- Ngươi đang suy nghĩ gì? Trong sương phòng, Lưu Tô không thể tưởng tượng nổi mà hỏi Tần Dịch.

- Ngươi lúc nào lại có lòng hiếu kỳ tra án?

Tần Dịch dựa vào bệ cửa sổ, ung dung nhấp rượu.

- Ngươi giống như nghĩ lầm cái gì đó, huynh muội Lý gia đều muốn đến xem, một mình ta kiên trì được? Còn chưa bắt đầu hợp tác chính sự đã giận dỗi vì loại chuyện nhỏ nhặt này?

Lưu Tô ngược lại nghẹn một chút, hình như không sai... Xem ra ngàn vạn năm không kết giao cùng với người, ngay cả đạo lý đối nhân xử thế cơ bản đều đã quên.

- Thật kỳ quái ngược lại là Lý Thanh Lân tại sao phải đến đây nè. Theo lý, hắn tuyệt không có loại rảnh rỗi này mới đúng.

Tần Dịch nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, như có điều suy nghĩ.

- Nếu như ta là hắn, nếu mời được phương sĩ rời núi, hận không thể mọc hai cánh tranh thủ thời gian hồi kinh, làm sao sẽ một đường mặc ta cưỡi ngựa già chậm rì rì ngay cả thúc cũng không thúc... Cái này cũng liền thôi, rõ ràng còn đến chõ mõm vào tra án.

Lưu Tô nói.

- Người khác thấy tính tình ngươi kỳ quái, không thúc cũng không muốn có xích mích với ngươi, Lý Thanh Lân rất ổn trọng, ngươi cho rằng hắn ngây thơ như Lý Thanh Quân?

- Có lẽ thế.

Tần Dịch cười nói.

- Dù sao, chuyện lần này không có quan hệ gì với chúng ta, ánh mắt của phu nhân kia quả thật hận không thể nuốt Lý Thanh Lân vào trong bụng.

Lưu Tô cũng cười. Thanh niên tuấn tú như Lý Thanh Lân, còn xuất thân phú quý, xác thực rất có lực sát thương đối với thiếu phụ.

- Này, Bổng Bổng, ngươi có cảm thấy phu nhân này mưu sát chồng ngầm đoạt gia sản hay không?

- Không biết, ta cũng không biết thuật đọc tâm.

- Vậy ngươi có cảm giác được thôn trang này có yêu khí không?

Lưu Tô lười biếng nói.

- Lúc nhện yêu, ta đã từng nói với ngươi, ta hôm nay quá mức suy yếu, hồn lực cực thấp, có thể thấy vật, có thể truyền âm đã không tệ, để cho ta cảm giác yêu khí là ép buộc.

- Ngay cả cảm giác yêu khí cũng không biết, còn nói dạy người tu hành...

"..."

Lưu Tô nghiến lợi.

- Ta bị suy yếu, không phải không biết!

- Vậy ngươi có biện pháp nào có thể phán định đối phương là người hay yêu không?

Lưu Tô.

- Nếu ngươi theo ta tu tiên, tự có vô số biện pháp, hiện tại nha, không có cách nào!

Tần Dịch đang định nói chuyện, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, hắn lập tức ngậm miệng lại.

Tiếng gõ cửa rất nhanh vang lên, Tần Dịch mở cửa, lại là Lý Thanh Quân.

- Ta tới tìm ngươi thương nghị một chút, buổi tối làm sao điều tra chuyện này.

Thần sắc Lý Thanh Quân có chút cảm giác hưng phấn, nhìn ra được hào hứng bừng bừng.

Tần Dịch bất đắc dĩ nói.

- Ca ca cô là nhân vật bậc nào, không đi thương lượng cùng hắn, hỏi ta làm gì?

Lý Thanh Quân nhìn hai bên một chút, hạ giọng.

- Trước hết để cho ta đi vào.

Tần Dịch tránh ra, Lý Thanh Quân lách mình mà vào, đóng cửa lại.

- Chuyện nơi đây, còn chưa xác định là do người làm hay yêu quỷ quấy phá. Nếu là người làm, ca ca tự nhiên có thể tra, nhưng nếu yêu ma quỷ quái, đương nhiên phải hỏi ý kiến của ngươi.

Lý Thanh Quân dừng một chút, lại có chút bất đắc dĩ nói.


- Huống chi đêm nay, ca ca có khả năng không theo chúng ta làm việc.

Tần Dịch nở nụ cười.

- Là vì Trương phu nhân có thể sẽ đi tìm ca ca cô?

- Đúng, cho nên ca ca đêm nay lưu trong phòng, nói không chừng ngược lại có thu hoạch, đi ra ngoài hành động sẽ do ta và ngươi làm.

- Nghe giọng điệu này của cô, giống như cô rất ủng hộ đối với việc ca ca được mỹ nhân sáp vào khi ra ngoài?

- Vì sao không ủng hộ?

Lý Thanh Quân rất kỳ quái nhìn hắn.

- Ca ca thân là vương tử, vô số phi tần, có chút diễm ngộ ở bên ngoài thì làm sao? Nếu như nữ nhân này thật sự không có quan hệ với vụ án, vậy ca ca thích mang về thu làm thiếp cũng rất bình thường, bất quá ta thấy tính nàng lẳng lơ, ca ca sẽ chướng mắt.

Nói thật, ách... Thế giới cổ đại nha... Nhìn thái độ của các muội tử đối với tam thê tứ thiếp, thật sự tin mừng của phái hậu cung.

Tần Dịch nghĩ đến đây, nụ cười có chút mập mờ, Lý Thanh Quân khinh bỉ.

- Nam nhân.

- Này, có phải cô bên trọng bên khinh? Ca ca cô thích thì có thể mang về, ta ngay cả cười một chút đều bị khinh bỉ?

- Bởi vì ngươi cười rất buồn nôn.

- Cô quản ta cười làm gì, có diễm ngộ là ca ca cô , không phải ta, cô không sợ ca ca bị nữ sắc mê hồn?

- Không thể nào đâu.

Lý Thanh Quân rất tùy ý trả lời.

- Vậy đó không phải Lý Thanh Lân.

Tần Dịch nhẹ gật đầu, mặc dù ở chung không nhiều, hắn cũng rất có lòng tin đối với Lý Thanh Lân.

Lý Thanh Quân lại như vô tình hỏi.

- Ta xem ngươi đều rất lạnh nhạt đối với mọi thứ, vì sao cũng cảm thấy hứng thú đối với loại chuyện nhàm chán này?

Tần Dịch nói.

- Gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ, khoái ý giang hồ mộng, Tần mỗ cũng có.

Lưu Tô thật sự rất muốn điều khiển Lang Nha bổng gõ xuống một cái, ngươi vừa rồi cũng không nói như vậy!

Lý Thanh Quân nghe cũng không biết tin hay không, nhếch miệng mỉm cười.

- Vậy tối nay chúng ta hành động, ngươi có đề nghị gì?

Tần Dịch trầm ngâm một lát.

- Ta cảm thấy phải đi xem thi thể trang chủ, nghe nói chưa quá bảy ngày đúng không? Có lẽ còn ở linh đường đấy.

Lý Thanh Quân gật đầu, xem thi thể hẳn là thủ đoạn trực tiếp nhất, cái gọi tử vong ly kỳ, chẳng lẽ thật sự nhìn không ra một chút dấu vết để lại?

Đêm về khuya, hai người lặng lẽ lẻn vào phía sau linh đường. Từ ngoài cửa sổ nhìn vào, linh đường vẫn đốt nến như cũ, có mấy người đang túc trực bên linh cữu. Một người trong đó mặc trang phục hiếu tử, giống như Thiếu trang chủ, chẳng qua là mặt xanh môi trắng, thân thể rất hư. Mà tuổi Thiếu trang chủ này nhìn qua không sai biệt lắm cùng phu nhân kia... Có thể thấy được phu nhân chẳng qua là người vợ mới khi trang chủ tái giá.

Thiếu trang chủ đang bàn về vụ thu hoạch cùng mấy trang đinh, hai người tựa ở ngoài cửa sổ nghe một hồi, không có thu hoạch gì. Lý Thanh Quân kề tai nói.

- Này, ngươi có thủ đoạn đặc thù, khiến cho bọn họ đi ngủ không?

Lỗ tai Tần Dịch hơi ngứa, ngửi được hương thơm như lan bên người, nhất thời giật mình, lời muốn nói cũng không nói ra được. Lý Thanh Quân cũng ý thức được tư thái này vô cùng mập mờ, khuôn mặt có chút ửng đỏ, lại rất nhanh không thèm để ý mà thúc giục.

- Giả bộ cái gì, nói mau… Có biện pháp nào không!

- Có.

Tần Dịch lấy ra một bao thuốc bột.

- Thổi bột phấn này vào, bọn hắn ngửi được sẽ ngủ gà ngủ gật.

Hơn hai tháng qua, vì tăng chút kinh nghiệm cho kỹ năng luyện đan, đã làm rất nhiều lần các loại thí nghiệm chế dược cơ bản, rất nhiều đều bị mang ra ngoài, quả nhiên phát huy công dụng khắp nơi. Lý Thanh Quân cách xa hắn nửa thước, khinh bỉ nói.

- Trộm cắp làm loại thuốc này, ngươi muốn làm gì?

Tần Dịch dở khóc dở cười.

- Cô vừa cần loại thuốc này, lại vừa khinh bỉ ta có loại thuốc này, tâm thần phân liệt hả?

Lý Thanh Quân "Hừ" một tiếng, đoạt lấy thuốc bột, đang định vận công đưa vào bên trong.

Mà lúc này, cuộc nói chuyện bên trong cũng chấm dứt đúng lúc, mấy trang đinh nhao nhao hướng cáo từ với Thiếu trang chủ. Lý Thanh Quân ngẩn người, những người này không túc trực bên linh cữu cùng Thiếu trang chủ sao?

Đang buồn bực đã nhìn thấy Thiếu trang chủ một người lẻ loi trơ trọi mà đứng giữa linh đường, đêm khuya, ánh nến chập chờn, chiếu vào sắc mặt tái nhợt của hắn giống như quỷ mị, để toàn thân người xem rét run.

Thiếu trang chủ yên lặng một hồi, bỗng nhiên nói chuyện.

- Tại sao ngươi phải lưu ba khách nhân kia?

Linh đường trống trải không người, đêm khuya yên tĩnh, vừa nói như vậy càng như nói chuyện với quỷ.

Ngoài cửa, một bóng người mặc đồ tang chậm rãi đi vào, ôn nhu nói.

- Trong người công tử kia có nội lực, rất quan trọng đối với ta... Nói không chừng từ nay về sau có thể không cần người khác nữa, ngươi không phải cũng không thích ta cùng người khác...

Ngữ khí thiếu trang chủ không thay đổi, lại có chút bất đắc dĩ.

- Trong người có nội lực, ngươi cũng đừng lắc eo! Hơn nữa, nhìn khí chất trang phục của hắn, không phú tức quý, chớ có chọc ra vấn đề lớn.

- Chỉ cần làm thần không biết quỷ không hay, lại có thể có vấn đề gì?

Bàn tay nhỏ nhắn của Trương phu nhân xoa nhẹ lồng ngực của Thiếu trang chủ, ôn nhu nói.

- Đừng sợ đám người treo bảng bắt quỷ kia, nào có đạo hạnh gì, còn không phải đều là một ít lừa đảo giả danh lừa bịp, nguyên một đám tròng mắt nhìn chằm chằm vào ngực của người ta mà không nỡ dời đi...

Thiếu trang chủ tức giận "Hừ" một tiếng

- Cho nên hôm nay ba người kia cũng như thế?"

- Ngược lại cũng không phải...

Trương phu nhân do dự một chút.

- Trong đó có một cô nương cũng không nhắc, ánh mắt của hai nam tử đều rất trong sáng, có lẽ công tử họ Lý là người nhà phú quý thường thấy mỹ sắc, thiếu niên họ Tần kia nhìn thô y giày rơm vẫn bình thản tự nhiên, đều không phải phàm tục...

Tần Dịch có chút im lặng, thì ra có đôi khi biểu hiện bình thường ở trong mắt người có tâm chính là sơ hở, phải học tập.

Thiếu trang chủ nói.

- Cho nên ngươi không sợ bọn họ thật sự tới bắt quỷ?

Trương phu nhân lắc đầu.

- Ta không cảm giác được bọn hắn có bất kỳ pháp lực tu hành gì, chỉ là võ giả nội lực mà thôi, cho dù thật sự tới bắt quỷ, cũng không thành vấn đề.

- Ngươi ưa thích Lý công tử kia a!

Thiếu trang chủ tức giận hất tay của nàng ra, xoay người rời đi.

Nhìn như tức giận, thật ra vẫn ngầm đồng ý nàng đi thông đồng Lý Thanh Lân. Trương phu nhân đứng tại chỗ một hồi, mỉm cười, tiếp đó cũng quay người đi ra.

Tần Dịch cùng Lý Thanh Quân đưa mắt nhìn nhau một hồi, linh đường bỗng nhiên không ai túc trực...

- Đi thôi, không cần dùng bột phấn thôi miên.

Yên lặng đợi đến lúc người đi xa, xác nhận rốt cuộc không ai tới đây, Lý Thanh Quân tự cho đủ cẩn thận, xuyên cửa sổ mà vào.

- Ai ai ai đợi đã nào...!

Tần Dịch còn không kịp hô, đã thấy nàng xông đến bên cạnh quan tài, thò tay mở nắp.

"Két" một tiếng, phảng phất như xúc đọng cơ quan nào đó, mặt đất bên cạnh quan tài bỗng nhiên nứt ra, Lý Thanh Quân không đề phòng, cả người rơi xuống.

- Nữ nhân ngu ngốc này!

Tần Dịch phi thân qua ý đồ kéo nàng lên, chỉ kịp kéo một cánh tay, lực rơi mạnh quá kéo hắn ngã xuống.

"Bành!" May mà cạm bẫy không tính quá sâu, Lý Thanh Quân nện vào đáy hố, dang rộng tay chân, Tần Dịch liền ngã vào trên người nàng, ép cực kỳ chặt chẽ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện