- Mặc kệ nàng là vật gì, trực tiếp giết.

Lưu Tô nói.

- Nơi này xuất hiện người bình thường, quá khác thường.

Trực tiếp giết... Khóe miệng Tần Dịch co rút, biết mình làm không được.

Không liên quan đến nam nữ, mà tam quan hắn thật sự không có biện pháp coi mạng người như cỏ rác.

Nơi này xuất hiện người bình thường xác thực khác thường, nhưng mà khả năng cũng không phải không có, trượt chân rơi xuống vách đá gặp phải khe nứt không gian, vân vân... Vạn nhất thật sự là một người bình thường vô tội, làm sao có thể tùy tiện giết? Cho dù làm như không thấy rời đi, đều chẳng khác gì để cho nàng ở chỗ này chờ chết, Tần Dịch cảm thấy mình làm không được, chớ nói chi tự tay giết.

Hắn do dự mà ngồi xổm xuống, dò xét hơi thở của nữ tử, có chút suy yếu, nhưng còn sống.

Nhìn cử động của hắn, Lưu Tô biết lựa chọn của hắn, thở dài.

- Lòng dạ đàn bà. Nông phu cứu rắn, ngược lại bị nó hại.

- Thì ra các ngươi cũng có câu chuyện nông phu cứu rắn?

Tần Dịch chỉ chỉ Dạ Linh núp trong lồng ngực mình.

- Đã có một con rồi, không ngại thêm một con.

"..."

Lưu Tô bất đắc dĩ nói.

- Được rồi, sớm biết ngươi thiện tâm, nếu không ta lúc đầu cũng không nhất định dám tín nhiệm ngươi... Muốn cứu liền cứu, đừng hối hận là được.

Tần Dịch khom người cõng nữ tử lên. Quay đầu nhìn tình cảnh vạn yêu vây công Huyết Giao, lặng lẽ đi đường vòng xuống núi.

Đi được mấy dặm, nữ tử trên lưng chậm rãi mở mắt, dường như bị lắc lư tỉnh. Híp mắt nhìn thấy mình bị một nam tử cõng, hơi ngẩn ra, cũng không nói chuyện, cẩn thận quan sát một chút hoàn cảnh xung quanh, thần sắc nhẹ nhõm hơn một chút, lần nữa nhắm mắt lại.

Tần Dịch thật ra đã có chút chạy không nổi.

Mình cũng bị Lang Yêu đá bị thương, không có tìm kiếm địa phương tĩnh dưỡng mà tiếp tục đại chiến, thương thế chẳng những không có vì uống thuốc mà lành, ngược lại có chút tăng thêm. Mang thương đại chiến các loại rồi chạy trốn, thân thể của hắn cũng không phải làm bằng sắt, đã sớm kiệt sức, gân cốt không còn chút sức, ngay cả chân khí đều sắp suy kiệt.

Nếu không cũng không đến mức cõng một nữ tử chạy trốn mà lắc lư, bởi vì hắn thật sự không còn khí lực, chạy một hồi ngay cả đi cũng có chút lảo đảo.

Cuối cùng cũng ra khỏi phạm vi gò núi, mắt thấy phía trước có các loại nham thạch tán loạn, một mảnh hoang vu. Tần Dịch cắn răng xông vào trong đống loạn nham, tìm một khu vực trung tâm nham thạch dựng đứng xung quanh, miễn cưỡng xem như nơi ẩn thân, rất nhanh dựa nữ tử vào tảng đá.

Rất khó đi vòng quanh bày một trận pháp đơn giản bốn phía liền đặt mông ngồi bệch xuống bên cạnh, bỗng nhiên nôn ra một ngụm máu tụ, kịch liệt thở dốc.

Hắn là Dược Sư, biết rất rõ trạng thái này không thể lại miễn cưỡng. Lúc này nếu có một tiểu yêu tới đây —— ví dụ như nữ tử này có gì không đúng, hắn có thể mượn trận pháp cùng Lưu Tô còn có sức đánh một trận cuối cùng, nếu như lại gắng gượng thì thật không còn sức.

Thò tay vào ngực sờ sờ Dạ Linh đang ngủ say, lại lấy ra một viên đan dược từ trong ngực ăn vào, âm thầm nói với Lưu Tô.

- Nhờ ngươi nhìn chằm chằm cô gái này.

Cũng không đợi Lưu Tô đáp lời liền nhắm mắt điều tức.

Lưu Tô một mực chú ý nữ tử. Trên thực tế, nó nhìn ra được nữ tử đã tỉnh, muốn biết nàng sẽ làm như thế nào. Tần Dịch tạm thời bố trận rất phù hợp, là Bát Quái Mê Tung Trận, có thể mượn nham thạch quần nhau, chỉ cần nữ tử có dị động, Lưu Tô tùy ý chạm nhẹ có thể làm cho nàng mất đi phương hướng, sau đó chậm rãi chơi trò.

Trong những phương diện này, Tần Dịch cũng xem như có tiến bộ thần tốc, khứu giác chiến đấu càng làm cho Lưu Tô tán thưởng, luôn có thể nhanh nhất lựa chọn phương pháp thích hợp nhất, nếu có thể đừng lòng dạ đàn bà thì tốt...

Cử động của nữ tử khiến cho Lưu Tô ngạc nhiên.

Nàng vịn nham thạch đứng dậy, đầu tiên nhìn chằm chằm Tần Dịch một hồi, thần sắc lúc sáng lúc tối, có chút phức tạp. Tiếp theo thở dài, nhìn xung quanh một vòng, thấy lân cận có vách núi nước chảy, liền lảo đảo đi qua, nhặt được một hòn đá bị lõm, rửa sạch, múc một vũng nước trở về.

Toàn bộ quá trình cũng rất vô lực, hoàn toàn phù hợp với bộ dạng của người bình thường té từ chỗ cao xuống bị thương.

Nàng đặt nước bên cạnh Tần Dịch, yên lặng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của hắn một hồi, lại ôm đầu gối ngồi đợi ở bên cạnh.

Lưu Tô: "..."

Thật sự là con nhà lành?

Hơi có chút lòng dạ khó lường, cũng không nên có thái độ này.

Tại sao Tần Dịch chó má lại có vận khí quá tốt, Đằng Xà không nên chiếu cố càng ngày càng đáng yêu, người xa lạ không nên chiếu cố thật sự là con nhà lành.

Bất quá nói trở lại, nên cảnh giác Lang Nha bổng đoạt xá, hắn... Phì, đây mới là thứ mà hắn nên chiếu cố nhất đấy!

Bầu không khí nhất thời yên tĩnh.

Tần Dịch đang điều tức dưỡng thương, Dạ Linh đang ngủ say, Lưu Tô cũng đang khôi phục hồn lực. Nữ tử kia yên tĩnh ngồi một hồi, lại đi tới bên vách núi, múc nước rửa đi bụi đất cùng máu đen trên mặt.

Trên mặt vẫn có vết máu lăn xuống, ảnh hưởng tới cảm nhận chỉnh thể nhưng mà đã có thể nhìn ra được tuổi tác, đại khái khoảng 24~25. Vết máu ngăn không được làn da trắng như tuyết, đôi mắt sáng như sao kia, nhìn qua là đại mỹ nhân tiêu chuẩn. Đôi môi có chút dày, càng lộ ra vẻ gợi cảm, lúc này môi không có chút máu, bộ dạng tái nhợt càng để người ta thấy thương tiếc.

Đúng rồi, lúc này Lưu Tô mới phát hiện nữ tử này đi chân trần, gót sen trắng như tuyết trong suốt nhu mỹ, nhưng đạp trên cát đá lại không thấy nàng nhíu mày khó chịu, hiển nhiên đã quen đi chân trần. Nhưng người quen đi chân trần, trên chân vốn nên rất thô ráp mới đúng, sao có thể trắng nõn hoàn mỹ như vậy?

Thật sự thiên sinh lệ chất như thế?

Trong lòng Lưu Tô hơi run sợ.

Khắp nơi trên mặt đều là vết máu, xiêm y rách rưới đã mê người như vậy, nếu sau khi thương thế lành, trang điểm một phen chẳng lẽ không phải khuynh quốc khuynh thành? Tần Dịch đừng bị mê chết ở chỗ này, ngay cả Lý Thanh Quân đều quên nghe.

Hồn lực của Lưu Tô quăng tới Đằng Xà trong ngực Tần Dịch.

Dạ Linh ngủ say như trước, nhưng thương thế khôi phục vô cùng nhanh, Lưu Tô biết rõ trận chiến huyết đầm thực tế rất có lợi đối với Dạ Linh, thậm chí thương thế này cũng có lợi.

Bởi vì trong huyết đầm có huyết dịch của rất nhiều loài rắn, đều bị trận pháp tế luyện qua, trừ đi bộ phận tinh hoa nhất ra, còn lại cũng đã là huyết tủy sau khi tế luyện.

Dạ Linh ngoại trừ một chút huyết mạch Đằng Xà đã thức tỉnh ra, toàn bộ thứ khác đều như một con rắn bình thường. Dựa theo phương pháp tu luyện chân chính của yêu tu, vốn là nên cắt thân thay máu, hấp thu máu huyết của yêu xà cao cấp hơn để pha loãng bộ phận huyết mạch kém nhất, lặp đi lặp lại liên tục, từng bước tiến hóa.

Lúc này có không biết bao nhiêu máu huyết của yêu xà đang dần dần tẩy rửa huyết mạch rác rưởi trong cơ thể nàng.

Cho nên, trận chiến của Dạ Linh trong huyết đầm chỉ cần không chết thì sẽ có lời. Đợi con rắn ngu xuẩn này tỉnh, có lẽ sẽ tiến bộ không ít, đây là một hồi tạo hóa.

Nếu như tăng thêm Huyết Liên đã mở năm cánh, vậy thì càng là tạo hóa.

Lưu Tô biết rõ đồ chơi này có giá trị liên thành, cho dù tại Tu Tiên Giới đều có thể trở thành trân tàng quý nhất của tông môn. Ngay cả đối với chính mình cũng có trọng dụng, đối với Tần Dịch hay đối với Dạ Linh đều có chỗ tốt. Chỉ cần mọi người có thể thuận lợi ly khai nơi đây, tìm chỗ an toàn luyện đan, vậy chuyến này sẽ kiếm được đầy bát... Về phần phương pháp giải trừ nguyền rủa gì đó, không có cũng không sao...

Đang nghĩ như vậy đã nhìn thấy Tần Dịch mở mắt.

Thương thế của hắn không tính quá nặng, chẳng qua mang thương chiến đấu dẫn đến tiêu hao quá độ, uống thuốc tĩnh dưỡng rất nhanh sẽ khôi phục được năm sáu phần.

Hắn trước tiên nhìn về phía nữ tử ngồi ở một bên, lại quay đầu nhìn Lang Nha bổng, lộ ra ánh mắt trưng cầu.

Lưu Tô rầu rĩ nói.

- Nàng tỉnh đã lâu rồi. Không có phát hiện vấn đề gì.

Nữ tử cũng phát hiện Tần Dịch tỉnh, đứng dậy thi lễ một cái, chỉ chỉ nước bên cạnh Tần Dịch.

Tần Dịch sững sờ.

- Cô... Không thể nói chuyện?

Nữ tử nhẹ gật đầu.

Người câm?

Tần Dịch, Lưu Tô ngạc nhiên.

Sau ngạc nhiên chính là đau đầu, vốn còn muốn hỏi lai lịch của nàng, một người câm làm sao hỏi? Tần Dịch đành phải thử thăm dò hỏi.

- Ta xưng hô cô như thế nào?

Nữ tử nhặt một hòn đá, khắc một chữ "Trình" lên mặt đất.

Do dự một chút, lại khắc thêm một chữ Trình.

Trình Trình? Đừng họ Phùng là được. Trong lòng Tần Dịch cũng hiểu, có lẽ là họ Trình, sau đó không muốn nói tên thật, lại viết thêm một chữ Trình thay thế danh tự.

Tần Dịch cũng không thèm để ý, bèo nước gặp nhau, không hại người là tốt rồi, danh tự không quan trọng. Liền mở miệng.

- Ta gọi Tần Dịch, tại sao cô lại đến địa phương quỷ quái này?

Trình Trình chỉ chỉ phía xa xa bên phải, ý là sống ở nơi nào đó bên kia.

Tiếp theo lại làm một thủ thế rất kỳ quái, hình như khẩn cầu Tần Dịch có thể mang mình rời đi.

Tần Dịch chấn động, liệt cốc này có nguy cơ tứ phía, hoàn cảnh ngay cả sư trưởng của Minh Hà đều nói không dám tùy đi vào, thế mà thật sự có người ở?

Mà người đó còn thuộc loại tay trói gà không chặt trước mặt?

Nàng làm sao sống đến bây giờ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện