*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



” La Tống, người đã tới rồi sao. Ngồi xuống đây đi.”

Vị giám khảo hói đầu khẽ mỉm cười, đứng lên chào hỏi.

Sau đó hắn đi tới trước mặt La Tống, nhỏ giọng nói:

” Tiểu tử nhà người, rảnh rỗi không có việc gì làm, lại chạy tới học phủ Minh Châu của chúng làm cái gì cơ chứ. Đã vậy lại còn tranh giành suất thi tuyển với một sinh viên hệ Triệu hoán nữa.”

” Lê thúc nói quá rồi. Ta làm gì có quan hệ với bọn họ đâu. Dù sao, người cũng biết rõ về ta mà.”

La Tống rất là nhàn nhã, thoải mái nói. Đối với lần kiểm tra này, hắn cảm giác như mình bị ép buộc vậy.

Vị giám khảo họ Lê kia, sau khi trò chuyện xong liền quay về vị trí của mình. Về tới chỗ ngồi, hắn liền nhìn thoáng qua Mạc Phàm đã chuẩn bị xong xuôi kia.

Vị giáo sư mang cặp kính dầy cộm vẫn đánh giá Mạc Phàm như cũ. Khi lão giáo sư này phát hiện Mạc Phàm không có chuẩn bị gì, liền hỏi một câu:

” Người không chuẩn bị bất kỳ đạo cụ phụ trợ gì sao?”

Vị giáo sư này đã cố tình cho Mạc Phàm 1 tuần lễ để chuẩn bị. Thật ra nguyên nhân chính là hắn muốn chàng trai này về thương lượng với người nhà của mình tiêu tốn một ít tiền mua đạo cụ phụ trợ. Có như vậy, khi hắn biểu diễn, khả năng trúng tuyển của hắn mới có thể cao hơn được.

Thật ra đối với sinh viên hệ Triệu hoán, lão giáo sư nguyện ý thu nhận. Thế nhưng, cũng phải đàng hoàng, danh chính ngôn thuận thì lão giáo sư mới thu nhận được.

” Đắt quá! Ta mua không nổi.”

Mạc Phàm thẳng thắn trả lời.

Mạc Phàm cũng có đi hỏi qua một số đạo cụ phụ trợ. Thế nhưng, giá tiền của nó quá là đắt. Cái thì vài chục vạn, cái thì trên trăm vạn. Mà tất cả gia sản của Mạc Phàm cũng chỉ có Liêm Cốt Thuẫn là đáng giá nhất mà thôi. Nhưng dù sao thứ này cũng là thứ dùng để bảo vệ tánh mạng cho hắn, nên hắn không thể bán nó đi lấy tiền được.

” Được rồi! Vậy người lại kia bắt đầu đi.”

Lão giáo sư cũng không có nói thêm gì nữa.

Vị thiếu gia La Tống đứng ở bên kia nghe thấy vậy không khỏi bật cười. Hắn quay sang nói với Lý quản gia ở bên cạnh:

” Lão Lý! Người này cũng rất là thú vị nha. Đã không có tiền lại còn đi học hệ Triệu hoán. Hắn không biết rằng, cái hệ này rất là tốn kém hay sao?”

Dù sao, La Tống cũng xuất thân từ một gia tộc có thế lực. Cho nên đối với một số chuyện, kiến thức của hắn rất là rộng.

Trong tất cả các hệ, có lẽ hệ Triệu hoán là hệ đốt tiền nhất….Thực lực của sinh vật Triệu hoán về thường có sự chênh lệch rất là lớn. Nếu như trình độ kém, sinh vật Triệu hoán về có lẽ không bằng một con chó. Nếu như trình độ mạnh thì họ có thể Triệu hoán ra một sinh vật có thực lực ngang bằng với một yêu ma cấp cường giả. Mà muốn triệu hoán ra một sinh vật mạnh như vậy thì họ cần phải làm gì? Điều đầu tiên, đó là phải cố gắng tu luyện bản thân, nâng cao thực lực. Còn điều thứ hai đó là phải đốt thật… thật…thật nhiều tài nguyên!

” Hắn đã bắt đầu rồi.”

Lý quản gia ho khan 1 tiếng nói.

Nghe thấy vậy, La Tống liền không nói gì thêm nữa. Thật ra, lúc này hắn cảm thấy rất là khó chịu, bực bội. Cái thằng này gia cảnh của hắn phải nghèo tới mức độ nào mà đến ngay cả đạo cụ phụ trợ dùng để thi tuyển nhập học cũng không mua được nổi? Chẳng lẽ cái đồ vật kia quý giá đến như vậy sao?

…………….

Lúc này, Mạc Phàm đã nhắm hai mắt của mình lại. Hắn bắt đầu kết nối các hạt sao của hệ Triệu hoán lại.

Một màu trong suốt từ Tinh trần hệ Triệu hoán liền xuất hiện. Thỉnh thoảng, từ trong Tinh Trần này lại có một tia sáng màu ánh trăng lóe lên. Sau khi Mạc Phàm đem hạt sao bên trong Tinh Trần sắp xếp thành 1 hàng thì tia sáng màu ánh trăng kia càng xuất hiện rõ ràng hơn. 7 hạt sao kết nối lại với nhau tạo thành Tinh quỹ. Cái Tinh quỹ này trông không khác gì một mặt trăng hình lưỡi liềm nhợt nhạt.

Sau khi Tinh quỹ xuất hiện. Nó liền chuyển động xung quanh Mạc Phàm.

Bọn nó trôi nổi giữa không trung rồi chậm rãi xé mở không gian. Nó tạo ra một vết rách vừa đủ 1 người đi xuyên vào Vị Diện Thú triệu hoán.

Lúc này, hai con mắt Mạc Phàm liền mở ra. Từ hai con ngươi của hắn liền xuất hiện một màu đen nhánh, nhìn rất là xa xôi, kỳ ảo. Tuy hắn đang còn đứng ở trong sân thí luyện thế nhưng linh hồn hắn thì đã ngao du tới một đất nước thuộc một vị Diện thần bí từ bao giờ rồi.

Từ vết rách do ánh trăng mở ra liền xuất hiện một con đường tối tăm. Mạc Phàm bước chân vào mà như lạc bước vào một cái sơn động vừa hẹp vừa tối vậy. Đột nhiên phía trước mặt hắn liền xuất hiện ánh sáng, giống như kiểu hắn bước chân vào chốn bồng lai tiên cảnh vậy. Một mảnh đại lục mới tinh cứ như vậy hiện ra sờ sờ trước mặt hắn.

Nó giống như ảo ảnh vậy. Nhìn thì cứ ngỡ như nó ở gần ngay trước mắt hắn. Thế nhưng nó lại cách hắn khá là xa. Giống như kiểu hắn chính là một vị thượng đế từ trên cao nhìn xuống trần gian ở trong giấc mộng vậy.

” Người đừng quên phải dùng ý niệm của mình thuyết phục sinh vật mà người chọn trúng nữa nha.”

Giọng nói của vị giáo sư mang cặp kính dày cộm nhẹ nhàng truyền vào tâm trí đang còn mê man của Mạc Phàm.

Mạc Phàm cũng hiểu rõ một điều: thời gian ý thức hắn tồn tại trong cái Vị diện này vô cùng có hạn. Cho nên, nếu như hắn không nhanh chóng khóa định sinh vật mình muốn triệu hoán về. Thì lần triệu hoán này đối với hắn mà nói, nó chẳng khác nào là một thất bại.

Vì vậy,Mạc Phàm vừa động ý niệm. Cơ thể của hắn liền xuất hiện ở phía trước vạn thước. Mạc Phàm có thể cảm nhận được cơ thể hắn xẹt qua nhanh chóng trong cái Vị diện này. Rất nhanh, những sinh vật trong vùng đất này bị hắn ném về phía đằng sau trong nháy mắt. Hắn ném bọn nó ở tận đường chân trời xa tít tắp, không thấy bóng dáng đâu nữa.

“A ô ~~~~~~~~~~~~~~~~~”

Đột nhiên, hắn xẹt qua một sinh vật đang đứng đơn độc trên một ngọn núi. Nó là một sinh vật màu u lam và đang ngẩng đầu về phía bầu trời âm u, bao la kia rống lên rất là kiêu ngạo.

Mạc Phàm nhìn lướt qua con U Lang Thú này. Trên khuôn mặt hắn liền hiện ra sự vui mừng.

Chọn người!

Ngay lập tức, một dây thừng vô hình liền xuất hiện theo ý niệm của hắn từ trên bầu trời rơi xuống. Nó nhanh chóng bắt trói con U Lang Thú còn chưa kịp phòng bị kia lại.

Mạc Phàm tăng cường thêm ý niệm kéo nó về phía mình. Thế nhưng, sau một lúc giằng co, dây thừng ý niệm đã bị đứt. May sao, ấn ký tinh thần của Mạc Phàm cũng đã lưu lại trên trán con U Lang Thú kia rồi. Mạc Phàm liền bắt đầu tiến hành câu thông với con U Lang Thú thông qua cái ấn ký mình lưu lại.

Vừa bắt đầu, con U Lang Thú đã cự tuyệt. Hôm qua do làm việc quá sức nên nó thấy thân thể hơi mệt mỏi. Vì vậy,mới sáng sớm tinh mơ nó liền ra ngoài thư giãn gân cốt một chút. Nào ngờ vừa ra ngoài 1 cái thì đã bị một đòn tinh thần không rõ từ đâu tới bất ngờ tập kích.

” Nếu như người muốn câu thông với sinh vật đó thì phải nhớ kỹ một điều. Người và sinh vật Triệu hoán của người có quan hệ không phải là quan hệ chủ tớ. Người nhờ vào lực lượng không gian tiến vào Vị diện của bọn nó và nhờ bọn nó tới vị diện của mình để giúp đỡ người chiến đấu. Cho nên, người phải giải thích cho nó hiểu để cả hai cùng hiểu rõ về nhau. Chứ không phải là cưỡng bức trói buộc nó.”

Vị giáo sư này có vẻ là một vị giáo sư rất có lương tâm. Hắn lo Mạc Phàm mới chỉ học sơ qua về hệ Triệu hoán nên trong lúc Mạc Phàm đang còn triệu hoán liền lên tiếng nhắc nhở trợ, giúp cho hắn một chút.

Mạc Phàm hiểu những lời mà vị lão giáo sư kia vừa nói. Hắn cũng không có tiếp tục cưỡng chế con U Lang Thú nữa mà tạo thêm một cái ấn ký tinh thần thứ 2, tiếp tục kiên trì câu thông với con U Lang Thú kia.

Mỗi một lần Mạc Phàm sử dụng ấn ký tinh thần để câu thông với sinh vật triệu hoán thì hắn đều phải tiêu hao ma năng của mình. Hiện giờ, mặc dù Mạc Phàm đã là Tinh Trần hệ Triệu hoán cấp 3. Thế nhưng, hắn cũng không thể tạo ra nhiều ấn ký như vậy được.

Theo như lời lão Sư Đường Nguyệt nói, một khi câu thông thành công. Thì ấn ký tinh thần sẽ biến thành một cái dấu ấn xuất hiện trên người con thú triệu hoán. Lúc đó, hắn đã thành công triệu hoán!

Lần đầu tiên Mạc Phàm sử dụng ấn ký tinh thần cho nên hắn thất bại là phải rồi. Mạc Phàm đem ý niệm biến thành dây thừng. Mà dây thừng chính là cưỡng chế. Cho nên hắn thất bại là điều hiển nhiên.

Sang lần thứ 2, Mạc Phàm khôn hơn nên đem ấn ký tinh thần biến thành một đoàn ánh sáng nhu hòa rơi liên tục lên người con U Lang Thú vẫn còn mấy phần ngang bướng kia.

Quả nhiên, nó thích mềm không thích cứng.

Rất nhanh, dấu ấn tinh thần liền xuất hiện ở trên trán con U Lang Thú.

Thật ra, dấu ấn tinh thần chính là để đả thông hai vị Diện với nhau. Khi Mạc Phàm bắt đầu hoàn thành nốt phân đoạn cuối cùng của kỹ năng triệu hoán. Ý thức của Mạc Phàm nhanh chóng rời khỏi Vị Diện thú Triệu hoán trở về sân thí luyện.

Mạc Phàm mở mắt thì phát hiện thấy vị giám khảo đầu hói đang còn nâng chén trà lên nhâm nhi.

Hắn nhớ rõ, khi hắn nhắm mắt lại, cái vị giám khảo đầu hói này cũng đang còn nâng chén trà lên nhâm nhi…

Ý thức phân li nhìn thì giống như vừa trải qua một cuộc rong chơi trong một khoảng thời gian dài. Nhưng thực ra, thời gian trôi qua cũng không quá lâu.

Có một số người bảo rằng, Tinh Quỹ ánh trăng không giống như các hệ nguyên tố khác, nó sẽ nhanh chóng biến mất. Nó chính là một đạo xé mở, tạo ra vết rách không gian nối liền giữa hai Vị diện.

Dấu ấn tinh thần xuất hiện trên người U Lang Thú khiến cho nó có cảm giác mới lạ và cảnh giác. Tự nhiên lại xuất hiện 1 cái dấu ấn không rõ từ đâu mà ra khiến cho nó rất là tức giận……

Thế nhưng khi nó nhìn thấy Mạc Phàm, nó nhanh chóng bình tĩnh lại.

Từ cái khe do Tinh quỹ màu xanh nhạt, nó bước chân ra. Rồi bước tới bên cạnh Mạc Phàm. Hai con mắt màu u lam của nó nhìn ngó xung quanh.

………….

” U Lang Thú?? Lần đầu tiên triệu hoán về, làm sao có thể triệu hoán ra U Lang Thú được??!!”

Vị giám khảo đầu hói liền kinh ngạc thốt lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện