“Này, Ed. Cậu không cần phải quay lại vào ngày mai đâu.”

“Hả?”

Tôi đã chuyển đến căn cứ mới và đã đến quán rượu này trong hai tuần qua. Vừa bước vào, tôi bất ngờ được chào đón bởi một người đàn ông mặc một bộ áo giáp nhẹ phục vụ cho việc trinh sát.Mũi của gã ta vẫn đỏ rực như mọi khi, nhưng khuôn mặt gã ta khi say trông hơi khác so với những lần trước đó và sự khó chịu thể hiện rõ trên khuôn mặt.

Tôi lo lắng hỏi lại, “Ừm, ý anh là sao…?”

“Nghĩa như vậy đó. Từ giờ, chúng tôi không cần đến cậu nữa”

“Tất cả lời anh vừa nói không phải do quá chén đấy chứ?”

“Không phải do quá lời đâu. Mọi người đã bàn về việc đó nhiều lần mà không có sự tham gia của cậu. Nó đã được cả nhóm chấp thuận rồi.”

“Anh có chắc về điều đó chứ?”

Tôi nhìn liếc nhìn xung quanh, ánh mắt dò hỏi đảo qua từng người đồng đội đang ngồi cùng bàn. Cô gái trong trang phục tu sĩ né tránh ánh mắt của tôi , trong khi nữ phù thủy với chiếc mũ nhọn thở dài một cách bực bội.

“Ng-Ngài Anh hùng?”

“…À đúng rồi”. Tiếp đó, một chàng trai mặc bộ giáp đắt tiền tiếp cận tôi, khuân mặt anh ta thể hiện sự cay đắng.

“Này, Ed. Cậu đã từng là một người rất tài năng. Đó là lý do vì sao tôi mời cậu vào tổ đội, và mọi người đều vui mừng chào đón cậu. Công việc của cậu trong một vài năm đầu tham gia đều rất xuất sắc. Cậu đã giúp tôi, dạy tôi,... Có rất nhiều điều tôi học được từ cậu mà không thể kể ra hết ngay bây giờ.”

“Vậy…”

“Nhưng!”

Anh ta lập tức ngắt lời tôi, lớn giọng nói tiếp.

“Sau đó thì như nào? Cậu trở nên chậm chạp trong các công việc được ủy thác, và dành thời gian chơi bời thay vì luyện tập cho bản thân mình. Trong khi mọi người đều đang cải thiện kỹ năng cho các cuộc chiến khó nhằn sau này, duy nhất cậu… vẫn y hệt như lúc mới vào tổ đội”

Tôi nghẹn ngào nghe từng lời công kích của anh hùng. Nhưng không ai có vẻ sẽ đứng ra để bảo vệ tôi trước những lời nói đó.Dễ hiểu thôi. Như lời anh ta đã nói, kết quả này đã được quyết định sau nhiều cuộc thảo luận.

“Ha ha ha. Vậy thì tôi…?”

“Đúng vậy. Ed…cậu bị đuổi khỏi tổ đội anh hùng.”

Lời nói của anh ta vang lên, như thể tự nhắc nhở chính mình và đồng đội.

Khi tôi nghe được điều đó, tôi quay mặt đi và hét to lên.

“TUYỆT VỜI!”

<<Ting!>>

—Đã đáp ứng đủ điều kiện. Mười phút nữa cho đến khi quay trở lại.

Vì một lý do nào đó, tôi hét lên trong niềm vui sướng.

“Ed!? Chuyện gì xảy ra thế?!”

“Sao cậu lại vui vậy? Cậu mất trí rồi à?”

Cả anh hùng và nữ pháp sư cùng hét lên hỏi tôi. Tôi phấn khích vỗ vào vai hai người.

“Không, không, không. Tôi không bị điên. Chỉ là cuối cùng tôi cũng đã đạt được điều mong muốn của mình. À, phải rồi. Các cậu có thể nhận lấy thứ này trước khi tôi rời đi không?”

Tiếp đó, tôi đưa tay vào khoảng không và kéo ra một tập giấy từ một lỗ đen lơ lửng trong không khí, đặt lên bàn.

“Cá-Cái gì đây?!”

“Cái gì, cậu có kho lưu trữ đa chiều!? Cậu có kỹ năng như vậy sao!?”, Anh hùng kinh ngạc hỏi.

Như tên gọi, kho lưu trữ đa chiều là một kỹ năng hữu ích nó cho phép bạn lưu trữ một lượng lớn hàng hóa tại một chiều không gian khác. Theo tôi biết, hiện mới chỉ có ba người sở hữu kỹ năng này, và đáng tiếc là không một ai trong tổ đội anh hùng có kỹ năng này.

Nhưng đây không phải là kho lưu trữ đa chiều bình thường. Nó là một kỹ năng trục xuất có tên là [Stranger’s Box], cho phép giữ lại đồ vật kể cả khi du hành giữa các thế giới…Vậy là đủ rồi.

“Sao cậu không nói với chúng tôi!? Nếu cậu có kỹ năng như vậy, chúng ta có vô vàn cách để vận dụng nó—”

“Đầu tiên. Cậu nên đọc cái này.”

“Đây có phải … sổ tay hướng dẫn không?”

Anh hùng lầm bẩm khi nhìn vào chồng giấy tôi đặt trên bàn.

“Đúng vậy. Tôi đã nghĩ về điều đó và đã sắp xếp danh sách các phương pháp luyện tập hiệu quả và cách để học được các kỹ năng mới dựa trên thông tin tôi thu thập từ các trận chiến trước đó đã. Tôi hi vọng cậu có thể tận dụng nó để trưởng thành hơn trong tương lai.

“… Anou, phép thuật mà tôi đáng lẽ phải học có tên mà tôi không biết.”

Trái ngược với nữ pháp sư đang đọc sách hướng dẫn của tôi với vẻ nghi vấn, nữ tu sĩ người đang đọc bản hướng dẫn viết tay của tôi với biểu cảm nghiêm túc, giơ bàn tay nhỏ bé của cô ấy lên và hỏi tôi.

“Ồ, nó có thể được học bằng cách giải phóng thứ này và thứ kia, những thứ đang bị phong ấn trên khắp thế giới. Điều kiện, hiệu ứng của phép thuật, và cách để dùng nó hiệu quả nhất đều được viết tại một tờ giấy riêng. Mình mong cậu sẽ đọc nó sau này.”

Với kỹ năng trục xuất “Rainbow Glasses”, người sử dụng có thể nhìn lướt qua tiềm năng của đối tượng, liệu sẽ đạt được những loại sức mạnh gì trong tương lai và đạt được bao nhiêu loại. Tất nhiên, cần có nghị lực khổng lồ để có thể biến điều đó thành hiện thực, và kết hợp với kế hoạch rèn luyện ở trên, tôi tin mọi người sẽ đạt được mục tiêu trong tương lai.

“Phải,..”

“Này, Ed. Tất cả những thứ này là như nào?”

Trong khi nữ

tu sĩ đang bối rối, gã trinh sát gọi tôi. Khi tôi quay lại và nhìn thấy khuôn mặt của một người đàn ông già nua đang đập vào tờ giấy trong tay và lườm tôi dữ tợn.

“Cái bản đồ chi tiết đến lố bịch này là như nào? Nó còn có cả các lối ẩn giấu và các bẫy rập mà tôi còn không nhận ra?”

“Nó như là một món quà chia tay. Chỉ là cái bản đồ nơi chúng ta đã đi qua, nhưng tôi nghĩ nó sẽ hữu ích?”

“Cái gì ? Cậu đang nói cái gì vậy? Không thể nào mà cậu có thể vẽ được một bản đồ chi tiết như này dù chưa từng đến! Làm thế nào mà cậu có được nó?”

“À, phải rồi. Đừng hỏi chi tiết nữa. Giờ tôi không còn là thành viên của tổ đội nữa.”

Được rồi, cái bản đồ được tạo bằng cách vẽ lại chính xác những gì hiện lên trong đầu tôi với kỹ năng trục xuất [Auto Mapping] và cùng với kỹ năng trục xuất [Copy and Fake]. Với những kỹ năng đó, tôi có thể thể hiện lại những thứ tôi thấy ngay bây giờ, kỹ năng đó mà dùng để vẽ bản đồ thì khỏi phải nói.

Khi lần đầu tiên có được nó, tôi đã nghĩ “Tôi có thể làm gì với nó khi mà nó chỉ tạo ra những thứ giống y hệt?” Nhưng sau đó tôi nhận ra có vô vàn cách để vận dụng nó. Phải, rất tiện lợi.

“Xin lỗi”

“Hả? Sao vậy, Ngài Anh hùng?”

Ngay sau đó, Anh hùng lập tức đứng dậy cúi đầu, trán chạm vào mặt bàn.

“Tôi không thể tin được cậu làm được hết những thứ này mà không cần đến những kinh nghiệm của tôi… Làm ơn hãy tha lỗi cho tầm nhìn hạn hẹp của tôi. Tôi xin lỗi, Ed. Đây là những thứ cậu đã tích lụy được bằng chính bản thân mình mà không cần mọi người biết đến. Tôi không thể tin rằng tôi đã không nhận ra sớm hơn mà chỉ trích cậu như là một lẽ hiển nhiên…”

“Tôi cũng đã mắc sai lầm. Cậu đã làm tốt hơn nhiều so với tôi, vậy mà chúng tôi lại trách mắng cậu. Cậu đã rất xuất sắc từ khi còn rất trẻ... Tôi xin lỗi. Thực sự xin lỗi” gã trinh sát cũng chen vào.

“Không? Làm ơn hãy ngẩng đầu lên! Tôi không có ý như vậy! Chỉ là các anh đối với tôi quá tốt và tôi chỉ muốn đáp lại phần nào sau khi rời đi.”

“Đồ ngốc. Tất nhiên là chúng tôi rút lại lời đó rồi. Mọi người không phản đối điều đó phải không?”

Cô nữ pháp sư nói, với vẻ mặt không nói lên được lời nào vì ngạc nhiên với những lời của tôi. Cô nhìn xung quanh, và ba người còn lại vội gật đầu.

“Tất nhiên rồi. Ed, tôi thế hơi ngại khi phải hỏi lại lần nữa. Liệu chúng ta…”

“Ồ, tôi không thể quay lại nữa đâu. Xin lỗi”

“Ph, Phải rồi làm gì có việc vừa mới trục xuất rồi lại gọi cậu quay lại tổ đội.”

“Truyện không như vậy đâu, nhưng… á? Thời gian…!? Đến lúc rồi! Tôi rất mong được nhìn thấy mọi người đánh bại Quỷ Vương! Hãy cố gắng hết sức nhé!”

Tôi vẫy tay tạm biệt khuôn mặt buồn bã của anh hùng và nhanh chóng chạy ra khỏi quán rượu. May mắn thay, mặt trời đã lặn, sẽ rất tệ nếu điều đó xảy ra tại khu vực đông người. Mặc dù tôi sẽ không trở lại một lần nào nữa, sẽ tốt nhất là không gây ra sự khác thường không cần thiết.

“Chỗ này có vẻ được đó.”

Sau khi quẹo ngẫu nhiên vài ngõ ngách, cuối cùng tôi cũng tìm được một vị trí tăm tối và hiu vắng. Chỉ còn một phút nữa thôi, tôi nhớ lại về xem liêu bản thân có bỏ thứ gì phía sau không…Được rồi, không có gì cả.

Ba…Hai…Một…quá trình chuyển đổi thế giới bắt đầu.

Một âm thanh mà chỉ có tôi nghe thấy nói vậy, và vào khoảng khắc đó, cuối cùng tôi cũng thoát khỏi thế giới đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện