“Hầy, đầu ngón tay mình mòn hết rồi. Lâu lắm không động đến kéo.” Tôi lớn giọng than phiền.
Shigure đang trong nhà tắm lau rửa, còn tôi thì chuẩn bị cho em ấy chỗ ngủ mới.
Hiện tôi đang ở lối ra vào, dọn dẹp mấy túi rác từ phòng ông bố. Vì ổng bảo tôi cứ vứt hết tất cả, trừ những kỉ vật của mẹ, nên tôi nhét sạch vào túi rác nói trên. Đen cái là tôi không thể làm như vậy với đống quần áo. Vài quy định trong khu này yêu cầu phải cắt nhỏ chúng ra trước khi bỏ vào chỗ rác cháy được.
Cây kéo cắt vải tôi đang loay hoay này chính là một kỉ vật của mẹ tôi. Tôi cắt đống quần áo in toàn hình khủng long của bố thành những mảnh vải tơi. Và ngay khi các đầu ngón tay của tôi bắt đầu tê cứng, tôi hoàn thành nhiệm vụ.
Mới xong một thôi, còn cả tá việc nữa.
“Còn cái rèm.” Tôi lầm bầm. Vừa nãy, tôi đã phát hiện ra một đống rèm màn trong tủ quần áo. Xử lí chúng bây giờ thì đúng thốn đến tận rốn vì mấy ngón tay của tôi đã ngoẻo hết. Thế là tôi quyết định ngồi nghỉ một chút.
Tôi trầm ngâm nhìn núi rác chất đống ở cửa ra vào. Có đủ loại rác, nào là cháy được, không cháy được, tải trọng lớn, vân vân và mây mây. Rồi còn mấy con hình nộm khủng long của bố nữa. Tôi định bụng sẽ nhờ Shigure giúp đỡ, bê chúng tới tiệm cầm đồ - hi vọng có thể đổi thêm ít tiền để trang trải sinh hoạt.
Trong lúc tôi suy nghĩ rất lung, đột nhiên Shigure gọi lớn.
“Anh hai! Có chuyện rồi!”
“Sao vậy? Em không biết cách hâm bồn à?”
“Không phải. Nhà cũ em cũng giống vậy mà.”
“Thế có chuyện gì?”
“Hầy, chuyện là... em vừa nhận ra nhà mình không có phòng thay đồ.”
À, phải.
Phòng tắm của căn hộ được nối trực tiếp với khu vực nhà bếp. Tương tự như vậy, giữa nhà bếp và phòng khách - đồng thời là phòng của tôi - cũng không có cửa. Nói ngắn gọn thì phòng tắm thông thẳng tới phòng ngủ của tôi. Trước trong nhà chỉ có hai bố con nên chả có vấn đề gì, tôi cũng quên luôn. Nhưng giờ Shigure chuyển tới đây, thiếu phòng thay đồ quả là vấn đề lớn.
“Mà, ta có thanh rèm ở đó, nhỉ?” Tôi hỏi.
“Vâng... có thanh ngang, nhưng không rèm.”
“Vậy có thể sử dụng thứ này, được không?” Tôi giơ lên cái rèm vốn định vứt đi.
Nếu có thể dùng được thì tôi đỡ phải cắt, vẹn cả đôi đường. Tôi bèn treo nó lên, ngắm thử độ dài.
Hừm, hơi ngắn.
Độ rộng thì ok, nhưng phần viền gấu cách mặt đất hơn ba mươi xăng-ti-mét. Nhưng, vào lúc này thì như thế là đủ rồi.
“Em sẽ lộ đầu gối, nhưng ít nhất thì nó cũng tối màu, nên sẽ không thấy được đâu.” Tôi nói. “Em thấy được không?”
“Em không phiền đâu, nhưng anh ổn với điều đó chứ?”
“Hả? Anh là con trai mà, không bận tâm về mấy thứ đấy đâu.”
“Hừm, thiệt chứ?” Ẻm đáp lại kèm với nụ cười tinh nghịch giống lúc trước. Thấy nó, tôi bỗng rùng mình. Đúng như tôi nghĩ, Haruka sẽ không bao giờ thể hiện biểu cảm như vậy.
“N-Nụ cười đáng ngờ ấy là sao?” Tôi hoảng.
“Hông có chi. Nếu anh không có vấn đề gì thì em cũng thế. Nước nóng sẵn sàng rồi. Em tắm trước nha.”
“Cứ thong thả,” Tôi khẽ vẫy tay trả lời.
Thế là tôi quay lại phòng khách và bật TV.
May ghê trời.
Tấm rèm đã tìm được chỗ sử dụng, cũng có nghĩa tôi đã xong xuôi công việc dọn dẹp. Sau khi Shigure tắm xong, tôi sẽ đi tắm, lên giường ngủ và kết thúc cái ngày mệt mỏi nhất trong cuộc đời. Vẫn còn vài thứ cần xem xét, nhưng hiện tại thì mọi thứ coi như ổn áp.
Tôi ngồi trong phòng, mơ màng coi một chương trình tạp kỹ mình thường xem. Do kiến trúc của căn hộ nên tôi có thể thấy phòng tắm nơi khóe mắt. Tôi phát hiện Shigure đang cởi tất, lộ ra cặp chân trần thon gọn.
“A!” Tôi giật nảy, vội kiểm điểm lại bản thân.
Chờ đã, mày kích động cái gì chứ? Mày mới thấy cẳng chân cô ấy thôi mà? Mày có thể là trai tân, nhưng không cần tỏ ra kìm nén đến vậy. Các chị em khoe chân khắp mọi nơi mà - cả trong thành phố lẫn trường học. Điều đó đâu hiếm hoi gì. Thế tại sao mày phải lảng mắt? Mày cần bình tĩnh lại - chẳng có lý do gì phải bối rối trước dăm ba đôi chân bình thường cả. Với bức tường kiên định mỏng manh, tạm bợ vừa dựng lên ấy, tôi buộc mình rời sự chú ý trở lại cái vô tuyến.
Soạt!
Chiếc váy Shigure vừa mặc lần xuống đôi chân trước khi rơi phịch xuống đất.
“Hự!”
Ngay lúc ấy, tôi nguyền rủa sự thiếu suy nghĩ của mình.
Chỉ cách đất hơn ba mươi xăng-ti thôi hả? Đúng là tôi chưa thấy gì đáng xúc phạm. Mấy cô gái ở trường vẫn thường kéo cạp váy ngắn đến không tưởng, phô bày cả đùi. Họ còn để lộ da thịt nhiều hơn những gì tôi vừa chứng kiến. Mặc dù vậy, hai trường hợp hoàn toàn khác nhau. Đôi chân trắng ngần của Shigure chuyển động, tiếng rơi quần áo ấy khiến tôi nhận ra một sự thật rõ ràng rằng, đằng sau tấm rèm ấy, một cô gái sở hữu gương mặt y hệt Haruka đang chậm rãi cởi từng mảnh vải một và để lộ ra thân thể trần trụi của mình.
Ôi chúa ơi, đúng là một sai lầm tệ hại mà. Tôi không tính đến trí tưởng tượng tuyệt vời hăng hái của mình. Dựa vào cái nhìn thoáng qua từ khoảng trống nhỏ bé ấy mà tâm trí tôi đã dễ dàng lấp đầy phần còn lại.
Chết toi, mình phải làm gì đây? Tránh vào trong phòng của ông già? Không được. Căn phòng đó giờ thuộc về Shigure rồi. Sau khi ăn tối, em ấy đã sắp xếp đồ đạc cá nhân vào đó. Tôi không được bước vào nếu chưa được cho phép.
Mình có nên trốn vào nhà vệ sinh không?
Từ khe hở bên dưới tấm rèm, tôi thấy bàn tay Shigure đang trượt xuống đôi chân, kéo xuống một mảnh vải mỏng tang màu trắng. Mảnh xì-líp nhỏ nhắn đó - như giọt nước làm tràn ly - khiến cả người tôi cúi gập xuống bàn. Tim tôi đập thình thịch, mạnh đến nỗi tưởng màng nhĩ bị đục thủng từ bên trong.
Được rồi, xong xuôi. Ngày mai chắc chắn sẽ làm.
Ngày hôm sau tôi sẽ đến cửa hàng dụng kim khí và mua một cái rèm - một cái kéo dài đến tận đất. Thưa Chúa, con nhất định sẽ lấy được thánh vật đó, dù có xuống núi đao biển lửa.
“Ừm,” Shigure bỗng lên tiếng. “Anh có đó không anh hai?”
“Oái! Ch-Chuyện gì thế?”
Tôi giật mình ngẩng đầu, thấy Shigure thò đầu ra khỏi góc rèm, nhìn tôi đầy nghi ngờ.
“Anh hốt hoảng cái gì vậy?” Em ấy hỏi.
“H-Hốt hoảng gì đâu! Anh vừa chợp mắt tí thì giọng nói của em làm anh giật mình thôi. Thế, có chuyện gì vậy?” Tôi cố gắng lấp liếm.
“Em xin lỗi vì đã làm phiền giấc ngủ của anh, nhưng anh có thể lấy giùm em lọ dầu gội với dưỡng tóc trong va li được không? Em quên không cầm theo trước khi vào.”
“A-Anh mở cặp em được không vậy?”
“Được chứ. Em đã cất đồ lót các thứ đi rồi. Anh không cần lo đâu.”
“Đ-Được rồi.”
Trốn tránh ánh nhìn của Shigure, tôi vào phòng em ấy và tìm được hai lọ hồng hồng trong chiếc va li đặt cạnh tường. Tôi hít thở sâu vài lần, cố gắng làm dịu tâm trí. Rõ ràng nó chẳng giúp ích được tẹo nào cả, thế là tôi đành giả bộ bình tĩnh. Tôi quay lại phòng khách, làm vẻ mặt lạnh tanh hết mức có thể và đưa hai cái lọ cho Shigure.
“Hi hi,” Con bé khúc khích cười ma mãnh. “Cám ơn anh nhiều nha, anh hai.”
“Sa-Sao em làm vẻ mặt đó?”
“Dạ? À, không có gì đâu. Hông có gì đâu mờ.”
Shigure rụt vào sau bức màn. Tôi nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra rồi đóng lại. Tôi an toàn trở về bên chiếc bàn trà, thở dài thườn thượt.
Rốt cuộc cái biểu cảm đó là sao nhỉ?
Mặc dù giống nhau đến kì lạ, nhưng nụ cười đặc thù đó không đời nào xuất hiện trên gương mặt của Haruka bạn gái tôi. Cùng cái biểu cảm khiêu khích đó vẫn mới nguyên trong tâm trí, những lời trước đó của Shigure hiện lên trong đầu tôi.
“Em không phiền đâu, nhưng anh ổn với điều đó chứ?” Ẻm hỏi như vậy.
Có khi nào Shigure biết được tôi sẽ phản ứng ra sao chăng? Mặc dù biết mình sẽ trở thành chủ thể trong những ảo tưởng thô tục của tôi, nhưng con bé lại không thèm ngăn chặn trước ư? Cái suy nghĩ mới mẻ đó khiến tôi rùng mình, trong đầu tôi vang lên tiếng chuông báo động.
Có khi nào em ấy đang cố gắng...?
“Thôi dừng, dừng được rồi. Đừng vội kết luận.” Tôi tự trách bản thân thành tiếng. Không được đưa ra bất cứ giả thuyết nào về em ấy dựa trên đơn thuần là trí tưởng tượng của mình. Dẫu sao, Shigure đã cố hết sức để thỏa hiệp với tôi. Tôi chỉ là một người lạ - người vừa trở thành anh trai của cô ấy mấy tiếng trước. Không có bằng chứng thì không nên đóng vai nạn nhân ở đây.
Gạt cái linh cảm xấu ấy sang một bên, tôi quyết định lảng đi bằng cách học bài. Tôi đặt vở lên bàn, bắt đầu soạn bài cho ngày mai.
Cứ rảnh là tôi học - chẳng hại gì khi học thêm những điều mới bất kể nó là gì. Có thể nói đó là bài học có ích duy nhất mà ông bố khốn kiếp của tôi dạy cho. Khi tôi tập trung vào bài vở, những suy nghĩ ngoài luồng liền biến mất.
Nhờ miệt mài với đống tài liệu, tôi đã lấy lại được sự bình tĩnh.
“Hôm nay di chuyển làm em đổ nhiều mồ hôi ghê.” Shigure than.
“Chẳng có gì thoải mái hơn nước ấm. Giờ phòng tắm là của anh đó.”
“Được rồi. Lát anh sẽ vào.” Tôi tự động đáp. Tôi còn chẳng nhận ra Shigure bước ra từ phòng tắm cho tới khi em ấy lên tiếng.
Việc học quả nhiên không bao giờ khiến tôi thất vọng. Cảm ơn bố nhé.
Tôi duỗi chân, đứng dậy, rồi lập tức đóng băng tại chỗ.
Trong chớp mắt ấy, tôi đã mất đi khả năng cử động. Cảm giác như thể chảy trong người tôi là nước đá thay vì máu ấm vậy, đồng thời khi đó, khuôn mặt tôi nóng ran, như muốn bùng nổ bất cứ lúc nào.
Nhưng không thể đổ lỗi cho tôi, bởi vì khi tôi ngẩng đầu, tôi phát hiện Shigure đang đứng trước mặt, quấn độc một chiếc khăn tắm!
“Em đang nghĩ cái quái gì vậy, sao lại ra ngoài với thứ đó!” Tôi hét lên, không kìm được cao giọng.
Shigure ngược lại chỉ nghiêng đầu.
“Em đang nghĩ gì hở?” Ẻm cất tiếng với giọng điệu thắc mắc. “Bộ anh không quấn khăn khi ra khỏi phòng tắm à anh hai? Với em thì khá bình thường mà.”
“Nếu là nhà em thì được, nhưng...”
“Thì đây đúng là nhà em mà.” Em ấy ngắt lời.
“À, phải, đúng vậy thật, nhưng nhanh nhanh mặc quần áo vào đi! Ngay cả anh em ruột cũng không tùy tiện đến thế ở độ tuổi này. Đúng là chúng ta cần hành động thận trọng để mọi thứ đi đúng hướng với cả đôi bên, nhưng cái này thì đi quá xa rồi đó!”
“Hế... He he. Aha. A ha ha ha!” Shigure cong người, bắt đầu cười nắc nẻ.
C-con bé này bị sao vậy?
“Cười cợt cái gì!?” Tôi hét lên.
“Bình tĩnh đi anh. Em có mặc áo hai dây[note47152] bên dưới mà.”
“Hả?” Tôi sững sờ bật thốt.
Shigure liền mở toang cái khăn tắm, để lộ một chiếc áo hai dây ngắn mỏng. Chứng kiến vẻ mặt ngốc trệ của tôi, em ấy bật cười thành tiếng.
“Ahaha. Không ngờ anh còn không để ý đến dây áo đấy. Dâm đãng ghê ta ơi. Tâm trí anh bị nhiễm mấy cuốn truyện đồi trụy quá rồi, anh hai ạ. Ngay cả khi chúng mình là anh em kế thì em cũng không bao giờ quấn độc một chiếc khăn tắm trước một người con trai mà em vừa mới gặp đâu. Đáng tiếc rằng mấy cô nàng như thế không tồn tại trong thế giới 3D đâu anh.”
Shigure vừa nói vừa cười, đôi vai run bần bật.
Trong khi đó, nụ cười ranh mãnh hoàn toàn trái ngược với Haruka đó cố tình biểu lộ trên khuôn mặt.
Con bé này đúng là nhờn không sợ mà!
“Một... một vừa hai phải thôi!” Tôi lầm bầm giận dữ.
“Hử? Em chỉ đùa thôi mà. Cứ nghĩ nó giống như chú mèo con đang cạ cạ mắt cá chân của anh đi. Dù sao, có mỗi anh là đang có vẻ kích động quá trớn đó.”
“Vậy sẽ có chuyện gì nếu anh kích động quá trớn hả?” Tôi nói rõ. “Sẽ làm sao nếu anh làm ra chuyện không thể cứu vãn đây? Đúng là anh hơi rén trước phụ nữ, nhưng không thể cam đoan trước điều gì cả.”
“Aha! Thế là anh thừa nhận không đủ tự tin giữ vững lý trí ha? Ít nhất cũng thành thật đó. Nhưng không cần lo về chuyện đó đâu.”
“Sao không?” Tôi thắc mắc.
“Nhìn nè.” Em ấy ra dấu, sau đó cầm lên một mảnh giấy dùng để ghi chú trên bàn, rồi tung lên không trung.
Chỉ trong chớp mắt, cô nàng tung ra một cú đá vòng cầu chính xác nhất thế giới, chia tờ giấy đang lơ lửng làm hai.
“Cơ hội tốt để cho anh thấy em mạnh hơn anh nhiều đó, anh hai ạ.” Ẻm tự tin khẳng định.
“Hừ...”
“Thế nên nếu anh đang trong tâm trạng đó, cứ lại đây - em thách luôn á. Nhưng anh chỉ cần biết một điều này thôi, là em sẽ đáp trả toàn lực.”
Shigure nhấc một chân lên nhằm chứng minh, khiến chiếc quần đùi ngắn cũn đầy tội lỗi kia cuộn lên. Cô nàng vỗ đùi như muốn nêu rõ quan điểm, một tiếng đét dễ nghe vang lên.
Tôi nên hiểu điều đó. Màn phô diễn nho nhỏ vừa xong đã cho thấy mớ cơ bắp được rèn dũa phát triển kĩ càng. Với sức mạnh cùng sự linh hoạt ấy, tôi không bất ngờ khi ẻm có kinh nghiệm võ thuật.
Nói cách khác, Shigure trêu chọc tôi trong khi biết rõ bản thân có thể dễ dàng khuất phục tôi. Cái linh cảm khiến tôi rùng mình trước đó nay đã chuyển thành chắc như đinh đóng cột.
“Ngay cả em cũng đang cố gắng làm hết sức có thể, là điều này hả?” Tôi nhắc lại lời em ấy nói trước đó. “Đồ dối trá!”
“Ủa ủa, dối trá gì ta?” Ẻm vặn lại.
“Rõ là có.”[note47153]
Hiện tại tôi đã chắc chắc - mặc dù vẻ bề ngoài y hệt Haruka ngây thơ thánh thiện của tôi - cô nàng này hoàn toàn đối ngược trong tính cách. Trước đó, ẻm có so sánh bản thân như một chú mèo đùa nghịch với mắt cá chân của tôi. Quả là một phép ẩn dụ hoàn hảo. Lũ mèo chủ động giữ những con mồi yếu thế hơn chúng còn sống - vờn qua đánh lại bằng bộ vuốt được giấu kĩ càng, biến chúng thành một thứ đồ chơi. Shigure phù hợp hoàn mỹ với hình ảnh đó.
“Em đã luôn muốn có anh trai hoặc chị gái,” em ấy nói thêm. “Một người sẽ lắng nghe mọi yêu cầu ích kỷ của em. Giờ anh đã có một cô em gái dễ thương nhường này rồi, anh sẽ yêu chiều em ấy hết mức mà, nhỉ?”
Nụ cười của Shigure toát ra bầu không khí xấu xa, khác xa với Haruka ngọt ngào của tôi. Không nghi ngờ gì nữa, con nhỏ này đích thực là quỷ từ trong trứng.
Rắc rối thật rồi?
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu con nhỏ bạo ngược này phát hiện người yêu tôi giống hệt nhỏ đây? Tôi rõ ràng đang trong tình thế tiến thoái lưỡng nan. Tôi chắc mẩm con nhỏ sẽ tìm ra cách tận dụng lợi thế về ngoại hình này để đẩy mọi chuyện đi xa hơn.
Viễn cảnh tương lai hiện rõ trong tâm trí, tôi không thể lừa dối bản thân được nữa, là mình hãi lắm rồi.
Shigure đang trong nhà tắm lau rửa, còn tôi thì chuẩn bị cho em ấy chỗ ngủ mới.
Hiện tôi đang ở lối ra vào, dọn dẹp mấy túi rác từ phòng ông bố. Vì ổng bảo tôi cứ vứt hết tất cả, trừ những kỉ vật của mẹ, nên tôi nhét sạch vào túi rác nói trên. Đen cái là tôi không thể làm như vậy với đống quần áo. Vài quy định trong khu này yêu cầu phải cắt nhỏ chúng ra trước khi bỏ vào chỗ rác cháy được.
Cây kéo cắt vải tôi đang loay hoay này chính là một kỉ vật của mẹ tôi. Tôi cắt đống quần áo in toàn hình khủng long của bố thành những mảnh vải tơi. Và ngay khi các đầu ngón tay của tôi bắt đầu tê cứng, tôi hoàn thành nhiệm vụ.
Mới xong một thôi, còn cả tá việc nữa.
“Còn cái rèm.” Tôi lầm bầm. Vừa nãy, tôi đã phát hiện ra một đống rèm màn trong tủ quần áo. Xử lí chúng bây giờ thì đúng thốn đến tận rốn vì mấy ngón tay của tôi đã ngoẻo hết. Thế là tôi quyết định ngồi nghỉ một chút.
Tôi trầm ngâm nhìn núi rác chất đống ở cửa ra vào. Có đủ loại rác, nào là cháy được, không cháy được, tải trọng lớn, vân vân và mây mây. Rồi còn mấy con hình nộm khủng long của bố nữa. Tôi định bụng sẽ nhờ Shigure giúp đỡ, bê chúng tới tiệm cầm đồ - hi vọng có thể đổi thêm ít tiền để trang trải sinh hoạt.
Trong lúc tôi suy nghĩ rất lung, đột nhiên Shigure gọi lớn.
“Anh hai! Có chuyện rồi!”
“Sao vậy? Em không biết cách hâm bồn à?”
“Không phải. Nhà cũ em cũng giống vậy mà.”
“Thế có chuyện gì?”
“Hầy, chuyện là... em vừa nhận ra nhà mình không có phòng thay đồ.”
À, phải.
Phòng tắm của căn hộ được nối trực tiếp với khu vực nhà bếp. Tương tự như vậy, giữa nhà bếp và phòng khách - đồng thời là phòng của tôi - cũng không có cửa. Nói ngắn gọn thì phòng tắm thông thẳng tới phòng ngủ của tôi. Trước trong nhà chỉ có hai bố con nên chả có vấn đề gì, tôi cũng quên luôn. Nhưng giờ Shigure chuyển tới đây, thiếu phòng thay đồ quả là vấn đề lớn.
“Mà, ta có thanh rèm ở đó, nhỉ?” Tôi hỏi.
“Vâng... có thanh ngang, nhưng không rèm.”
“Vậy có thể sử dụng thứ này, được không?” Tôi giơ lên cái rèm vốn định vứt đi.
Nếu có thể dùng được thì tôi đỡ phải cắt, vẹn cả đôi đường. Tôi bèn treo nó lên, ngắm thử độ dài.
Hừm, hơi ngắn.
Độ rộng thì ok, nhưng phần viền gấu cách mặt đất hơn ba mươi xăng-ti-mét. Nhưng, vào lúc này thì như thế là đủ rồi.
“Em sẽ lộ đầu gối, nhưng ít nhất thì nó cũng tối màu, nên sẽ không thấy được đâu.” Tôi nói. “Em thấy được không?”
“Em không phiền đâu, nhưng anh ổn với điều đó chứ?”
“Hả? Anh là con trai mà, không bận tâm về mấy thứ đấy đâu.”
“Hừm, thiệt chứ?” Ẻm đáp lại kèm với nụ cười tinh nghịch giống lúc trước. Thấy nó, tôi bỗng rùng mình. Đúng như tôi nghĩ, Haruka sẽ không bao giờ thể hiện biểu cảm như vậy.
“N-Nụ cười đáng ngờ ấy là sao?” Tôi hoảng.
“Hông có chi. Nếu anh không có vấn đề gì thì em cũng thế. Nước nóng sẵn sàng rồi. Em tắm trước nha.”
“Cứ thong thả,” Tôi khẽ vẫy tay trả lời.
Thế là tôi quay lại phòng khách và bật TV.
May ghê trời.
Tấm rèm đã tìm được chỗ sử dụng, cũng có nghĩa tôi đã xong xuôi công việc dọn dẹp. Sau khi Shigure tắm xong, tôi sẽ đi tắm, lên giường ngủ và kết thúc cái ngày mệt mỏi nhất trong cuộc đời. Vẫn còn vài thứ cần xem xét, nhưng hiện tại thì mọi thứ coi như ổn áp.
Tôi ngồi trong phòng, mơ màng coi một chương trình tạp kỹ mình thường xem. Do kiến trúc của căn hộ nên tôi có thể thấy phòng tắm nơi khóe mắt. Tôi phát hiện Shigure đang cởi tất, lộ ra cặp chân trần thon gọn.
“A!” Tôi giật nảy, vội kiểm điểm lại bản thân.
Chờ đã, mày kích động cái gì chứ? Mày mới thấy cẳng chân cô ấy thôi mà? Mày có thể là trai tân, nhưng không cần tỏ ra kìm nén đến vậy. Các chị em khoe chân khắp mọi nơi mà - cả trong thành phố lẫn trường học. Điều đó đâu hiếm hoi gì. Thế tại sao mày phải lảng mắt? Mày cần bình tĩnh lại - chẳng có lý do gì phải bối rối trước dăm ba đôi chân bình thường cả. Với bức tường kiên định mỏng manh, tạm bợ vừa dựng lên ấy, tôi buộc mình rời sự chú ý trở lại cái vô tuyến.
Soạt!
Chiếc váy Shigure vừa mặc lần xuống đôi chân trước khi rơi phịch xuống đất.
“Hự!”
Ngay lúc ấy, tôi nguyền rủa sự thiếu suy nghĩ của mình.
Chỉ cách đất hơn ba mươi xăng-ti thôi hả? Đúng là tôi chưa thấy gì đáng xúc phạm. Mấy cô gái ở trường vẫn thường kéo cạp váy ngắn đến không tưởng, phô bày cả đùi. Họ còn để lộ da thịt nhiều hơn những gì tôi vừa chứng kiến. Mặc dù vậy, hai trường hợp hoàn toàn khác nhau. Đôi chân trắng ngần của Shigure chuyển động, tiếng rơi quần áo ấy khiến tôi nhận ra một sự thật rõ ràng rằng, đằng sau tấm rèm ấy, một cô gái sở hữu gương mặt y hệt Haruka đang chậm rãi cởi từng mảnh vải một và để lộ ra thân thể trần trụi của mình.
Ôi chúa ơi, đúng là một sai lầm tệ hại mà. Tôi không tính đến trí tưởng tượng tuyệt vời hăng hái của mình. Dựa vào cái nhìn thoáng qua từ khoảng trống nhỏ bé ấy mà tâm trí tôi đã dễ dàng lấp đầy phần còn lại.
Chết toi, mình phải làm gì đây? Tránh vào trong phòng của ông già? Không được. Căn phòng đó giờ thuộc về Shigure rồi. Sau khi ăn tối, em ấy đã sắp xếp đồ đạc cá nhân vào đó. Tôi không được bước vào nếu chưa được cho phép.
Mình có nên trốn vào nhà vệ sinh không?
Từ khe hở bên dưới tấm rèm, tôi thấy bàn tay Shigure đang trượt xuống đôi chân, kéo xuống một mảnh vải mỏng tang màu trắng. Mảnh xì-líp nhỏ nhắn đó - như giọt nước làm tràn ly - khiến cả người tôi cúi gập xuống bàn. Tim tôi đập thình thịch, mạnh đến nỗi tưởng màng nhĩ bị đục thủng từ bên trong.
Được rồi, xong xuôi. Ngày mai chắc chắn sẽ làm.
Ngày hôm sau tôi sẽ đến cửa hàng dụng kim khí và mua một cái rèm - một cái kéo dài đến tận đất. Thưa Chúa, con nhất định sẽ lấy được thánh vật đó, dù có xuống núi đao biển lửa.
“Ừm,” Shigure bỗng lên tiếng. “Anh có đó không anh hai?”
“Oái! Ch-Chuyện gì thế?”
Tôi giật mình ngẩng đầu, thấy Shigure thò đầu ra khỏi góc rèm, nhìn tôi đầy nghi ngờ.
“Anh hốt hoảng cái gì vậy?” Em ấy hỏi.
“H-Hốt hoảng gì đâu! Anh vừa chợp mắt tí thì giọng nói của em làm anh giật mình thôi. Thế, có chuyện gì vậy?” Tôi cố gắng lấp liếm.
“Em xin lỗi vì đã làm phiền giấc ngủ của anh, nhưng anh có thể lấy giùm em lọ dầu gội với dưỡng tóc trong va li được không? Em quên không cầm theo trước khi vào.”
“A-Anh mở cặp em được không vậy?”
“Được chứ. Em đã cất đồ lót các thứ đi rồi. Anh không cần lo đâu.”
“Đ-Được rồi.”
Trốn tránh ánh nhìn của Shigure, tôi vào phòng em ấy và tìm được hai lọ hồng hồng trong chiếc va li đặt cạnh tường. Tôi hít thở sâu vài lần, cố gắng làm dịu tâm trí. Rõ ràng nó chẳng giúp ích được tẹo nào cả, thế là tôi đành giả bộ bình tĩnh. Tôi quay lại phòng khách, làm vẻ mặt lạnh tanh hết mức có thể và đưa hai cái lọ cho Shigure.
“Hi hi,” Con bé khúc khích cười ma mãnh. “Cám ơn anh nhiều nha, anh hai.”
“Sa-Sao em làm vẻ mặt đó?”
“Dạ? À, không có gì đâu. Hông có gì đâu mờ.”
Shigure rụt vào sau bức màn. Tôi nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra rồi đóng lại. Tôi an toàn trở về bên chiếc bàn trà, thở dài thườn thượt.
Rốt cuộc cái biểu cảm đó là sao nhỉ?
Mặc dù giống nhau đến kì lạ, nhưng nụ cười đặc thù đó không đời nào xuất hiện trên gương mặt của Haruka bạn gái tôi. Cùng cái biểu cảm khiêu khích đó vẫn mới nguyên trong tâm trí, những lời trước đó của Shigure hiện lên trong đầu tôi.
“Em không phiền đâu, nhưng anh ổn với điều đó chứ?” Ẻm hỏi như vậy.
Có khi nào Shigure biết được tôi sẽ phản ứng ra sao chăng? Mặc dù biết mình sẽ trở thành chủ thể trong những ảo tưởng thô tục của tôi, nhưng con bé lại không thèm ngăn chặn trước ư? Cái suy nghĩ mới mẻ đó khiến tôi rùng mình, trong đầu tôi vang lên tiếng chuông báo động.
Có khi nào em ấy đang cố gắng...?
“Thôi dừng, dừng được rồi. Đừng vội kết luận.” Tôi tự trách bản thân thành tiếng. Không được đưa ra bất cứ giả thuyết nào về em ấy dựa trên đơn thuần là trí tưởng tượng của mình. Dẫu sao, Shigure đã cố hết sức để thỏa hiệp với tôi. Tôi chỉ là một người lạ - người vừa trở thành anh trai của cô ấy mấy tiếng trước. Không có bằng chứng thì không nên đóng vai nạn nhân ở đây.
Gạt cái linh cảm xấu ấy sang một bên, tôi quyết định lảng đi bằng cách học bài. Tôi đặt vở lên bàn, bắt đầu soạn bài cho ngày mai.
Cứ rảnh là tôi học - chẳng hại gì khi học thêm những điều mới bất kể nó là gì. Có thể nói đó là bài học có ích duy nhất mà ông bố khốn kiếp của tôi dạy cho. Khi tôi tập trung vào bài vở, những suy nghĩ ngoài luồng liền biến mất.
Nhờ miệt mài với đống tài liệu, tôi đã lấy lại được sự bình tĩnh.
“Hôm nay di chuyển làm em đổ nhiều mồ hôi ghê.” Shigure than.
“Chẳng có gì thoải mái hơn nước ấm. Giờ phòng tắm là của anh đó.”
“Được rồi. Lát anh sẽ vào.” Tôi tự động đáp. Tôi còn chẳng nhận ra Shigure bước ra từ phòng tắm cho tới khi em ấy lên tiếng.
Việc học quả nhiên không bao giờ khiến tôi thất vọng. Cảm ơn bố nhé.
Tôi duỗi chân, đứng dậy, rồi lập tức đóng băng tại chỗ.
Trong chớp mắt ấy, tôi đã mất đi khả năng cử động. Cảm giác như thể chảy trong người tôi là nước đá thay vì máu ấm vậy, đồng thời khi đó, khuôn mặt tôi nóng ran, như muốn bùng nổ bất cứ lúc nào.
Nhưng không thể đổ lỗi cho tôi, bởi vì khi tôi ngẩng đầu, tôi phát hiện Shigure đang đứng trước mặt, quấn độc một chiếc khăn tắm!
“Em đang nghĩ cái quái gì vậy, sao lại ra ngoài với thứ đó!” Tôi hét lên, không kìm được cao giọng.
Shigure ngược lại chỉ nghiêng đầu.
“Em đang nghĩ gì hở?” Ẻm cất tiếng với giọng điệu thắc mắc. “Bộ anh không quấn khăn khi ra khỏi phòng tắm à anh hai? Với em thì khá bình thường mà.”
“Nếu là nhà em thì được, nhưng...”
“Thì đây đúng là nhà em mà.” Em ấy ngắt lời.
“À, phải, đúng vậy thật, nhưng nhanh nhanh mặc quần áo vào đi! Ngay cả anh em ruột cũng không tùy tiện đến thế ở độ tuổi này. Đúng là chúng ta cần hành động thận trọng để mọi thứ đi đúng hướng với cả đôi bên, nhưng cái này thì đi quá xa rồi đó!”
“Hế... He he. Aha. A ha ha ha!” Shigure cong người, bắt đầu cười nắc nẻ.
C-con bé này bị sao vậy?
“Cười cợt cái gì!?” Tôi hét lên.
“Bình tĩnh đi anh. Em có mặc áo hai dây[note47152] bên dưới mà.”
“Hả?” Tôi sững sờ bật thốt.
Shigure liền mở toang cái khăn tắm, để lộ một chiếc áo hai dây ngắn mỏng. Chứng kiến vẻ mặt ngốc trệ của tôi, em ấy bật cười thành tiếng.
“Ahaha. Không ngờ anh còn không để ý đến dây áo đấy. Dâm đãng ghê ta ơi. Tâm trí anh bị nhiễm mấy cuốn truyện đồi trụy quá rồi, anh hai ạ. Ngay cả khi chúng mình là anh em kế thì em cũng không bao giờ quấn độc một chiếc khăn tắm trước một người con trai mà em vừa mới gặp đâu. Đáng tiếc rằng mấy cô nàng như thế không tồn tại trong thế giới 3D đâu anh.”
Shigure vừa nói vừa cười, đôi vai run bần bật.
Trong khi đó, nụ cười ranh mãnh hoàn toàn trái ngược với Haruka đó cố tình biểu lộ trên khuôn mặt.
Con bé này đúng là nhờn không sợ mà!
“Một... một vừa hai phải thôi!” Tôi lầm bầm giận dữ.
“Hử? Em chỉ đùa thôi mà. Cứ nghĩ nó giống như chú mèo con đang cạ cạ mắt cá chân của anh đi. Dù sao, có mỗi anh là đang có vẻ kích động quá trớn đó.”
“Vậy sẽ có chuyện gì nếu anh kích động quá trớn hả?” Tôi nói rõ. “Sẽ làm sao nếu anh làm ra chuyện không thể cứu vãn đây? Đúng là anh hơi rén trước phụ nữ, nhưng không thể cam đoan trước điều gì cả.”
“Aha! Thế là anh thừa nhận không đủ tự tin giữ vững lý trí ha? Ít nhất cũng thành thật đó. Nhưng không cần lo về chuyện đó đâu.”
“Sao không?” Tôi thắc mắc.
“Nhìn nè.” Em ấy ra dấu, sau đó cầm lên một mảnh giấy dùng để ghi chú trên bàn, rồi tung lên không trung.
Chỉ trong chớp mắt, cô nàng tung ra một cú đá vòng cầu chính xác nhất thế giới, chia tờ giấy đang lơ lửng làm hai.
“Cơ hội tốt để cho anh thấy em mạnh hơn anh nhiều đó, anh hai ạ.” Ẻm tự tin khẳng định.
“Hừ...”
“Thế nên nếu anh đang trong tâm trạng đó, cứ lại đây - em thách luôn á. Nhưng anh chỉ cần biết một điều này thôi, là em sẽ đáp trả toàn lực.”
Shigure nhấc một chân lên nhằm chứng minh, khiến chiếc quần đùi ngắn cũn đầy tội lỗi kia cuộn lên. Cô nàng vỗ đùi như muốn nêu rõ quan điểm, một tiếng đét dễ nghe vang lên.
Tôi nên hiểu điều đó. Màn phô diễn nho nhỏ vừa xong đã cho thấy mớ cơ bắp được rèn dũa phát triển kĩ càng. Với sức mạnh cùng sự linh hoạt ấy, tôi không bất ngờ khi ẻm có kinh nghiệm võ thuật.
Nói cách khác, Shigure trêu chọc tôi trong khi biết rõ bản thân có thể dễ dàng khuất phục tôi. Cái linh cảm khiến tôi rùng mình trước đó nay đã chuyển thành chắc như đinh đóng cột.
“Ngay cả em cũng đang cố gắng làm hết sức có thể, là điều này hả?” Tôi nhắc lại lời em ấy nói trước đó. “Đồ dối trá!”
“Ủa ủa, dối trá gì ta?” Ẻm vặn lại.
“Rõ là có.”[note47153]
Hiện tại tôi đã chắc chắc - mặc dù vẻ bề ngoài y hệt Haruka ngây thơ thánh thiện của tôi - cô nàng này hoàn toàn đối ngược trong tính cách. Trước đó, ẻm có so sánh bản thân như một chú mèo đùa nghịch với mắt cá chân của tôi. Quả là một phép ẩn dụ hoàn hảo. Lũ mèo chủ động giữ những con mồi yếu thế hơn chúng còn sống - vờn qua đánh lại bằng bộ vuốt được giấu kĩ càng, biến chúng thành một thứ đồ chơi. Shigure phù hợp hoàn mỹ với hình ảnh đó.
“Em đã luôn muốn có anh trai hoặc chị gái,” em ấy nói thêm. “Một người sẽ lắng nghe mọi yêu cầu ích kỷ của em. Giờ anh đã có một cô em gái dễ thương nhường này rồi, anh sẽ yêu chiều em ấy hết mức mà, nhỉ?”
Nụ cười của Shigure toát ra bầu không khí xấu xa, khác xa với Haruka ngọt ngào của tôi. Không nghi ngờ gì nữa, con nhỏ này đích thực là quỷ từ trong trứng.
Rắc rối thật rồi?
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu con nhỏ bạo ngược này phát hiện người yêu tôi giống hệt nhỏ đây? Tôi rõ ràng đang trong tình thế tiến thoái lưỡng nan. Tôi chắc mẩm con nhỏ sẽ tìm ra cách tận dụng lợi thế về ngoại hình này để đẩy mọi chuyện đi xa hơn.
Viễn cảnh tương lai hiện rõ trong tâm trí, tôi không thể lừa dối bản thân được nữa, là mình hãi lắm rồi.
Danh sách chương