Cái gọi Yêu Thành, có lẽ kèm theo hiệu quả thúc đẩy yêu vật sinh trưởng cùng loại với Hóa Yêu Chướng.
Tần Dịch dẫn theo Trình Trình đi về phía Đông, trên đường đi tùy tiện gặp phải dã thú côn trùng đều là yêu hóa, chưa thấy qua động vật thông thường.
Con rết, bò cạp độc, kền kền thường thấy ở địa phương hoang vu, tất cả đều là yêu hóa, ngay cả một con chuột đều khặc khặc cười quái dị, miệng phun tiếng người.
- Nhân loại...
"Phanh!"
Tần Dịch không nói hai, chỉ cho một bổng.
Yêu quái có thể trao đổi hay không đầu tiên phải xem lớn lên có dễ nhìn hay không, con rết con chuột các ngươi chạy đến dọa người nào? Con chuột bị nện bẹp, trên người lại có lông cứng như gai nhím, nổ tung.
Tần Dịch bảo vệ phía trước Trình Trình, gạt ra hết lông cứng.
Trình Trình yên lặng nhìn bóng lưng của hắn, không biết đang suy nghĩ gì.
Lòng đất truyền đến chấn động.
Tần Dịch nhanh chóng quay người, lập tức nhào về phía Trình Trình. Ở vị trí cũ nàng đứng, một cái càng xuyên thẳng lên, tiếp theo mặt đất "Ù ù" rung động, một con bò cạp độc chui lên.
Tần Dịch ôm Trình Trình lăn vài vòng trên mặt đất, một chút kiều diễm cũng không kịp thể nghiệm đã lập tức nhảy dựng lên, giơ bổng đập xuống.
Lang Nha bổng đụng vào càng bò cạp, con bò cạp kia đau nhức kêu một tiếng, càng bị nện đứt.
Cùng lúc đó, đuôi bò cạp dài vung qua, mang theo độc quang xanh biếc. Tần Dịch lách mình tránh đi, lăn một vòng ngay tại chỗ, đầu bò cạp cũng đã bị Lang Nha bổng đập nát, nọc độc xanh phun đầy trời.
Trong lòng Lưu Tô thầm khen, tên này chiến đấu ngày càng thành thạo, động tác liền mạch gọn gàng.
Hơn nữa, chiến pháp rất dã man, tương phản rất lớn cùng bề ngoài thanh tú của bản thân. Từ bề ngoài nhìn vào, Tần Dịch rõ ràng nên là công tử tiêu sái tay cầm trường kiếm, kiếm đi nhẹ nhàng mới đúng, kết quả nhặt được cây Lang Nha bổng, đánh thành bộ dạng này...
Lưu Tô kiên quyết không chịu thừa nhận là mình dạy thành như vậy.
Tần Dịch bò dậy, thò tay kéo Trình Trình.
- Không sao chứ?
Trình Trình nhìn tay hắn duỗi tới, vẫn đặt bàn tay nhỏ nhắn lên, mượn lực đứng dậy, lắc đầu tỏ vẻ không có việc gì.
Bàn tay nhỏ nhắn mềm nhẵn, Tần Dịch nắm lại không hề tham luyến, kéo nàng đứng dậy liền buông ra. Chống bổng hơi điều tức một chút, nhìn phương xa còn không thấy bóng dáng Yêu Thành, thầm nghĩ đường xá như vậy khó trách Trình Trình không dám đi, phải cầu hắn hộ tống.
Nơi đây quá rối loạn.
Một đường đánh qua, ngược lại nhìn thấy lục địa xa xa. Thời tiết đã vào đông, cũng không biết thực vật gì, nhưng Trình Trình đã trở nên vui mừng. Trong lòng Tần Dịch cũng có chút vui mừng, mặc cho ai ở loại địa phương hoang vu chim không ỉa, phân độc trùng yêu vật khắp nơi mấy ngày, liếc thấy ốc đảo, chỉ sợ sẽ rất cao hứng.
- Sắp đến rồi hả?
Tần Dịch quay đầu hỏi.
Trình Trình cao hứng gật đầu.
Tần Dịch cũng thở dài một hơi. Theo Trình Trình giải thích lúc trước, sau khi tiến vào lục địa sẽ không loạn như vậy, dù sao cũng là địa phương có vương giả chưởng khống, còn có chút điều lệ quản chế, yêu quái trong thành cũng sinh hoạt theo lệ thường.
- Đi.
Tần Dịch kéo tay Trình Trình, một đường chạy như bay.
Trình Trình chạy theo một đường, ánh mắt lại thỉnh thoảng nhìn tay bị hắn kéo, thần sắc có vài phần cổ quái.
Thổ địa dưới chân đã bắt đầu là trong cát đá xen lẫn vài cọng hoa cỏ màu xanh, một đường đi về phía trước, màu xanh lại càng đậm đặc, thẳng đến một mảnh xanh um tùm, bốn phía cỏ thơm cây xanh, hoa tươi nở rộ, có tiếng nước chảy ào ào truyền đến. Tần Dịch thiếu chút nữa lệ rơi đầy mặt, so với hoàn cảnh mấy ngày hôm trước, đây là tiên cảnh đó!
Khác biệt duy nhất so với chỗ con người ở là, hoàn cảnh như vậy vốn sẽ có tiếng chim hót ve kêu, nhưng Tần Dịch ngẩng đầu, lại chỉ nhìn thấy mấy con chim mặt người, ngồi xổm trên cành cây nhìn hắn, ánh mắt còn rất kỳ lạ, giống như vây xem động vật giống quý hiếm nào đó.
- Là con người.
- Từ bên ngoài đến hay sao?
- Chưa thấy qua loại quần áo này.
- Quần áo của nữ là ở chỗ chúng ta, ta nhận ra, lần trước nhìn thấy một người mặc như vậy, còn giống như kẻ có tiền mặc đấy.
- Kẻ có tiền trong thành ra ngoài dụ dỗ nam nhân trở về?
- Cái này rất khó lường, thịt người ở bên ngoài ăn ngon không?
Bầy chim bắt đầu tranh luận, thịt bản địa ăn ngon hay thịt từ bên ngoài đến ăn ngon.
Dưới cây truyền đến âm thanh.
- Có lẽ không sai biệt lắm, ta ngửi hắn rất thối, giống như rất lâu không tắm.
Tần Dịch quay đầu nhìn lại, một đóa hoa nhỏ đang ngẩng đầu nói với đám chim chóc.
- Các ngươi đừng cãi nữa, vương nói chúng ta cần nhân loại làm việc, không thể tùy tiện ăn, phải kéo đi cục công nghệ giám định sau đó mới ăn.
Đây là chim hót hoa nở a... Tần Dịch đau trứng mà ôm đầu.
Trình Trình có chút lúng túng nở nụ cười đối với hắn, giống như biểu đạt áy náy, không nên so đo cùng chúng.
Tần Dịch khoát tay, đám chim hoa này mặc dù nói chủ đề ăn thịt người, tốt xấu không giống đám bò cạp độc bên ngoài trực tiếp động thủ, hắn đương nhiên cũng sẽ không ở hiểm địa này gây sự.
- Trình cô nương, xem thuyết pháp của đám chim hoa này, giống như nhận ra cô là người một nhà, đã như vậy, chắc hẳn cô cũng có thể tự mình trở về.
Tần Dịch chắp tay thi lễ.
- Tần Dịch có chuyện quan trọng khác, sẽ không tiến vào, sau này còn gặp lại.
Trình Trình kéo ống tay áo của hắn, mắt to ngập nước mà nhìn hắn, giống như không muốn.
Tần Dịch lắc đầu, muốn quay người rời đi.
Mặc dù thật sự rất muốn vào Yêu Thành nhìn xem, nhưng hiện tại thực lực của mình thật sự đi không được.
Đúng vào lúc này, cách đó không xa truyền đến âm thanh ngả ngớn.
- Ơ, đây là nữ nhân loại nhà ai nuôi, rõ ràng tư thông cùng với nam tử ở bên ngoài?
Trình Trình khẩn trương mà núp sau lưng Tần Dịch.
Tần Dịch chậm rãi quay đầu, trông thấy một quái vật thân người đầu báo, mang theo mấy tùy tùng thân người đầu chó, tất cả mọi người đều ăn mặc quần áo nhân loại.
Tần Dịch vẫn lần đầu tiên trông thấy loại này, trước kia trông thấy đều là thân thú mặt người, kể cả chim hoa xung quanh cũng thế, thân người mặt thú này không biết đại biểu cái gì.
- Chắc bọn hắn cảm thấy hình thái nhân loại sinh hoạt thuận tiện, lại khoe khoang thân phận yêu quái, cho nên cố ý biến thành bộ dạng ngô không ra ngô khoai không ra khoai này.
Lưu Tô ung dung nói.
- Thật ra trong mắt ngoại giới, bọn hắn như thế thì càng cấp thấp, càng ngu ngốc.
Tần Dịch gật đầu tán thành, thân thú mặt người, có một loại linh tính yêu dị, rất nhiều bộ lạc sùng bái thần đều là loại bộ dạng này, không ai dám xem nhẹ.
Nhưng nếu thân người đầu chó, phải gọi Cẩu Đầu Nhân, quá giống cấp thấp.
Báo Đầu Nhân kia đi đến phụ cận, rõ ràng còn cầm một cái quạt xếp vỗ vào tay.
- Theo pháp lệnh, nô lệ nhân loại lén chạy trốn, bầy yêu có thể ăn. Lá gan nữ nhân ngươi thật không nhỏ.
Trình Trình không có cách nào nói chuyện, y y nha nha mà làm thủ thế muốn chứng minh mình không phải lén chạy trốn.
Ngay cả chim trên cây đều nói.
- Nàng trở về từ bên ngoài, tại sao lại lén chạy trốn?
- Dài dòng!
Báo Đầu Nhân trừng trên cây, giống như muốn phát tác, lại cố kỵ cái gì đó, nhịn xuống không có động thủ, tiếp tục chuyển hướng Trình Trình nói.
- Nữ nhân loại ngươi là nô nhà ai trốn ra?
Trình Trình không ngừng khoát tay, muốn nói mình không phải nô bỏ trốn.
Báo Đầu Nhân kia không kiên nhẫn mà phất phất tay, giống như lười câu thông cùng người câm. Tiếp theo đám Cẩu Đầu Nhân sau lưng cười hắc hắc xông tới.
Trình Trình lại rụt rụt thêm một chút ra sau lưng Tần Dịch.
Tần Dịch thở dài, không có nô nhà ai trốn đi cả, chim chóc đều đã nói quần áo của nàng là kẻ có tiền mặc. Nhân loại cần cù lại có trí khôn, có thể vuốt mông ngựa, có thể bợ đỡ, một bộ phận người có thể ôm đùi ai đó trong yêu cảnh lăn lộn ra địa vị không tệ cùng làm ra tiền tài là chuyện hoàn toàn bình thường, không có khả năng toàn bộ đều là đầy tớ. Tần Dịch một mực cảm thấy Trình Trình có tỷ lệ lớn là tiểu thư của loại gia đình này.
Hơn nữa, cho dù nô bỏ trốn thì thế nào, có thể để cho loại đồ chơi người không ra người báo không ra báo như ngươi khi dễ?
Thật ra tình cảnh này rất quen thuộc, tiểu thuyết đọc nhiều như vậy, người nào không biết ngươi coi trọng tư sắc của người ta, tìm cớ gây sự? Ánh mắt dâm tà kia vừa nhìn đã biết, ngươi cho rằng ngươi có loại ánh mắt thuần túy thưởng thức như ta sao?
Đánh là được.
Tần Dịch nắm chặt Lang Nha bổng, lạnh lùng nhìn chăm chú Cẩu Đầu Nhân vây tới, âm thầm phán đoán đẳng cấp tu hành của chúng.
Có lẽ không tính cao... Ngược lại Báo Đầu Nhân kia có lẽ mạnh hơn mình một chút, phải có sách lược...
"Ô..."
Báo Đầu Nhân kia cười.
- Đôi mắt nhỏ của nam nhân loại này rất thú vị... Một Võ Giả nhân loại mang theo Lang Nha bổng trong Vạn Yêu thành này, ha ha ha...
Phảng phất như đây là một chuyện rất buồn cười, hắn cười càng lớn tiếng, thiếu chút nữa muốn lăn lộn trên mặt đất.
Đúng vào lúc này, trong ngực Tần Dịch bỗng nhiên toát ra hắc hỏa mãnh liệt, cuốn tới Báo Đầu Nhân, nương theo giọng nữ non nớt tức giận.
- Tên xấu xí, ồn chết mất!
Tần Dịch vui mừng khôn xiết.
Tần Dịch dẫn theo Trình Trình đi về phía Đông, trên đường đi tùy tiện gặp phải dã thú côn trùng đều là yêu hóa, chưa thấy qua động vật thông thường.
Con rết, bò cạp độc, kền kền thường thấy ở địa phương hoang vu, tất cả đều là yêu hóa, ngay cả một con chuột đều khặc khặc cười quái dị, miệng phun tiếng người.
- Nhân loại...
"Phanh!"
Tần Dịch không nói hai, chỉ cho một bổng.
Yêu quái có thể trao đổi hay không đầu tiên phải xem lớn lên có dễ nhìn hay không, con rết con chuột các ngươi chạy đến dọa người nào? Con chuột bị nện bẹp, trên người lại có lông cứng như gai nhím, nổ tung.
Tần Dịch bảo vệ phía trước Trình Trình, gạt ra hết lông cứng.
Trình Trình yên lặng nhìn bóng lưng của hắn, không biết đang suy nghĩ gì.
Lòng đất truyền đến chấn động.
Tần Dịch nhanh chóng quay người, lập tức nhào về phía Trình Trình. Ở vị trí cũ nàng đứng, một cái càng xuyên thẳng lên, tiếp theo mặt đất "Ù ù" rung động, một con bò cạp độc chui lên.
Tần Dịch ôm Trình Trình lăn vài vòng trên mặt đất, một chút kiều diễm cũng không kịp thể nghiệm đã lập tức nhảy dựng lên, giơ bổng đập xuống.
Lang Nha bổng đụng vào càng bò cạp, con bò cạp kia đau nhức kêu một tiếng, càng bị nện đứt.
Cùng lúc đó, đuôi bò cạp dài vung qua, mang theo độc quang xanh biếc. Tần Dịch lách mình tránh đi, lăn một vòng ngay tại chỗ, đầu bò cạp cũng đã bị Lang Nha bổng đập nát, nọc độc xanh phun đầy trời.
Trong lòng Lưu Tô thầm khen, tên này chiến đấu ngày càng thành thạo, động tác liền mạch gọn gàng.
Hơn nữa, chiến pháp rất dã man, tương phản rất lớn cùng bề ngoài thanh tú của bản thân. Từ bề ngoài nhìn vào, Tần Dịch rõ ràng nên là công tử tiêu sái tay cầm trường kiếm, kiếm đi nhẹ nhàng mới đúng, kết quả nhặt được cây Lang Nha bổng, đánh thành bộ dạng này...
Lưu Tô kiên quyết không chịu thừa nhận là mình dạy thành như vậy.
Tần Dịch bò dậy, thò tay kéo Trình Trình.
- Không sao chứ?
Trình Trình nhìn tay hắn duỗi tới, vẫn đặt bàn tay nhỏ nhắn lên, mượn lực đứng dậy, lắc đầu tỏ vẻ không có việc gì.
Bàn tay nhỏ nhắn mềm nhẵn, Tần Dịch nắm lại không hề tham luyến, kéo nàng đứng dậy liền buông ra. Chống bổng hơi điều tức một chút, nhìn phương xa còn không thấy bóng dáng Yêu Thành, thầm nghĩ đường xá như vậy khó trách Trình Trình không dám đi, phải cầu hắn hộ tống.
Nơi đây quá rối loạn.
Một đường đánh qua, ngược lại nhìn thấy lục địa xa xa. Thời tiết đã vào đông, cũng không biết thực vật gì, nhưng Trình Trình đã trở nên vui mừng. Trong lòng Tần Dịch cũng có chút vui mừng, mặc cho ai ở loại địa phương hoang vu chim không ỉa, phân độc trùng yêu vật khắp nơi mấy ngày, liếc thấy ốc đảo, chỉ sợ sẽ rất cao hứng.
- Sắp đến rồi hả?
Tần Dịch quay đầu hỏi.
Trình Trình cao hứng gật đầu.
Tần Dịch cũng thở dài một hơi. Theo Trình Trình giải thích lúc trước, sau khi tiến vào lục địa sẽ không loạn như vậy, dù sao cũng là địa phương có vương giả chưởng khống, còn có chút điều lệ quản chế, yêu quái trong thành cũng sinh hoạt theo lệ thường.
- Đi.
Tần Dịch kéo tay Trình Trình, một đường chạy như bay.
Trình Trình chạy theo một đường, ánh mắt lại thỉnh thoảng nhìn tay bị hắn kéo, thần sắc có vài phần cổ quái.
Thổ địa dưới chân đã bắt đầu là trong cát đá xen lẫn vài cọng hoa cỏ màu xanh, một đường đi về phía trước, màu xanh lại càng đậm đặc, thẳng đến một mảnh xanh um tùm, bốn phía cỏ thơm cây xanh, hoa tươi nở rộ, có tiếng nước chảy ào ào truyền đến. Tần Dịch thiếu chút nữa lệ rơi đầy mặt, so với hoàn cảnh mấy ngày hôm trước, đây là tiên cảnh đó!
Khác biệt duy nhất so với chỗ con người ở là, hoàn cảnh như vậy vốn sẽ có tiếng chim hót ve kêu, nhưng Tần Dịch ngẩng đầu, lại chỉ nhìn thấy mấy con chim mặt người, ngồi xổm trên cành cây nhìn hắn, ánh mắt còn rất kỳ lạ, giống như vây xem động vật giống quý hiếm nào đó.
- Là con người.
- Từ bên ngoài đến hay sao?
- Chưa thấy qua loại quần áo này.
- Quần áo của nữ là ở chỗ chúng ta, ta nhận ra, lần trước nhìn thấy một người mặc như vậy, còn giống như kẻ có tiền mặc đấy.
- Kẻ có tiền trong thành ra ngoài dụ dỗ nam nhân trở về?
- Cái này rất khó lường, thịt người ở bên ngoài ăn ngon không?
Bầy chim bắt đầu tranh luận, thịt bản địa ăn ngon hay thịt từ bên ngoài đến ăn ngon.
Dưới cây truyền đến âm thanh.
- Có lẽ không sai biệt lắm, ta ngửi hắn rất thối, giống như rất lâu không tắm.
Tần Dịch quay đầu nhìn lại, một đóa hoa nhỏ đang ngẩng đầu nói với đám chim chóc.
- Các ngươi đừng cãi nữa, vương nói chúng ta cần nhân loại làm việc, không thể tùy tiện ăn, phải kéo đi cục công nghệ giám định sau đó mới ăn.
Đây là chim hót hoa nở a... Tần Dịch đau trứng mà ôm đầu.
Trình Trình có chút lúng túng nở nụ cười đối với hắn, giống như biểu đạt áy náy, không nên so đo cùng chúng.
Tần Dịch khoát tay, đám chim hoa này mặc dù nói chủ đề ăn thịt người, tốt xấu không giống đám bò cạp độc bên ngoài trực tiếp động thủ, hắn đương nhiên cũng sẽ không ở hiểm địa này gây sự.
- Trình cô nương, xem thuyết pháp của đám chim hoa này, giống như nhận ra cô là người một nhà, đã như vậy, chắc hẳn cô cũng có thể tự mình trở về.
Tần Dịch chắp tay thi lễ.
- Tần Dịch có chuyện quan trọng khác, sẽ không tiến vào, sau này còn gặp lại.
Trình Trình kéo ống tay áo của hắn, mắt to ngập nước mà nhìn hắn, giống như không muốn.
Tần Dịch lắc đầu, muốn quay người rời đi.
Mặc dù thật sự rất muốn vào Yêu Thành nhìn xem, nhưng hiện tại thực lực của mình thật sự đi không được.
Đúng vào lúc này, cách đó không xa truyền đến âm thanh ngả ngớn.
- Ơ, đây là nữ nhân loại nhà ai nuôi, rõ ràng tư thông cùng với nam tử ở bên ngoài?
Trình Trình khẩn trương mà núp sau lưng Tần Dịch.
Tần Dịch chậm rãi quay đầu, trông thấy một quái vật thân người đầu báo, mang theo mấy tùy tùng thân người đầu chó, tất cả mọi người đều ăn mặc quần áo nhân loại.
Tần Dịch vẫn lần đầu tiên trông thấy loại này, trước kia trông thấy đều là thân thú mặt người, kể cả chim hoa xung quanh cũng thế, thân người mặt thú này không biết đại biểu cái gì.
- Chắc bọn hắn cảm thấy hình thái nhân loại sinh hoạt thuận tiện, lại khoe khoang thân phận yêu quái, cho nên cố ý biến thành bộ dạng ngô không ra ngô khoai không ra khoai này.
Lưu Tô ung dung nói.
- Thật ra trong mắt ngoại giới, bọn hắn như thế thì càng cấp thấp, càng ngu ngốc.
Tần Dịch gật đầu tán thành, thân thú mặt người, có một loại linh tính yêu dị, rất nhiều bộ lạc sùng bái thần đều là loại bộ dạng này, không ai dám xem nhẹ.
Nhưng nếu thân người đầu chó, phải gọi Cẩu Đầu Nhân, quá giống cấp thấp.
Báo Đầu Nhân kia đi đến phụ cận, rõ ràng còn cầm một cái quạt xếp vỗ vào tay.
- Theo pháp lệnh, nô lệ nhân loại lén chạy trốn, bầy yêu có thể ăn. Lá gan nữ nhân ngươi thật không nhỏ.
Trình Trình không có cách nào nói chuyện, y y nha nha mà làm thủ thế muốn chứng minh mình không phải lén chạy trốn.
Ngay cả chim trên cây đều nói.
- Nàng trở về từ bên ngoài, tại sao lại lén chạy trốn?
- Dài dòng!
Báo Đầu Nhân trừng trên cây, giống như muốn phát tác, lại cố kỵ cái gì đó, nhịn xuống không có động thủ, tiếp tục chuyển hướng Trình Trình nói.
- Nữ nhân loại ngươi là nô nhà ai trốn ra?
Trình Trình không ngừng khoát tay, muốn nói mình không phải nô bỏ trốn.
Báo Đầu Nhân kia không kiên nhẫn mà phất phất tay, giống như lười câu thông cùng người câm. Tiếp theo đám Cẩu Đầu Nhân sau lưng cười hắc hắc xông tới.
Trình Trình lại rụt rụt thêm một chút ra sau lưng Tần Dịch.
Tần Dịch thở dài, không có nô nhà ai trốn đi cả, chim chóc đều đã nói quần áo của nàng là kẻ có tiền mặc. Nhân loại cần cù lại có trí khôn, có thể vuốt mông ngựa, có thể bợ đỡ, một bộ phận người có thể ôm đùi ai đó trong yêu cảnh lăn lộn ra địa vị không tệ cùng làm ra tiền tài là chuyện hoàn toàn bình thường, không có khả năng toàn bộ đều là đầy tớ. Tần Dịch một mực cảm thấy Trình Trình có tỷ lệ lớn là tiểu thư của loại gia đình này.
Hơn nữa, cho dù nô bỏ trốn thì thế nào, có thể để cho loại đồ chơi người không ra người báo không ra báo như ngươi khi dễ?
Thật ra tình cảnh này rất quen thuộc, tiểu thuyết đọc nhiều như vậy, người nào không biết ngươi coi trọng tư sắc của người ta, tìm cớ gây sự? Ánh mắt dâm tà kia vừa nhìn đã biết, ngươi cho rằng ngươi có loại ánh mắt thuần túy thưởng thức như ta sao?
Đánh là được.
Tần Dịch nắm chặt Lang Nha bổng, lạnh lùng nhìn chăm chú Cẩu Đầu Nhân vây tới, âm thầm phán đoán đẳng cấp tu hành của chúng.
Có lẽ không tính cao... Ngược lại Báo Đầu Nhân kia có lẽ mạnh hơn mình một chút, phải có sách lược...
"Ô..."
Báo Đầu Nhân kia cười.
- Đôi mắt nhỏ của nam nhân loại này rất thú vị... Một Võ Giả nhân loại mang theo Lang Nha bổng trong Vạn Yêu thành này, ha ha ha...
Phảng phất như đây là một chuyện rất buồn cười, hắn cười càng lớn tiếng, thiếu chút nữa muốn lăn lộn trên mặt đất.
Đúng vào lúc này, trong ngực Tần Dịch bỗng nhiên toát ra hắc hỏa mãnh liệt, cuốn tới Báo Đầu Nhân, nương theo giọng nữ non nớt tức giận.
- Tên xấu xí, ồn chết mất!
Tần Dịch vui mừng khôn xiết.
Danh sách chương