Đuổi theo đầu tiên chính là con Lang Yêu ba mắt kia.
Mấy đại yêu còn lại có chút do dự nhìn quả đào, lại nhìn tình cảnh hỗn chiến, rốt cuộc vẫn lựa chọn đuổi theo người trước.
Quả đào là Vu pháp ảnh hưởng tâm trí, tác dụng hai tầng. Đầu tiên là khiến cho tất cả yêu quái chịu thuật cho rằng đó là thánh phẩm nào đó, ăn vào có thể trực tiếp đột phá, cho nên giết chóc tranh đoạt. Mà như thế chưa chắc có thể dẫn phát hỗn chiến, nói không chừng sẽ kéo bè kết phái, trở thành giao phong của các nhóm, cũng có khả năng trông thấy tử thương khắp nơi mà sinh ra lòng thoái ý.
Cho nên Vu pháp này còn có một tác dụng, dẫn phát tính khát máu tự nhiên trong lòng yêu quái, bị hung lệ tràn ngập tâm thần, mất đi tỉnh táo, chỉ muốn giết chóc phát tiết, xé nát hết thảy thứ mình trông thấy trước mắt.
Mấy con yêu quái đuổi theo thuộc về còn lý trí đơn giản nhất tồn tại, biết rõ nơi đây hỗn chiến không dễ dàng phân ra kết quả, ngược lại bên kia có hai con cá lọt lưới nên trước tiên xé nát rồi trở về.
Thật ra đây gần như là tư duy đã bị nhược hóa, nhưng so với đồng loại đang giết đỏ cả mắt cái gì cũng không biết phán đoán mà nói, bọn hắn có thể giữ lại một chút năng lực tư duy trụ cột đã có thể chứng minh thực lực của bọn hắn vượt qua đồng loại.
Một đạo dị quang từ trong con mắt giữa trán Lang Yêu ba mắt bắn ra, đi qua nham thạch lúc trước Tần Dịch ẩn thân, nham thạch vô thanh vô tức bị hóa thành bụi phấn, dị quang kia không chút trở ngại mà tiếp tục đi về phía trước, trận pháp Tần Dịch bố trí ầm ầm nổ tung, trận hủy, quang ngừng.
Lang Yêu theo đến, trực tiếp lướt qua trận pháp, đuổi theo Tần Dịch tới. Ba năm con đại yêu đi theo phía sau, điên cuồng gào thét.
- Ca ca, vì sao bọn hắn muốn đuổi theo chúng ta? Dạ Linh sắp khóc.
- Chúng ta cái gì cũng không có làm nha!
Tần Dịch giống như không nghe thấy, trong lòng gấp gáp tìm đối sách.
Thật sự đánh cùng mấy con đại yêu này, thật đánh không lại, nhưng bọn chúng đã đánh mất tâm trí, có thể dùng trí...
Hắn quay đầu nhìn Lang Yêu đang nhanh chóng tiếp cận, thấp giọng nói.
- Dạ Linh, ngươi có tự tin tốc độ của mình bỏ rơi bọn hắn?
- Con sói kia rất lợi hại, có lẽ tám lạng nửa cân, nhưng nó bay không nhanh bằng ta!
Nói đến chạy trốn, Dạ Linh vô cùng tự tin.
- Mấy con phía sau khẳng định đuổi không kịp ta!
- Vậy được rồi, ta trước tiên đi khiêu khích con sói, ngươi lách qua bên cạnh, đi khiêu khích mấy con phía sau, sau đó đừng dây dưa cùng bọn hắn, khiêu khích bọn hắn lượn vòng.
- Ngươi...
Dạ Linh có chút chần chờ nhìn hắn.
- Ngươi đánh không lại con sói kia đâu.
- Bảo ngươi đi thì đi đi.
Tần Dịch thắng gấp, lập tức tách ra hơn mười trượng cùng Dạ Linh đang chạy như điên, trực tiếp bay lên, đập về phía Lang Yêu ba mắt một bổng.
Đôi mắt Lang Yêu vốn còn có mấy phần tỉnh táo lập tức biến thành huyết sắc, miệng sói mở rộng, một quả cầu gió xoay tròn bắn tới, thẳng đến đầu Tần Dịch. Tần Dịch vung bổng quét qua, đánh tan phong cầu, hắn cũng rơi xuống mặt đất, thối lui nửa bước.
Dạ Linh bên kia lách qua, vọt tới ngăn mấy con đại yêu đằng sau, chống nạnh mắng.
- Một đám lợn ngốc, lêu lêu lêu ~
"Rống!"
Tất cả con mắt trở nên đỏ bừng, điên cuồng nhào tới Dạ Linh.
Dạ Linh quay người bỏ chạy, vụng trộm nhìn lại hướng Tần Dịch, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút sầu lo.
Lưu Tô đang nói với Tần Dịch.
- Ngươi chia binh nhìn như có lý, tránh khỏi tình cảnh bị vây công, nhưng ngươi có nghĩ tới khả năng Dạ Linh một đi không trở về, sau đó mấy con yêu quái kia quay lại, ngươi sẽ chết không có chỗ chôn.
Tần Dịch ngắn gọn đáp lại.
- Luôn đi nghi vấn phòng bị đồng bạn, cuộc sống không có cách nào qua đâu.
Lưu Tô trầm mặc một chút, thở dài.
- Ngươi không có gặp qua phản bội... Hy vọng ngươi lần này không có nhìn lầm.
Tần Dịch cảm thấy Lưu Tô không giống như một khí linh, rất có thể là tàn hồn của đại năng bất đắc dĩ nương nhờ trong bổng, không biết nó vì sao sẽ rơi vào nông nỗi này, khốn thủ thân bổng, lẻ loi trơ trọi sống cô độc trong không gian kỳ dị ở Tiên Tích Sơn —— nói không chừng đã gặp phải phản bội khó có thể tưởng tượng.
Nhưng lúc này, không phải thời điểm tìm ra ngọn nguồn.
"Phanh!"
Lang Nha bổng chạm vào vuốt sói phát ra một tiếng trầm đục, chấn động tản ra, bốn phía cát đá bay đầy trời.
Tần Dịch chỉ cảm thấy lực mạnh vọt tới, hổ khẩu tê rần, khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn, miễn cưỡng lui về sau vài bước mới đứng vững. Lang Yêu cũng không có chiếm được bao nhiêu chỗ tốt, vuốt sói đầm đìa máu tươi, bị răng trên Lang Nha bổng đâm rách, bị đau, lại có một cỗ lực lượng kỳ dị tiến vào máu huyết, quấy máu nó sôi trào như muốn thiêu cháy.
Nó nổi giận mà ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét, trong nháy mắt cát bay đá chạy, đá vụn bay tới đánh cho toàn thân Tần Dịch đau đớn.
- Cây... Lang Nha bổng này... Là vật gì?
Lang Yêu có chút không lưu loát phát ra tiếng người.
Tần Dịch nào biết được đây là vật gì làm, Lưu Tô lại chưa nói qua, tóm lại chất liệu khẳng định rất có lai lịch, mình còn phát huy không ra một phần vạn. Hắn không có trả lời, thừa dịp nhìn ra trạng thái khí huyết của Lang Yêu có chút không đúng, lần nữa xông lên trước, vung bổng quét ngang hông nó.
Yêu Lang lách mình tránh đi, bổng kia vung vào khoảng không, lại không có dùng hết khí lực, mà lại lần nữa vẩy ngược, quét bụng dưới.
Kỹ xảo võ đạo, tổng kết kinh nghiệm bao nhiêu đời của Võ Giả, nếu so cùng yêu thú chỉ biết cậy mạnh phát tiết lực lượng thì khác biệt lớn nhất ở chỗ này.
Tần Dịch biết tu hành của mình so ra kém Lang Yêu, lực lượng tốc độ chênh lệch đều rất lớn, lại không cảm giác mình sẽ thua!
"Phanh!"
Lang Nha bổng lần nữa đụng vào vuốt sói, chân khí mãnh liệt bộc phát, lực lượng thân thể tụ hợp lại một điểm, lực lượng bắn ra đâu chỉ mạnh hơn một bổng vừa rồi gấp đôi? Lang Yêu vội vàng vung trảo đón đỡ lần này bị đánh bay, nặng nề đâm vào vách núi, nện vào sâu vài thước.
Tần Dịch không lấn đến, hắn còn nhớ rõ dị quang của Lang Yêu, xông vào là tìm đường chết.
Vì vậy nhanh chóng bấm pháp quyết, dệt thành một mảnh lôi võng tại cửa động.
Quả nhiên, một đạo tia sáng kỳ dị từ trong động Lang Yêu nện vào bắn thẳng ra, Tần Dịch sớm có phòng bị, lách mình đến mép động, giơ Lang Nha bổng chờ.
Sau một khắc, Lang Yêu theo tia sáng vọt ra, trước tiên rơi vào trong lưới điện. Cùng lúc đó, Lang Nha bổng mang theo lực lượng thiên quân chuẩn bị đã lâu, gào thét đập xuống!
Lang Yêu cuồng hống, lôi điện võng có thể giật chết một đống kền kền kia đối với nó một chút tác dụng đều không có, vuốt sói khẽ nâng lên chống lại Lang Nha bổng.
Gai nhọn lần nữa đâm nó đau đớn kêu ra tiếng, cánh tay bị đánh gập, Lang Nha bổng bị nó khó khăn ngăn ở trên trán, ngay cả thân thể đều bị một bổng này đè thấp vài phần.
Nhìn Lang Nha bổng gần trong gang tấc, cùng khuôn mặt của Tần Dịch sau bổng, con mắt thứ ba của Lang Yêu lại lần nữa nhấp nhoáng dị quang. Khoảng cách gần như vậy, không tin hắn còn có thể trốn!
Bỗng nhiên, Lang Nha bổng truyền đến một cỗ lực lượng tà dị sắc bén, thẳng vào linh hồn!
Phảng phất như có một cây gai nhọn trực tiếp đâm vào trong linh hồn, tùy ý quấy loạn, quấy linh hồn vốn đã có chút hỗn độn của nó thành mảnh nhỏ.
Linh hồn Lưu Tô công kích!
Tần Dịch cầm Lang Nha bổng trong tay chưa bao giờ là một người!
"Rống!"
Lang Yêu thống khổ điên cuồng hét thảm bộc phát ra khí lực cuối cùng, một cước đá vào trên người Tần Dịch.
Tần Dịch phun máu ngã bay ra ngoài vài chục trượng, nặng nề té xuống đất.
Giương mắt nhìn lại, Lang Yêu cái gì cũng không biết rồi, ôm đầu thống khổ kêu rên, năng lượng toàn thân cuồng loạn bạo tẩu, con mắt thứ ba bắn ra dị quang loạn xạ, oanh nổ bốn phía, tất cả nham thạch phụ cận đều bị nổ nát.
Trong tư duy hỗn độn của nó nghĩ không thông, một nhân loại có lực lượng rõ ràng yếu hơn mình hơn rất nhiều, sao có thể giày vò mình thành dạng này.
Tần Dịch không có đi qua, một bên âm thầm điều tức thương thế, cẩn thận né tránh dị quang đang loạn tạc, lạnh lùng nhìn Lang Yêu nổi điên.
Thẳng đến khi nó dừng nổi điên, năng lượng suy kiệt, Tần Dịch vung cánh tay lên, Lang Nha bổng gào thét mà qua, nặng nề nện vào con mắt thứ ba giữa trán Lang Yêu.
Lang Yêu ngửa mặt lên trời ngã xuống, Tần Dịch lại lần nữa phun ra một ngụm máu tươi, có chút uể oải thở dốc.
Một trận chiến này xảy ra trong thời gian rất ngắn, nhưng hành động mau lẹ, vô cùng khẩn trương, hầu như đã dùng hết tất cả khí lực của hắn. Chỉ riêng bị đá văng, toàn thân đều giống như rã rời, trên bụng còn có vết thương cực sâu do vuốt sói lưu lại, ồ ồ chảy máu tươi.
Nhưng nhìn xác sói không nhúc nhích phía xa, trong lòng Tần Dịch cũng có một chút hăng hái.
Đây là vượt cấp khiêu chiến... Mặc dù khi dễ yêu quái đang nhược trí, nhưng lực lượng va chạm, giao phong kịch liệt chẳng biết tại sao khiến cho huyết dịch toàn thân hắn sôi trào, thân thể mỏi mệt, tinh thần lại phấn khích.
Có lẽ mình thật sự không phải một người điềm đạm... Sâu trong nội tâm ẩm giấu tính cách thích mạo hiểm, kích thích đang ngày càng thức tỉnh, ngày càng kích động.
Hoặc hai cái này cũng không quá xung đột?
Hắn không suy nghĩ nhiều, tiến lên nhặt Lang Nha bổng, nhanh chóng truy đuổi theo phương hướng Dạ Linh.
Mấy đại yêu còn lại có chút do dự nhìn quả đào, lại nhìn tình cảnh hỗn chiến, rốt cuộc vẫn lựa chọn đuổi theo người trước.
Quả đào là Vu pháp ảnh hưởng tâm trí, tác dụng hai tầng. Đầu tiên là khiến cho tất cả yêu quái chịu thuật cho rằng đó là thánh phẩm nào đó, ăn vào có thể trực tiếp đột phá, cho nên giết chóc tranh đoạt. Mà như thế chưa chắc có thể dẫn phát hỗn chiến, nói không chừng sẽ kéo bè kết phái, trở thành giao phong của các nhóm, cũng có khả năng trông thấy tử thương khắp nơi mà sinh ra lòng thoái ý.
Cho nên Vu pháp này còn có một tác dụng, dẫn phát tính khát máu tự nhiên trong lòng yêu quái, bị hung lệ tràn ngập tâm thần, mất đi tỉnh táo, chỉ muốn giết chóc phát tiết, xé nát hết thảy thứ mình trông thấy trước mắt.
Mấy con yêu quái đuổi theo thuộc về còn lý trí đơn giản nhất tồn tại, biết rõ nơi đây hỗn chiến không dễ dàng phân ra kết quả, ngược lại bên kia có hai con cá lọt lưới nên trước tiên xé nát rồi trở về.
Thật ra đây gần như là tư duy đã bị nhược hóa, nhưng so với đồng loại đang giết đỏ cả mắt cái gì cũng không biết phán đoán mà nói, bọn hắn có thể giữ lại một chút năng lực tư duy trụ cột đã có thể chứng minh thực lực của bọn hắn vượt qua đồng loại.
Một đạo dị quang từ trong con mắt giữa trán Lang Yêu ba mắt bắn ra, đi qua nham thạch lúc trước Tần Dịch ẩn thân, nham thạch vô thanh vô tức bị hóa thành bụi phấn, dị quang kia không chút trở ngại mà tiếp tục đi về phía trước, trận pháp Tần Dịch bố trí ầm ầm nổ tung, trận hủy, quang ngừng.
Lang Yêu theo đến, trực tiếp lướt qua trận pháp, đuổi theo Tần Dịch tới. Ba năm con đại yêu đi theo phía sau, điên cuồng gào thét.
- Ca ca, vì sao bọn hắn muốn đuổi theo chúng ta? Dạ Linh sắp khóc.
- Chúng ta cái gì cũng không có làm nha!
Tần Dịch giống như không nghe thấy, trong lòng gấp gáp tìm đối sách.
Thật sự đánh cùng mấy con đại yêu này, thật đánh không lại, nhưng bọn chúng đã đánh mất tâm trí, có thể dùng trí...
Hắn quay đầu nhìn Lang Yêu đang nhanh chóng tiếp cận, thấp giọng nói.
- Dạ Linh, ngươi có tự tin tốc độ của mình bỏ rơi bọn hắn?
- Con sói kia rất lợi hại, có lẽ tám lạng nửa cân, nhưng nó bay không nhanh bằng ta!
Nói đến chạy trốn, Dạ Linh vô cùng tự tin.
- Mấy con phía sau khẳng định đuổi không kịp ta!
- Vậy được rồi, ta trước tiên đi khiêu khích con sói, ngươi lách qua bên cạnh, đi khiêu khích mấy con phía sau, sau đó đừng dây dưa cùng bọn hắn, khiêu khích bọn hắn lượn vòng.
- Ngươi...
Dạ Linh có chút chần chờ nhìn hắn.
- Ngươi đánh không lại con sói kia đâu.
- Bảo ngươi đi thì đi đi.
Tần Dịch thắng gấp, lập tức tách ra hơn mười trượng cùng Dạ Linh đang chạy như điên, trực tiếp bay lên, đập về phía Lang Yêu ba mắt một bổng.
Đôi mắt Lang Yêu vốn còn có mấy phần tỉnh táo lập tức biến thành huyết sắc, miệng sói mở rộng, một quả cầu gió xoay tròn bắn tới, thẳng đến đầu Tần Dịch. Tần Dịch vung bổng quét qua, đánh tan phong cầu, hắn cũng rơi xuống mặt đất, thối lui nửa bước.
Dạ Linh bên kia lách qua, vọt tới ngăn mấy con đại yêu đằng sau, chống nạnh mắng.
- Một đám lợn ngốc, lêu lêu lêu ~
"Rống!"
Tất cả con mắt trở nên đỏ bừng, điên cuồng nhào tới Dạ Linh.
Dạ Linh quay người bỏ chạy, vụng trộm nhìn lại hướng Tần Dịch, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút sầu lo.
Lưu Tô đang nói với Tần Dịch.
- Ngươi chia binh nhìn như có lý, tránh khỏi tình cảnh bị vây công, nhưng ngươi có nghĩ tới khả năng Dạ Linh một đi không trở về, sau đó mấy con yêu quái kia quay lại, ngươi sẽ chết không có chỗ chôn.
Tần Dịch ngắn gọn đáp lại.
- Luôn đi nghi vấn phòng bị đồng bạn, cuộc sống không có cách nào qua đâu.
Lưu Tô trầm mặc một chút, thở dài.
- Ngươi không có gặp qua phản bội... Hy vọng ngươi lần này không có nhìn lầm.
Tần Dịch cảm thấy Lưu Tô không giống như một khí linh, rất có thể là tàn hồn của đại năng bất đắc dĩ nương nhờ trong bổng, không biết nó vì sao sẽ rơi vào nông nỗi này, khốn thủ thân bổng, lẻ loi trơ trọi sống cô độc trong không gian kỳ dị ở Tiên Tích Sơn —— nói không chừng đã gặp phải phản bội khó có thể tưởng tượng.
Nhưng lúc này, không phải thời điểm tìm ra ngọn nguồn.
"Phanh!"
Lang Nha bổng chạm vào vuốt sói phát ra một tiếng trầm đục, chấn động tản ra, bốn phía cát đá bay đầy trời.
Tần Dịch chỉ cảm thấy lực mạnh vọt tới, hổ khẩu tê rần, khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn, miễn cưỡng lui về sau vài bước mới đứng vững. Lang Yêu cũng không có chiếm được bao nhiêu chỗ tốt, vuốt sói đầm đìa máu tươi, bị răng trên Lang Nha bổng đâm rách, bị đau, lại có một cỗ lực lượng kỳ dị tiến vào máu huyết, quấy máu nó sôi trào như muốn thiêu cháy.
Nó nổi giận mà ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét, trong nháy mắt cát bay đá chạy, đá vụn bay tới đánh cho toàn thân Tần Dịch đau đớn.
- Cây... Lang Nha bổng này... Là vật gì?
Lang Yêu có chút không lưu loát phát ra tiếng người.
Tần Dịch nào biết được đây là vật gì làm, Lưu Tô lại chưa nói qua, tóm lại chất liệu khẳng định rất có lai lịch, mình còn phát huy không ra một phần vạn. Hắn không có trả lời, thừa dịp nhìn ra trạng thái khí huyết của Lang Yêu có chút không đúng, lần nữa xông lên trước, vung bổng quét ngang hông nó.
Yêu Lang lách mình tránh đi, bổng kia vung vào khoảng không, lại không có dùng hết khí lực, mà lại lần nữa vẩy ngược, quét bụng dưới.
Kỹ xảo võ đạo, tổng kết kinh nghiệm bao nhiêu đời của Võ Giả, nếu so cùng yêu thú chỉ biết cậy mạnh phát tiết lực lượng thì khác biệt lớn nhất ở chỗ này.
Tần Dịch biết tu hành của mình so ra kém Lang Yêu, lực lượng tốc độ chênh lệch đều rất lớn, lại không cảm giác mình sẽ thua!
"Phanh!"
Lang Nha bổng lần nữa đụng vào vuốt sói, chân khí mãnh liệt bộc phát, lực lượng thân thể tụ hợp lại một điểm, lực lượng bắn ra đâu chỉ mạnh hơn một bổng vừa rồi gấp đôi? Lang Yêu vội vàng vung trảo đón đỡ lần này bị đánh bay, nặng nề đâm vào vách núi, nện vào sâu vài thước.
Tần Dịch không lấn đến, hắn còn nhớ rõ dị quang của Lang Yêu, xông vào là tìm đường chết.
Vì vậy nhanh chóng bấm pháp quyết, dệt thành một mảnh lôi võng tại cửa động.
Quả nhiên, một đạo tia sáng kỳ dị từ trong động Lang Yêu nện vào bắn thẳng ra, Tần Dịch sớm có phòng bị, lách mình đến mép động, giơ Lang Nha bổng chờ.
Sau một khắc, Lang Yêu theo tia sáng vọt ra, trước tiên rơi vào trong lưới điện. Cùng lúc đó, Lang Nha bổng mang theo lực lượng thiên quân chuẩn bị đã lâu, gào thét đập xuống!
Lang Yêu cuồng hống, lôi điện võng có thể giật chết một đống kền kền kia đối với nó một chút tác dụng đều không có, vuốt sói khẽ nâng lên chống lại Lang Nha bổng.
Gai nhọn lần nữa đâm nó đau đớn kêu ra tiếng, cánh tay bị đánh gập, Lang Nha bổng bị nó khó khăn ngăn ở trên trán, ngay cả thân thể đều bị một bổng này đè thấp vài phần.
Nhìn Lang Nha bổng gần trong gang tấc, cùng khuôn mặt của Tần Dịch sau bổng, con mắt thứ ba của Lang Yêu lại lần nữa nhấp nhoáng dị quang. Khoảng cách gần như vậy, không tin hắn còn có thể trốn!
Bỗng nhiên, Lang Nha bổng truyền đến một cỗ lực lượng tà dị sắc bén, thẳng vào linh hồn!
Phảng phất như có một cây gai nhọn trực tiếp đâm vào trong linh hồn, tùy ý quấy loạn, quấy linh hồn vốn đã có chút hỗn độn của nó thành mảnh nhỏ.
Linh hồn Lưu Tô công kích!
Tần Dịch cầm Lang Nha bổng trong tay chưa bao giờ là một người!
"Rống!"
Lang Yêu thống khổ điên cuồng hét thảm bộc phát ra khí lực cuối cùng, một cước đá vào trên người Tần Dịch.
Tần Dịch phun máu ngã bay ra ngoài vài chục trượng, nặng nề té xuống đất.
Giương mắt nhìn lại, Lang Yêu cái gì cũng không biết rồi, ôm đầu thống khổ kêu rên, năng lượng toàn thân cuồng loạn bạo tẩu, con mắt thứ ba bắn ra dị quang loạn xạ, oanh nổ bốn phía, tất cả nham thạch phụ cận đều bị nổ nát.
Trong tư duy hỗn độn của nó nghĩ không thông, một nhân loại có lực lượng rõ ràng yếu hơn mình hơn rất nhiều, sao có thể giày vò mình thành dạng này.
Tần Dịch không có đi qua, một bên âm thầm điều tức thương thế, cẩn thận né tránh dị quang đang loạn tạc, lạnh lùng nhìn Lang Yêu nổi điên.
Thẳng đến khi nó dừng nổi điên, năng lượng suy kiệt, Tần Dịch vung cánh tay lên, Lang Nha bổng gào thét mà qua, nặng nề nện vào con mắt thứ ba giữa trán Lang Yêu.
Lang Yêu ngửa mặt lên trời ngã xuống, Tần Dịch lại lần nữa phun ra một ngụm máu tươi, có chút uể oải thở dốc.
Một trận chiến này xảy ra trong thời gian rất ngắn, nhưng hành động mau lẹ, vô cùng khẩn trương, hầu như đã dùng hết tất cả khí lực của hắn. Chỉ riêng bị đá văng, toàn thân đều giống như rã rời, trên bụng còn có vết thương cực sâu do vuốt sói lưu lại, ồ ồ chảy máu tươi.
Nhưng nhìn xác sói không nhúc nhích phía xa, trong lòng Tần Dịch cũng có một chút hăng hái.
Đây là vượt cấp khiêu chiến... Mặc dù khi dễ yêu quái đang nhược trí, nhưng lực lượng va chạm, giao phong kịch liệt chẳng biết tại sao khiến cho huyết dịch toàn thân hắn sôi trào, thân thể mỏi mệt, tinh thần lại phấn khích.
Có lẽ mình thật sự không phải một người điềm đạm... Sâu trong nội tâm ẩm giấu tính cách thích mạo hiểm, kích thích đang ngày càng thức tỉnh, ngày càng kích động.
Hoặc hai cái này cũng không quá xung đột?
Hắn không suy nghĩ nhiều, tiến lên nhặt Lang Nha bổng, nhanh chóng truy đuổi theo phương hướng Dạ Linh.
Danh sách chương