- Trưởng công chúa... Vương thượng như vậy... Ai!

Sắc mặt Lý Thanh Quân tái nhợt mà nhìn long ỷ trống rỗng.

Đây là tảo triều, quần thần tụ tập dưới điện, nhưng Lý Thanh Lân không tới.

Hắn đã không chỉ một ngày như vậy.

Mấy ngày trước nói tinh lực không đủ, buồn ngủ, Lý Thanh Quân đành phải thông cảm, dùng danh nghĩa trưởng công chúa chấp chính xử lý triều vụ. Hơn nữa... Cho hắn pháp quyết Tần Dịch lưu lại.

Nàng biết rõ Lý Thanh Lân đã sai người đi địa cung của Đông Hoa Tử tìm pháp môn tu hành, mặc dù không có tu, đó là chuyện sớm hay muộn. Không bằng để cho hắn luyện pháp quyết của Tần Dịch, bất kể tu thành bộ dạng gì, luôn có thể để cho tinh thần hắn tốt lên, có thể an tâm quốc sự.

Nàng tin tưởng Lý Thanh Lân có năng lực tự kiềm chế.

Sự thật chứng minh mình quá ngây thơ rồi.

Lý Thanh Lân có lẽ có chút "Tinh lực không đủ", nhưng căn bản cũng không có đạt tới trình độ "Buồn ngủ" không thể lâm triều, đây chính là Tiên Thiên Võ Giả, làm sao sẽ đến loại tình trạng này? Hắn giả bộ chỉ vì đoán được Tần Dịch nhất định sẽ lưu lại công pháp cho nàng, để cho nàng chủ động giao ra.

Lý Thanh Lân hắn có thể tự nói với mình, nhưng thủy chung đều không có mở miệng nói qua "Muốn tu tiên".

Lừa mình dối người!

- Hôm nay tới đây thôi.

Lý Thanh Quân ngăn chặn bực bội trong lòng, nói với quần thần.

- Chuyện vừa mới thảo luận, mọi người gấp rút đi làm, thời gian không nhiều lắm. Ta đi xem Vương huynh.

- Làm phiền trưởng công chúa rồi.

Quần thần lui điện, Lý Thanh Quân bỗng nhiên quay người, níu lấy thái giám mở cửa.

- Dẫn ta đi gặp Vương huynh!

Thái giám nuốt nước miếng, tim đập thiếu chút nữa bị dọa ngừng.

Trước kia Lý Thanh Quân hấp tấp, cũng thường xuyên níu lấy cổ áo người ta tra hỏi, nhưng khi đó chỉ có thể làm cho người ta cảm giác đại tiểu thư nóng nảy, còn rất đáng yêu. Mà hôm nay, mắt phượng vừa trừng, lại có loại cảm giác nghiêm nghị sinh uy, thật giống như nhìn thấy Lý Thanh Lân thúc ngựa sa trường trước đây.

Bản thân Tần Dịch ở trong liệt cốc tính không rõ thời gian, trong mắt người Nam Ly, Tần Dịch rời đi đến nay cũng mới nửa tháng mà thôi.

Lý Thanh Quân tham chính nghị chính nửa tháng, toàn bộ khí chất đã thoát thai hoán cốt.

Nàng đã hạ lệnh chém qua tướng lĩnh tham ô quân lương, một loạt đầu người treo trước Ngọ môn, nhìn thấy mà giật mình. Trước đây nàng cũng hành hiệp nhân gian, giết qua ác nhân giết qua yêu ma, giống như giết so với cái này còn nhiều hơn? Đó còn là tự tay giết đấy, đây chẳng qua là hạ lệnh... Thế nhưng tính chất không giống nhau... Thái giám không biết hình dung cái này như thế nào, dù sao thật sự không giống nhau.

- Đến... Đã đến, trưởng công chúa.

Thái giám nơm nớp lo sợ mà đứng trước cửa một gian tĩnh thất, cẩn thận từng li từng tí nói.


- Vương thượng đang tĩnh tu...

"Loảng xoảng!"

Lý Thanh Quân tung một cước đạp cửa.

Lý Thanh Lân khoanh chân ngồi tĩnh tọa bên trong, nghe được âm thanh từ từ mở mắt, nở nụ cười.

- Vẫn là hấp tấp như vậy.

Lý Thanh Quân trợn mắt.

- Thám tử của chúng ta ở Tây Hoang báo nhiều lần, Tây Hoang tồn trữ lương thảo, động tĩnh khác thường. Tạ tướng quân phán đoán đầu xuân tất sẽ xâm lấn. Ta không rành với những chuyện này, quần thần trông mong huynh truyền lệnh ứng đối chuyện này, huynh còn có rảnh tu đạo ở chỗ này!

Lý Thanh Lân rất bình thản nói.

- Chạng vạng tối hôm qua, ta đã để cho Tạ tướng quân nhập tấu rồi, trong lòng đã nắm chắc.

Lý Thanh Quân ngẩn người, cả giận nói.

- Vậy vì sao không lâm triều?

- Triều sự nhiều thành cãi lộn, khiến người phiền chán, hại người thanh tịnh.

Lý Thanh Lân chậm rãi nói.

- Phải biết nặng nhẹ, nếu như Tây Hoang còn chưa tới, ta đã chết trước, mọi sự đều xong. Triều sự hỗn loạn kia... Mong muội khoan dung nhiều hơn.

Lý Thanh Quân tức giận nói.

- Ta làm không được, làm loạn một mạch!

- Không có ai trời sinh biết hết cả, nghe ý kiến văn võ bá quan nhiều một chút, muội rất thông minh.

- Huynh!

Lý Thanh Quân giậm chân nói.

- Huynh là vì kéo dài tuổi thọ, hay là vì trường sinh, chính mình còn phân rõ được sao?

Lý Thanh Lân vẫn rất hòa ái.

- Phân rõ, muội cứ yên tâm.

Lý Thanh Quân hít thở sâu vài cái, bỗng nhiên lạnh lùng hỏi.

- Vậy tu hành này của huynh, tu ra trò gì rồi?

- Sắp?

Lý Thanh Lân nói.

- Tần Dịch có thể tu, ta đương nhiên cũng có thể.

- Tần Dịch cũng chỉ là Phượng mới bắt đầu hót, cách cái gọi trường sinh còn xa vạn dặm, hắn cũng chưa từng nói qua hắn có thể trường sinh.

Lý Thanh Quân dừng một chút, chậm rãi nói.

- Vương huynh, trên đời căn bản không có phương pháp trường sinh.

Đồng tử Lý Thanh Lân hơi co rụt lại, Lý Thanh Quân bình tĩnh đối mặt.

Hai người đều đã có một loại cảm giác thời không thác loạn, phảng phất ở chỗ này là quốc vương cùng vương tử trước đây.

Phảng phất như một lần luân hồi.

Đã qua rất lâu, Lý Thanh Lân mới chậm rãi nói.

- Ta không phải phụ vương.

Lý Thanh Quân cũng lạnh lùng nói.

- Ta cũng hy vọng ta không cần làm Lý Thanh Lân.

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần

... ...

Dưới liệt cốc, Tần Dịch mang theo Dạ Linh, lại trở về trong thạch trận đêm qua. Thương thế ở vai hắn còn cần trị một chút, Dạ Linh vừa mới tỉnh dậy đã đánh nhau, cũng cần phải làm rõ tình huống cụ thể, mới có thể lại làm hành động bước tiếp theo.

- Ta, ta cũng không biết rõ biến hóa của ta.

Dạ Linh gãi gãi đầu.

- Chỉ cảm giác trên người đã hết đau, thương thế tốt lên rồi, khí lực biến lớn...

Lưu Tô nói.

- Huyết mạch cấp thấp trên người nàng bị thay thế không ít, huyết mạch hiện tại là các loại yêu mãng tạp hợp, thế nhưng các loại huyết mạch này không cách nào mang đến thiên phú gì mới cho nàng, tối đa chỉ cường hóa thân thể một chút. Bởi vì đẳng cấp huyết mạch Đằng Xà quá cao, mỏng manh đến mấy cũng là chủ đạo.

Tần Dịch hỏi.

- Vậy đột phá là chuyện gì xảy ra? Ta thấy nàng hiện tại tối thiểu là Hóa Hình tầng bảy tám hậu kỳ, lúc mới quen nàng tối đa chính là vừa Hóa Hình tầng thứ nhất, đột phá này so với mở hack còn nhanh hơn.

- Nàng đột phá xác thực rất kỳ quái, theo lý thuyết, loại thay máu này không thể gia tăng tu vi đâu.

Lưu Tô giải thích.


- Trên thực tế, thay thế huyết mạch chẳng qua chỉ đề cao hạn mức phát triển cao nhất của nàng, huyết mạch rắn rác rưởi ban đầu sẽ liên lụy tu hành cực lớn, rất có thể kẹt tại Hóa Hình Kỳ, ngay cả Ngưng Đan Kỳ đều không vào được, hiện tại khẳng định không có vấn đề.

Dạ Linh xếp bằng ở trước mặt, con mắt nháy nháy nhìn Tần Dịch, không biết hắn lại đang ngẩn người cái gì. Tần Dịch một bên xử lý vết thương của mình, một bên cũng mộng bức mà nhìn Dạ Linh, hai người đều rất mộng.

Tần Dịch đột nhiên cảm giác Dạ Linh rõ ràng không phải huyết thống Đằng Xà, là huyết thống người Xayda? Ở trong thống khổ cực hạn của Luyện Yêu Trận, đột phá; bị Thất Tinh Ngự Trận của Minh Hà làm cho sắp chết, lại có đột phá; lần này lại hấp hối, dưỡng tốt liền đột phá.

Đây không phải người Xayda vậy thì là cái gì...

Lưu Tô trầm ngâm nói.

- Loại đột phá này của nàng hẳn là nhân tố cá nhân, thứ nhất, thiên phú tu hành rất cao, thứ hai, dục vọng muốn sống cùng ý chí rất mạnh, bởi vậy mỗi lần lâm vào tuyệt địa đều có thể kích phát tiềm lực, ý nghĩa chân chính là bảo vệ tính mạng...

"..."

Tần Dịch lập tức thoải mái, cái này quả nhiên rất Dạ Linh.

Lưu Tô nói.

- Nhưng loại này không có khả năng xem như thông thường, thậm chí có khả năng dẫn đến trụ cột không vững, vẫn phải có hệ thống pháp môn yêu tu chân chính mới đi vào chính đồ. Ta không biết pháp môn yêu tu, Yêu Thành ước hẹn lần này... Ta cảm thấy xác thực đáng giá cân nhắc.

Chung quy vẫn trở lại điểm này, Tần Dịch nhìn Dạ Linh cả buổi, do dự hỏi.

- Yêu thành ước hẹn...

Dạ Linh thấp giọng nói.

- Ca ca, ta muốn đi. Ta luôn cảm thấy, yêu vẫn phải ở địa phương của yêu, ở chỗ nhân loại... Rất khó chịu.

Tần Dịch ngẩn người, thở dài.

Dạ Linh sống trong xã hội loài người, tiếp xúc rất nhiều chuyện xác thực không quá tốt. Ác ý của Đông Hoa Tử, Lý lợi dụng Thanh Lân, Minh Hà căm thù, tham niệm của vu sư trên đỉnh núi, cùng với sự sợ hãi cùng kỳ thị của người bình thường. Cho nên Tần Dịch hắn mới sẽ được coi thành ca ca, kéo góc áo đi theo, đó là bởi vì ở trước mặt người khác, nàng chưa từng có thể nghiệm tốt nào.

Yêu vẫn là phải ở địa phương của yêu...

- Thế nhưng ca ca... Ta biết rõ ngươi chuyến này vì tìm được phương pháp giải trừ nguyền rủa, một mình ngươi không dễ làm.

Dạ Linh chỉnh thân thể ngay ngắn, nghiêm túc nói.

- Ta nhất định sẽ cùng ngươi làm xong chuyện này, sẽ không tự mình rời đi.

Trong lòng Tần Dịch rất cảm động, ai nói yêu quái đều lãnh huyết? Dạ Linh rất đáng yêu đây.

Hắn đưa tay sờ sờ đầu Dạ Linh, thấp giọng nói.

- Vậy chúng ta lại kề vai chiến đấu một hồi. Vu sư trên đỉnh núi kia nhất định có chuyện phiền toái nào đó, chúng ta hảo hảo lên kế hoạch một chút, có lẽ còn có thể đánh úp hắn.

Đôi mắt to của Dạ Linh sáng lên hào quang hưng phấn.

Nàng mang thù rất dai.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện