- Rất nhiều người muốn cưỡi ta.
Thừa Hoàng khôi phục lại vẻ vui vẻ, âm thanh ma mị phát ra.
- Biết bọn họ có kết cục gì không? - Không phải ta muốn cưỡi đại vương. . .
Tần Dịch mồ hôi đầu đầy.
- Chỉ có ý không cho phép khi dễ muội muội của ta. . .
Thừa Hoàng vẫy vẫy tay với Dạ Linh.
- Tiểu Xà, tới đây.
Dạ Linh cẩn thận đi tới.
Thừa Hoàng lấy một quả sáng lóng lánh trên bàn.
- Đây là Xà Tiên Quả, đồ vật rắn thích ăn nhất, còn có trợ giúp đối với tu hành.
Dạ Linh há miệng, nhìn chằm chằm trái cây, nước miếng sắp chảy xuống.
- Muốn ăn không?
- Muốn.
- Không cho ngươi ăn.
Thừa Hoàng trực tiếp nhét trái cây vào trong miệng mình.
Dạ Linh chu cái miệng nhỏ nhắn, thiếu chút nữa khóc lên.
Thừa Hoàng lại duỗi hai tay ra ấn vào trên mặt Dạ Linh bóp bóp mấy cái, ấn thành các loại mặt quỷ.
- Tốt, ta đã khi dễ nàng.
Thừa Hoàng mị hoặc nói.
- Ngươi cưỡi ta đi?
Tần Dịch: ". . ."
Nào có loại gương ăn gian này, cái này để cho người ta làm sao đáp lời. . . Vừa mới gặp mặt đã bị đánh phủ đầu, thật sự quá bị động rồi. . .
Nói trở lại, nếu như chỉ là khi dễ kiểu này, vậy ta cũng muốn làm.
Thừa Hoàng lại hỏi Ưng Lệ.
- Ưng soái, bất kính đối với bản vương, theo luật nên xử như thế nào?
Khóe miệng Ưng Lệ co rút, bất đắc dĩ nói.
- Nên chém.
Dạ Linh trừng to mắt.
"Vèo" một cái nhảy trở về, kéo Tần Dịch bỏ chạy.
Tần Dịch đứng không nhúc nhích, chạy cọng lông ấy, đang ở trong vương cung của người ta, chạy chỗ nào. Hắn thở dài.
- Luận hành động bất luận tâm nha đại vương. Có lời đồn cưỡi cô sẽ tăng 2000 năm tuổi đó, nếu nói muốn cưỡi ngươi, chỉ sợ 100 vạn yêu dưới trướng đại vương chắc phải có 99 vạn nghĩ qua, chẳng lẽ đại vương chém hết toàn bộ?
- Người ta không nói, ngươi nói rồi.
- Ta không nói, tấm gương nói.
Thừa Hoàng trừng hắn cả buổi, bỗng nhiên bật cười, cả phòng đầy xuân sắc.
- Vậy xem như nửa tội, giữ lại đầu to trên cổ, chém đầu nhỏ đưa vào cung hầu hạ bổn vương.
Dạ Linh nghe không hiểu.
- Ca ca, đầu nhỏ là cái gì? Nếu không quan trọng thì chém liền chém, trước hết để Thừa Hoàng tỷ tỷ nguôi giận đã. . .
Mồ hôi Tần Dịch đầu đầy.
- Nó còn quan trọng hơn đầu to nhiều, tiểu hài tử ngu xuẩn!
- Ngươi lại không chịu chém đầu to, lại không chịu cắt đầu nhỏ, cái này làm cho bổn vương rất khó khăn đấy. . .
Thừa Hoàng mị mị nói.
- Nếu không tự ngươi nói một loại phương thức trừng phạt đi?
Đây là một Yêu Vương ưa thích bắt người làm trò cười. Nhưng đừng tưởng rằng nàng chỉ thích nói đùa, sau lưng cười nói yêu kiều này chính là vẻ coi thường nhìn trên cao nhìn xuống, một câu đối đáp vô ý sẽ có khả năng dẫn đến hai cái đầu đều bị chém.
Trong lòng Tần Dịch cấp tốc suy nghĩ, chợt nhớ tới một vật.
- Ta có lễ vật đưa cho đại vương, xem như giảm tội.
"Hả?"
Thừa Hoàng cười rất vui vẻ.
- Ngươi chỉ là một nhân loại Phượng Sơ tầng thứ ba, có lễ vật gì làm cho bổn vương để mắt?
Tần Dịch lấy ra lệnh bài xương trắng từ chỗ vu sư.
Thân thể Thừa Hoàng một mực nằm nghiêng bỗng nhiên ngồi thẳng, ánh mắt sắc bén mà nhìn chằm chằm vào lệnh bài, trên người bỗng Ưng Lệ bên cạnh thủy chung lơ đãng nhiên tuôn ra yêu lực khủng bố, hầu như ép người thở không nổi.
- Lệnh bài này, ngươi lấy được từ nơi nào?
Ưng Lệ tóm lấy Tần Dịch, nghiêm nghị hỏi.
- Tìm được trên người vu sư ở núi hoang ngoài thành.
Tần Dịch chậm rãi nói.
- Ta nghĩ có lẽ sẽ có ích đối với đại vương.
Thừa Hoàng vẫy tay, Tần Dịch cầm không được lệnh bài, rời khỏi tay, bay đến trong tay nàng.
Nàng cầm lệnh bài trầm ngâm rất lâu, thở dài một hơi.
- Thật ra ta mấy ngày hôm trước từng gặp các ngươi.
Tần Dịch Dạ Linh có chút sững sờ.
- Ba nước trong Yêu Thành, chỉ có Bạch Quốc ta cùng vu sư này liền nhau, vốn yêu quái sinh ra ở khu vực kia đều nên vào trở thành con dân Bạch Quốc ta. Từ khi vu sư kia chiếm cứ, thúc yêu luyện đan, thực tế là tranh đoạt nhân khẩu cùng Bạch Quốc ta, bổn vương sớm muốn giết hắn.
Thừa Hoàng chậm rãi nói.
- Nhưng những năm qua, bổn vương ở vào một cửa ải, thủy chung không cách nào đột phá, không muốn hành động thiếu suy nghĩ, mà bọn Ưng soái chưa chắc đối phó được các loại trận pháp, thủ đoạn của vu sư kia, cho nên kéo dài đến nay.
Tần Dịch bật thốt.
- Cho nên mấy ngày hôm trước đánh đến tận cửa vu sư thật sự là đại vương?
Thừa Hoàng lười biếng dựa trở về nệm êm.
- Vu sư kia bày ra vạn yêu huyết tế, tinh lực đặt vào Luyện Yêu đại trận, Huyết Giao trấn đầm, bên người không có ai. Chắc do hắn sống yên lành quá lâu, quên bổn vương thủy chung đang tìm kiếm cơ hội. Vốn còn lo lắng hắn có thể triệu hoán vạn yêu cùng Huyết Giao quay về viện binh, còn đang quan sát. . . Đã nhìn thấy hắn sai sử vạn yêu đuổi theo các ngươi.
Tần Dịch: ". . ."
- Cho nên coi như các ngươi trong lúc vô tình giúp bổn vương một chút.
Tần Dịch đành phải khiêm tốn một câu.
- Không dám nhận.
- Các loại trận pháp cùng vu thuật của hắn quả thật có vài phần môn đạo, các loại pháp khí càng tầng tầng lớp lớp, rất phiền toái.
Thần sắc Thừa Hoàng không thay đổi.
- Chỉ là như thế cũng thôi, không làm khó được bổn vương, nhưng không biết đại năng ở đâu đang âm thầm trợ giúp hắn, thời điểm chiến đấu kịch liệt nhất, bỗng nhiên bay tới một quả đào, lực lượng Nhiếp Hồn lôi kéo một tia tâm thần của ta, dẫn đến lưỡng bại câu thương. Bổn vương lo lắng chim sẻ núp đằng sau, nên nhanh chóng rời đi.
Tần Dịch: "! ! !"
Dạ Linh che miệng, con mắt xoay tròn nhìn Tần Dịch, không dám nói lời nào.
Lấy đâu ra đại năng, đó là chiêu của Tần Dịch.
Ở đâu mà giúp nàng một tay, rõ ràng hố nàng một tay. . . Cái này cũng không thể để cho nàng biết rõ, nếu không mấy cái đầu cũng bị chém sạch.
- Bất quá nói đi cũng phải nói lại, cho dù bổn vương giết hắn, cũng sẽ không có tâm tìm kiếm di vật của hắn, bởi vì từ trước đến giờ không nghĩ qua trên người hắn sẽ có vật gì đáng giá tìm tòi, cho nên cũng không coi là các ngươi đánh cắp vật bổn vương nên được, mà xem như tra khuyết bổ sót cho bổn vương.
Thừa Hoàng nhìn xem lệnh bài một hồi lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
- Thật sự không thể tưởng được, rất tốt, rất tốt.
Gặp phản ứng này, chỉ sợ lệnh bài này không phải loại lệnh bài thân phận trước kia đoán, mà có bí mật khác. Tần Dịch lúc này bởi vì quả đào mà chột dạ muốn chết, không thích hợp hỏi nhiều, chỉ nói.
- Có ích đối với đại vương là tốt rồi.
Thừa Hoàng xuất thần nhìn lệnh bài một hồi, chậm rãi nói.
- Bổn vương chưa từng thu qua đồ đệ, Dạ Linh, ngươi có nguyện ý làm đệ tử đầu tiên của ta không?
Dạ Linh có chút mộng bức mà nhìn về phía Tần Dịch, Tần Dịch gật đầu.
Tu hành của Thừa Hoàng này nghiền ép tất cả cường giả hắn từng gặp, trước khi Lưu Tô lên tiếng, hắn phán đoán không được cảnh giới gì. Tính cách mặc dù khó dò, ngược lại cũng không phải loại hình rất tàn bạo, lại là nữ, rất thích hợp làm sư phụ của Dạ Linh.
Dạ Linh liền thành thành thật thật hành lễ.
- Nguyện ý.
- Ngay cả bái sư đều phải nghe ý kiến của ca ca ngươi sao?
Thừa Hoàng nở nụ cười.
- Từ hôm nay ngươi sẽ ở trong cung, Ưng soái, thay bổn vương tìm một dinh thự, thu xếp Tần tiên sinh.
Tần Dịch vốn muốn nói không cần dinh thự gì, ngẫm lại ủy thác Ưng Lệ tìm giải pháp cho vu chú cũng cần thời gian, không biết phải ở mấy ngày, nên cũng không cự tuyệt.
Dạ Linh tội nghiệp mà kéo góc áo Tần Dịch.
- Ca ca không thể cũng ở trong cung sao?
Tần Dịch ngồi xổm trước mặt nàng, rất đau xót mà bóp hai má của nàng.
- Nghỉ đêm ở cung đình rất đáng quý, nhưng giữ lại cái đầu nhỏ càng quý hơn.
Thừa Hoàng lười biếng nói.
- Ngược lại cũng không phải chỉ có một con đường.
Tần Dịch ngạc nhiên quay đầu, lại thấy nàng giống như cười mà không phải cười, trong mắt đẹp hiện ra mị ý vô hạn.
- Còn có một con đường, không phải chính là cưỡi Thừa Hoàng sao? Nội cung của bổn quốc còn vô chủ, tiên sinh có ý không?
Thừa Hoàng khôi phục lại vẻ vui vẻ, âm thanh ma mị phát ra.
- Biết bọn họ có kết cục gì không? - Không phải ta muốn cưỡi đại vương. . .
Tần Dịch mồ hôi đầu đầy.
- Chỉ có ý không cho phép khi dễ muội muội của ta. . .
Thừa Hoàng vẫy vẫy tay với Dạ Linh.
- Tiểu Xà, tới đây.
Dạ Linh cẩn thận đi tới.
Thừa Hoàng lấy một quả sáng lóng lánh trên bàn.
- Đây là Xà Tiên Quả, đồ vật rắn thích ăn nhất, còn có trợ giúp đối với tu hành.
Dạ Linh há miệng, nhìn chằm chằm trái cây, nước miếng sắp chảy xuống.
- Muốn ăn không?
- Muốn.
- Không cho ngươi ăn.
Thừa Hoàng trực tiếp nhét trái cây vào trong miệng mình.
Dạ Linh chu cái miệng nhỏ nhắn, thiếu chút nữa khóc lên.
Thừa Hoàng lại duỗi hai tay ra ấn vào trên mặt Dạ Linh bóp bóp mấy cái, ấn thành các loại mặt quỷ.
- Tốt, ta đã khi dễ nàng.
Thừa Hoàng mị hoặc nói.
- Ngươi cưỡi ta đi?
Tần Dịch: ". . ."
Nào có loại gương ăn gian này, cái này để cho người ta làm sao đáp lời. . . Vừa mới gặp mặt đã bị đánh phủ đầu, thật sự quá bị động rồi. . .
Nói trở lại, nếu như chỉ là khi dễ kiểu này, vậy ta cũng muốn làm.
Thừa Hoàng lại hỏi Ưng Lệ.
- Ưng soái, bất kính đối với bản vương, theo luật nên xử như thế nào?
Khóe miệng Ưng Lệ co rút, bất đắc dĩ nói.
- Nên chém.
Dạ Linh trừng to mắt.
"Vèo" một cái nhảy trở về, kéo Tần Dịch bỏ chạy.
Tần Dịch đứng không nhúc nhích, chạy cọng lông ấy, đang ở trong vương cung của người ta, chạy chỗ nào. Hắn thở dài.
- Luận hành động bất luận tâm nha đại vương. Có lời đồn cưỡi cô sẽ tăng 2000 năm tuổi đó, nếu nói muốn cưỡi ngươi, chỉ sợ 100 vạn yêu dưới trướng đại vương chắc phải có 99 vạn nghĩ qua, chẳng lẽ đại vương chém hết toàn bộ?
- Người ta không nói, ngươi nói rồi.
- Ta không nói, tấm gương nói.
Thừa Hoàng trừng hắn cả buổi, bỗng nhiên bật cười, cả phòng đầy xuân sắc.
- Vậy xem như nửa tội, giữ lại đầu to trên cổ, chém đầu nhỏ đưa vào cung hầu hạ bổn vương.
Dạ Linh nghe không hiểu.
- Ca ca, đầu nhỏ là cái gì? Nếu không quan trọng thì chém liền chém, trước hết để Thừa Hoàng tỷ tỷ nguôi giận đã. . .
Mồ hôi Tần Dịch đầu đầy.
- Nó còn quan trọng hơn đầu to nhiều, tiểu hài tử ngu xuẩn!
- Ngươi lại không chịu chém đầu to, lại không chịu cắt đầu nhỏ, cái này làm cho bổn vương rất khó khăn đấy. . .
Thừa Hoàng mị mị nói.
- Nếu không tự ngươi nói một loại phương thức trừng phạt đi?
Đây là một Yêu Vương ưa thích bắt người làm trò cười. Nhưng đừng tưởng rằng nàng chỉ thích nói đùa, sau lưng cười nói yêu kiều này chính là vẻ coi thường nhìn trên cao nhìn xuống, một câu đối đáp vô ý sẽ có khả năng dẫn đến hai cái đầu đều bị chém.
Trong lòng Tần Dịch cấp tốc suy nghĩ, chợt nhớ tới một vật.
- Ta có lễ vật đưa cho đại vương, xem như giảm tội.
"Hả?"
Thừa Hoàng cười rất vui vẻ.
- Ngươi chỉ là một nhân loại Phượng Sơ tầng thứ ba, có lễ vật gì làm cho bổn vương để mắt?
Tần Dịch lấy ra lệnh bài xương trắng từ chỗ vu sư.
Thân thể Thừa Hoàng một mực nằm nghiêng bỗng nhiên ngồi thẳng, ánh mắt sắc bén mà nhìn chằm chằm vào lệnh bài, trên người bỗng Ưng Lệ bên cạnh thủy chung lơ đãng nhiên tuôn ra yêu lực khủng bố, hầu như ép người thở không nổi.
- Lệnh bài này, ngươi lấy được từ nơi nào?
Ưng Lệ tóm lấy Tần Dịch, nghiêm nghị hỏi.
- Tìm được trên người vu sư ở núi hoang ngoài thành.
Tần Dịch chậm rãi nói.
- Ta nghĩ có lẽ sẽ có ích đối với đại vương.
Thừa Hoàng vẫy tay, Tần Dịch cầm không được lệnh bài, rời khỏi tay, bay đến trong tay nàng.
Nàng cầm lệnh bài trầm ngâm rất lâu, thở dài một hơi.
- Thật ra ta mấy ngày hôm trước từng gặp các ngươi.
Tần Dịch Dạ Linh có chút sững sờ.
- Ba nước trong Yêu Thành, chỉ có Bạch Quốc ta cùng vu sư này liền nhau, vốn yêu quái sinh ra ở khu vực kia đều nên vào trở thành con dân Bạch Quốc ta. Từ khi vu sư kia chiếm cứ, thúc yêu luyện đan, thực tế là tranh đoạt nhân khẩu cùng Bạch Quốc ta, bổn vương sớm muốn giết hắn.
Thừa Hoàng chậm rãi nói.
- Nhưng những năm qua, bổn vương ở vào một cửa ải, thủy chung không cách nào đột phá, không muốn hành động thiếu suy nghĩ, mà bọn Ưng soái chưa chắc đối phó được các loại trận pháp, thủ đoạn của vu sư kia, cho nên kéo dài đến nay.
Tần Dịch bật thốt.
- Cho nên mấy ngày hôm trước đánh đến tận cửa vu sư thật sự là đại vương?
Thừa Hoàng lười biếng dựa trở về nệm êm.
- Vu sư kia bày ra vạn yêu huyết tế, tinh lực đặt vào Luyện Yêu đại trận, Huyết Giao trấn đầm, bên người không có ai. Chắc do hắn sống yên lành quá lâu, quên bổn vương thủy chung đang tìm kiếm cơ hội. Vốn còn lo lắng hắn có thể triệu hoán vạn yêu cùng Huyết Giao quay về viện binh, còn đang quan sát. . . Đã nhìn thấy hắn sai sử vạn yêu đuổi theo các ngươi.
Tần Dịch: ". . ."
- Cho nên coi như các ngươi trong lúc vô tình giúp bổn vương một chút.
Tần Dịch đành phải khiêm tốn một câu.
- Không dám nhận.
- Các loại trận pháp cùng vu thuật của hắn quả thật có vài phần môn đạo, các loại pháp khí càng tầng tầng lớp lớp, rất phiền toái.
Thần sắc Thừa Hoàng không thay đổi.
- Chỉ là như thế cũng thôi, không làm khó được bổn vương, nhưng không biết đại năng ở đâu đang âm thầm trợ giúp hắn, thời điểm chiến đấu kịch liệt nhất, bỗng nhiên bay tới một quả đào, lực lượng Nhiếp Hồn lôi kéo một tia tâm thần của ta, dẫn đến lưỡng bại câu thương. Bổn vương lo lắng chim sẻ núp đằng sau, nên nhanh chóng rời đi.
Tần Dịch: "! ! !"
Dạ Linh che miệng, con mắt xoay tròn nhìn Tần Dịch, không dám nói lời nào.
Lấy đâu ra đại năng, đó là chiêu của Tần Dịch.
Ở đâu mà giúp nàng một tay, rõ ràng hố nàng một tay. . . Cái này cũng không thể để cho nàng biết rõ, nếu không mấy cái đầu cũng bị chém sạch.
- Bất quá nói đi cũng phải nói lại, cho dù bổn vương giết hắn, cũng sẽ không có tâm tìm kiếm di vật của hắn, bởi vì từ trước đến giờ không nghĩ qua trên người hắn sẽ có vật gì đáng giá tìm tòi, cho nên cũng không coi là các ngươi đánh cắp vật bổn vương nên được, mà xem như tra khuyết bổ sót cho bổn vương.
Thừa Hoàng nhìn xem lệnh bài một hồi lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
- Thật sự không thể tưởng được, rất tốt, rất tốt.
Gặp phản ứng này, chỉ sợ lệnh bài này không phải loại lệnh bài thân phận trước kia đoán, mà có bí mật khác. Tần Dịch lúc này bởi vì quả đào mà chột dạ muốn chết, không thích hợp hỏi nhiều, chỉ nói.
- Có ích đối với đại vương là tốt rồi.
Thừa Hoàng xuất thần nhìn lệnh bài một hồi, chậm rãi nói.
- Bổn vương chưa từng thu qua đồ đệ, Dạ Linh, ngươi có nguyện ý làm đệ tử đầu tiên của ta không?
Dạ Linh có chút mộng bức mà nhìn về phía Tần Dịch, Tần Dịch gật đầu.
Tu hành của Thừa Hoàng này nghiền ép tất cả cường giả hắn từng gặp, trước khi Lưu Tô lên tiếng, hắn phán đoán không được cảnh giới gì. Tính cách mặc dù khó dò, ngược lại cũng không phải loại hình rất tàn bạo, lại là nữ, rất thích hợp làm sư phụ của Dạ Linh.
Dạ Linh liền thành thành thật thật hành lễ.
- Nguyện ý.
- Ngay cả bái sư đều phải nghe ý kiến của ca ca ngươi sao?
Thừa Hoàng nở nụ cười.
- Từ hôm nay ngươi sẽ ở trong cung, Ưng soái, thay bổn vương tìm một dinh thự, thu xếp Tần tiên sinh.
Tần Dịch vốn muốn nói không cần dinh thự gì, ngẫm lại ủy thác Ưng Lệ tìm giải pháp cho vu chú cũng cần thời gian, không biết phải ở mấy ngày, nên cũng không cự tuyệt.
Dạ Linh tội nghiệp mà kéo góc áo Tần Dịch.
- Ca ca không thể cũng ở trong cung sao?
Tần Dịch ngồi xổm trước mặt nàng, rất đau xót mà bóp hai má của nàng.
- Nghỉ đêm ở cung đình rất đáng quý, nhưng giữ lại cái đầu nhỏ càng quý hơn.
Thừa Hoàng lười biếng nói.
- Ngược lại cũng không phải chỉ có một con đường.
Tần Dịch ngạc nhiên quay đầu, lại thấy nàng giống như cười mà không phải cười, trong mắt đẹp hiện ra mị ý vô hạn.
- Còn có một con đường, không phải chính là cưỡi Thừa Hoàng sao? Nội cung của bổn quốc còn vô chủ, tiên sinh có ý không?
Danh sách chương