Ngày hôm ấy tôi về đến nhà, đã thấy Haruka đang ở trong phòng khách.
“Ác mộng thật rồi!” Tôi ngán ngẩm. “Đến lúc mày phải tỉnh dậy rồi đấy, Hiromichi.”
“A, Hiromichi. Tớ xin lỗi vì đã đột nhiên tới đây.”
“H-Haruka, cậu đến nhà tớ có chuyện gì vậy?”
Trong đầu tôi lập tức tràn đầy hoảng loạn, hàng tá câu hỏi nhanh chóng hiện lên, đến nỗi mắt tôi láo liên hết cả.
Tại sao Haruka ở đây? Làm thế nào mà cô ấy biết nhà tôi? Tôi phải làm gì đây? Đi pha trà? Không, giờ không phải lúc. Trước nhất tôi phải biết liệu cổ đã phát hiện ra Shigure chưa... khoan, Shigure biến đâu rồi? Tôi dành một giây để lấy lại bình tĩnh, rồi nghiêm túc quan sát cô gái trước mặt một lúc lâu. Và quả như dự đoán, cô nàng bật cười thành tiếng, nụ cười ma mãnh nở rộ trên khuôn mặt.
“Ahahahaha! Biểu cảm của anh đúng là đáng xem mà!”
“Biết ngay mà! Shigure, con nhóc này!” Tôi hét.
“Dạ, là cô em gái đáng yêu của anh đây. Nhưng phải công nhận là phản ứng của anh hoàn hảo lắm luôn, anh có nghĩ đến việc theo học diễn xuất chưa vậy?”
“Cho anh mầy nghỉ ngơi chút đi...” Tôi vừa lầm bầm vừa mệt mỏi ngả người vào tường.
Bởi Shigure đang mặc đồng phục trường Seiun, nên trong một khắc tôi đã không nhận ra người trong phòng nãy giờ chính là con bé. Ô mai chúa, con bé khiến tôi suýt thì vỡ tim, tôi cảm giác tim mình phải ngừng đập ít nhất ba lần khi đó. Nhưng quan trọng hơn,
“Tại sao em lại mặc nó?” Tôi hỏi. “Mới mua hả?”
“Anh nghĩ em có tiền riêng sao?”
“Thế em lấy ở đâu?”
“Em đổi với chị Haruka đó, chỉ trong hôm nay thôi. Chị ấy muốn thử đồng phục trường Shueikan.” Shigure lập tức đáp, ưỡn bộ ngực cân đối. Ẻm có mặc áo sơ mi bên trong nên trong chúng có vẻ lớn hơn bình thường. “Vả lại em cũng muốn xem xem anh phản ứng ra sao.” Một tiếng cười kèm theo.
“Rồi rồi, anh mừng là đã đáp ứng được kì vọng của em, đồ quỷ.”
“Haha, đừng chấp nhặt mà. Hơn nữa, anh cũng đâu hẳn là khó chịu với chuyện này, đúng không?”
Hử? Ẻm đang nói tôi hả?
“Em nói cái gì vậy?” Tôi thắc mắc.
“Thì em và chị Haruka giống hệt nhau nè, từ dáng người cho đến kiểu tóc. Em đang mặc quần áo của chị ấy nữa, bộ anh không cảm thấy rằng cô bạn gái anh đang ở trong căn hộ của mình sao?”
“Em đang bay quá cao rồi đó, chú chim non ạ.”
“Hiromichii à... Mình quay lại giường ngủ đi.”
“Em muốn gây hấn hả, nhõi con này.”
“Khoan khoan, đừng lại gần với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống thế! Anh làm em sợ đấy, anh định làm gì với cây bút chì đó? Em xin lỗi mà, sẽ không tái diễn chuyện này nữa đâu!”
Xì, cái đồ nghịch ngợm. Tôi bèn đặt cây bút chì cầm lên theo phản xạ trở lại mặt bàn.
“Trời đất, nói đến đáng sợ,” Shigure lẩm bẩm. “Tức giận như vậy vì một trò đùa nhỏ, bộ anh không có hiếu hài hước hay gì?”
“Nếu trò đùa đấy thật sự hài hước nhé!” Tôi đáp trả.
“Ây, căng vậy ta!”
“Nhanh nhanh thay ra đi. Em hẳn phải chết ngốt trong cái bộ đồ đó mà không có điều hòa.”
“Không sao đâu. Em cũng muốn mặc nó nữa mà. Nên là cho em thử thêm chút nữa đi. A, cơ hội tốt để làm vài kiểu ảnh.”
Nói là làm, Shigure rút chiếc smartphone ra. Tại sao mấy cô nàng thích tự sướng thế nhỉ? Họ thậm chí còn đăng chúng lên nữa. Cá nhân tôi chẳng muốn để lại cho thế hệ sau bất kì một tấm hình nào của mình.
“Hmm... Chưa ổn lắm.” Shigure nói. “Anh hai nè, làm phó nháy cho em được không?”
“Hả, sao lại là anh?”
“Tại seo-phi thì chỉ có vài góc độ và làm được số ít tư thế thôi ấy. Như này thì sao, nếu anh chụp ảnh giúp em, sau đó em sẽ đi thay quần áo ngay. Còn anh mà từ chối á, thì ai mà biết được, có thể em sẽ mặc đến hết ngày đó... Và do hiện giờ có mỗi chúng ta ở nhà, hay là em cởi thêm vài cái cúc nhỉ?”
Shigure ngước mắt nhìn tôi, tay nới lỏng cà vạt, để lộ xương quai xanh. Đến nước này thì tôi chẳng còn lựa chọn nào khác.
“Được rồi.” Tôi thở dài. “Đưa điện thoại em đây.”
“Âu kây. Nhớ phải chụp dễ thương vào đấy. Em bắt đầu sẵn sàng nè.”
Nói rồi, Shigure liền chậm rãi cởi đôi tất ra, phô bày đôi chân trần.
“Tại sao em lại cởi?” Tôi hỏi.
“Hửm? Đi chân không thì trông sẽ quyến rũ hơn mà, kiểu đem lại cảm giác bạn gái anh thật sự ghé chơi sau giờ học ấy. Giống như là nếu vào cảm xúc, thì khi cô ấy mất cảnh giác, anh sẽ có thể đẩy cô ấy xuống giường ấy. Khá mùi mẫn đấy chứ, anh nghĩ sao?”
Quả thực tôi hiểu cảm giác đó.
Khụ... tôi vừa mới hoàn toàn đồng ý với em ấy, dù chỉ là trong tiềm thức. Tôi mà lỡ nói thành lời thì kiểu gì ẻm cũng dí đến chết cho mà xem.
Chuyện này biến thành một vấn đề sống còn đây. Tôi hoàn toàn bất lực trước những trò trêu chọc chừng nào em ấy còn mặc đồng phục của Haruka. Tôi sẽ chụp vài tấm thật nhanh, khiến con bé hài lòng và đi thay đồ mới được.
“Khi nào xong thì bảo anh.” Tôi nói.
“Vâng.”
Sau khi em ấy nghĩ ra vài kiểu, tôi liền dùng điện thoại và bắt đầu chụp. Tôi điều chỉnh góc độ và khoảng cách như yêu cầu, chụp từng tấm này sang tấm khác. Em ấy tận dụng triệt để nơi phòng khách làm phông nền. Một kiểu thì ẻm ngồi trên chiếu, đầu gối thu lại trước ngực mà nghịch nghịch ngón chân một cách rụt rè. Kiểu khác thì em ấy lại mở quyển vở đặt trên mặt bàn, và ấn đầu tẩy của cây bút chì lên đôi môi mím chặt, làm vẻ đăm chiêu. Tấm hình cuối ẻm lại quay về chỗ chiếu, nằm ngửa ra, ánh mắt hướng lên về phía camera với vẻ đầy khao khát.
Mấy tấm này trông gợi cảm thế méo nào ấy, tôi vừa bấm vừa nghĩ.
“Hmm.” Shigure đột nhiên lên tiếng. “Em muốn khoe bụng trong lúc nằm, để em cởi áo, rồi mình chụp lại.”
“Ế...” Tôi phàn nàn. Nên làm sao đây?
Tim tôi đang đập nhanh hơn mình nghĩ. Trong lúc chụp ảnh, tôi đã phải nhắc đi nhắc lại trong đầu mình rằng người đằng sau ống kính là Shigure. Nhưng do bộ đồng phục đó mà tôi chỉ toàn thấy bóng dáng của Haruka, cảm giác như bạn gái tôi thật sự ghé nhà và mất cảnh giác trước mắt mình vậy. Và mỗi lần Shigure làm ra biểu cảm như kiểu mời gọi ấy trước camera, tâm trí tôi lại trở lên mụ mị trong việc phân biệt hai người. Với tôi thì đó như thể người yêu mình đang rất thoải mái ngay tại đây.
Hết sức tệ.
Nếu cô nàng thích trêu chọc này phát hiện lòng bàn tay tôi đang túa mồ hôi, tôi sẽ xong đời mất thôi. Bất kể thế nào tôi cũng phải giấu đi sự lo lắng hiện tại. Tôi vừa bấm nút chụp ảnh vừa tuyệt vọng che giấu biểu cảm.
Nhờ ơn tổ tiên ông bà, bằng cách nào đó tôi đã xoay sở êm đẹp buổi chụp hình này. Tôi trả lại điện thoại cho Shigure, để em ấy kiểm tra.
“Hài lòng rồi chứ?” Tôi hỏi.
“Chà, anh chụp giỏi đấy chứ. Nhìn góc độ này xem, sự tương phản tuyệt vời giữa khung cảnh mặt trời lặn với bóng đêm. Anh đã tạo ra những bức hình với tay nghề cỡ thợ chụp ảnh lén chuyên nghiệp đấy.”
“Làm như anh mầy đang tìm việc trong cái nghành nghề heo hút đó vậy.”
“Dù sao thì... khi nhìn vào những tấm hình này, em thấy mình thật sự rất giống chị Haruka. Rõ ràng là bọn em sở hữu khuôn mặt giống nhau, nhưng thậm chí cả hình dáng bộ ngực vểnh lẫn mông cũng y đúc. Em có thể hiểu vì đâu anh ướt sũng mồ hôi như vậy.”
“Anh không hề ướt sũng mồ hôi nhé, cám ơn.” Tôi phản bác. Hơn nữa, tôi chẳng muốn nghe mấy cô nàng nhắc đến mấy từ như vú với mông, vểnh viếc các thứ, chúng làm tôi muốn né. “Em hài lòng rồi đúng không? Thế thì mau thay đồ đi.”
“Phải rồi, em còn phải bắt đầu chuẩn bị bữa tối nữa. Em không muốn bộ đồ bị bẩn trong lúc nấu nướng đâu.”
Ơn trời, dường như Shigure đã hài lòng. Cuối cùng thì tôi cũng...
“Nhưng trước khi thay đồ, em cần trả công tương xứng cho anh đã.” Em ấy nói.
“Hử? Trả công gì?”
“Hâyyyyy yaaa!”
Trong lúc tôi còn bối rối trước những ngôn từ khó hiểu ấy, Shigure bèn đẩy tôi xuống rồi trèo vắt lên người tôi.
“Há?” Tôi phát hoảng, kêu lên một tiếng yếu ớt nhằm thể hiện sự hoang mang của mình. “Cái g-?”
Shigure đặt một tay lên ngực tôi, nở nụ cười khoái trá như mọi lần.
“Hehe.” Thanh âm khúc khích vang lên. “Tim anh đang đập rộn lên rồi này. Anh đã gọi em là “nhõi con” nhưng có thật sự anh thấy như vậy không? Khi anh thấy em trong bộ đồ này, chẳng phải cảm giác như thể chị Haruka đang ở trong nhà mình hay sao? Thật đáng yêu mà.”
“L-Làm gì có chuyện!” Tôi phản bác.
“Đồ nói dối.” Shigure thầm thì chế giễu.
Khuôn mặt em ấy từ từ tiến sát lại gần tôi, mái tóc nhẹ nhàng rủ xuống đằng sau vai. Những sợi tóc ấy chạm vào má khiến toàn thân tôi run bắn tựa như vừa bị lông vũ thọc lét.
Thấy vậy, nụ cười ma quỷ của Shigure càng thêm phần tinh quái.
“Không có, ư?” Ẻm hỏi. “Vậy cớ sao tim anh đập như đánh trống thế?”
“Hự.”
Những ngón tay xinh xắn được chăm sóc kĩ lưỡng của Shigure nhẹ lướt trên khuôn ngực tôi. “Anh quả là một kẻ tồi tệ, anh trai ạ. Em không phải Haruka, chỉ là một người có cùng mã gen với chị ấy thôi. Sao trông anh bất an thế? Mặt anh cũng đỏ lựng rồi này. Người anh lạnh lùng đã nói sẽ mở rộng vòng tay chấp nhận em đã chạy biến đi đâu rồi? Anh đâu muốn chị Haruka trông thấy bộ dáng thảm hại này của mình, phải không?”
“Anh chỉ bất ngờ vì em đột ngột đẩy ngã anh như thế này thôi. Giờ thì em xuống được chưa? Anh bắt đầu mất kiên nhẫn rồi đấy.”
Tôi nhìn lại Shigure bằng hết sức bình sinh, cố tỏ ra thật dũng cảm. Đáp lại, con bé ngoảnh mặt ra hướng khác, cái lưỡi đỏ đảo xung quanh.
“Xin lỗi,” Em ấy nói. “Em hiểu rồi. Sau cùng thì hai đứa là chị em sinh đôi mà. Tất nhiên đối mặt với ai đó mang khuôn mặt cùng thân hình giống người yêu mình thì tim người đó cũng rộn rạo thôi. Anh không có lỗi ở đây. Ý em là anh chỉ nhìn thấy chị Haruka thông qua em. Hay nói cách khác, anh phấn khích là vì chị ấy, đâu phải em. Em thậm chí còn chẳng nằm trong sự chú ý của anh. Có đúng không?”
“Tất nhiên! Luôn là Haruka!”
“Nhưng, bởi em là một người hoàn toàn khác... bởi em là em gái song sinh của chị ấy, em có thể làm những việc mà một người rụt rè, chậm chạp như Haruka không bao giờ dám.”
“Em nói sao-?”
Tôi còn chưa kịp nói hết câu, Shigure đã quỳ xuống, tay bám nơi gấu váy. Và cô nàng bản sao của Haruka này bắt đầu nâng nó lên ngay trước mắt tôi.
“Để cảm ơn cho hôm nay,” Shigure nói. “Em sẽ cho anh nhòm qua quần lót của Haruka yêu dấu.”
“Kh-Khoan chút đã! Cầu xin em! Đừng làm thế!” Tôi hét lên.
C-Con nhỏ này đang nghĩ cái quái gì vậy!? Tôi rơi vào tình trạng hoang mang vô đối.
Tôi cố gắng điên cuồng tránh xa kẻ cám dỗ này, nhưng ngay lập tức lưng đụng phải tường, chặn đứng lối thoát duy nhất. Chết tiệt, căn hộ này nhỏ quá nên chẳng biết trốn đi đâu.
Trong khi tôi còn đang bất động ở đó, ngón tay của Shigure nhích ngày một xa tới nấc thang thiên đường.
“Đồ ngốc!” Tôi gào lên. “Mầy điên rồi! Bộ mầy không có dây thần kinh xấu hổ hay gì!”
“Đúng là có hơi xấu hổ, nhưng em vẫn phải cảm ơn anh chứ, anh hai.”
“Là con gái thì đừng có làm mấy thứ như này! Đứng đắn chút đi!”
“Em rất chi là đứng đắn đó nhé. Anh nghĩ em sẽ làm chuyện này với bất kì ai hay sao?”
“Thế thì cũng khỏi cần làm với anh! Em mà dám làm chuyện này trong bộ đồ của Haruka, anh sẽ không bao gi-!”
“Hi-yah!”
“Aaaaaa!”
Shigure lật váy lên, còn tôi thì nhắm tịt mắt, cổ xoay sang một bên.
Không thể tin nổi mà! Con bé vừa nâng cái váy chết tiệt đó lên không chút ngại ngần. Dẫu có thích thú với việc trêu chọc tôi đến mức nào thì chuyện này cũng đi quá xa rồi.
Bằng mọi giá tôi phải đẩy em ấy ra ngay và trốn thoát trong lúc còn nhắm mắt.
“Đùa hoi!” Ẻm khúc khích cười. “Em có mặc quần đùi thể thao bên dưới mà.”
Hả?
“Ahaha! Anh hét toáng lên nghe hay lắm đó, anh hai ạ. Cổ anh nghoẹo như cú vậy. Một cô gái đáng yêu đang vén váy lên để trả ơn mà anh lại phản ứng như thể bị quỷ ám . Sao anh lại cố ngoảnh đi chỗ khác? Anh vô cùng quý giá đấy biết không!”
“Hự!”
C-Con bé còn độc ác đến thế nào nữa mới được đây! Lại còn trong quần áo của Haruka!?
Cuối cùng tôi đã không thể chịu đựng nổi. Tôi không thể chấp nhận được hành vi như thế này. Với tư cách là bạn trai của Haruka cũng như anh trai của Shigure, tôi phải cho em ấy biết.
“Ngừng lại đi!” Tôi gào lên, quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Shigure. “Em có thể là em gái của anh, nhưng chuyện này vẫn quá...”
Ê, quần thể thao mầy bảo đâu?
“Ư...” Tôi cố gắng lên tiếng, tinh thần khi nãy bay hết cả.
Khoan cái đã, chuyện quái gì đang diễn ra đây? Đây mà là quần thể thao ấy hả?
Đây rõ ràng giống hệt đồ lót mà! Không, nó là đồ lót mới đúng! Ok, không phải tôi chưa từng thấy “pantsu” của con gái gần và riêng tư như này, nhưng thôi nào... nó có màu hồng kìa. Còn chất liệu thì trông đắt tiền đấy. Nó trông y hệt như trong truyện tranh. Con nhỏ này đang nghĩ cái gì khi “show” hàng trước một thằng con trai như vậy?
Tôi sắp sửa nhồi máu cơ tim rồi đây!
“Haruka thường xắn váy khá cao.” Shigure nói. “Nhưng để đảm bảo không ai thấy được gì, chị ấy có mặc quần thể thao ngắn bên dưới. Hả, anh là bạn trai của chị mà không biết điều ấy sao? Hay anh không có can đảm nhìn trộm?”
“Kh-không! T-Thể thao! Q-Quần đùi!” Tôi vừa thở hổn hển vừa lắp bắp.
“Ai da, anh phát cuồng lên vì cái gì vậy? Quần thể thao đã là quá kích thích đối với anh rồi hả? Haha! Anh chẳng hơn gì một con thú động tình ấy. Nếu chuyện này khiến anh hưng phấn thì cứ thỏa thích ngắm nhìn đi. Nè, nhìn thêm lần nữa đi anh!”
Không, đó không phải những gì tôi muốn nói. Bộ Shigure không nhận ra là nó không có mặc cái quần thể thao kia hay sao!? Ôi trời, đừng có lắc lư hông như thế! Lớp vải đang nhúm lại ở chỗ đó kìa, và tôi có thể thấy... ÉÉc! Không tốt, không tốt chút nào! Tôi cần phải cho em ấy biết ngay bây giờ.
“Quần nót!” Tôi kêu lên. “Quần nót của em!”
Tôi đang quá rối loạn nên chẳng phát âm chuẩn nổi. Mịa kiếp! Làm cách nào tôi cho cô ngốc này biết chuyện gì đang xảy ra đây? A, đúng rồi.
Đột nhiên, mây mù bao phủ tâm trí tôi bay đi hết, một giọng nói từ thiên đường dẫn lối tôi về đúng hướng. Tôi vội rút điện thoại ra, chụp một tấm rồi dí màn hình vào thẳng mặt Shigure.
“Xì, anh thậm chí còn chụp ảnh nữa. Anh thích quần thể thao của em đến vậy sao? Đúng là hết thuốc chữa mà. Thôi được, vì em đang cảm thấy hết sức hào phóng, nên anh có thể lưu chúng tùy thíc... Hử?”
Shigure còn đang cười nhạo hoàn cảnh của tôi thì bỗng dưng im bặt. “Hừm?” Em ấy lẩm bẩm, ngó tới trước màn hình và nhìn chăm chăm bức ảnh. Sau một hồi suy nghĩ, ẻm dụi mắt rồi kiểm tra thêm lần nữa.
“ÍÍÍÍÍÍÉÉÉÉ!!!” Con bé bật ra một tiếng thét khó hiểu. Mặt mày đỏ rực như sắp sửa bốc cháy bất cứ lúc nào. Nhỏ vội đoạt lấy chiếc điện thoại từ tay tôi rồi hốt hoảng lao nhanh về phía góc phòng. Ngón tay em ấy nhảy múa trên màn hình - không nghi ngờ gì nữa, ẻm đang xóa tấm ảnh.
“Ừm... Anh đã thấy gì chưa?” Em ấy bẽn lẽn hỏi.
“Nếu anh bảo là chưa thì em có tin không?”
“Aaaaaagh!”
Shigure gục ngã ngay tại chỗ, từ từ đổ sụp xuống như chiến hạm bị đắm. Sau một hồi ôm đầu trong tình trạng đổ gục, em ấy bò về phòng mình như một loài sâu bướm kì quặc. Từ sau màn cửa mỏng, tôi có thể nghe thấy thanh âm lẩm bẩm và tiếng lăn lộn của con bé.
“T-Tại sao chuyện này xảy ra?” Shigure tự hỏi. “Làm thế nào mà mình lại không mặc quần bảo hộ. Có chuyện gì đó không đúng... Mình đã mượn chúng từ chị Haruka mà, nên ắt phải có cách giải thích hợp lí nào đó. À, nghĩ lại thì khi về nhà, không khí khá ẩm thấp... Và để đảm bảo sẽ về nhà trước, mình đã chạy hết tốc lực nên mồ hôi túa ra như tắm. Mình cảm thấy không thoải mái... nên đã... cởi... nó... r-raaaaah!”
Để lộ quần lót trước mặt tôi dường như đã đẩy em ấy tới giới hạn. Cả ngày còn lại hôm đó ẻm không ra khỏi phòng.
Đó là cái giá phải trả khi mạo phạm bạn gái tôi. Kẻ tội đồ đã lọt vào bàn tay của vị thần giận dữ và công bình. Dù vậy, con bé quả thực thiếu đi dây thần kinh xấu hổ mà. Với một ông anh trai, đó là bất ngờ lớn nhất.
***
Lời của Tranh: Gân Đàm vô địch! Dm hôm qua xin về sớm xem được ván 2 mà tức sôi máu. Và hôm nay các bạn Cá Voi đánh bay hóa Côn Bằng luôn rồi. Yeahhh!!!
Giờ sẽ hai ngày một chương đến hết tập 1 nha. Cố gắng... ( ̄︶ ̄)↗:D