"Yay, dễ dàng quá!"

"Ồ, thật mừng vì điều đó."

Tôi lao qua vùng đất hoang đầy quái thú nguy hiểm với Tia trên lưng. Di chuyển qua đây vào ban đêm là một hành động điên rồ, nhưng lúc này, mối đe dọa lớn nhất đối với tôi không phải là những con quái thú có thể dễ dàng đối phó mà là dòng chảy thời gian không cho phép tôi dừng lại.

"Ah! Ed, nhìn kìa!"

"Hiểu rồi!"

Các Elf có thị lực ban đêm khá tốt. Theo hướng mà Tia đang được buộc vào lưng tôi chỉ tay, tôi nhìn thấy vô số đôi mắt sáng lấp lánh giữa những tán cây tối... và ngay lập tức thay đổi hướng đi.

Tất nhiên rồi. Giữa vùng đất hoang đầy quái thú này, nếu cứ chiến đấu từng con một thì chẳng biết khi nào mới xong. Nếu có con nào chặn đường thì tôi sẽ giải quyết, còn nếu không thì tốt hơn hết là tránh nó để tiết kiệm thời gian và công sức.

"Cảm giác thật kỳ lạ. Lần trước khi đến đây, vùng đất hoang về đêm là một nơi đáng sợ đến mức ngột ngạt, buộc phải im lặng ... Ai ngờ giờ lại có thể chạy xuyên qua như thế này."

"Haha, đó là nhờ vào tớ đấy."

Mới chỉ qua một ngày nên tôi không thể dùng “Mirage Shift” và dẫu có thể, nó cũng chỉ có hiệu lực với tôi thôi, mà trong tình trạng đang cõng Tia thì không thể dùng được... Mà ngay cả khi dùng, Tia sẽ rơi xuống đất, rồi vừa xoa mông vừa nhìn tôi với ánh mắt rưng rưng.

Tuy vậy, với “Hermes Dash” thì tôi có thể bỏ xa hầu hết quái thú, và dù có di chuyển loạn xạ đi nữa, “Akhashic Compass” sẽ đảm bảo tôi không lạc đường. Chính vì thế, chúng tôi có thể thoải mái mà lao xuyên qua vùng đất hoang này...

"Nhưng mà, còn xa không? Với lại, nơi này rộng thật nhỉ?"

"Đương nhiên là rộng rồi. Nếu dễ dàng vượt qua thì quân đội của Liên Minh quốc gia đã tấn công lâu đài Quỷ Vương từ lâu rồi."

"Điều đó, cũng đúng. Nhưng..."

Vùng đất hoang rộng lớn hơn tôi tưởng khoảng mười lần. Đúng là nếu cố vượt qua nơi này một cách bình thường, thì cần một lượng lớn lương thực mới có thể vượt qua được.

Hơn nữa, nếu phải vượt qua đây, những người vận chuyển hàng hóa cũng chắc chắn sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Cô ấy hẳn đã phải đồng hành cùng Alexis và người khác trong một thời gian dài hơn tôi, cùng nhau vượt qua những khó khăn để giành được niềm tin, và cùng nhau vượt qua vùng đất hoang này… Nhưng dù có trải qua bao nhiêu như vậy, con người liệu có thật sự tin tưởng nhau được không? Tôi, người đã từng bị bỏ rơi và phải bỏ rơi người khác nhiều lần, không có câu trả lời cho điều đó.

"Nhắc mới nhớ, cái người vận chuyển hàng hóa bỏ trốn lúc đó sao rồi nhỉ?"

"Ai biết? Có lẽ đã bị bắt rồi."

"Ừm, chắc thế."

Vua của vương quốc lớn như Nortland chắc chắn biết sự thật, nên không có lý nào lại tha cho kẻ đã bỏ rơi con trai mình, người anh hùng. Chắc hắn đã bị bắt bí mật… và nghĩ thêm về những gì xảy ra sau đó cũng chỉ là vô ích.

"A, chắc sắp đến rồi đấy. Nhìn cách rễ cây nhô ra khác hẳn rồi."

"…Cậu chắc chứ?"

Mật độ cây cối thì tôi còn hiểu, nhưng nói về cách rễ cây nhô ra thì tôi chẳng biết chút gì. Nhưng vì Tia nói vậy nên tôi cứ tiếp tục chạy, rồi chẳng mấy chốc ngay cả tôi cũng nhận thấy khoảng cách giữa những cây lớn bắt đầu thưa dần.

Sau nhiều lần nghỉ ngơi ngắn, chúng tôi đã chạy suốt đêm hơn mười giờ đồng hồ. Cuối cùng, trước mắt chúng tôi, những hàng cây biến mất, mở ra một thảo nguyên bao la.

"Chắc đây là chỗ đó... phải không, Tia?"

"... Đặt tớ xuống đi."

"Ừm."

Tôi thả Tia xuống khỏi lưng. Cô ấy đứng vững bằng đôi chân của mình và loạng choạng bước vào thảo nguyên. Nhìn xung quanh như để xác nhận điều gì đó, cô dần tiến về phía một tảng đá cao ngang hông tôi gần đó.

"Đây... chính tại nơi này, Alexis đã trao cho tớ viên pha lê dịch chuyển."

"Vậy là..."

"Ừ... Cuối cùng tớ đã trở lại. Mọi người ơi, tớ đã trở lại rồi đây..."

Tia ngồi phịch xuống và tựa mình vào tảng đá, giọng run rẩy. Đây chính là nơi mà cô bị ép phải dịch chuyển và bỏ lại những người đồng đội của mình.

"Alexis, Gonzo… các cậu thấy không? Ed, người mà chúng ta đã đuổi đi, chính cậu ấy đã đưa tớ tới đây. Ed đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều... không thể tin nổi..."

Nằm ngửa ra, Tia tựa lưng vào tảng đá và ngước lên bầu trời. Bị cuốn theo, tôi cũng ngước nhìn và thấy ánh sáng đỏ bắt đầu ló dạng từ phía chân trời đầy sao.

"... Này, Ed. Cậu còn nhớ không? Lúc mà tớ... chúng tớ đã đuổi cậu đi."

"Đương nhiên là nhớ chứ. Ai mà quên nổi khi bị vu oan như thế."

Tôi cười cay đắng và nhún vai. Lý do khiến tôi bị đuổi khỏi đội dũng sĩ là vì tôi đã bị cho là nhìn trộm Tia thay đồ.

Tất nhiên, đó không phải là cố ý. Tia gọi tôi vào lều, và khi tôi vào thì bất ngờ thấy cô ấy đang thay đồ. Trước khi tôi kịp phản ứng, Tia hét toáng lên, rồi mạnh mẽ yêu cầu Alexis rằng, "Tôi không thể ở cùng với kẻ nhìn trộm tôi thay đồ!" và tôi bị đuổi khỏi đội.

"Lúc đó, tớ luôn nghĩ... nếu kẻ địch càng lúc càng mạnh lên, và các trận chiến trở nên khốc liệt hơn, chúng tớ sẽ không còn đủ sức bảo vệ Ed nữa."

"Vì thế mà cậu đã đuổi tớ à. Cố tình để tớ nhìn trộm rồi báo với Alexis, vì cậu nghĩ nếu không làm thế thì tớ sẽ chết?"

"Ừm... Đúng vậy."

Hồi đó, tôi thật sự yếu. Trong những chuyến phiêu lưu sau đó, đã không ít lần tôi cảm thấy mình đang cận kề cái chết, và tôi nghĩ mình chỉ may mắn mới sống sót đến lúc bị đuổi.

"Nhưng mà, điều đó đã sai. Không cần tớ bảo vệ nữa, Ed vẫn trở nên mạnh mẽ như thế này."

"Không, thật ra là..."

Không phải như vậy. Sức mạnh của tôi đến từ những kỹ năng mà tôi có được sau mỗi lần bị trục xuất, và nhờ tôi có một trăm năm để luyện tập trong khi cơ thể vẫn luôn trẻ trung. Nếu tôi không bị đuổi và tiếp tục cuộc hành trình, chắc chắn tôi sẽ không bao giờ mạnh mẽ như hiện tại.

"Ed..."

"Gì vậy?"

"Cảm ơn cậu. Nhờ cậu mà chúng tớ mới có thể đoàn tụ. Và... xin lỗi. Có lẽ lần này, tớ lại phải bỏ cậu mà đi cùng mọi người rồi."

“…..”

"Cảm ơn vì đã đưa tớ... đưa linh hồn của tớ đến tận đây. Cậu thực sự là... người vận chuyển tuyệt vời nhất..."

Tia mỉm cười nhỏ lần cuối, và đôi mắt cô từ từ khép lại. Khi đôi mắt đó nhắm lại, đối lập với ánh mặt trời đang dần lên, đó cũng chính là lúc cuộc phiêu lưu của tôi trên thế giới này thực sự kết thúc. Đây là câu chuyện kết thúc mà tôi chưa bao giờ được biết sau khi bị trục xuất.

Giờ đây, tôi không còn gì để làm nữa. Tôi đã hoàn thành nghĩa vụ với những người bạn cũ của mình, việc còn lại chỉ là dùng chìa khóa để quay về "thế giới trắng" đó, rồi từ đó trở lại thế giới thực của tôi... nơi tôi thực sự thuộc về.

Sau cuộc gặp gỡ đầu tiên sau một trăm năm, tôi sẽ đối diện với họ bằng vẻ mặt như thế nào đây? Với họ, có lẽ chỉ mới là vài giờ đồng hồ, nên chắc chắn tôi sẽ bị nhìn với vẻ kỳ quặc.

Giờ tôi có thể kiếm tiền một cách dễ dàng. Có lẽ tôi sẽ tặng bố mẹ một ngôi nhà hoặc một mảnh đất nào đó. Với gã ngốc Tarho, chỉ cần mời hắn một ly rượu ngon là đủ. Còn với Ascia, cô tiếp tân từng là người đẹp ngoài tầm với, tôi có thể tặng một bó hoa kèm theo một viên đá quý.

À đúng rồi. Giờ đây khi tôi trở về, tôi có thể làm bất cứ điều gì. Tôi có thể giết quái vật mạnh mấy cũng không thành vấn đề, có thể thăng tiến lên làm quý tộc, thậm chí lập ra cả một vương quốc cũng không quá xa vời. Bất cứ điều gì, bất cứ điều gì...

"... Này, Thần? Đây cũng nằm trong tính toán của ngươi đúng không? Được thôi, ta sẽ chơi theo cách của Ngươi. Ta sẽ nhảy múa trên lòng bàn tay của ngươi cho đến khi nó thủng một lỗ!"

Chạm vào bàn tay của Tia vẫn còn ấm áp, tôi giơ nắm đấm lên hướng về phía bầu trời. Và sử dụng kỹ năng cuối cùng, kỹ năng mà tôi nhận được sau khi bị trục xuất khỏi một trăm thế giới. Kỹ năng này cho phép tôi thỉnh cầu trực tiếp với thần, và tùy vào tâm trạng mà bất cứ điều ước nào cũng có thể được thực hiện. Cái tên ngớ ngẩn của kỹ năng đó là—

"Nhận hết tất cả đi! [Unlimited!]”

Từ nắm đấm phải giơ lên, một cột sáng bùng lên. Ánh sáng đó xuyên thủng bầu trời, vượt qua thế giới và chạm tới thần, gửi đi điều ước của tôi... Ngay khoảnh khắc đó, ý thức của tôi chìm vào bóng tối.



Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện