy việc như tẩm gà với nước chanh, anh cũng có thể tha thứ cho họ.”

“Okay, em làm thì đừng trách nhé.” Shigure đáp.

Phụp!

“Ơ...” Tôi nhăn mặt.

“Thế nào? Anh có tha thứ cho em hông?”

“Được, tha thứ chứ. Nhưng em đang đi trên bãi mìn đấy, và nó sắp nổ rồi đây.”

“Không ngờ anh nhỏ mọn vậy!”

Nhỏ mọn? Nếu là khi khác, chắc tôi đã bùng nổ tại chỗ rồi. Tôi ngoảnh mặt sang chỗ khác, và thấy sức chịu đựng của mình thật ấn tượng. Nếu phải nói ra, giờ phút này tôi khác nào một vị Thánh Mẫu đâu.

Tôi đang nhóp nhép nhai miếng thịt gà chua mọng nước, và suy ngẫm về đức tính vị tha của bản thân, thì chuông điện thoại vang lên. Một cuộc gọi không tính phí, và cái tên hiện lên trên màn hình thuộc về người mà tôi rất quen thuộc.

“Haruka!” Tôi cao giọng.

“Nhất định là chị ấy sẽ hủy hẹn phút cuối!” Shigure chen vào.

“Đừng có mà trù ẻo!”

“Khi phụ nữ hủy cuộc hẹn thì 70% có nghĩa là “tôi đã suy nghĩ rất nhiều, và nhận ra cậu kinh tởm tới mức nghĩ đến việc bị trông thấy đi cùng với cậu là đã đủ khiến tôi sởn gai ốc. Đừng bao giờ lại gần tôi nữa, cảm ơn”.”

“Không. Dù Haruka có hủy hẹn thì cô ấy cũng khác. Anh sẽ nghe điện, nên im lặng chút đi.”

“Được thôi.”

Sau khi xác nhận má Shigure đầy ự gà rán, tôi ra hành lang và nghe điện.

“A lô.” Tôi chào.

“Chào buổi tối, Hiromichi. Tớ, Haruka đây. Cậu có rảnh không?”

“Ừ, có. Tớ đang ăn tối, mà tớ rời khỏi phòng rồi.”

“Vậy hả? Xin lỗi vì đã gọi không đúng lúc nhé. Có cần tớ gọi lại sau không?”

“Không sao đâu, miễn chúng mình nói ngắn gọn là được. Chuyện gì thế?”

“Ừa, tớ sẽ nói ngắn gọn. Là về cuộc hẹn ngày mai...”

“Ừm...”

Tôi lập tức thấy bất an. Bộ Shigure có khả năng tiên đoán hay sao? Cô ấy thật sự sẽ hủy kèo phút cuối ư?

“Đã hai tháng từ lúc chúng mình hẹn hò, phải không nhỉ?” Haruka hỏi.

“Ư-Ừ.”

“T-Trong khoảng thời gian đó, chúng mình đã gọi nhau bằng tên. Tuy còn hơi ngại, nhưng chúng mình đã nắm tay nhau khi đi dạo. Hôm gì ở nhà tớ, mọi chuyện đã có t-tiến triển một chút, nhỉ? T-Tớ nghĩ, hai đứa mình đang làm rất tốt...”

“T-Tớ cũng nghĩ thế...”

“C-Cậu từng nhắc gì đó về chuyện tương lai, phải không? Nếu chúng ta có thể nắm tay nhau chỉ sau một tháng, vậy thì ta cũng có thể hòa hợp với nhau phần đời còn lại.”

“U-Ừ, tớ có nói thế...”

Nghĩ lại khi đó khiến tôi thấy “kinh ghê”. Mắc mớ gì tôi phải thốt ra mấy từ “phần đời còn lại” khi mới là học sinh trung học cơ chứ?

Đ-Đừng bảo là...

Khi ấy Haruka đã bật cười, nhưng nhỡ Shigure nói đúng thì sao? Tôi có khiến người yêu mình thấy khó chịu không? Khi nhớ lại những lời bình vừa rồi của Shigure, sống lưng tôi phát lạnh.

“Điều đó... khiến tớ cực kì hạnh phúc.” Haruka nói tiếp. “Nó khiến tớ hiểu rằng cậu muốn ở bên tớ nhiều đến mức nào, nên tớ nhận ra bản thân cần nỗ lực hơn nữa.”

“Nỗ lực hơn nữa? Để làm gì?”

“Để tiến xa hơn với tư cách một đôi.”

“TIẾN XA?”

“Yup! H-Hôm nay tớ chỉ muốn nói với cậu như vậy thôi. Nếu tớ không đủ can đảm mà gọi cậu hôm nay, tớ ắt sẽ không còn đủ dũng khí nói ra suy nghĩ của mình nữa. V-Vậy nhé, tớ sẽ chờ cậu ở nhà ga buổi trưa ngày mai. Chúc cậu ngủ ngon!”

Haruka chắc xấu hổ lắm khi nghe thấy cơn bộc phát kì lạ từ tôi. Cô ấy vội vã liến thoắng như thể đang chạy trốn, rồi cúp máy. Ống nghe vang những tiếng bíp bíp báo hiệu cuộc gọi đã kết thúc vẫn dán chặt nơi tai tôi. Tôi đứng như trời trồng, những lời Haruka nói lặp đi lặp lại trong đầu tôi như một bản ghi bị hỏng. Cô ấy đã bày tỏ rất rõ ràng, không chừa chỗ cho bất kì hiểu lầm hay tránh né nào.

Bộ não tôi xử lí lời cô ấy với tốc độ của internet quay số. Sau khi giải mã chúng xong, tôi liền rơi vào trạng thái điên cuồng giữa hạnh phúc, bất ngờ và phấn khích.

“Sh-Shigure! Shigure, Shigure, Shigure!” Tôi gào lên, lao tới phòng khách tìm kiếm sự cứu chuộc.

“Dạ, dạ. Em đây, em đây.” Shigure đáp. “Nhưng không có tận bốn người đâu nhé.”

“Anh vừa nói chuyện với Haruka. R-Rõ ràng cô ấy muốn tiến một bước lớn vào buổi hẹn ngày mai! Cổ đã nói thế đó!”

“Ồ! Chẳng phải... tốt rồi sao?” Đôi mắt Shigure mở to trong thoáng chốc, nhưng vẻ mặt em ấy nhanh chóng quay lại vẻ không hứng thú. “Vậy anh muốn lải nhải về chị ấy trong khi mình đang ăn gà hả? Nói về chuyện đó trong bữa tối chẳng giúp ngon miệng chút nào.”

“Không phải! Vì gần đây bọn anh mới nắm tay, nên tiến xa hơn mà cô ấy nói... hẳn là... nó, nhỉ!? Ô-Ôm nhau!?”

“Nhắc đến chuyện tình yêu thì có vẻ anh suy nghĩ đơn giản nhỉ, anh trai?”

Hả? Không ôm ấp gì à?

“Nhưng nếu không phải, vậy thì là gì...?” Giọng tôi nhỏ dần.

“Ở giai đoạn của anh, tiến xa thường muốn ám chỉ “hôn” chứ, phải không?”

“H-Hôn!? M-một cô gái sẽ h-hôn môi anh sao!?”

Đùa không vậy!? Mà khoan, cặp đôi hôn nhau là chuyện thường chứ nhỉ? Trước đây tôi đã có vài cơ hội, cơ mà vẫn! Bạn đang bảo với tôi rằng ngày mai hai đứa sẽ tiến công căn cứ đầu tiên rồi ư? Dưới 24 tiếng, đôi môi của Haruka sẽ áp vào môi tôi... không, quá mức rồi!

“Ôi trời đất ơi, tim anh đang đập nhanh quá!” Tôi kêu. “N-Này, Shigure! Làm sao để hôn ai đó? Anh chưa bao giờ làm cả! Có cần phải tuân theo nghi thức gì không? Con gái ghét điều gì!? Em giỏi chuyện này, phải không? Mau dạy anh tất cả những gì em biết đi!”

Shigure lườm tôi hờn trách. “Anh nghĩ em là loại con gái gì vậy?”

Tôi cứ tưởng Shigure có kinh nghiệm phong phú trong lĩnh vực này, những lần này có vẻ không phải.

Biểu cảm em ấy chuyển sang nụ cười ma mãnh thương hiệu, sâu trong ánh mắt ấy lấp lánh ánh sáng tàn bạo. Đó là lúc tôi biết, lời tiếp theo con nhỏ này thốt ra, ắt sẽ rất kinh khủng.

“Nhưng... nếu anh cảm thấy lo lắng, tại sao không dành đêm nay cho việc tập luyện nhỉ?” Em ấy gợi ý.

“Hử? Tập luyện gì? Hôn hả?”

“Chính xác. Nhìn nè, anh đang có một đối tác luyện tập hoàn hảo ở đây luôn đó. Em là em gái song sinh của cô bạn gái yêu quý của anh. Bọn em có cùng khuôn mặt, cơ thể, giọng nói, thậm chí là mùi hương!”

“Cái-?”

“Tại sao không tận dụng em làm chuột thí nghiệm nhỉ? Như thế ngày mai anh sẽ không làm trò ngu.”

Thấy chưa! Biết ngay là rất khủng khiếp mà! Con bé này nói không ngừng.

“Đừng có ngốc nghếch!” Tôi hét lên. “Sao anh có thể làm chuyện như vậy được.”

“Em không phiền đâu.”

“Em nên mới phải! Là con gái thì đừng nên đùa kiểu đấy!”

“Heh. Anh hai đúng là trai ngoan. Không, ủy mị mới đúng. Nếu anh cứ như vậy, mối quan hệ với chị Haruka sẽ không kéo dài lâu được đâu.” Ẻm lạnh giọng cảnh báo.

Sao cơ?

Tôi bèn nhìn lại em ấy. Ẻm không còn nở nụ cười tinh quái thường ngày, mà thay vào đó là cái nhếch mép tàn ác của một kẻ đang trông xuống một con côn trùng.

“Em nói vậy là sao?” Tôi hỏi.

“Lời sao ý vậy. Haruka sẽ chia tay anh sớm thôi.”

“S-Sao em có thể chắc chắn thế được.”

“Bởi vì em biết nó là sự thật. Cô nào cũng sẽ phát ngán khi anh quá thụ động thôi. Anh nên thử trở nên, để xem... giống Aizawa hơn, anh chàng lớp chúng ta ấy. Anh nên học kiểu ân cần của cậu ta.”

“Hử!? Hắn ta ấy à!?” Tôi vô thức thốt lên.

Tôi không kìm được. Em ấy đang nhắc tới Akira Aizawa, đồng học lớp chuyên và là một tay chơi khét tiếng. Ở trường, hắn ta và đám bạn của mình thường cười cợt những cô nàng mà hắn “chơi một lần xong bỏ.” Tất nhiên, bản tính nông cạn ấy của hắn chẳng để lại ấn tượng tốt trong đám nữ sinh. Dù tôi có “ủy mị” hay không chăng nữa, bị so sánh với một kẻ như thế khiến giọng tôi không khỏi lạc quẻ.

“Không phải hắn ta là tệ nhất trong số tệ à?” Tôi thắc mắc. “Hắn chơi đùa với hết cô này tới cô khác. Em có biết riêng lớp mình đã có bao nhiêu cô khóc vì hắn rồi không?”

“Nhưng con gái thích cậu ta, đúng không?” Shigure khích. “Đến mức cậu ta chẳng bao giờ phải chịu cô đơn vào cuối tuần.”

“Gừ. Đấy là bởi vì họ nghĩ hắn quyến rũ?”

“Cậu ta có thể phong cách đấy, nhưng chẳng có tí hấp dẫn nào hết. Xét về ngoại hình, cậu ta chẳng khác anh là bao.”

Thú thực, tôi cũng nhận thấy điều tương tự. Tôi nghĩ tôi và hắn cùi bắp ngang nhau so với Shigure, có điều khi so sánh với Tomoe, sự khác biệt đó như trời với đất vậy. Dung nhan và các đặc điểm nhỏ khác giữa họ cách biệt từ cấp độ cơ bản. Cho nên, đúng vậy, tôi vẫn thường tự hỏi tại sao hắn có thể làm tốt với phụ nữ như vậy dù chẳng có gì đặc biệt. Shigure đã chỉ ra đúng sự nghi ngờ của tôi, tôi hết đường phản bác.

Khi tôi rơi vào trầm mặc, em ấy nói tiếp.

“Phụ nữ thường hay bảo là ưa “trai tốt” đúng không? Lũ thất bại như anh lại nghĩ thiên về mặt chữ, đó là một sự hiểu lầm nghiêm trọng. Phụ nữ luôn nói dưới góc nhìn chủ quan. Ở đây, họ không nói đến sự tốt bụng nói chung. Không phải, con gái muốn một chàng trai đối tốt với mình - người yêu cơ. Nói cách khác, họ muốn một anh chàng phù hợp với lợi ích của mình. Phải, Aizawa là một tên khốn và cách rất xa định nghĩa “tốt” mà anh biết, nhưng ít nhất cậu ta luôn khiến các cô nàng vui vẻ khi họ ở cùng nhau. Sau cùng, cậu ta chưa bao giờ để con gái phải mơ hồ.”

“Mơ hồ?”

“Cậu ấy có thích mình không? Mình phải ra ý như nào mà không quá rõ ràng? Hôm nay mình có nên gần gũi với cậu ấy hơn không? Cậu ấy... Cậu ấy hết thích mình rồi sao? Khi đang cố chiếm lấy trái tim một ai đó, sẽ có rất nhiều điều suy nghĩ. Và chuyện đó rất là mệt mỏi.”

Ồ...

“Những anh chàng như Aizawa không bao giờ để con gái cảm thấy bất an như thế cả.” Shigure tiếp tục. “Thay vào đó, cậu ta hành động mà không cho con gái thời gian suy nghĩ. Cậu ta tránh mọi điều khó chịu bằng việc cung cấp cho họ không gì hơn ngoài niềm vui yêu đương. Đúng là thế giới gọi điều đó là “nông cạn” nhưng dưới góc nhìn của con gái, như vậy lại có vẻ rất tuyệt. Nên Aizawa “tốt” hơn anh nhiều. Nghe này, đẩy chị Haruka vào thế khó trên điện thoại chẳng tử tế chút nào đâu nhé.”

“Hự!”

Tôi không còn lời nào phản bác. Shigure đã thuyết phục được tôi: thường thức của tôi về việc “đối xử tốt với phái nữ” đã sai từ căn bản. Mà kể cả không sai, thì áp dụng nó lên bạn gái mình dựa trên định nghĩa tổng quát vẫn là một sai lầm. Dẫu sao, tôi đã buộc Haruka phải gọi điện thoại.

“Xảy ra thì cũng xảy ra rồi. Quan trọng hơn, là từ giờ anh sẽ làm gì? Để chị Haruka hôn anh ư? Anh định chờ chị ấy phải đau khổ từng lời nói cho đến khi tìm ra cái cớ tiếp cận anh ư? Hay là anh cuối cùng cũng có dũng khí mà tiến một bước đầu tiên lần này?”

“T-Tất nhiên rồi, anh sẽ là người...”

“Aha!”

… chủ động.

Khi tôi định nói ra những từ đó, Shigure chợt cắt ngang với một nụ cười chế nhạo. “Anh chẳng bao giờ làm được điều gì táo bạo như thế đâu!”

“Cái gì!?”

“Ôi, người anh yếu đuối kém cỏi của tôi. Thậm chí anh còn chẳng dám chủ động tấn công một thế thân như tôi, thì lấy đâu ra dũng khí để hôn cô bạn gái yêu quý của mình cơ chứ. Chắc anh sẽ tìm ra một cái cớ thuận tiện nào đấy cho sự hèn nhát của bản thân, như là: “Cảm xúc của Haruka quan trọng hơn hết". Anh là người hiểu rõ điều đó nhất mà, phải không? Hạng người như anh là vậy. Bất kể tôi trêu chọc anh như thế nào thì anh cũng vô phương trả đũa chính là bằng chứng rõ nhất.”

“Gừ.”

Tại sao?

“Sao nào?” Shigure hỏi với giọng điệu móc mỉa. “Anh có thể thực hành với tôi trước khi hôn thực sự. Nhìn đi, đôi môi này nửa giờ qua chẳng làm gì khác ngoài khinh bỉ anh. Tiến lên và khóa nó lại đi chứ. Tôi cho phép anh làm điều đó đấy. Sao hả, không dám phải không?”

Tại sao nhỏ phải làm đến mức này?

“Thấy chưa, anh chẳng làm được gì hết.” Con bé nói tiếp. “Thật thảm hại. Anh chẳng khác gì loài slime. Chỉ là một con slime nhỏ bé, vô tính. Tôi đã đúng khi nói anh và chị Haruka không thể kéo dài lâu. Điều đó đối với tôi cũng ổn. Anh chị chia tay càng sớm thì càng đỡ phải che giấu tình trạng sống của chúng ta. Mà ta thế này, tại sao tôi không cướp anh từ chị Haruka nhỉ? Thú thực tôi thích kẻ thất bại vô dụng như anh lắm.”

Ánh mắt coi thường, nụ cười chế giễu và sự khinh miệt tuôn khỏi đầu lưỡi Shigure như một bài ca. Điều đó khiến tôi sôi máu. Lần đầu tiên trong đời, tôi hiểu sâu sắc biểu cảm đó là như thế nào.

“Tao chịu hết nổi rồi.”

Trong cơn xúc động, tôi bỗng hành động theo cách mà thường ngày chưa từng nghĩ tới. Tôi nắm lấy tay con bé, đè chúng xuống chiếu khi vật nhỏ xuống sàn. Tôi lù lù hiện ra, dùng sức nặng thân thể mà đè ẻm xuống. Bằng sức lực thô bạo, tôi đã ghim chặt con nhỏ xuống sàn.

Thân thể Shigure cứng đờ, mắt gần như lọt ra ngoài. Trong mọi khả năng nó cũng không ngờ rằng tôi sẽ phản ứng như thế trước sự khiêu khích.

Lần cuối tôi thô bạo với con gái như vậy là từ khi nào nhỉ? Tiểu học? Hay mẫu giáo? Tôi không thể nhớ. Hoặc có lẽ đây là lần đầu tiên. Nói gì thì nói, máu tôi đã sục sôi tới mức tôi phải lựa chọn bạo lực, và chính cơn phẫn nộ bất chấp ấy khiến tôi không xác định được mình sẽ làm những gì, có thể làm những gì.

Chưa kể...

“Ah!”

Tôi có thể cảm nhận được Shigure đang cố chống trả, nhưng sự kháng cự ấy thật yếu ớt. Không phải con bé từng tuyên bố biết võ hay sao? Hoặc có thể sức mạnh cũng vô ích, bất kể con bé tập luyện như thế nào thì cũng không thể đẩy lùi được một gã đàn ông áp sát. Cổ tay nhỏ nhắn, xinh đẹp của ẻm vừa khít trong bàn tay tôi; so với nam giới thì cánh tay con bé yếu đuối hơn nhiều lắm. Khi nhìn vào làn da mong manh ấy, tôi nhận ra mình có thể làm bất cứ điều gì mình thích với sinh vật yếu ớt này, cũng chính là bản sao của người yêu tôi. Cái lạnh xuôi theo mạch máu nóng đỏ, giúp tôi hạ nhiệt, rồi một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Tôi hoảng sợ trước sự phản kháng bản thân đang cảm nhận nơi bàn tay. Tôi liền buông ra, đứng phắt dậy, hốt hoảng.

“A-Anh xin lỗi!”

Shigure mỉm cười vô tội. “Thấy không, anh có thể làm được nếu cố gắng đấy chứ.”

“Hử!?”

“Hừ, anh bị trừ điểm vì quá mạnh tay, nhưng vẫn hơn là không có gì.”

“Em đang nói cái gì thế?”

“Còn nhớ nãy anh nói gì chứ? “Con gái ghét điều gì? Dạy anh tất cả những gì em biết đi!”? Nghe cho kĩ này: anh đánh giá cao phụ nữ quá. Không, chưa đúng lắm. Thay vì nói rằng anh đánh giá họ quá cao, chi bằng nói anh sợ hãi họ mới đúng. Nếu mỗi lần ở cạnh chị Haruka anh đều khúm núm như vậy, chị ấy cũng sẽ trở nên rụt rè theo đấy. Anh cần thể hiện cảm xúc nhiều hơn. Đừng che giấu tình cảm trong khi lại mong chờ Haruka bày tỏ nó. Trong một số trường hợp sự tha thiết của anh có thể khiến chị ấy bất ngờ hoặc sợ hãi... nhưng vì hành động của anh xuất phát từ tình yêu, nên chị ấy sẽ bỏ qua thôi. Chị Haruka là một cô gái tốt.”

“Ờm...”

“Được rồi, bài giảng của Giáo sư Shigure về phụ nữ đã kết thúc. Anh mau ăn cơm đi. Em còn dọn bát đĩa.”

Ồ, tôi nghĩ mình đã hiểu ra rồi.

Shigure có thể dễ dàng phân định ranh giới giữa “đùa vui” và “gây hấn.” Đó là lý do em ấy đã bước qua lằn ranh đó nãy giờ, để buộc tôi mất bình tĩnh. Có lẽ em ấy muốn mang lại cho tôi trải nghiệm đặc biệt khi thổ lộ với một cô gái. Hơn nữa, chuyện này rõ ràng là vì lợi ích của Haruka, không phải của tôi.

“Thực ra, em khá là tốt đó chứ.” Tôi nói.

“Giờ anh mới nhận ra hay sao? Anh đúng là tệ trong việc đánh giá người khác.”

Giờ mọi thứ đã hoàn toàn rõ ràng. Shigure hẳn đã giận tôi - người anh kế - khi đã để chị gái ruột của mình gọi điện trước. Tôi đã nhảy cẫng lên vì vui sướng như một con khỉ điên dại si tình trước những lời của Haruka, nhưng thực chất, tôi lại buộc cô ấy trở thành người quyết định cho mối quan hệ giữa hai đứa. Để thực hiện cuộc gọi đó, cô ấy đã phải đắn đo biết bao lâu? Và khi cô ấy đã làm thế rồi, tôi lại khiến cổ thấy bất an như nào nữa? Đứng trên hoàn cảnh của cô ấy, sự sung sướng trong tôi nhanh chóng hóa thành sự ghê tởm chính mình, đến mức tôi muốn tự đấm vào mặt mình một phát.

Tôi chắc chắn Shigure cũng cảm thấy như vậy về tôi, nên tôi đã hứa với em ấy.

“Shigure, ngày mai, anh nhất định sẽ hôn Haruka. Và tất nhiên, anh sẽ là người chủ động. Cô ấy có thể từ chối, nhưng bất kể thế nào anh cũng sẽ là người thực hiện. Dù sao Haruka chính là người đã tỏ tình với anh. Nếu như vậy mà không làm được thì anh không thể làm một người đàn ông tốt.”

“Chà, vậy cố lên nhé!”

“Được. Anh cam đoan."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện