Ye Zhibai dần lấy lại các giác quan giữa cơn mơ hồ và sức nặng của cơ thể, qua đó hình thành nhận thức sâu sắc về thế giới xung quanh. Một mùi hăng đặc trưng xộc lên mũi, cái mùi quá đỗi quen thuộc với anh khi còn là sinh viên y dược ở tiền kiếp. Đây chắc chắn là mùi của bệnh viện, không lẫn đi đâu được.

Trần gạch trắng tinh khôi trước mặt, bàn tay thả trôi trên chiếc nệm êm ái cùng tiếp bíp vang liên tục bên tai của chiếc máy đo nhịp tim. Nhìn kiểu gì cũng thấy đây là phòng bệnh. Tiếng ríu rít líu lo ôn hòa của những chú chim ngoài cửa sổ tạo sự tương phản mạnh mẽ với âm thanh và mùi của giường bệnh bủa vây anh.

Ye Zhibai đang cố gắng lý giải tình hình hiện tại của anh. Cơ thể của anh cảm thấy vô cùng nặng nề; đến cả việc xoay cái đầu để nhìn xung quanh cũng bất khả thi. Anh chỉ có thể mặt đội trần, lưng đội giường.

‘Bình tĩnh… hít lấy một hơi thật sâu rồi thở ra.’

Nếu đây là bệnh viện, có lẽ mọi thứ diễn ra cùng quả cầu chết tiệt trước đó chỉ là một giấc mơ. Có lẽ anh chưa thực sự chết.

Có thể sau khi bị xe đâm, anh được người qua đường tốt bụng nào đó đưa vào bệnh viện. Hợp lý hợp lý. Chứ mà bị thần linh bỡn cợt sau khi chết, chuyện bi thảm thế làm sao mà có thật nhỉ? ‘Chuẩn chuẩn, chắc chắn là thế rồi. Làm gì có ai bất hạnh đến vậy?’

Và câu chuyện trở thành con gái… chỉ là mơ thôi ha, một nút thắt trong tiềm thức.

‘Giấc mơ kỳ khôi thật… làm mình sợ đến phát khờ.’

Gạt bỏ những suy tưởng hoang dại đó sang một bên luôn khiến ta khuây khỏa. “Ye Zhibai” không kiềm được mà thở ra một hơi.

“Hàaa…”

Có gì đó sai sai.

Từng tiếng bíp nhanh của máy đo nhịp tim vang vọng cộng hưởng với nỗi lo dâng trào trong Ye Zhibai. Chắc là do anh thở chưa đúng cách. Để thử lại nào, làm một hơi nhẹ.

Lần này, tiếng phát ra to hơn, đặc trưng hơn.

“Hả…!”

X-x-xì tốp!

‘Giọng của mình!’

Cái tông giọng trầm đầy lôi cuốn kia đâu rồi? Sao mà nghe… ngọt lịm vậy?

“Hờ, hờ, hờ! *Ho, ho, ho*!”

Tôi ơi nhớ lấy: không hít vào mà đã thở ra, không tốt tý nào. Sặc bởi chính nước dãi của mình, anh ho lấy ho để, khó chịu vô cùng.

Tận dụng cơn ho, Ye Zhibai di chuyển đến đầu giường trong cơn đau. Cố gắng đỡ thân mình dậy tựa vào cái tủ cạnh giường, anh cảm thấy chật hẹp ở sau lưng…

Anh đưa mắt lướt nhìn trong cơn khó chịu, cặp mắt chữ A mồm chữ O trong cơn sốc và khó tin.

Thay đổi góc nhìn làm khung cảnh thay đổi theo.

Cái phòng bệnh này nói sao nhỉ, rộng hơn mình nghĩ, rộng đến bất ngờ. Trông như phòng suite của người quyền cao chức trọng chỉ với một cái giường, và là giường anh đang nằm.

Không dừng ở đó.

Thẻ tên ở đầu giường không đề “Ye Zhibai” (叶志柏), tên anh quá quen thuộc vì là tên của anh, mà nó đề “Ye Zhìbái” (叶芷白).

Hả…?

Một cái tên nữ đặc trưng. Bộ y tá nhầm lẫn trong lúc điền thông tin của mình à? Không chỉ một mà là hai lần?

Ước gì nó đơn giản như thế!

Một cọng tóc bạc ngân rơi phấp phới xuống giường trước mặt anh trong khi đang quan sát, tim anh như thắt lại. Nhìn theo, cọng tóc dài trải ra tận góc giường.

Anh bồn chồn đưa mắt xuống nữa. Không chỉ một mà là nguyên một dải tóc trải ra khắp chiếc giường bóng loáng như biển bạc lấp đầy tầm nhìn của anh.

Đưa mắt dọc theo sợi tóc bạc, anh thấy nửa dưới, là một đôi chân được chiếc quần ngủ trắng tinh khiết bao bọc lấy, mảnh khảnh và mềm mại.

Điểm cuối được tô vẽ nên bởi đôi chân nhỏ ngọc ngà như thể làm từ gốm sứ.

Thử cử động ngón chân…

Cử động thật.

‘Chân của mình đây hả? Bộ mới bị rút thịt hay sao?’

Anh giơ đôi tay lên, cũng là đôi tay với từng chiếc ngón mảnh khảnh, dài, mềm mại cùng làn da trắng tuyết quyến rũ.

Ye Zhìbái xám mặt.

Hỏng rồi… Mình đã nuôi tóc dài bao giờ đâu, huống chi tóc bạc! Màu này là màu tóc waifu 2D mình yêu thích mà! Nhưng làn tóc bạc đẹp như trong mơ, đẹp đến khó tả này lại của mình. Liệu… những chuyện vừa qua không phải mơ? Cái thứ quang cầu (đặc) kia thực sự biến mình thành con gái á?!

Tâm trí Ye Zhìbái rơi vào hoảng loạn, “cô” tuyệt vọng cố xác thực.

“Không… Không thể… Không thể nào…”

Ye Zhìbái thực sự đang rất hoảng. Chỉ khi hiện giờ cô mới nhận ra cơ thể của mình có vẻ mạnh hơn so với lúc mới dậy, chỉ là vẫn chưa đi lại thoải mái được. Nhưng những cử động nhỏ thì không thành vấn đề.

Chưa đủ, phải xác nhận thêm; bàn tay này lướt dọc cánh tay kia bỗng dừng ngay khi gần chạm đến phần ngực.

“Hửm…?”

Cái cảm giác mềm mại và kỳ diệu gì thế này? Không quá to cũng không quá nhỏ, kích cỡ vừa nắm tay. Đường cong khiêm tốn nhưng đầy tính nghệ thuật, xoa dịu tâm hồn! Tiền kiếp Ye Zhìbái chưa từng biết đến điều này…

Ye Zhìbái nổi hứng. Tụ họp chút ít sức lực vào bàn tay và nắn lấy!

“Áaa…!”

Ngay lập tức có dòng điện chạy qua, Ye Zhìbái co ngón chân lại.

?! Mình phát ra cái tiếng thảm thương đó à…? Chất giọng nhẹ và thanh tao đến độ cơn gió thoảng qua cũng có thể thổi bay?!

Nhưng cái cảm giác đó quả thực 20 năm cuộc đời Ye Zhìbái chưa từng trải qua.

Cảm giác bao trùm đó khiến tay cô tự dưng trượt từ ngực xuống phần đùi trên, cụ thể là gần phần ở giữa.

Máy đo nhịp tim bíp như chưa từng được bíp kể từ khi Ye Zhìbái thức dậy.

Ai đó, cứu!

Một khoảnh khắc nhận ra khủng hoảng sống còn ập đến, Ye Zhìbái chấp nhận sự ra đi của “thằng em” đã đồng hành 20 năm qua dù chưa “lâm trận” lần nào. Ra đi như thế, chỉ như thế thôi!

Ye Zhìbái hoàn toàn bối rối. Cô biết cái quang cầu chết tiệt kia không nói dối, cô thật sự bị biến thành thế này. Nhưng giờ… cô thật sự cần ai đó giải thích cô đang ở trong cái tình huống khỉ gì thế này! Ít nhất cô cần cái gương để soi mình trông ra sao.

Hồi được một chút sức lực, Ye Zhìbái lại gần như làm mình kiệt sức. Việc duy nhất cô có thể làm hiện giờ là lấy cái tay cố gõ vào thanh sắt của giường bệnh, tạo ra tiếng leng keng hy vọng có ai đó đến và giải thích tình hình cho cô.

Và hiệu quả thật. Ye Zhìbái gõ đúng 3 tiếng và cánh cửa dẫn vào phòng cô bị mở tung một cách mạnh bạo, như có vụ nổ vừa xảy ra trên chiến trường. Giật mình, Ye Zhìbái rùng cả người.

Kèm theo tiếng bật tung cửa là hai tiếng gọi cất lên.

“Tiểu thư?!”

“Tiểu thư Ye! Người không ổn hay sao?!”

Ye Zhìbái yếu ớt nhìn lên qua khóe mắt thì thấy cái cảnh sốt sắng diễn ra trước cửa. Không có y tá nào ở đây cả.

Thay vào đó, hai người phụ nữ xông vào phòng với bộ đồ hầu gái tông màu trắng đen, gậy bóng chày trên tay với vẻ cảnh giác cao độ. Hai chị hầu gái?

Hai người hầu thấy Ye Zhìbái mắt mở to, lưng tựa vào cạnh giường nhìn về phía họ. Thế là họ cũng ngạc nhiên mở to mắt nhìn lại như cách Ye Zhìbái nhìn.

Ye Zhìbái nghĩ mình đã nghe thấy một trong hai người hầu gái ra chỉ thị với người còn lại bằng tông giọng ngạc nhiên và run rẩy vì phấn khích.

“Lẹ… lẹ lên! Nhanh đi báo cho nhị tiểu thư… rằng đại tiểu thư đã tỉnh lại! Đại tiểu thư thực sự tỉnh lại rồi!” [note62474]

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện