Một quốc vương ngay cả Tây Hoang xâm lấn đều không hỏi đến, để cho nhi tử đi xử lý, có thể nghĩ sức khống chế đối với quân đội bạc nhược đến trình độ nào. Lý Thanh Lân thậm chí không có tiến hành bất kỳ bức bách nào, chỉ vì bản thân xảy ra vấn đề mới tạm thời khống chế hoàng cung tránh cho ngoài ý muốn, vẻn vẹn như thế, quốc vương cũng đã rất thức thời mà tuyên bố thoái vị.

Lúc Lý Thanh Lân đang trong nhà phát giận, chiếu thư cũng đã truyền ra.

Quốc vương không quan tâm quốc sự đến mấy, cũng là chính khách tiêu chuẩn. Hắn biết không chủ động một chút, chỉ sợ ngay cả sống cũng khó. Chủ động làm như vậy, ngược lại có thể làm Thái Thượng Hoàng an nhàn, đi tu đạo của hắn.

Đương nhiên hắn không biết mình vốn không còn sống được mấy ngày.

Quốc vương chủ động thoái vị ngược lại khiến cho pháp lý của Lý Thanh Lân dễ nhìn hơn không ít, tránh khỏi rất nhiều sóng ngầm cùng rung chuyển có khả năng phát sinh. Trong một mảnh hò hét truy lùng "Dư đảng của Tây Hoang yêu đạo - Đông Hoa Tử " ở kinh sư, Lý Thanh Lân chính thức đăng cơ.

Tần Dịch ngồi trong phòng tu hành, không có đi dính vào trận thịnh hội này.

Lý Thanh Lân không nói hai lời mà đăng cơ, có nghĩa hắn thật sự sẽ không buông tha cho vương vị.

Tần Dịch cũng có chút cảm giác mâu thuẫn đối với cái này, con đường tốt nhất đối với tình huống trước mắt của Lý Thanh Lân chính là buông tha vương vị đi tu tiên, nhưng con đường này tốt với Lý Thanh Lân, đối với Lý Thanh Quân thì không tốt lắm, nàng phải khốn thủ cung vàng điện ngọc đi làm nữ vương mà mình không muốn làm, gánh chịu trách nhiệm có thể đè sập người ta.

Vậy Lý Thanh Lân muốn đăng cơ, thì cứ đăng đi... Chỉ cần hắn không chết, Lý Thanh Quân ít nhất còn có quyền lựa chọn nhất định.

Đã từng cho rằng mình rời núi, địch nhân là Đông Hoa Tử, cho tới hôm nay mới biết được, bản thân Đông Hoa Tử cũng không quan trọng, quan trọng là ... Trong quá trình này tham dự cái gì, thể nghiệm cái gì, thu hoạch cái gì.

Đây dù sao không phải trò chơi, đánh BOSS liền có kinh nghiệm.

Đây là nhân sinh.

Cho dù Lưu Tô có thể coi hồng trần này thành trò chơi mà đối đãi, Tần Dịch tự hỏi không có cách nào siêu nhiên như vậy. Phải thừa nhận, hắn thật sự đang lo lắng tâm tính của Lý Thanh Lân, tương lai của Lý Thanh Quân, cùng với vận mệnh của Nam Ly.

Như Minh Hà nói, nhập kịch quá sâu, rơi vào mơ mộng.

Hiện tại mong đợi lớn nhất là sư môn của Minh Hà hồi âm, có thể xoay chuyển hết thảy, vậy tất cả đều vui vẻ, miễn đi bao nhiêu sự tình.

Trong khoảng thời gian này, nghĩ cái gì cũng vô dụng, còn không bằng an tâm tu hành.

Ít nhất trong chuyện này, đánh BOSS thật sự có điểm kinh nghiệm có thể thăng cấp đấy.

Xuyên việt hơn ba tháng, bắt đầu từ ngày đầu tiên đã luyện võ, vẫn nhờ Lưu Tô chỉ điểm, hiển nhiên tốt hơn so với chủ nhân thân thể trước dựa theo bí kíp mò mẫm tu luyện. Còn phối hợp với các loại dược liệu rèn thể cùng dược liệu tẩm bổ chân khí ngâm thuốc tắm, tu hành vốn nên tăng mạnh, thực tế hiệu quả lại rất bình thường, tường ngăn cách Tiên Thiên như thế nào cũng phá không vỡ.

Tự nhiên bởi vì oán niệm của thân thể này quá nồng, bất luận tu võ hay tu đạo đều rất bất lợi. Lần này tự tay gõ chết hai tên thù giết mình, hơn nữa Đông Hoa Tử bại vong coi như có công lao của mình, báo thù triệt triệt để để, nguyên thân oán niệm được quét sạch. Nếu như không phải bởi vì tình huống của Lý Thanh Lân nhiễu loạn vui sướng của sự thành công, thật ra tại thời khắc Đông Hoa Tử tử vong, chính mình vốn nên có chỗ đột phá.

Hôm nay cũng không có vấn đề, chỉ cần ngưng thần tĩnh tu, xua tan chuyện của Lý Thanh Lân là được.

Trong người, một cỗ nhiệt lực theo đan điền tản ra, đi khắp chu thiên tinh thần, theo xương sống trên dưới trào lên, hạ đến Dũng Tuyền, thượng xông Thiên Linh. Như Thiên Môn được mở rộng, thần kiều tương liên, tiểu thiên địa của bản thân triệt để mở ra, cùng thiên địa bên ngoài hòa làm một thể, thành tựu đại tuần hoàn.

Phảng phất như tất cả sinh cơ tự động theo toàn thân rót vào lỗ chân lông, tràn khắp da thịt, sâu tận xương tủy, Tần Dịch cảm giác mình cho dù không cần hô hấp, đều có thể sống rất lâu...

Tiên Thiên chi cảnh.

Tần Dịch mở mắt.

Cửa đá của tĩnh thất, hoa văn trên cửa đều có thể thấy được rõ ràng.

Bụi bặm quanh người, giống như bị chiếu sáng qua trong phòng tối, bụi nhỏ vốn nhìn không thấy, lúc này lại nhìn rõ ràng rành mạch.

Toàn bộ thế giới đều trở nên rõ ràng.

Loại cảm giác này sẽ khiến cho người ta có cảm động phát ra từ nội tâm, đó là cảm giác lại gần sát một bước đối với bản nguyên của thế giới.

Người tu luyện, bất luận tu võ hay tu đạo, đều sẽ bất đồng với phàm nhân... Loại cảm thụ rõ ràng đối với thế giới này há không phải một loại siêu phàm? Tần Dịch thử vung ra một quyền.

Chân khí mãnh liệt mà ra mang đến âm thanh giống như hổ khiếu.

Rốt cuộc thể nghiệm được đẳng cấp của Lý Thanh Lân, nó sẽ cải thiện thân thể, lực lượng tăng cường, tinh thần mạnh mẽ, thậm chí sinh mệnh lực dồi dào đều là bay vọt về chất. Tần Dịch dám khẳng định, nếu Lý Thanh Lân không phải cảnh giới như thế, chỉ sợ trận già yếu này sẽ khiến cho hắn ngay cả đi đường đều không được.

Cũng như dự liệu lúc trước, trận đột phá này đồng thời cũng làm cho pháp lực được lợi, trước kia chẳng qua chỉ là một sợi pháp lực nhỏ bé, hôm nay đã lớn mạnh giống như cọng cỏ non.

Trong thức hải bỗng nhiên vang lên âm thanh của Lưu Tô.

- Đạt đến Tiên Thiên, đã có thể cảm nhận được thần thức tồn tại trên trình độ nhất định. Nếu như võ giả tu hành thuần túy, trước mắt còn không cách nào vận dụng thần thức, nhưng ngươi hôm nay có cả pháp lực, có lẽ có thể lợi dụng...

Trong lòng Tần Dịch khẽ động.

- Ý của ngươi...

- Ta dạy ngươi một pháp quyết, ngươi thử xem có thể dùng tinh thần câu thông cùng ta hay không, cũng chính là dùng ý niệm truyền đạt lời ngươi muốn nói đến Lang Nha bổng. Nếu chỉ làm được điểm này, đoán chừng có thể làm được.

Tần Dịch vui mừng quá đỗi. Mình không biết câu thông tinh thần, mỗi lần lầm bầm lầu bầu cùng cây gậy nói chuyện thật sự ngốc không chịu nổi, thời điểm có người ngoài thường thường còn nói không được, nghẹn rất khó chịu. Nếu quả thật có thể làm được bất động thanh sắc mà câu thông cùng Lưu Tô, cái này khiến hắn cao hứng hơn việc lực lượng tăng lên gấp bội.

Cảm thụ kỹ càng, quả nhiên có thể cảm giác thần thức như biển, mênh mông bát ngát, chẳng qua không biết vận dụng như thế nào. Tuân theo pháp quyết của Lưu Tô thúc đẩy, tức thì giống như có chút bộ dạng thực chất, dường như có thể rất miễn cưỡng mà làm mấy thứ gì đó... Hắn thử chuyển vận một ý niệm đến Lang Nha bổng trong tay.

- Bổng Bổng?

"..."

Lưu Tô không nói.

- Thất bại sao?

Tần Dịch chưa từ bỏ ý định, tiếp tục gửi đi ý niệm.

- Thử lại lần nữa...

- Không cần thử, chẳng muốn để ý đến ngươi.

Lưu Tô nói.

- Ở trước mặt Minh Hà, không nên khoe khoang chút pháp môn nông cạn này của ngươi, gần như trong nháy mắt sẽ bị nàng phát hiện ngươi đang trao đổi cùng cây gậy trên tay, mất mặt xấu hổ.

Tần Dịch tiếp tục chơi ý niệm.

- Ta ngược lại cảm thấy ngươi ngày càng nói chuyện dám trước mặt Minh Hà, hồn lực hiện tại có chỗ khôi phục?

- Ừm.

Lưu Tô thản nhiên nói.

- Trên thực tế, ba tháng nay, ta mỗi ngày đều đang khôi phục, chẳng qua tự mình khôi phục rất chậm chạp, ta cần một ít đồ vật có thể dưỡng hồn.

Tần Dịch ngạc nhiên.

- Ngươi cần đồ vật dưỡng hồn cứ nói với ta, lúc trước ta bảo người của phủ thái tử tìm dược liệu cho ta cũng có thể thuận tiện tìm đến.

- Khi đó ta không muốn nói.

Lưu Tô nói.

- Khi đó ngươi còn rất đề phòng ta, môt khi bị ngươi phát hiện ta đang muốn tìm kiếm đồ vật dưỡng hồn, lại thêm nghi kỵ.

- Được rồi. Dù sao hôm nay sẽ bắt đầu giúp ngươi tìm thuốc.

Tần Dịch đứng dậy, mở rộng cánh tay, vung vẩy Lang Nha bổng một chút.

- Sau này cũng phải nguyên khí tràn đầy đấy Bổng Bổng.

Lưu Tô buồn bực.

Ngoài cửa vang lên âm thanh của thị vệ phủ thái tử.

- Tần tiên sinh, vương thượng phái người tuyên chỉ.

Vương thượng... Tần Dịch sửng sốt một chút mới nhớ tới bây giờ Vương là Lý Thanh Lân. Hắn đè xuống cảm giác không quen trong lòng, mở cửa đi ra.

Trước mặt đứng một vị thái giám, nịnh nọt mà cúi đầu khom lưng về phía Tần Dịch.

- Chúc mừng quốc sư, chúc mừng quốc sư...

Tần Dịch nhíu mày.

- Ngươi có phải gọi nhầm người? Đông Hoa Tử ở Thái Thị Khẩu đấy.

- Không có không có.

Thái giám mở thánh chỉ, nói thẳng.

- Vương thượng hôm nay đăng cơ, đại phong quần thần, đầu tiên chính là phong Tần Dịch làm Thanh Vi Hoằng Pháp Chí Thánh quốc sư của Nam Ly, chuyển tặng hết tất cả đồ vật còn lưu giữ của Trường Sinh Quan cũ quốc sư, ngay cả phủ thái tử này cũng đều ban cho quốc sư làm phủ...

Khóe miệng Tần Dịch co rút, muốn mắng một câu đây là loạn thất bát tao gì, nhưng lời nói đến bên miệng, trong lòng lại khẽ động, hỏi.

- Đồ vật trong Trường Sinh Quan cũ, có những thứ gì?

Thái giám cười làm lành.

- Yêu đạo Đông Hoa Tử vơ vét nhiều năm, đương nhiên có vô số bảo bối, đều cất trong kho, chỉ chờ quốc sư nghiệm thu...

Tần Dịch nhìn Lang Nha bổng trong tay, không nói ra lời cự tuyệt, rốt cuộc thở dài.

- Thay ta tạ ơn vương thượng.

Bỗng nhiên cảm giác có người đang nhìn mình, quay đầu nhìn lại, Lý Thanh Quân đứng cách đó không xa, yên tĩnh mà nhìn hắn.

Tần Dịch có chút trứng đau, đang không biết giải thích như thế nào, lại thấy Lý Thanh Quân mỉm cười.

- Thu thì thu đi, cũng chỉ có huynh mới biết được làm sao sử dụng. Huynh cũng muốn giúp ca ca, đúng không?

Muội tử này mới đáng giá để yêu thương! Tần Dịch cảm động đến mức thiếu chút nữa ôm lấy nàng hung dữ mà hôn một cái trước mặt mọi người, trịnh trọng trả lời.

- Muội yên tâm. Ta không phải Đông Hoa Tử.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện