Part 7

Sau cùng thì cậu vẫn thua nốt cả hiệp đấu đó.

Cậu chơi tiếp thêm 7-8 trận, mỗi trận 3 hiệp.

Chuỗi thua của cậu ngày càng chồng chất, nhưng không một giây phút nào bị phí phạm. Cậu học được cách vừa di chuyển vừa bắn, lả lướt từ bứt tốc thành một cú nhảy, rồi còn khi nào thì nên chủ động hủy cả hai thao tác để làm loạn nhịp tốc độ và độ cao. Mỗi khi cậu theo đuổi một mục tiêu hay nhiệm vụ cậu tự nghĩ ra và tập trung “trau dồi”, ý tưởng sẽ lại tràn về. Ban đầu, bố trí phím có vẻ không được thân thiện cho lắm và thậm chí chỉ cản trở cậu, nhưng rồi cậu cũng cảm thấy như hệ thống điều khiển đã dần ngấm nhuần vào bản năng.

Nhưng kể cả vậy đi nữa thì Index vẫn ở một đẳng cấp khác biệt.

Con bé không tự giới hạn mình lại một chiến thuật nhất định. Mỗi hiệp, nó sẽ đan xen đa dạng cách thức di chuyển và tấn công: không đối đất, đất đối đất, chuyển động ngang, lượn sóng, giáp lá cà, bắn tỉa từ xa, vân vân. Phần nào nói lên kinh nghiệm của con bé trước vô vàn tình thế. Con bé đã cày game này khá nhiều lần rồi. Và trí nhớ hoàn hảo của nó có lẽ cũng đóng góp đôi phần.

Bất chợt cậu phải ngưng tay.

Kamijou cởi cái kính siêu mỏng ra.

“Nghỉ, nghỉ!! Ugh, anh xin hàng. Anh hơi nhức óc rồi… chắc không phải say xe hay say 3D đâu, nhưng cho anh nghỉ chút…”

“Hả!? Nhưng em còn chưa kịp thử combo phết kem sữa mà!!”

“Đặt tên combo thế thì anh hiểu thế quái nào được hả!?”

Hai người họ om sòm một hồi, nhưng chẳng ai bận tâm gì lắm.

Có rất nhiều thanh thiếu niên đang chơi Virtual-On trong trung tâm. Tới đây mà không vào thì đúng không hợp cho lắm. Hoặc có lẽ họ bị chi phối sau khi chứng kiến những trận đấu sơ loại trên màn hình lớn.

Mỗi khi bọn họ đeo kính VR lên và khởi động máy, có gì đó na ná những chiếc vòng sáng lờ mờ hiện quanh đầu. Trông nó như mấy cái vòng hula vậy, rồi chúng lướt dần từ đầu xuống chân sau đó biến mất.

(Nãy mình đeo kính nên không thấy, nhưng chắc cũng có mấy cái ấy à?)

“Index, em biết kia là gì không?”

“Chịu, nhưng nó hình như quét cơ thể chúng ta thì phải.”

“???”

Cậu hơi đỗi tò mò chút, nhưng cũng chẳng đáng gì phải bận tâm.

Hơn nữa, Kamijou tới đây vốn để nạp tiền vào di động của mình. Trò chơi thế hệ mới – Virtual-On được coi là F2P. Kamijou cũng không rõ nó viết tắt gì nữa, nhưng có vẻ cậu không cần phải trả tiền để chơi. Nhưng thiết bị này còn xài được cho muôn vàn mục đích khác và một số yêu cầu tiền. Với Kamijou thì đó là những lần đi tàu điện hay những quyển tạp chí nấu ăn.

“Anh sẽ nghỉ giải lao chút bằng cách đi làm mấy việc vặt khác, tí anh về anh sẽ chơi tiếp sau.”

“Mhh, vậy em sẽ thách đấu người nào đó khác vậy. Có thể đang giữa mùa giải, nhưng không phải ai ở đây cũng là tuyển thủ sơ loại cả, cũng có kha khá người chơi chỉ đang ngồi coi giải thôi. Em chỉ cần gửi một tin nhắn nhờ họ giúp em test máy thì thì hầu như ai cũng sẽ giúp một hai trận thôi.”

Ngó coi Touma lặn ngụp giữa biển người, Index phùng má một hồi.

(Không được khoe trình với Touma thì chơi còn có ý nghĩa gì…)

Con mèo tam thể trên đầu con bé nhàn rỗi meo meo.

Sao đi nữa, cũng có một combo mà con bé muốn thử xài, nên con bé phát một tín hiệu điện tử.

Con bé để nó tìm hộ cho mình một đối thủ.

Với một tiếng bíp nhỏ, kết quả đầu tiên hiện ra.

Không phải tiếng Đức hoa mỹ mà cũng chẳng phải một dòng hán tự kỳ lạ.

Thực ra, cả ô tên dường như bị lỗi.

“Ai đây…?”

Có thể là do Index chỉ đơn thuần thiếu hiểu biết về máy móc. Cũng có thể là sự tò mò lấn át cảm giác bất an, nên con bé chẳng có gì lo ngại lắm.

Bình thường, sẽ chẳng một ai ấn nút “chấp nhận” cả.

Nhưng Index lại quyết định làm vậy dù bản thân chưa hiểu chuyện gì.

Và.

Thế giới của cô bé lập tức suy chuyển.

Part 8.

Nếu cậu nạp một đống tiền một lúc, thì cậu cũng chỉ đang phung phí chúng và một dàn ứng dụng cùng với các loại sách một cách không cần thiết, do đó nên Kamijou chỉ nạp 1000 yên vào. Ngay lúc đó, cậu nhận ra bầu không khí trong trung tâm đã đổi thay.

“?”

Thấy nhột nhột sau gáy, Kamijou nhận ra một thứ sát khí tựa như có vị khách không mời thẳng thừng nhảy vào giữa bữa tiệc.

Trung tâm này có một màn hình lớn ngang các rạp phim, được chia thành nhiều màn ảnh nhỏ. Các các trận đấu giữa những người chơi quanh đây sẽ được ngẫu nhiên chiếu. Ngắn gọn thì nó được thiết kế để cho những người chơi thách đấu nhau tùy thích. Và dựa vào số logo của các tập đoàn đang lượn lờ ở góc một số màn hình, những người chơi nổi bật nhất thậm chí còn có thể được tài trợ. (TL: nguyên văn khác chút nhưng đang marathon nên skippp.)

Nhìn gần hơn, cậu nhận ra ánh mắt tất cả khán giả đang dán vào một màn hình nào đó.

Đây hẳn là nguồn gốc của thứ sát khí kia.

Chỉ có mình Kamijou đang bối rối ngỡ ngàng bởi sự tình này, và bất chợt Aogami Pierce với lên gọi cậu.

“Không ổn. Không ổn tẹo nào luôn.”

“Aogami, sao mày?”

“Sao á? Có một người chơi ‘lỗi’ ở đây. Má, thường thì… mà, tao cũng không thấy đám này có gì bình thường. Mà sao đi nữa, thường thì người chơi ‘lỗi’ sẽ biến mất giữa chừng nên không thể truy dấu hay dò ngược được, nhưng tay này thì sẵn sàng thò mặt ra giữa trung tâm luôn! Không phải dạng vừa đâu mày!!”

Một thiết bị di động “lỗi”.

Vì sự tự do lớn hơn và khả năng truy cập tới nhiều dịch vụ khác, các chức năng an toàn của máy đều đã bị xóa. Truy cập những chức năng vốn dĩ có ở đó cũng là một chuyện, nhưng Touma không thấy có chút khao khát gì phải liều mạng đến thế.

Aogami Pierce chĩa ngón cái vào cái màn hình LCD khổng lồ ở cuối trung tâm.

“Mày nhìn con Cypher xanh kia kìa. Đây là ví dụ điển hình của thể loại người thích fame to đấy.”

Con Virtuaroid đang lượn lờ trên màn hình trông gầy trơ xương. Những mũi nhọn cánh không ra cánh, sừng không ra sừng, đang nhô ra từ lưng và vai nó. Mẫu thiết kế của nó toát ra tốc độ cực cao. Và cái cảm giác nhẹ nhàng tốc độ đó bị lấn át bởi cái thanh đại kiếm hung bạo dài hơi cả chiều cao của chính con Virtuaroid.

Nó được tô xanh và điểm viền vàng. Cái này cũng bất thường.

“Tên người dùng bị lỗi rồi, nhưng người ta gọi đó là Blue Stalker. Thật tội cho con Bal-Bados phải đấu với nó. Ai nấy đều đang phấn chấn theo dõi giải đầu nhưng thằng này lại phá sạch. Ơ đệch. Cầu trọng tài bơ hoàn toàn nó luôn. Phép màu gì đây?”

“Khoan đã nào…”

“À ừ, nếu con Blue Stalker không xài chức năng ẩn mà thò mặt ra ở trung tâm thì hẳn nó cũng biết thừa là mình sẽ trở thành tiêu điểm trên màn hình rồi. Hay do nó máu S chỉ thích bật cheat hành địch?”

“Không. Mày vừa nói Bal-Bados á?”

Kamijou chuyển sự chú ý của mình từ con Cypher bí ẩn sang đối thủ của nó.

Đó là một con Virtuaroid màu trắng.

Thay vì cầm vũ khí, bản thân hai cánh tay của nó là đại pháo di động tự hành.

Trải qua những hiệu chỉnh cực độ, con Bal-Bados tạo nên một hình thù như nữ sơ vậy.

Con Temjin của Kamijou mới đây thôi đã phải đối mặt với người này.

“Ơ này, chẳng phải Index đó sao!?”

“Ầy, chết mẹ rồi! Không ổn rồi mày ạ!! Chúng ta phải ngắt ứng dụng Virtual-On của người chơi ‘lỗi’ kia!!”

“Gì cơ, Aogami?”

Kamijou không theo kịp nổi sự hoang mang của thằng bạn.

Đúng là con Bal-Bados của Index đang đấu với một người chơi ‘lỗi’. Có lẽ nó chứa đầy dữ liệu bất thường ảnh hưởng tới tốc độ di chuyển và sức tấn công của người chơi.

Nhưng cũng chỉ là trò chơi thôi mà.

Đây có phải vòng cung Kursk đâu, chẳng phải tank hay máy bay gì cả. Dù con bé có dính một đòn trực diện, dù con bé có bị nhấn chìm trong lửa, thậm chí ngay cả khi máu về 0 và con Virtuaroid bị tiêu diệt, thì nó cũng chỉ ảnh hưởng điểm chứ bản thân Index sẽ chẳng sao cả.

Đó là những gì Kamijou nghĩ cho tới khi một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng cậu.

Cậu nghĩ khác đi chút.

“Lẽ nào… cũng có thể sao? Nếu con bé thua, con bé sẽ mất quyền kiểm soát thiết bị và hắn sẽ cướp đoạt nó!?”

“Có thể nói là còn tệ hơn thế.” Aogami Pierce thở dài. “Tao không biết thông tin này đúng sai ra sao, nhưng có tin đồn là những người dính dáng tới người chơi ‘lỗi’ đều có những triệu chứng nhất định.”

“Triệu… chứng…?”

“Mất sức, suy nhược thần kinh tự chủ, bất tỉnh… còn nhiều nữa mày. Tao cũng không biết thực hư thế nào, nhưng không có lửa làm sao có khói. Tốt nhất là chúng ta can thiệp ngay!”

Đó là tất cả những gì Kamijou cần nghe.

Cậu và Aogami lập tức thục mạng chạy về phía lối ra vào.

Vừa ra khỏi, trận chiến trên màn hình tiếp tục rửa lửa ngay trước mặt họ. Con Bal-Bados đã tháo rời cả hai tay và thiết lập tự hành trên không. Con Cypher xanh thì đạp tường nhảy, nhào lộn trên không trung, không thì cũng liên tục bứt tốc nhanh chóng và nhảy vụt với bộ phản lực của mình. Phối hợp với thanh đại kiếm, nó kết hợp những nhát chém để thay đổi trọng tâm, góp phần tạo nên chuyển động nhào lộn bất thường.

Một trận chiến áp đảo.

Index có thể quăng quật Kamijou như một con búp bê, nhưng ngay cả con bé cũng chẳng là gì trước con Cypher xanh mang tên Blue Stalker.

Con bé chỉ đang cố tránh một thất bại chóng vánh, nhưng thế nghĩa là con bé phải tập trung hoàn toàn vào việc né. Tuy nhiên….

“Không hay rồi. Con bé không có cửa nếu cứ thế này. Con bé chỉ đang dần dà chạy vào ngõ cụt thôi.”

“Là sao? Tao chỉ thấy một loằn các thao tác phi thường từ địch thủ, cỡ tao thì hiển nhiên chỉ là cỏ rác, nhưng rõ ràng con bé đang làm tốt mà!”

“Đừng quên việc đó có giới hạn thời gian. Nếu con bé cứ tiếp tục thua điểm và mất máu dần thế này, con bé sẽ chẳng làm được gì khi thời gian kết thúc. Và thế là hết.”

Có hai cách chiến thắng trong Virtual-On.

Một là cướp càng nhiều điểm từ đối thủ càng tốt trong trận.

Hai là hủy diệt cả team địch.

Trong một trận 1 chọi 1, tiêu diệt địch là quá đủ để kết thúc trận. Và Index đang lép vế ở cả hai. Chỉ né không thôi thì con bé sẽ chẳng lật ngược nổi thế cờ, nhưng nếu con bé đổi chiến thuật và lao vào tấn công thì con bé sẽ bị giết tức thì.

Nghĩa là…

“Cứ đà này thì con bé thua chắc.” Aogami Pierce cay đắng nhìn. “Cypher có thể biến hình, đổi từ dạng người Virtuaroid sang dạng máy bay Motor Slasher. Mỗi người có cách sử dụng riêng, nhưng không sử dụng nó thì càng dị. Cứ như thể hắn đang tự kiềm chế bản thân lại vậy.”

“Ý mày là hắn còn đang nhẹ tay ấy hả…?”

Kamijou chỉ đang quan sát từ bên lề và ngay cả cậu cũng phải tập trung toàn lực hoặc chỉ một giây cũng không theo kịp chuyển động tùy biến của nó, nhưng ngay cả thế cũng chưa phải toàn bộ khả năng của nó sao? “Không, không quan trọng. Này, Index, bị hệ thống phạt sao cũng được! Ngắt kết nối đi em!! Gã này là một người chơi ‘lỗi’…”

Kamijou thất thần,

Index thực sự đang ở ngay đó. Không có gì thay đổi từ lúc cậu bỏ con bé lại. Vẫn ngồi ở bên lề vỉa hè để tránh đụng phải người đi bộ, con bé dán mặt vào màn hình di động, tay liến thoắng bấm.

Nhưng không có chút sự sống trong đôi mắt đó.

Những ngón tay vẫn cử động liên hồi như những sinh thể riêng biệt.

“Này, Index.”

Quá đỗi lạ thường, Kamijou thốt lên, lắc vai con bé, nhưng chẳng có chút hồi đáp lại.

Đầu con bé nghiêng ngả bất định, có thực là con bé đang nhìn vào màn hình không?

“Thứ lỗi.”

Aogami Pierce vòng ra sau lưng Index rồi đội ụp một cái túi to đùng lên đầu con bé và con mèo đang nằm trên đó.

“Mày làm gì thế Aogami!?”

“Nhìn này! Tay con bé vẫn cử động ngay cả khi bị bịt mặt và con Bal-Bados ở kia vẫn chuyển động hệt vậy! Thế này là thế quái nào!?”

“Mày đùa tao à?”

Thế này là sao?

Lẽ nào do con bé lỡ kết nối tới một thiết bị “lỗi”?

Tình huống này rất đỗi bất thường.

Và những triệu chứng mà Aogami Pierce đề cập nó thảm khốc đến mức nào đây?

“Aogami.”

“Sao, Kami-Yan? Hay chúng ta lấy luôn cái thiết bị di động của con bé? Nếu con Bal-Bados vẫn cử động được thì tao xin dẹp, hiểu thế quái nào được.”

“Không, tao sẽ cứu Index bằng cách khác. Virtual-On đâu chỉ có 1 chọi 1 đâu đúng không? Tao cũng có thể vô đội con bé, đúng không?”

“Ừ! Vậy ra đó là ý tưởng của mày?”

“Tao vào trận đây.”

Kamijou gảy cái miếng kính siêu mỏng từ sau thiết bị di động của mình.

Có thể kỹ năng Kamijou chỉ xách dép cho Index, nên cậu chẳng có lấy một cơ hội nếu phải đánh trực diện với Blue Stalker.

Nhưng cậu không cần phải đánh một trận chiến như vậy.

Cậu chỉ cần giúp con bé đẩy lùi đối thủ, dù cho có phải chơi 2 chọi 1.

Trong Virtual-On, mỗi đội có thể có tối đa 4 người. Các vị trí đều trống, nên cậu có thể tham gia. Nếu cả 4 vị trí đã có người và một ai đó bị tiêu diệt thì cũng không giúp chỗ đó trống, và giải đấu chính quy chỉ cho phép thành viên đăng ký trước tham gia. Nhưng lúc này đây không có gì giới hạn cậu.

Tức là cậu có thể làm được.

Cậu có thể cứu Index.

"Nếu không được, thì ta chỉ cần thử mọi cách mà chúng ta có thể nghĩ ra.”

Part 9

Kết cục dĩ nhiên chẳng thể hiển nhiên được hơn nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện