Tần Dịch không nghĩ tới Dạ Linh sẽ xông vào, vội vàng nhảy xuống, đỡ lấy Dạ Linh hỏi.

- Ngươi vào làm gì... Cảm giác như thế nào? Dạ Linh trầm mặc một lát, đáp.

- Không có gì, chỉ không thể biến trở về hình người, giống như có trở ngại nào đó.

Tần Dịch nghe âm thanh của nàng không có gì dị thường, trong lòng cũng hơi yên tâm một chút. Nghĩ đến lúc trước đám yêu quái đánh nhau trong trận này đều không có cảm giác gì, có lẽ xác thực không thống khổ giống Luyện Yêu Trận phiên bản lấy đan kia, hơn phân nửa chẳng qua là muốn hố chết đám yêu quái sau đó lấy tinh túy từ trong huyết dịch?

Nhưng nếu như vậy, làm sao đối phó bầy yêu đang đuổi theo?

Ánh mắt của Tần Dịch rơi vào trên tấm bia đá, cẩn thận dò xét.

- Luyện người dưỡng mình, tổng cộng chín thiên, chỉ còn lại hai thiên.

Thiên thứ nhất giảng làm sao bố trí trận pháp luyện yêu lấy đan, trong thiên cường điệu, người thường dùng phương thức giết chết yêu quái lấy đan, thật ra đánh mất một bộ phận sinh mạng tinh hoa của yêu đan, quả thật đáng tiếc. Cần dùng phương pháp lấy khi sống, dụ yêu quái vào trong trận, khiến cho yêu đan tróc ra. Ngược lại không nói phương pháp làm sao dụ dỗ, xem ra Hóa Yêu Chướng của Đông Hoa Tử là thủ đoạn khác.

Nhưng chỉ một thiên này, tàn nhẫn và ác ý trong những hàng chữ đã sâu tận xương tủy, Tần Dịch thấy mà toàn thân rét run, xà thân của Dạ Linh không ngừng run rẩy, phảng phất như nhớ lại chuyện cũ cực kỳ thống khổ.

Thiên thứ hai giảng trận pháp tinh luyện tinh hoa của máu yêu, cũng chính là trận pháp trước mắt. Cần số lượng lớn máu của yêu quái, một ao yêu huyết có lẽ sẽ tinh luyện ra được một giọt yêu huyết tinh hoa, cho nên cần giết ngàn vạn yêu. Bồi dưỡng Yêu Liên chỉ dùng máu sau khi tinh luyện là được, tinh hoa chân chính dùng để cho yêu thú mình nuôi dưỡng hấp thu, như phương pháp tôi huyết rèn thể của con người. Trong thiên đặc biệt cường điệu, nếu có thượng cổ dị chủng, như Chu Tước, Huyền Vũ, Thừa Hoàng... Đằng Xà các loại, lấy tinh huyết của nó, sẽ có tác dụng vô cùng.

Cuối cùng nói tiếc nuối là khi được phương pháp này thì chỉ còn hai thiên, bảy thiên còn lại không biết tuyệt diệu cỡ nào...

Tần Dịch biết rõ vì sao quả đào sẽ bay về phía Dạ Linh, chắc hẳn chủ nhân nơi này phát hiện có Đằng Xà ở đây, muốn luyện nàng!

Thân thể Dạ Linh run rẩy, ngay cả con mắt đều đỏ.

Một loại cảm giác tức giận cực hạn dâng lên từ trong lòng, tràn qua huyết mạch, huyết dịch dường như cũng đang thiêu đốt, nàng muốn giết người.

Tần Dịch cũng thấy mà lạnh tâm. Đây con mẹ nó... Ẩn sĩ nào đó không hỏi phải trái đúng sai đã muốn luyện chết người là ẩn sĩ cái quỷ gì, rõ ràng là tên khốn kiếp ác độc tự lợi!

Lưu Tô bỗng nhiên nói.

- Trong pháp quyết này có cửa sau.

"Hả?"


Tần Dịch sững sờ.

- Trận này bao hàm pháp quyết ở bên trong. Một khi luyện loại pháp môn này, khi ngươi thành công xây thành đạo thai liền sẽ bị luyện chết, đạo thai bị người này lấy đi. Chú ý đây là luyện người dưỡng mình, không phải luyện yêu dưỡng mình, nhằm vào vẫn là người, nếu Đông Hoa Tử không phải bị Lý Thanh Lân giết chết, tiếp tục như vậy cũng sẽ tự tìm đường chết. Bất luận văn chương phía sau có khuyết thiếu hay không, cũng không thể bày ra, bởi vì tất cả đều là thuật luyện người.

Tần Dịch thở dài một hơi, vốn cảm thấy Đông Hoa Tử đã là người rất ác độc, không nghĩ tới so với chủ nhân nơi đây, quả thật xem như một người thuần khiết. Trách không được nào có người hào phóng mà tùy tiện khắc pháp môn của mình ở bên ngoài cho người ta học, rõ ràng không có hảo ý!

Người này mới là đầu sỏ của hết thảy, nói hắn là độc thủ phía sau màn của chuyện Nam Ly cũng không quá mức, hôm nay còn muốn luyện chết Dạ Linh!

Trong lòng Tần Dịch cũng dâng lên tức giận, ngươi muốn luyện chết Dạ Linh, vậy đừng trách chúng ta hố ngươi...

Hắn lần nữa nhìn kỹ tấm bia đá, nhớ kỹ điểm mấu chốt nào đó, tung một bổng gõ nát bấy.


- Không thể lưu nó lại hố người.

Dạ Linh thấp giọng nói.

- Cảm ơn ca ca.

- Muốn báo thù không?

Tần Dịch thấp giọng hỏi.

Dạ Linh bỗng nhiên quay đầu, trong mắt là hung lệ Tần Dịch chưa từng thấy qua.

- Ta muốn giết hắn!

- Đánh không lại đấy.

Tần Dịch quay đầu nhìn bầy yêu đuổi theo phía sau.

Thời gian xem văn bia rất ngắn, cũng chỉ có mấy hơi thở, nhưng đám yêu quái đã cách rất gần. Hắn vội nói.

- Đi lấy Huyết Liên, có cơ hội thì lấy hết huyết tinh phía dưới, sau đó chạy, chạy ra khỏi khu vực này rồi trốn đi, đây chính là trả thù tốt nhất. Nơi đây để ta xử lý.

Dạ Linh giật mình.

- Ca ca ngươi...

- Ta điều động trận pháp, ngươi ở nơi này ngược lại không tiện, đi đi.

- Vậy ca ca cẩn thận.

Dạ Linh cắn răng một cái, nhanh chóng quay người chui vào trong huyết đầm.

Trước khi phá hủy tấm bia đá, Tần Dịch đã tìm được thứ hắn muốn tìm trong đó.

Hắn dù gì cũng đang học bày trận, rất nhanh đã nắm giữ những điểm trọng yếu.

"Rống!"

Một con Yêu Hổ đã đuổi tới gần, mang theo hưng phấn cùng dữ tợn khi săn thức ăn, lao thẳng tới gáy Tần Dịch.

Tần Dịch giống như chưa phát giác, thò tay cắm vào trong hốc cây dưới đáy đại thụ, tìm được một hạch tâm của trận.

"Kẽo kẹt" một tiếng, trận văn như kinh mạch cơ thể người trên đại trận bỗng nhiên có chút nhô lên.

Yêu Hổ kia vừa mới đến gần, vẻ hưng phấn liền cứng ngắc trên mặt, tiếp theo thân thể bỗng nhiên dừng lại, thần sắc trở nên cực kỳ thống khổ.

Tần Dịch chậm rãi đứng dậy, phía sau Yêu Hổ, vô số yêu quái lăn lộn trên mặt đất, thống khổ kêu rên.

Quả đào kia chẳng qua là ngoại vật, cũng không phải đồ vật của bản thân trận pháp, chỉ được chủ nhân nơi đây phối hợp sử dụng. Bản thân trận pháp đã có thủ đoạn nào đó hạn chế yêu quái, ngay cả thiên thứ nhất - Trận Lấy Đan đã đều có hiệu quả này, thiên thứ hai không thể không có. Người bày trận chỉ vì để cho chúng máu chiến sôi trào trong lúc tự giết lẫn nhau, có thể xúc tiến chắt lọc tế luyện ra tinh hoa của huyết dịch, cố ý đóng tác dụng này lại, dùng tác dụng của quả đào làm tâm trí mất phương hướng để thay thế.

Tần Dịch tự nhiên có thể mở ra tác dụng này.

Hắn cầm Lang Nha bổng lên, nhìn yêu quái kêu rên khắp núi đồi.

Loại tình cảnh vạn chúng kêu rên này rất làm cho người ta động dung, nhưng Tần Dịch lúc này lại phát hiện mình không có nổi lên chút đồng tình nào.

Những yêu quái này không phải Dạ Linh, phản ứng đầu tiên của bọn hắn khi nhìn thấy nhân loại là muốn ăn, tốc độ của mình cũng không ra hồn, nếu không phải được Dạ Linh mang theo chạy, sớm đã bị chúng bao vây ăn xương cốt cũng không còn.

Đúng như Minh Hà nói, không phải tộc ta, không có gì để đồng tình. Còn không bằng tranh thủ thời gian qua xem Dạ Linh xảy ra chuyện gì, theo lý, nàng không phải nên lấy đồ vật rồi bỏ chạy sao, như thế nào mà mấy hơi thở còn không có chút phản ứng?

Hắn nhanh chóng chạy đến dưới sườn núi, liếc mắt nhìn thấy Huyết Liên mọc chính giữa huyết đầm đã biến mất, hơn phân nửa đã bị Dạ Linh lấy. Nhưng lúc này, trong huyết đầm dâng lên một vòng xoáy, hình như có tiếng long ngâm truyền đến, nương theo tiếng rên đau đớn của Dạ Linh.


Dưới đầm có thủ hộ! Thời điểm Dạ Linh lấy sen bị tập kích, bị kéo xuống rồi!

Tần Dịch thầm mắng mình chủ quan, chỉ cho bên ngoài có yêu, đầm nước này gió êm sóng lặng không có gì, không nghĩ tới còn có Thủ Hộ Thú ở dưới...

Lần này nguy rồi, cái này làm sao giúp? Huyết đầm đen thui, sền sệt nặng nề, mình nhảy xuống cũng sẽ bị mù, cái gì cũng đừng nghĩ nhìn thấy, động tác hơn phân nửa cũng rất đình trệ, xuống dưới không phải thêm phiền sao?

Lưu Tô nói.

- Phía dưới là Huyết Giao, hẳn là vật chủ nhân nơi đây nuôi dưỡng, thu thập tinh huyết vì nuôi dưỡng nó đấy.

- Đẳng cấp gì?

- Hóa Hình đỉnh phong, sắp đột phá, đây là thực lực có thể đánh với Minh Hà một trận, Dạ Linh không phải đối thủ, đại khái chỉ có thể dựa vào tốc độ khó khăn cầu sinh...

Tần Dịch giậm chân, hô to về phía đầm nước.

- Dạ Linh dẫn nó đi lên, ta có thể giúp.

Chỉ có thể nhìn thấy vòng xoáy trong huyết đầm, lờ mờ có thể nghe thấy phía dưới có âm thanh giao phong kịch liệt, kéo theo máu tươi đầy trời, huyết dịch sền sệt vậy mà xoáy lên âm thanh "Ào ào". Toàn thân Dạ Linh đẫm máu vọt lên từ trong vòng xoáy, đồng thời có một đầu rồng đỏ chót đuổi theo, giống như có hấp lực nào đó, Dạ Linh không thoát ra được, lại rơi trở về.

Tần Dịch vừa mới giơ Lang Nha bổng lên, một rồng một rắn lại dây dưa trở về.

Hắn không có biện pháp nào, chỉ có thể giơ Lang Nha bổng chờ, trông chờ lần sau đầu rồng lại nhô lên liền trực tiếp một bổng.

Đang nôn nóng, chợt cảm thấy bầu trời có đồ vật gì đó đang bay tới.

Ngẩng đầu nhìn lên, quả đào.

Quả đào này là sao?

- Bất kể chuyện gì xảy ra, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi.

Lưu Tô vội nói.

- Ta truyền cho ngươi một bản Thanh Tâm Quyết, có thể tránh khỏi bị quả đào này ảnh hưởng tâm trí, sau đó liền dựa vào nó!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện