Bên kia, Tần Dịch trở lại biệt viện, liếc thấy xà tinh đứng đằng xa nhìn chằm chằm vào mình, vẻ mặt muốn chờ hắn mở miệng nói chuyện. Tần Dịch rất hòa ái mà vỗ vỗ vai của hắn, không nói một lời đi vào phòng.
Cũng biết xà tinh, còn có thể mắc bẫy? Ưng Lệ khẳng định không nghĩ tới kinh nghiệm đối phó xà tinh của Tần Dịch phong phú hơn so với kinh nghiệm đánh nhau. Hắn biết rõ chỉ cần không nói lời nào, xà tinh thần cấp cũng tìm không thấy cơ hội tranh cãi, hắn lại không dám chủ động bới móc khách nhân, vậy chẳng phải xong việc?
Cho nên muốn ở lại chỗ này rất đơn giản đấy.
Tần Dịch lấy ra Lang Nha bổng từ trong giới chỉ, lại lấy ra một lò đan, không nói một lời chuẩn bị bắt đầu luyện đan.
Lưu Tô "Chậc" một tiếng.
- Ta cho rằng ngươi trước tiên sẽ khoe khoang chuyện được mỹ nhân thổ lộ.
- Cái đó có gì để khoe khoang?
- Chẳng lẽ không có mừng thầm?
Động tác phân dược trong tay Tần Dịch ngừng lại một chút, giận dữ nói.
- Nói không có mừng thầm là gạt người. Thế nhưng Bổng Bổng, lấy việc cự tuyệt muội tử coi như chiến tích để khoe khoang, loại hành vi này rất cặn bã... Đó cũng không phải chuyện gì đáng để cao hứng.
Lưu Tô có chút sững sờ, một bụng mỉa mai bị nuốt trở về, chậm rãi nói.
- Ta một mực đang thăm dò nàng, đúng là nhân loại, không có tu hành. Nhưng ta vẫn cảm thấy nữ nhân này có bí mật... Nếu không phải bởi vì không muốn phức tạp, ta đều muốn khuyên ngươi đáp ứng nàng, xem nàng có thủ đoạn gì.
- Cặn bã bổng.
"Hừ."
Ngữ khí Lưu Tô không thay đổi.
- Cũng có thể do hồn lực ta chưa đủ, nhìn không ra che giấu cao minh, cho nên mau mau luyện đan, ta cần thực lực!
- Vì sao ta cảm giác ngươi lần này muốn tăng thực lực vì muốn cởi bỏ tâm bát quái tựa như mèo cào trong đáy lòng mình?
"..."
Lưu Tô không thừa nhận, mạnh miệng nói.
- Là vì từ khi tiến vào liệt cốc, tiếp xúc đồ vật có hệ thống bất đồng kèm theo cấp bậc quá cao dẫn đến rất nhiều phán đoán của ta bắt đầu sinh ra sai lầm, loại cảm giác này rất không thoải mái.
- Ví dụ như?
- Ví dụ như lệnh bài xương trắng kia, nhìn thế nào cũng không có pháp lực, đúng không? Quả thật bóp một liền vỡ lại có thể khiến cho Thừa Hoàng coi trọng, thật sự kỳ quái.
- Ừm... Cái này đúng.
Mặc dù không biết lệnh bài xương trắng làm được gì, cũng không có ý nghĩa đối với Tần Dịch, nhưng cũng tiếp nhận giải thích của Lưu Tô. Có kinh nghiệm vốn nên nhìn thấu hết thảy, đều đã chuẩn bị trang bức xong lại biến thành liên tiếp sinh ra sai lầm, quả thật làm cho người ta phiền muộn.
Bất quá, Tần Dịch cảm thấy chuyện này cũng không riêng gì về vấn đề hồn lực... Ngươi đã rất lâu không thấy mặt trời, hiện tại có một ít thủ đoạn mới ngươi không có tiếp xúc qua cũng không kỳ lạ... Đương nhiên, nếu như hồn lực cao, đối với loại đồ vật cấp thấp này, cho dù không có tiếp xúc qua cũng có thể xem thấu.
Hắn không có nhiều lời, bắt đầu phối dược.
Yêu Huyết Hắc Liên vốn có giá trị Dưỡng Hồn cực cao, chậm chạp luyện không được đan là khuyết thiếu phối dược khác, lúc này đã có Oanh Hồn Thảo và Kim Phách Hoa, lại tăng thêm một ít tài liệu phụ khác có thể luyện thành Thần Tàng Đan lục phẩm.
Lục phẩm đối với Tần Dịch trước mắt, thật sự quá mức miễn cưỡng, hắn không thể có nửa điểm phân tâm.
Luyện đan không cần pháp lực cao. Học thuyết ngoại đan và nội đan là hai việc khác nhau, căn cơ lập luận chính là muốn để cho người có pháp lực thấp được lợi, thông qua luyện đan dược để tăng nhanh tu vi, nếu như yêu cầu pháp lực cao thì thành nghịch lý rồi. Cho nên, chỉ cần pháp lực có đủ trụ cột nhất định là được, khó khăn chân chính ở chỗ, một là phương pháp luyện đan cực kỳ khó được, hai là cần phối dược tinh chuẩn tuyệt đối, ba là lửa.
Hai điểm đầu có Lưu Tô nên không thành vấn đề, Tần Dịch chẳng qua chỉ là máy phối dược, chân chính cần Tần Dịch tự mình giải quyết là Hỏa.
Hỏa không những chỉ hỏa hầu, còn chỉ hỏa lực. Đan dược cấp thấp, chỉ cần phàm hỏa là được, càng cao cấp, càng cần hỏa đặc thù. Nếu không, nói không chừng không thể chiết xuất được dược dịch, càng đừng nói đến tác dụng gì.
Nếu không chiếm được Vu Chúc Tế Hỏa, Tần Dịch cũng không dám khai lò luyện đan dược cao phẩm, xác xuất thành công bằng không. Cho dù có Tế Hỏa phụ trợ, xác xuất thành công vẫn tương đối thấp, nhiệt độ lửa không đủ, khống chế cùng duy trì pháp lực của hắn đều thành vấn đề.
Nhưng Lưu Tô gào khóc đòi ăn, đánh bất chấp thôi, luyện phế mấy lò cũng phải luyện.
Thật ra, tới đây xuất hiện một vấn đề mới, chính là lò. Lò đan quá kém, căn bản chịu không được lửa nhiệt độ cao, độ chịu nhiệt không đủ cũng sẽ có vấn đề, không còn như ban đầu cầm bình gốm đã có thể luyện ở Tiên Tích Sơn. Cũng may, lò lấy được từ chỗ vu sư tạm thời đủ dùng, nếu muốn tăng lên một phẩm, lò này cũng phải thay đổi.
Càng tiếp xúc sâu, càng hiểu được tại sao các tiền bối xuyên việt phải đánh bảo đoạt bảo. Cho dù không kiếm tài nguyên, tối thiểu cũng phải có dụng cụ, đây là nhu cầu, không phải mình trốn trên núi thì có thể hoàn thành. Về phần tiền bối có thể cầm nồi áp suất để luyện đan, thật sự chỉ có thể nói là thiện ý của ý chí vị diện, Tần Dịch hâm mộ muốn khóc.
Bất quá, Tần Dịch sinh ở trong phúc mà không biết phúc không nghĩ qua, phương pháp luyện đan lục phẩm tùy tiện cho ngươi luyện, phối dược chính xác đến từng centimet đều có người ân cần dạy bảo, đồng dạng cũng có thể để cho tuyệt đại bộ phận người táng gia bại sản vào sinh ra tử vì phương pháp luyện đan, luyện đan luyện dược thành cặn bã đổ sông đổ biển hâm mộ muốn khóc.
Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần
... ...
Thừa Hoàng thu hồi phân thân, mang theo vẻ mặt thú vị rời khỏi tĩnh thất tu luyện.
Nàng muốn đi xem đồ đệ vừa mới thu luyện ra sao rồi.
Đi đến "Đông cung" của Dạ Linh, liếc thấy Dạ Linh đang quấn chăn nhỏ, nằm sấp trên mặt đất tu luyện.
"..."
Phương pháp Yêu tu quả thực dựa theo tập tính bản thể, không cần ngồi xếp bằng như nhân loại, nhưng gặp tư thái tu luyện hiếm thấy của Dạ Linh loại vẫn khiến cho Thừa Hoàng cảm thấy không biết nói như thế nào mới tốt.
Tu luyện mà quấn chăn làm gì? Người biết nói ngươi đang tu luyện, không biết cho rằng ngươi đang ngủ, còn nằm sấp trên mặt đất ngủ.
Vì sao ca ca ngươi chịu được tiểu hài tử bẩn như thế?
Dạ Linh mở mắt, mê mang nhìn váy dài đang quét đất trước mặt, theo chân dài nhìn lên, ánh mắt bị ngọn núi cao ngất ngăn trở, nhìn không thấy mặt.
Dạ Linh tội nghiệp mà rụt một cái, cái mũi sụt sịt.
- Sư phụ.
Thật ra nàng cảm thấy nên để cho Lý Thanh Quân đến bái sư thì tốt hơn...
Thừa Hoàng xách nàng lên, dò xét tu vi một chút, thỏa mãn gật đầu.
- Vốn cứ nghĩ ngươi quá ham chơi, quá dính ca ca, không ngờ cũng có thể tĩnh tâm tu hành cả ngày, không nghĩ qua đi tìm ca ca ngươi?
- Bởi vì ca ca hôm nay cũng đang phối dược luyện đan, không thể quấy nhiễu.
Thừa Hoàng giật mình, nhớ tới Tần Dịch mua một đống dược liệu, ngạc nhiên nói.
- Ngươi thật hiểu rõ hắn.
- Đương nhiên rồi!
Dạ Linh ưỡn bộ ngực nhỏ, tiếp đó liếc đến hai ngọn núi bao la hùng vĩ trước mặt, cả người lại rủ xuống.
"A..."
Thừa Hoàng nháy mắt mấy cái, đột nhiên hỏi.
- Ngươi muốn gả cho ca ca ngươi hả?
- Mới không phải!
Dạ Linh lập tức nhảy dựng lên.
- Ca ca có người yêu rồi.
Nụ cười trên mặt Thừa Hoàng không thay đổi.
- Ai, xinh đẹp hơn ngươi?
- Là một công chúa nhân loại, xinh đẹp bình thường thôi, còn tương đối ngốc...
Thừa Hoàng thiếu chút nữa cười ngã ngữa, ngươi cũng có thời điểm nói người khác ngốc? Thật sự kỳ lạ.
- Thế nhưng ca ca rất thích nàng, ca ca lần này tới liệt cốc, biết rất rõ hy vọng xa vời, rõ ràng đánh không lại vu sư, rõ ràng không thích Yêu Thành... Vẫn kiên trì mạo hiểm, chỉ vì nàng.
- Ồ, nói cách khác, hắn tìm giải pháp nguyền rủa gì đó, tìm chí bảo tăng tuổi thọ cũng là vì nàng?
Dạ Linh không có trả lời, nghiêm túc hỏi.
- Sư phụ, người có thủ đoạn tăng thọ nguyên, đúng không?
Thừa Hoàng nghiêng nghiêng đầu.
- Ngươi bái ta làm thầy, chẳng lẽ vì đánh chủ ý này?
Dạ Linh lúng túng gãi gãi đầu.
- Lúc bái sư không có nghĩ qua, hiện tại mới nghĩ tới đấy.
"Ha..."
Thừa Hoàng ung dung nói.
- Lời đồn cưỡi ta tăng thọ nguyên là có đấy, nhưng không phải Thừa Hoàng đẳng cấp như ta có thể đạt tới. Đối với người thật sự thông thạo mà nói, hao phí tài nguyên bồi dưỡng một con Thừa Hoàng đến Tổ Thánh cảnh còn không bằng tự cầu đột phá, chỉ có ngu phu ngu phụ mới sẽ nghe lời đồn này, cả ngày hướng đánh chủ ý lên người của ta.
Dạ Linh bị mắng thành ngu phu ngu phụ cúi đầu, nhưng trong lòng đang thở dài.
Bất luận nghĩ thế nào đều cảm thấy mục tiêu chuyến này của ca ca ngày càng xa vời.
Dạ Linh có cảm giác, sau khi ca ca tiến vào Yêu Thành, nụ cười rõ ràng giảm bớt, tâm tình ngày càng kém. Ngoại trừ bầu không khí Yêu Thành để cho hắn không khỏe ra, loại cảm giác bị động, mục tiêu mờ mịt không manh mối ngày càng tuyệt vọng kia mới là nguyên nhân chính.
Dạ Linh cảm thấy đổi thành mình đã sớm trốn đi, dù sao ai cũng sẽ không xuống liệt cốc tìm nàng tính sổ. Nhưng Tần Dịch hoàn toàn không có nghĩ qua chuyện như vậy, mãng công chúa kia rất quan trọng đối với hắn?
- Công chúa kia rất quan trọng đối với hắn?
Thừa Hoàng cũng đang hỏi như vậy.
- Vi sư rất ngạc nhiên, giống đực ngu xuẩn ngay cả ta thổ... Cũng không muốn đến cùng sẽ vì công chúa kia mà trả giá tới trình độ nào.
Dạ Linh nghe không hiểu, nàng đột nhiên cảm thấy hình như ca ca sắp có phiền toái...
Cũng biết xà tinh, còn có thể mắc bẫy? Ưng Lệ khẳng định không nghĩ tới kinh nghiệm đối phó xà tinh của Tần Dịch phong phú hơn so với kinh nghiệm đánh nhau. Hắn biết rõ chỉ cần không nói lời nào, xà tinh thần cấp cũng tìm không thấy cơ hội tranh cãi, hắn lại không dám chủ động bới móc khách nhân, vậy chẳng phải xong việc?
Cho nên muốn ở lại chỗ này rất đơn giản đấy.
Tần Dịch lấy ra Lang Nha bổng từ trong giới chỉ, lại lấy ra một lò đan, không nói một lời chuẩn bị bắt đầu luyện đan.
Lưu Tô "Chậc" một tiếng.
- Ta cho rằng ngươi trước tiên sẽ khoe khoang chuyện được mỹ nhân thổ lộ.
- Cái đó có gì để khoe khoang?
- Chẳng lẽ không có mừng thầm?
Động tác phân dược trong tay Tần Dịch ngừng lại một chút, giận dữ nói.
- Nói không có mừng thầm là gạt người. Thế nhưng Bổng Bổng, lấy việc cự tuyệt muội tử coi như chiến tích để khoe khoang, loại hành vi này rất cặn bã... Đó cũng không phải chuyện gì đáng để cao hứng.
Lưu Tô có chút sững sờ, một bụng mỉa mai bị nuốt trở về, chậm rãi nói.
- Ta một mực đang thăm dò nàng, đúng là nhân loại, không có tu hành. Nhưng ta vẫn cảm thấy nữ nhân này có bí mật... Nếu không phải bởi vì không muốn phức tạp, ta đều muốn khuyên ngươi đáp ứng nàng, xem nàng có thủ đoạn gì.
- Cặn bã bổng.
"Hừ."
Ngữ khí Lưu Tô không thay đổi.
- Cũng có thể do hồn lực ta chưa đủ, nhìn không ra che giấu cao minh, cho nên mau mau luyện đan, ta cần thực lực!
- Vì sao ta cảm giác ngươi lần này muốn tăng thực lực vì muốn cởi bỏ tâm bát quái tựa như mèo cào trong đáy lòng mình?
"..."
Lưu Tô không thừa nhận, mạnh miệng nói.
- Là vì từ khi tiến vào liệt cốc, tiếp xúc đồ vật có hệ thống bất đồng kèm theo cấp bậc quá cao dẫn đến rất nhiều phán đoán của ta bắt đầu sinh ra sai lầm, loại cảm giác này rất không thoải mái.
- Ví dụ như?
- Ví dụ như lệnh bài xương trắng kia, nhìn thế nào cũng không có pháp lực, đúng không? Quả thật bóp một liền vỡ lại có thể khiến cho Thừa Hoàng coi trọng, thật sự kỳ quái.
- Ừm... Cái này đúng.
Mặc dù không biết lệnh bài xương trắng làm được gì, cũng không có ý nghĩa đối với Tần Dịch, nhưng cũng tiếp nhận giải thích của Lưu Tô. Có kinh nghiệm vốn nên nhìn thấu hết thảy, đều đã chuẩn bị trang bức xong lại biến thành liên tiếp sinh ra sai lầm, quả thật làm cho người ta phiền muộn.
Bất quá, Tần Dịch cảm thấy chuyện này cũng không riêng gì về vấn đề hồn lực... Ngươi đã rất lâu không thấy mặt trời, hiện tại có một ít thủ đoạn mới ngươi không có tiếp xúc qua cũng không kỳ lạ... Đương nhiên, nếu như hồn lực cao, đối với loại đồ vật cấp thấp này, cho dù không có tiếp xúc qua cũng có thể xem thấu.
Hắn không có nhiều lời, bắt đầu phối dược.
Yêu Huyết Hắc Liên vốn có giá trị Dưỡng Hồn cực cao, chậm chạp luyện không được đan là khuyết thiếu phối dược khác, lúc này đã có Oanh Hồn Thảo và Kim Phách Hoa, lại tăng thêm một ít tài liệu phụ khác có thể luyện thành Thần Tàng Đan lục phẩm.
Lục phẩm đối với Tần Dịch trước mắt, thật sự quá mức miễn cưỡng, hắn không thể có nửa điểm phân tâm.
Luyện đan không cần pháp lực cao. Học thuyết ngoại đan và nội đan là hai việc khác nhau, căn cơ lập luận chính là muốn để cho người có pháp lực thấp được lợi, thông qua luyện đan dược để tăng nhanh tu vi, nếu như yêu cầu pháp lực cao thì thành nghịch lý rồi. Cho nên, chỉ cần pháp lực có đủ trụ cột nhất định là được, khó khăn chân chính ở chỗ, một là phương pháp luyện đan cực kỳ khó được, hai là cần phối dược tinh chuẩn tuyệt đối, ba là lửa.
Hai điểm đầu có Lưu Tô nên không thành vấn đề, Tần Dịch chẳng qua chỉ là máy phối dược, chân chính cần Tần Dịch tự mình giải quyết là Hỏa.
Hỏa không những chỉ hỏa hầu, còn chỉ hỏa lực. Đan dược cấp thấp, chỉ cần phàm hỏa là được, càng cao cấp, càng cần hỏa đặc thù. Nếu không, nói không chừng không thể chiết xuất được dược dịch, càng đừng nói đến tác dụng gì.
Nếu không chiếm được Vu Chúc Tế Hỏa, Tần Dịch cũng không dám khai lò luyện đan dược cao phẩm, xác xuất thành công bằng không. Cho dù có Tế Hỏa phụ trợ, xác xuất thành công vẫn tương đối thấp, nhiệt độ lửa không đủ, khống chế cùng duy trì pháp lực của hắn đều thành vấn đề.
Nhưng Lưu Tô gào khóc đòi ăn, đánh bất chấp thôi, luyện phế mấy lò cũng phải luyện.
Thật ra, tới đây xuất hiện một vấn đề mới, chính là lò. Lò đan quá kém, căn bản chịu không được lửa nhiệt độ cao, độ chịu nhiệt không đủ cũng sẽ có vấn đề, không còn như ban đầu cầm bình gốm đã có thể luyện ở Tiên Tích Sơn. Cũng may, lò lấy được từ chỗ vu sư tạm thời đủ dùng, nếu muốn tăng lên một phẩm, lò này cũng phải thay đổi.
Càng tiếp xúc sâu, càng hiểu được tại sao các tiền bối xuyên việt phải đánh bảo đoạt bảo. Cho dù không kiếm tài nguyên, tối thiểu cũng phải có dụng cụ, đây là nhu cầu, không phải mình trốn trên núi thì có thể hoàn thành. Về phần tiền bối có thể cầm nồi áp suất để luyện đan, thật sự chỉ có thể nói là thiện ý của ý chí vị diện, Tần Dịch hâm mộ muốn khóc.
Bất quá, Tần Dịch sinh ở trong phúc mà không biết phúc không nghĩ qua, phương pháp luyện đan lục phẩm tùy tiện cho ngươi luyện, phối dược chính xác đến từng centimet đều có người ân cần dạy bảo, đồng dạng cũng có thể để cho tuyệt đại bộ phận người táng gia bại sản vào sinh ra tử vì phương pháp luyện đan, luyện đan luyện dược thành cặn bã đổ sông đổ biển hâm mộ muốn khóc.
Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần
... ...
Thừa Hoàng thu hồi phân thân, mang theo vẻ mặt thú vị rời khỏi tĩnh thất tu luyện.
Nàng muốn đi xem đồ đệ vừa mới thu luyện ra sao rồi.
Đi đến "Đông cung" của Dạ Linh, liếc thấy Dạ Linh đang quấn chăn nhỏ, nằm sấp trên mặt đất tu luyện.
"..."
Phương pháp Yêu tu quả thực dựa theo tập tính bản thể, không cần ngồi xếp bằng như nhân loại, nhưng gặp tư thái tu luyện hiếm thấy của Dạ Linh loại vẫn khiến cho Thừa Hoàng cảm thấy không biết nói như thế nào mới tốt.
Tu luyện mà quấn chăn làm gì? Người biết nói ngươi đang tu luyện, không biết cho rằng ngươi đang ngủ, còn nằm sấp trên mặt đất ngủ.
Vì sao ca ca ngươi chịu được tiểu hài tử bẩn như thế?
Dạ Linh mở mắt, mê mang nhìn váy dài đang quét đất trước mặt, theo chân dài nhìn lên, ánh mắt bị ngọn núi cao ngất ngăn trở, nhìn không thấy mặt.
Dạ Linh tội nghiệp mà rụt một cái, cái mũi sụt sịt.
- Sư phụ.
Thật ra nàng cảm thấy nên để cho Lý Thanh Quân đến bái sư thì tốt hơn...
Thừa Hoàng xách nàng lên, dò xét tu vi một chút, thỏa mãn gật đầu.
- Vốn cứ nghĩ ngươi quá ham chơi, quá dính ca ca, không ngờ cũng có thể tĩnh tâm tu hành cả ngày, không nghĩ qua đi tìm ca ca ngươi?
- Bởi vì ca ca hôm nay cũng đang phối dược luyện đan, không thể quấy nhiễu.
Thừa Hoàng giật mình, nhớ tới Tần Dịch mua một đống dược liệu, ngạc nhiên nói.
- Ngươi thật hiểu rõ hắn.
- Đương nhiên rồi!
Dạ Linh ưỡn bộ ngực nhỏ, tiếp đó liếc đến hai ngọn núi bao la hùng vĩ trước mặt, cả người lại rủ xuống.
"A..."
Thừa Hoàng nháy mắt mấy cái, đột nhiên hỏi.
- Ngươi muốn gả cho ca ca ngươi hả?
- Mới không phải!
Dạ Linh lập tức nhảy dựng lên.
- Ca ca có người yêu rồi.
Nụ cười trên mặt Thừa Hoàng không thay đổi.
- Ai, xinh đẹp hơn ngươi?
- Là một công chúa nhân loại, xinh đẹp bình thường thôi, còn tương đối ngốc...
Thừa Hoàng thiếu chút nữa cười ngã ngữa, ngươi cũng có thời điểm nói người khác ngốc? Thật sự kỳ lạ.
- Thế nhưng ca ca rất thích nàng, ca ca lần này tới liệt cốc, biết rất rõ hy vọng xa vời, rõ ràng đánh không lại vu sư, rõ ràng không thích Yêu Thành... Vẫn kiên trì mạo hiểm, chỉ vì nàng.
- Ồ, nói cách khác, hắn tìm giải pháp nguyền rủa gì đó, tìm chí bảo tăng tuổi thọ cũng là vì nàng?
Dạ Linh không có trả lời, nghiêm túc hỏi.
- Sư phụ, người có thủ đoạn tăng thọ nguyên, đúng không?
Thừa Hoàng nghiêng nghiêng đầu.
- Ngươi bái ta làm thầy, chẳng lẽ vì đánh chủ ý này?
Dạ Linh lúng túng gãi gãi đầu.
- Lúc bái sư không có nghĩ qua, hiện tại mới nghĩ tới đấy.
"Ha..."
Thừa Hoàng ung dung nói.
- Lời đồn cưỡi ta tăng thọ nguyên là có đấy, nhưng không phải Thừa Hoàng đẳng cấp như ta có thể đạt tới. Đối với người thật sự thông thạo mà nói, hao phí tài nguyên bồi dưỡng một con Thừa Hoàng đến Tổ Thánh cảnh còn không bằng tự cầu đột phá, chỉ có ngu phu ngu phụ mới sẽ nghe lời đồn này, cả ngày hướng đánh chủ ý lên người của ta.
Dạ Linh bị mắng thành ngu phu ngu phụ cúi đầu, nhưng trong lòng đang thở dài.
Bất luận nghĩ thế nào đều cảm thấy mục tiêu chuyến này của ca ca ngày càng xa vời.
Dạ Linh có cảm giác, sau khi ca ca tiến vào Yêu Thành, nụ cười rõ ràng giảm bớt, tâm tình ngày càng kém. Ngoại trừ bầu không khí Yêu Thành để cho hắn không khỏe ra, loại cảm giác bị động, mục tiêu mờ mịt không manh mối ngày càng tuyệt vọng kia mới là nguyên nhân chính.
Dạ Linh cảm thấy đổi thành mình đã sớm trốn đi, dù sao ai cũng sẽ không xuống liệt cốc tìm nàng tính sổ. Nhưng Tần Dịch hoàn toàn không có nghĩ qua chuyện như vậy, mãng công chúa kia rất quan trọng đối với hắn?
- Công chúa kia rất quan trọng đối với hắn?
Thừa Hoàng cũng đang hỏi như vậy.
- Vi sư rất ngạc nhiên, giống đực ngu xuẩn ngay cả ta thổ... Cũng không muốn đến cùng sẽ vì công chúa kia mà trả giá tới trình độ nào.
Dạ Linh nghe không hiểu, nàng đột nhiên cảm thấy hình như ca ca sắp có phiền toái...
Danh sách chương