Lưu Tô không buồn rầu quá lâu.

Một vị thị vệ vương phủ gõ cửa sân.

- Tần tiên sinh, có người trong cung tới, mời tiên sinh vào cung.

Đôi tình lữ đang hôn nhau say mê bỗng nhiên bừng tỉnh, quốc vương tiếp tục triệu kiến Tần Dịch quả là chuyện tất nhiên.

Lý Thanh Quân đẩy Tần Dịch ra, có chút thở hổn hển, đầu óc mê loạn từ từ khôi phục thanh tỉnh, thấp giọng nói.

- Huynh cũng không thể... Hôn ta liền không nhận nợ. Gặp phụ vương hảo hảo biểu hiện... Ta trở về thu dọn đồ đạc, nếu như phụ vương nhất định phải gả ta cho Mang Chiến, chúng ta lập tức bỏ trốn.

Trong lòng Tần Dịch mềm nhũn, thấp giọng đáp lại.

- Ta sẽ cố gắng biểu hiện, tốt xấu gì cũng sẽ để cho phụ vương muội không dễ dàng hạ quyết định.

Lý Thanh Quân chăm chú gật đầu.

- Ừm. Tin huynh.

Tần Dịch quay người xách Lang Nha bổng, bước nhanh ra ngoài.

Thái giám vẫn là người ngày hôm qua, thấy Tần Dịch liền nhíu mày.

- Vì sao vào cung mang theo binh khí? Tần Dịch thầm nghĩ chẳng lẽ thật sự muốn ta mang theo ngươi? Trong miệng trả lời.

- Đây là pháp khí, không phải binh khí. Gặp vương thượng, ta tự có phân tấc.

Thái giám lắc đầu.

- Chỉ sợ khó vào được cửa cung, tiên sinh vẫn để binh khí ở nhà đi.

Tần Dịch lặng lẽ đưa qua một thỏi bạc, kề tai nói.

- Có công công dẫn, sao có thể không vào được cung? Chỉ cần nói là vương thượng đặc chỉ...

Thái giám do dự một chút, rốt cuộc cũng không kiên trì, quay người mang theo Tần Dịch đi tới trong cung, cười nói.

- Liên tiếp triệu kiến hai ngày, vương thượng thật rất coi trọng Tần tiên sinh.

Tần Dịch thở dài.

Không phải coi trọng Tần Dịch hắn, mà là thuốc của hắn.

Cũng không phải coi trọng nữ nhi của mình, mà là tu đạo của hắn.

Đó chính là một lão khốn kiếp, vì tư lợi...

Hôn sự của nữ nhi, chẳng qua là quả cân giữa hai chuyện trói chặt một vị phương sĩ và trấn an địch quốc đừng quấy rối, chỉ xem cái nào nặng hơn. Nếu như không phải Lý Thanh Quân lôi kéo ca ca đi tìm tiên, do đó dẫn theo một phương sĩ như hắn trở về, vậy thì không hề lo lắng mà thật sự sẽ bị gả.


Tất cả mọi chuyện đều có nhân quả.

Đang thất thần, hai người đi vào một cái hẻm nhỏ, trong hẻm có người ngồi bày quán nhỏ bán rau bên tường, còn có người bán tào phớ nóng hổi. Tần Dịch xa xa trông thấy mới nhớ tới mình chưa ăn sáng. Cũng không biết lúc này nói trước tiên để ta ăn sáng liệu có làm cho tên thái giám này tức chết hay không?

Đứng xa xa nhìn quán tào phớ thêm mấy lần, trong lòng Tần Dịch bỗng nhiên nhảy dựng, dừng bước.

Thái giám kỳ quái quay đầu.

- Làm sao vậy?

Tần Dịch nói.

- Công công, chúng ta vào cung không chỉ có một con đường à?

- Đương nhiên không chỉ có một, đường này gần hơn.

Thái giám kỳ quái nói.

- Ta hôm qua không phải đi đường này sao?

Tần Dịch bắt đầu chậm rãi lui về phía sau.

- Người bán tào phớ hôm qua không giống hôm nay.

Thái giám bó tay.

- Ngươi còn nhớ rõ chủ quán ven đường ngày hôm qua có hình dạng gì?

Tần Dịch đương nhiên không nhớ rõ chủ quán ven đường ngày hôm qua có hình dạng gì.

Nhưng người bán tào phớ hôm nay có hóa thành tro hắn cũng biết.

Bởi vì đó là một trong hai kẻ giết chủ nhân trước của thân thể này trên Tiên Tích Sơn! Ký ức thông thường của nguyên chủ bị một xú bổng nuốt hết, hầu như không có lưu lại bất cứ ký ức gì cho hắn, lưu lại tất cả đều là oán niệm trước khi chết, hận ý ngút trời đối với quốc sư, xem hắn như cừu nhân giết mình!

Ý niệm sâu trong người thậm chí muốn xông tới tung một bổng đập nát sọ não hắn, nhưng hắn biết không thể xúc động. Người này xuất hiện ở đây, vậy bên trong đám người 100% đều là người của Đông Hoa Tử!

Tần Dịch lui lại mấy bước, bỗng nhiên quay người bỏ chạy.

Trong hẻm kinh ngạc một hồi, tiếp đó ầm ầm bạo động, tất cả người bán rau bán, điểm tâm toàn bộ lật đỗ sạp hàng, rút đao kiếm ra hô to gọi nhỏ đuổi theo Tần Dịch. Ngay cả đầu tường hẻm bên đều xuất hiện mấy người giương cung lắp tên, bắn về phía bóng lưng Tần Dịch.

Đương nhiên, đã không có tác dụng.

Đáng thương thái giám không biết xảy ra chuyện gì, đã bị người bán hàng rong xông tới tiện tay đẩy vào bên tường, đụng hôn mê bất tỉnh.

Trước mặt Tần Dịch cũng nghênh đón hai đạo đao quang. Chính là chuẩn bị chặn đường lui của hắn, lúc này bị ép vội vàng ra tay.

Loan đao, người của Mang Chiến.

Khóe miệng Tần Dịch hiện lên một nụ cười lạnh.

Lâm vào lớp lớp vòng vây chỉ sợ sẽ rất phiền toái, nhưng đánh như vậy, các ngươi thật sự cho rằng ta chỉ là phương sĩ?

"Phanh!"

Lang Nha bổng gào thét lao qua, cũng không có bổng pháp hoa lệ, chỉ có thế như mãnh hổ, hung hãn tuyệt luân. Đao kia sao có thể chống đỡ được một bổng mãnh liệt, cả đao lẫn đầu đều bị đập nát bét.

Tình cảnh rõ ràng yên tĩnh một chút.

Mặc dù thường xuyên nhìn Tần Dịch xách Lang Nha bổng đi tới đi lui, chặn qua mâu của Mang Chiến, cản qua đao của Lưu tướng quân, nhưng chưa từng hiển hiện qua thực lực chân thật chân chính. Hắn nhìn quá thanh tú gầy yếu, lại nhìn Lang Nha bổng, quá không phù hợp.

Một thiếu niên nhìn qua thanh tú xuất trần thật sự vung bổng đập nát bét đầu người, nhìn qua thật sự rất có cảm giác tương phản.

Một vị đao khách khác trực diện Tần Dịch cũng không có thời gian sững sờ, ngay tại thời điểm Tần Dịch nện đồng bạn, hắn cũng đâm một đao vào xương sườn Tần Dịch.

Tần Dịch lách mình mà qua, cực kỳ nhanh nhẹn. Trên tay không ngừng, vung bổng quét trở lại.

Lại thêm một tiếng "Phanh", trên mặt người qua đường xa xa vây xem đều nhịn không được run lên một chút, tư vị Lang Nha bổng nện vào ót kia...

Thiếu niên này không phải phương sĩ bình thường, Lang Nha bổng không phải làm bộ, đây rõ ràng thật sự… Con mẹ nó chính là một võ giả chân khí hùng hậu, lực lớn chiêu trầm, bổng pháp tinh thục!

Chiến pháp còn đặc biệt hung tàn!

Trách không được thời điểm thái tử Mang Chiến làm ra an bài, rất nghiêm túc bày tỏ nhất định phải bố trí lớp lớp vòng vây, tập sát trong hẻm nhỏ. Đó là phán đoán khi đối phương lúc trước chống đỡ một mâu kia của mình, thực lực của Tần Dịch này mạnh hơn so với nhìn từ mặt ngoài rất nhiều!

Nói rất dài dòng, thật ra Tần Dịch nhanh chóng diệt trừ hai kẻ chặn đường chỉ trong nháy mắt, mọi người trong hẻm vẫn mới chỉ chạy tới đầu hẻm. Cửa hẻm nhìn qua rậm rạp, phía ngoài hẻm vẫn như cũ có người giơ đao mang kiếm theo bốn phương tám vây tới Tần Dịch, cũng không biết đến cùng có bao nhiêu người.

Tần Dịch quay đầu nhìn đầu hẻm, mỉm cười, tay trái bấm pháp quyết.

"Tật!"

Phảng phất như có gợn sóng nhìn không thấy tràn qua, mấy người phía trước đứng mũi chịu sào đột nhiên cảm giác dưới chân giống như đeo chì, cất bước đều trở nên rất phí sức. Chỉ một lần đột nhiên ngừng lại, người phía sau đụng lên, một đám người lăn thành một đoàn.

Trụ cột đạo thuật, Chậm Chạp.

Những ngày qua bổ sung tri thức đạo thuật cũng không phải vô ích... Vốn còn nói không có pháp lực, có thể hiểu không thể dùng, nhưng lúc này không phải có rồi sao...

Tần Dịch nghiêng người né qua một kiếm đâm tới từ bên hông, tay trái khẽ kéo, kéo người đột kích lảo đảo. Người nọ hoảng sợ quay đầu, chỉ nhìn thấy Tần Dịch nhe răng cười.

"Phanh!"

Người qua đường xa xa vây xem lại lần nữa run lên một cái.

Tần Dịch cười ha hả.

- Chư vị gặp lại, thay ta vấn an quốc sư cùng tình địch dã nhân!

Theo tiếng nói, sớm đã vọt vào trong đám người, trong nháy mắt đã không còn thấy đâu nữa.

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần

... ...


Ngay tại thời điểm Tần Dịch theo thái giám đi ra ngoài, Lý Thanh Lân tìm tới Lý Thanh Quân đang muốn ly khai.

- Ách, ca ca."

Lý Thanh Quân vừa mới có nụ hôn đầu cùng Tần Dịch, trên mặt còn có chút hồng, trông thấy ca ca nhà mình càng xấu hổ.

Lý Thanh Lân nhìn bộ dạng của muội muội cũng nở nụ cười, qua nhiều năm như vậy, thật sự rất khó tưởng tượng ra tình cảnh muội muội hấp tấp kiên cường hiếu thắng đỏ mặt nhưng hai ngày nay đã thấy bao nhiêu lần, muội muội phảng phất như biến thành một người khác.

- Thanh Quân, muội mấy ngày nay đừng quay về phủ công chúa.

Lý Thanh Lân điềm nhiên như không có việc gì nói.

- Dù sao Tần Dịch ở đây, muội chạy qua chạy lại cũng phiền toái, không bằng ở nơi này vài ngày, bồi chị dâu muội.

Lý Thanh Quân sẵng giọng.

- Ở lại chỗ này làm gì, huynh thật sự muốn để cho Tần Dịch dược ngã ta!

Lý Thanh Lân nháy mắt mấy cái.

- Cần phải hạ dược sao? Hắn đứng trước mặt, chẳng lẽ không phải là thuốc mê tự nhiên đối với muội?

Lý Thanh Quân giậm chân.

- Không thèm nghe huynh nói nữa.

- Đợi một chút.

Lý Thanh Lân ngăn muội muội lại, thần sắc rốt cuộc trở nên nghiêm túc.

- Phủ công chúa của muội mấy ngày nay không còn an toàn, có người sẽ bí quá hóa liều. Tần Dịch dược ngã muội hay không không quan trọng, nếu bị Mang Chiến làm ngã, vậy thì hối hận không kịp.

Lý Thanh Quân ngẩn người, thần sắc cũng trở nên nghiêm túc.

Lý Thanh Lân nhìn sắc trời một chút, nói.

- Ta sắp đi ra ngoài. Cái này muội giữ lại.

Nhìn ngọc bội đưa tới trước mặt, Lý Thanh Quân cực kỳ kinh ngạc.

- Đây là ngọc bội phòng thân của huynh, tại sao cho ta?

Lý Thanh Lân mỉm cười.

- Nếu Đông Hoa Tử muốn đối phó ta, nhất định đã cân nhắc đồ chơi này vào trong, hiệu quả không lớn như trong tưởng tượng. Ngược lại mặc cho ai cũng không nghĩ tới nó sẽ ở trên người của muội, vậy hiệu quả sẽ bất đồng.

Lý Thanh Quân kinh ngạc mà nhìn hắn.

Lý Thanh Lân thản nhiên nói.

- Nếu như ta thất bại, Nam Ly tốt xấu gì cũng còn có muội.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện