Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

-----------------

Mạnh Khinh Ảnh nào nghe hiểu được câu này, chỉ biết Tần Dịch quyết tâm muốn giết mình.

Nàng im lặng mà lắc đầu, lại lần nữa trao đổi một kích cùng Tần Dịch, bỗng nhiên nói.

- Chờ một chút.

Nàng chủ động thu hồi con thoi trước, ý bảo mình tạm thời dừng tay.

Tần Dịch nhíu nhíu mày, bảo trì cảnh giác toàn thân, trầm giọng nói.

- Lại có quỷ kế gì? Vừa dừng lại một chút, đám hòa thượng Tịnh Không đã xúm lại, lớn tiếng nói.

- Mạnh sư điệt, người này quá mạnh, không nên thả hổ!

Đôi mắt đẹp của Mạnh Khinh Ảnh liếc qua mấy tên hòa thượng, ngọt ngào nở nụ cười.

- Nghe nói ngươi là một người giảng đạo lý.

Tần Dịch thản nhiên nói.

- Ngươi cũng muốn giảng đạo lý?

- Đạo lý của ta chính là, ngươi không giết được ta, ta cũng không giết được ngươi.

Mạnh Khinh Ảnh cười nói.

- Ta không biết chúng ta dây dưa ở chỗ này có ý nghĩa gì, chẳng lẽ ngươi thật muốn liều mạng chỉ để xem chút cảnh sắc y phục bạo đi lúc ta dùng Cửu U độn pháp?

Tần Dịch: "..."

Bị nhắc nhở mới nhớ, mình giống như xem qua thân thể nữ nhân này, mặc dù chỉ lóe lên tức thì, nhưng giống như đã nhìn hết những thứ không nên nhìn rồi...

- Ngươi nói ta dùng quỷ kế, ta ngược lại rất oan uổng.

Mạnh Khinh Ảnh tung con thoi trên tay, giống như cười mà không phải cười.

- Hai ba tháng trước, có người dùng quỷ kế dụ ta xúc động cấm chế, diễn kịch cường bạo đạo hữu, bộ dạng không bằng cầm thú, người nọ là ai?

Tần Dịch ho khan hai tiếng, không có trả lời.

Mạnh Khinh Ảnh lại nói.


- Hôm nay dùng quỷ kế giả heo ăn thịt hổ, rõ ràng có thể rất nhanh giải quyết chùa này, lại muốn dụ ta ra tay chấm dứt hậu họa lại là vị nào? Giờ đây ngược lại nói ta dùng quỷ kế?

Tần Dịch rốt cuộc bị nói có chút buồn cười, chỉ nói.

- Lúc đầu không phải ngươi dùng quỷ kế sớm đánh thức xác ướp cổ, thiếu chút nữa muốn mạng của ta?

Mạnh Khinh Ảnh thản nhiên nói.

- Ta luyện khôi lỗi, vốn không có quan hệ gì với các ngươi. Minh Hà đến phá hỏng chuyện tốt của ta, ta giết Minh Hà, có vấn đề gì?

Tần Dịch: "..."

- Ta muốn giết Minh Hà mà không phải ngươi, ngược lại ngươi vì cứu tiểu tình nhân của ngươi mà thiếu chút nữa giết ta.

Mạnh Khinh Ảnh nói.

- Đây chính là đạo lý của ta và ngươi.

- Lần này thì sao?

- Lần này ta thừa nhận là ta muốn giết ngươi trước, hơn nữa sau này ta có cơ hội còn sẽ giết ngươi, bởi vì chúng ta đã kết thù.

Mạnh Khinh Ảnh cười vô cùng tự nhiên.

- Nhưng nếu như chúng ta hôm nay không làm gì được nhau, mối thù của chúng ta có thể tạm gác lại lần sau giải quyết, quyết tử không có chút ý nghĩa, không phải đạo của ta.

Tần Dịch ngẩn người, ngược lại cảm thấy không có gì để nói.

Muội tử này là người Ma Đạo chủ nghĩa công lợi điển hình, còn thẳng thắn thành khẩn đến đáng yêu, giống như cảm thấy nàng nói vô cùng lẽ thẳng khí hùng, ngược lại Tần Dịch có lỗi với nàng —— mặc dù theo Tần Dịch, từ lúc ban đầu "Ta luyện khôi lỗi không có quan hệ gì với các ngươi" trụ cột lập luận đã lệch lạc, nhưng nếu đi tranh luận cùng nàng rằng luyện thi sẽ hại chết phàm nhân, cùng với không nên quấy rầy tiền bối yên giấc, chỉ sợ những thứ này không có ý nghĩa đối với nàng.

Tần Dịch cũng đã quen việc không nên cãi nhau khi tam quan khác biệt, nếu không hắn và Lưu Tô phải cãi nhau mỗi ngày, cuộc sống không có cách nào vượt qua.

Đánh thắng được thì trực tiếp đánh, không nói nhảm, nếu như không làm gì được nhau, đánh tiếp cũng thật không có ý nghĩa gì.

Nghĩ tới đây, thở dài nói.

- Cho nên Mạnh cô nương có ý, chúng ta tạm thời ngưng chiến, làm ước định khác?

Mạnh Khinh Ảnh đưa một tay chọc gò má nghĩ một chút, cười nói.

- Ngươi tới chùa này là vì xả giận cho những nữ tử nhà lành kia, hành hiệp trượng nghĩa, đúng không?

- Đúng.

- Chuyện tốt, ta cũng là nữ nhân, cũng đồng tình các nàng.

Đám người Tịnh Không vốn ở bên cạnh nghe đến không kiên nhẫn, sắc mặt đột biến, đồng loạt lui một bước.

Tần Dịch liếc bọn hắn.

- Cho nên ngươi muốn nói cái gì?

- Nếu như ngươi hành hiệp trượng nghĩa giết bọn hắn đốt đi ngôi chùa đổ nát này, sẽ gánh chịu thanh danh này? Đại Hoan Hỉ Tự sau lưng bọn hắn làm phiền ngươi, ngươi có sợ không?"

Tần Dịch thản nhiên nói.

- Nếu như quản việc này thì không sợ phiền toái.

"Ah."

Mạnh Khinh Ảnh bỗng nhiên rất đáng yêu mà nghiêng nghiêng đầu.

Trong động tác đáng yêu tươi cười dịu dàng, đám người Tịnh Không chợt phát hiện mình không nhúc nhích được nữa.

Cái bóng của bọn hắn như cự thú khủng bố, từ phía sau mở ra răng nanh, gắt gao bao bọc bọn hắn trong bóng tối, nhúc nhích cũng không nhúc nhích được, ngay cả thanh âm đều chỉ còn lại "Ô ô" nghẹn ngào, truyền không ra.

Chỉ qua chốc lát, toàn bộ không một tiếng động.

Tần Dịch vô thức nhìn nhìn bóng của mình, dường như tu vi của mình còn tốt, Mạnh Khinh Ảnh không sai sử được bóng của hắn. Nhưng chiêu này thật sự làm lòng người phát lạnh.

Mạnh Khinh Ảnh lại vẫy tay, hỏa diễm xa xa chưa tắt bị dẫn một tia tới, rất nhanh rơi vào trên mấy cỗ thi thể, bắt đầu đốt cháy.

Nàng vỗ tay cười nói.

- Lại là Vu Chúc Tế Hỏa, không tệ, rất dễ phân biệt.

Trong lòng Tần Dịch không khỏi hít sâu một hơi.

- Ngươi có ý gì?

- Ngươi không phải muốn giết bọn hắn à, ta giúp ngươi.

Mạnh Khinh Ảnh cười nói.

- Dù sao ngươi gánh chịu thanh danh là được, hòa thượng còn sót lại bên ngoài chùa cũng sẽ chứng minh ngươi giết vào chùa chính.

Tần Dịch ngược lại không quan tâm thanh danh này, dù sao mình quả thật muốn giết đám dâm tăng này, Mạnh Khinh Ảnh không động thủ hắn cũng động thủ.

Chẳng qua lại không rõ cử động của Mạnh Khinh Ảnh.

- Các ngươi không phải minh hữu?

- Cùng thuộc 'Tà ma ngoại đạo' trong mắt Minh Hà, có vài phần giao tình thôi, không thể xưng minh hữu.

Mạnh Khinh Ảnh vẫy tay, tượng vàng thiên nữ kia bị một đoàn bóng cuốn tới trong tay nàng.

- Ngươi phản bội đối phó bọn hắn, chỉ vì đoạt bảo?


- Sao có thể gọi là đoạt bảo?

Mạnh Khinh Ảnh cười tủm tỉm nói.

- Những người này bị ngươi giết mà?

Tần Dịch: "..."

- Loại vật tà đạo hại người này, Tần thiếu hiệp chính nghĩa của chúng ta hơn phân nửa cũng sẽ phá huỷ, đúng không? Ta chỉ không muốn phung phí của trời, miễn cưỡng thu dùng mà thôi. Đừng quên, Ảnh Khôi ta tế luyện cũng bị hủy trong tay ngươi, bổ sung cho ta một cái cũng nên.

Tần Dịch có chút hiểu được.

- Thật ra ngươi ở đây chính vì tùy thời mưu đoạt pháp bảo tượng vàng có tác dụng mê hoặc tâm trí của bọn hắn, dùng nó để tế luyện làm khôi lỗi mới. Ngươi sẽ không sợ thứ này bị Đại Hoan Hỉ Tông phát giác đầu mối, không tới tìm ta, ngược lại tới tìm ngươi?

- Cái này cũng không phiền ngươi phí tâm, Vạn Tượng Sâm La ta tự có môn đạo. Tốt rồi, giao dịch hoàn thành, mối thù của chúng ta tương lai lại tính.

Mạnh Khinh Ảnh quay người muốn đi.

- Đợi một chút, cứ như vậy đã hoàn thành giao dịch?

Tần Dịch lãnh đạm nói.

- Không có ngươi nhiều chuyện, ta cũng có thể giết những hòa thượng này, cho dù ta không cần tượng vàng kia cũng có thể luyện hóa chất liệu của nó làm thành những vật khác. Ngươi chiếm hết tiện nghi, lại nói với ta hoàn thành giao dịch? Không nói rõ, chúng ta đánh tiếp 300 hiệp!

- Ai nha nha, không phải thiếu hiệp chính nghĩa sao, thế mà cũng tính toán chi li.

- Đây con mẹ nó… là hai việc khác nhau, ngươi cho rằng ta dùng bổng, bản thân chính là cái chày à!

- Được rồi được rồi, biết rõ ngươi là tiểu nam nhân quỷ kế đa đoan, không chịu thua thiệt.

Mạnh Khinh Ảnh nở nụ cười.

- Như vậy đi, coi như ta tìm ngươi trao đổi tượng vàng này, ngươi muốn đổi cái gì?

Khóe miệng Tần Dịch co rút, hồi lâu mới nói.

- Cho ta một pháp khí phi hành.

Mạnh Khinh Ảnh có chút ngạc nhiên, rất nhanh đã hiểu Tần Dịch mạnh ở tu võ, đạo cảnh tu hành chưa đột phá Cầm Tâm, chưa đạt đến giai đoạn tự mình tế luyện pháp bảo.

Nàng suy nghĩ một chút, rất nhanh lấy ra một cái khăn tay từ trong giới chỉ, ném qua.

- Đây là pháp khí phi hành đầu tiên ta tế luyện lúc vừa đột phá Cầm Tâm, cho ngươi lưu cái kỷ niệm nha tiểu đệ đệ. Giữ lại đầu trên cổ cùng cái khăn tay này, một ngày kia tỷ tỷ sẽ tới lấy.

Theo tiếng nói, thân thể đã dung nhập vào trong bóng hoa đào, dần dần không thấy.

Tần Dịch nắm khăn tay nữ tính còn mang theo hương thơm, vô cùng im lặng. Quay đầu nhìn lại, ngay cả mấy vị "Thiên nữ" trong thiền viện đều đã bị bóng giết chết. Hương thơm của khăn tay còn truyền lại sự ôn nhu đáng yêu của thiếu nữ, mà huyết sắc trước mắt lại tựa như Địa Ngục, thiên địa hai nơi giao thoa, thật sự giống như ảo ảnh trong mộng.

Lúc đọc tiểu thuyết luôn cảm thấy yêu nữ động lòng người, mà lúc đối mặt yêu nữ Ma Đạo thật, ngươi mới biết được đây thật sự là đang đối thoại cùng ma quỷ, thậm chí càng làm cho lòng người lạnh ngắt nếu so với rất nhiều yêu quái. Trong lòng ngoại trừ đề phòng và đề phòng, căn bản không có thứ khác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện