Đêm dài vắng người.
Tần Dịch ngâm mình trong thùng tắm rửa sạch máu bẩn của chiến tranh, mà tâm thần cũng không biết bay đi đâu.
Nơi này là phủ thái tử của Mang Chiến, sau khi hoàng cung bị giẫm thành phế tích, nơi này chính là chỗ ở tốt nhất toàn bộ Tây Hoang, đương nhiên, bị Lý Thanh Quân cùng Tần Dịch dùng làm hành dinh.
Trước đó còn có nội quyến của Mang Chiến co ro mà quỳ gối trước nhà chờ xử lý, Lý Thanh Quân ở bên cạnh lộ vẻ mặt đương nhiên, gần như chờ Tần Dịch lựa chọn.
Tần Dịch biết rõ đây là lẽ thường của chiến tranh, nếu Mang Chiến phá Nam Ly, nữ quyến của người Nam Ly thậm chí kể cả chính Lý Thanh Quân cũng không biết sẽ phải chịu kết cục như thế nào, Lý Thanh Quân mặc hắn lựa chọn cũng không thiếu ý báo thù.
Nhưng hắn cuối cùng cái gì cũng không làm, phất tay để những nữ quyến này rời đi. Về phần vận mệnh tương lai của các nàng, hắn cũng lười nói cái gì, dưới tay Lý Thanh Quân, chung quy sẽ không quá thảm là được.
Quản tốt tam quan của mình là được, không xen vào chuyện khác. Huống chi tư sắc của những nữ tử Tây Hoang này cũng thật sự không nhấc lên nổi hào hứng của hắn, thường thấy nhân gian tuyệt sắc như Lý Thanh Quân, Minh Hà, Trình Trình, dong chi tục phấn bình thường đúng là tẻ nhạt vô vị.
Tâm tư của hắn ngược lại đặt trên người Mang Sơn lão tổ.
Cho dù ở Yêu Thành đối mặt chém giết cửu tử nhất sinh đều không cho hắn cảm giác rung động bằng khoảnh khắc ngắn ngủi hôm nay.
Cho dù người ta không có ý định đụng ngươi, trên lý luận không có bất kỳ nguy hiểm gì nhưng nếu như hắn muốn giết thì sao? Vậy liền chết rồi!
Cho nên Tần Dịch khó được cảm giác khẩn trương, khi Mang Chiến còn chưa nói hết câu đã triệu hoán Minh Hà.
Đó là cảm giác sinh tử chỉ trong một ý nghĩ của người khác, chỉ cần đối phương "Có muốn hay không".
Một loại nhận thức thân như con sâu cái kiến, sinh tử ký thác vào ý nghĩ của người khác, loại run sợ đến từ tâm linh.
Nếu như hắn thay đổi chủ ý thì sao? Hoặc tâm huyết dâng trào, bỗng nhiên muốn tàn sát Nam Ly một chút thì sao? Ai có thể phản kháng, trực tiếp chờ chết?
Vô số tiền bối xuyên việt nghĩ "Ta muốn trở thành cường giả", hơn phân nửa đều bắt nguồn từ loại run sợ này. Đối mặt với loại chênh lệch một trời một vực kia, cảm giác mình quá mức nhỏ bé. Cho dù ngươi không có ý định muốn khống chế ai, bao trùm ai nhưng ngươi ngay cả vận mệnh của mình đều không thể nắm giữ, cũng đừng nói đến lý tưởng cùng truy cầu.
Cho dù ý định làm “trạch” ở sơn thôn thì thật sự có thể yên bình? Một Đông Hoa Tử cũng có thể giày vò cho ngươi chết đi sống lại.
Nghĩ lại thời gian khi mình rời núi, bất lực khi đối mặt với nguyền rủa, bị yêu quái đối xử lạnh nhạt ở Yêu Thành ngột ngạt, đổi mạng cửu tử nhất sinh, cho tới hôm nay đi công thành lại phát hiện thật ra sinh tử chỉ trong một ý nghĩ của người khác...
Tần Dịch lần đầu tiên sinh ra một loại cảm giác nhỏ yếu.
Đây là thế giới có sức mạnh to lớn, an nhàn gì đó, thanh tịnh gì đó đều là giả dối.
Chỉ có lực lượng mới là thật.
- Ta cảm thấy ngươi đang ngưng tụ một loại tín niệm.
Lưu Tô dựa vào bên thùng bỗng nhiên nói.
- Ngươi đang lập chí? Đột ngột như thế.
- Cũng không đột ngột, Bổng Bổng.
Tần Dịch thấp giọng nói.
- Cho tới giờ mới có chí này, ta đã quá mức trì độn.
- Hả? Ngươi lập chí gì?
- Lý Thanh Lân không có đủ cảnh ngộ, làm được hết thảy có thể làm vì chí hướng của mình.
Tần Dịch chậm rãi nói.
- Mà ta rõ ràng có ngươi, thế mà sinh trong phúc không biết phúc, mờ mịt không có mục tiêu, nước chảy bèo trôi, ta thua xa hắn.
"Ha..."
Lưu Tô cười nói.
- Ngươi không phải sớm đã tu tiên rồi sao?
- Cái kia không giống. Trước đây tu tiên, nửa vì hứng thú nửa vì ngươi.
Tần Dịch thở dài.
- Ta không có nghĩ qua, đó là thứ nhất định cần làm để nắm giữ được vận mạng của mình.
Nửa vì hứng thú nửa vì ngươi... Lưu Tô thưởng thức một hồi, cười nói.
- Hôm nay vì sao bỗng nhiên thông suốt?
- Khoảng thời gian này quá khẩn trương, ta không có thời gian rảnh suy nghĩ, hôm nay kết thúc hết thảy, rốt cuộc có tâm tổng kết chuyện lúc trước.
- Ngươi tổng kết cái gì?
- Cũng đã có chút thể ngộ ở Yêu Thành, thực lực không đủ, biệt khuất khắp nơi. Người khác xem thường kỳ thị, đánh không được ai, nén giận. Cái này liền thôi, hái quả phải liều mạng, cầu người luyện đan phải dùng mạng đổi. Nếu ta đủ lợi hại, những chuyện này không phải dễ dàng? Cần gì gian khổ như vậy. Mạnh tới trình độ nhất định, ta thậm chí trực tiếp phá tan Quắc Hiêu hai nước rồi tìm Trình Trình đổi đan, được không?
"Phốc..."
- Ách, xin lỗi, có phải có chút suy nghĩ trẻ trâu không? Câu cuối cùng có chút mộng tưởng hão huyền, bất quá đạo lý là như vậy, cho dù có thực lực của Minh Hà, cũng không đến mức bị động như vậy.
- Không sai biệt lắm, không sai biệt lắm. Còn gì nữa không?
- Còn có dã nhân lão tổ hôm nay kia, ngưu bức hống hống, ta thật sự sợ bị một ngón tay của hắn ấn chết cũng không có chỗ nói lý lẽ. Vẫn là câu kia, có thực lực của Minh Hà, tối thiểu hắn cũng phải suy nghĩ một chút?
- Phốc ha ha ha... Đúng đúng đúng.
Tần Dịch không để ý đến nó, tiếp tục nói.
- Lại nói tiếp Tây Hoang bị diệt, nữ quyến mặc người lăng nhục, đây là kết quả của không đủ mạnh. Ngẫm lại lúc trước, Nam Ly cũng thiếu chút nữa gặp phải tình trạng như vậy liền không rét mà run, ta ít nhất phải có đủ lực lượng bảo vệ Thanh Quân! Ngươi nói vạn nhất Mang Sơn lão tổ kia đổi chủ ý, lại đánh trở về làm sao bây giờ?
Một cây Lang Nha bổng cười đến mức lăn lộn trên mặt đất.
Tần Dịch xám xịt mà nhìn.
- Buồn cười như vậy sao?
- Không, không có.
Lang Nha bổng lăn lông lốc vài vòng, rốt cuộc ngừng lại, cười nói.
- Thật ra, những chuyện này ngược lại cũng không thể trách ngươi, bởi vì ngươi chưa từng có thời gian hảo hảo tu luyện. Chẳng lẽ trốn đi tu hành vài năm lại đi liệt cốc? Trinh nữ đã thành đàn bà rồi, mặc dù kết quả cũng không sai biệt lắm... PHỐC...
- Phương diện khách quan có lẽ không có thời gian để cho ta trở nên mạnh mẽ.
Tần Dịch lắc đầu nói.
- Nhưng trong lòng mình từng có loại ý nguyện này hay không, ý nghĩa bất đồng.
"Ha ha ha..."
Lang Nha bổng lại bắt đầu lăn lộn.
Tần Dịch tức giận trừng nó.
- Được rồi được rồi.
Lưu Tô cười nói.
- Này, ngươi có nghĩ tới hay không, nếu như ngươi có loại chấp niệm trở nên mạnh mẽ này thì không thích hợp tu hành?
- Đây không phải chấp niệm.
Tần Dịch nghĩ một chút, nói.
- Nếu như nói lập chí cũng coi như chấp niệm, vậy thì không ai có thể tu đạo rồi, bởi vì bọn họ 'Muốn tu đạo' cũng là chấp, tiến thêm một bước 'Lập đạo' lại là chấp, vậy còn tu cái rắm.
Lưu Tô khen ngợi.
- Có biết bao nhiêu người phân không rõ điểm này hay không? Chỉ dựa vào linh tính này, ngươi chính là người Tu Đạo trời sinh.
Tần Dịch tức giận nói.
- Không tiếp tục cười nhạo?
- Ta cười vì con hàng ngu ngốc có thể ngồi tuyệt không đứng như ngươi bỗng nhiên biến thành xoa tay nguyên khí tràn đầy, điều này rất buồn cười, mà không phải cười nhạo lập chí.
Lưu Tô cười nói.
- Biết rõ ta vì sao một mực giật dây ngươi phải lăn qua hồng trần không? Đó là bởi vì ta đang chờ ngày hôm nay. Cả đời ở Tiên Tích Thôn, đâu có giờ phút này?
- Con hàng ngu ngốc nói người nào?
Lưu Tô không mắc bẫy, chẳng qua chỉ nói.
- Chỉ hy vọng ngươi không phải nhất thời nhiệt huyết lên đầu mà thật sự kiên định.
Tần Dịch im lặng một lát, chân thành nói.
- Cho dù chỉ vì khôi phục thân thể cho ngươi, ta cũng phải trở nên mạnh mẽ mới được, khôi phục cho ngươi khẳng định không phải thực lực bình thường có thể làm, ta hoài nghi thực lực của Trình Trình hoặc dã nhân lão tổ kia đều chưa chắc làm được.
Lưu Tô trở nên yên tĩnh.
Qua một hồi mới nói.
- Ngươi đã có chí này thì không thể ở lại Nam Ly. Mặc dù ngươi có tư cách làm thái thượng hoàng Nam Ly, ôm hết tài nguyên Nam Ly Tây Hoang, nhưng Nam Cương chung quy quá thiếu thốn tài nguyên, cũng khuyết thiếu cơ hội rèn luyện, rèn luyện trăm năm cũng chỉ là Cầm Tâm Cảnh, không có tác dụng gì.
- Ta vốn không có ý định ở lại Nam Ly.
- Vậy... Lý Thanh Quân thì sao?
Lưu Tô đặt câu hỏi.
Tần Dịch đang muốn trả lời, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, âm thanh của Lý Thanh Quân truyền vào.
- Tần Dịch, ta vào đây.
- Này này này, ta đang tắm.
- Cũng không phải chưa từng xem qua huynh tắm.
Lý Thanh Quân trực tiếp đẩy cửa vào.
Tần Dịch rụt một chút vào trong thùng.
Nhìn bộ dạng của hắn, Lý Thanh Quân bật cười, khuôn mặt cũng có chút ửng hồng, ánh mắt lại không có né tránh.
Nàng cũng tắm rửa qua mới đến đấy, cởi bỏ áo giáp trên chiến trường, cởi bỏ chinh bào nhuộm máu, một bộ váy dài, đứng thẳng xinh đẹp, gió đêm lướt nhẹ qua mái tóc của nàng, hương thơm tản vào trong phòng, mê hoặc tim phổi người ta.
Hai người nhìn nhau, từng màn trong quá khứ thoáng qua, thế sự xoay vần, cũng không phải trước đây rồi.
Lý Thanh Quân quay người đóng cửa phòng, quay đầu, đôi mắt đẹp rủ xuống, thấp giọng nói.
- Huynh... Hôm nay, những nữ tử Tây Hoang kia, huynh có thể tùy ý lựa chọn hầu hạ, vì sao không muốn?
Ban đêm cô nam quả nữ, trong lúc hắn tắm nói đến chủ đề như vậy, Tần Dịch như ý thức được cái gì, yết hầu giật giật, đáp.
- Chướng mắt.
- Vậy...
Lý Thanh Quân cắn môi dưới, tiếng như muỗi.
- Huynh có muốn... Ta không?
Tần Dịch ngâm mình trong thùng tắm rửa sạch máu bẩn của chiến tranh, mà tâm thần cũng không biết bay đi đâu.
Nơi này là phủ thái tử của Mang Chiến, sau khi hoàng cung bị giẫm thành phế tích, nơi này chính là chỗ ở tốt nhất toàn bộ Tây Hoang, đương nhiên, bị Lý Thanh Quân cùng Tần Dịch dùng làm hành dinh.
Trước đó còn có nội quyến của Mang Chiến co ro mà quỳ gối trước nhà chờ xử lý, Lý Thanh Quân ở bên cạnh lộ vẻ mặt đương nhiên, gần như chờ Tần Dịch lựa chọn.
Tần Dịch biết rõ đây là lẽ thường của chiến tranh, nếu Mang Chiến phá Nam Ly, nữ quyến của người Nam Ly thậm chí kể cả chính Lý Thanh Quân cũng không biết sẽ phải chịu kết cục như thế nào, Lý Thanh Quân mặc hắn lựa chọn cũng không thiếu ý báo thù.
Nhưng hắn cuối cùng cái gì cũng không làm, phất tay để những nữ quyến này rời đi. Về phần vận mệnh tương lai của các nàng, hắn cũng lười nói cái gì, dưới tay Lý Thanh Quân, chung quy sẽ không quá thảm là được.
Quản tốt tam quan của mình là được, không xen vào chuyện khác. Huống chi tư sắc của những nữ tử Tây Hoang này cũng thật sự không nhấc lên nổi hào hứng của hắn, thường thấy nhân gian tuyệt sắc như Lý Thanh Quân, Minh Hà, Trình Trình, dong chi tục phấn bình thường đúng là tẻ nhạt vô vị.
Tâm tư của hắn ngược lại đặt trên người Mang Sơn lão tổ.
Cho dù ở Yêu Thành đối mặt chém giết cửu tử nhất sinh đều không cho hắn cảm giác rung động bằng khoảnh khắc ngắn ngủi hôm nay.
Cho dù người ta không có ý định đụng ngươi, trên lý luận không có bất kỳ nguy hiểm gì nhưng nếu như hắn muốn giết thì sao? Vậy liền chết rồi!
Cho nên Tần Dịch khó được cảm giác khẩn trương, khi Mang Chiến còn chưa nói hết câu đã triệu hoán Minh Hà.
Đó là cảm giác sinh tử chỉ trong một ý nghĩ của người khác, chỉ cần đối phương "Có muốn hay không".
Một loại nhận thức thân như con sâu cái kiến, sinh tử ký thác vào ý nghĩ của người khác, loại run sợ đến từ tâm linh.
Nếu như hắn thay đổi chủ ý thì sao? Hoặc tâm huyết dâng trào, bỗng nhiên muốn tàn sát Nam Ly một chút thì sao? Ai có thể phản kháng, trực tiếp chờ chết?
Vô số tiền bối xuyên việt nghĩ "Ta muốn trở thành cường giả", hơn phân nửa đều bắt nguồn từ loại run sợ này. Đối mặt với loại chênh lệch một trời một vực kia, cảm giác mình quá mức nhỏ bé. Cho dù ngươi không có ý định muốn khống chế ai, bao trùm ai nhưng ngươi ngay cả vận mệnh của mình đều không thể nắm giữ, cũng đừng nói đến lý tưởng cùng truy cầu.
Cho dù ý định làm “trạch” ở sơn thôn thì thật sự có thể yên bình? Một Đông Hoa Tử cũng có thể giày vò cho ngươi chết đi sống lại.
Nghĩ lại thời gian khi mình rời núi, bất lực khi đối mặt với nguyền rủa, bị yêu quái đối xử lạnh nhạt ở Yêu Thành ngột ngạt, đổi mạng cửu tử nhất sinh, cho tới hôm nay đi công thành lại phát hiện thật ra sinh tử chỉ trong một ý nghĩ của người khác...
Tần Dịch lần đầu tiên sinh ra một loại cảm giác nhỏ yếu.
Đây là thế giới có sức mạnh to lớn, an nhàn gì đó, thanh tịnh gì đó đều là giả dối.
Chỉ có lực lượng mới là thật.
- Ta cảm thấy ngươi đang ngưng tụ một loại tín niệm.
Lưu Tô dựa vào bên thùng bỗng nhiên nói.
- Ngươi đang lập chí? Đột ngột như thế.
- Cũng không đột ngột, Bổng Bổng.
Tần Dịch thấp giọng nói.
- Cho tới giờ mới có chí này, ta đã quá mức trì độn.
- Hả? Ngươi lập chí gì?
- Lý Thanh Lân không có đủ cảnh ngộ, làm được hết thảy có thể làm vì chí hướng của mình.
Tần Dịch chậm rãi nói.
- Mà ta rõ ràng có ngươi, thế mà sinh trong phúc không biết phúc, mờ mịt không có mục tiêu, nước chảy bèo trôi, ta thua xa hắn.
"Ha..."
Lưu Tô cười nói.
- Ngươi không phải sớm đã tu tiên rồi sao?
- Cái kia không giống. Trước đây tu tiên, nửa vì hứng thú nửa vì ngươi.
Tần Dịch thở dài.
- Ta không có nghĩ qua, đó là thứ nhất định cần làm để nắm giữ được vận mạng của mình.
Nửa vì hứng thú nửa vì ngươi... Lưu Tô thưởng thức một hồi, cười nói.
- Hôm nay vì sao bỗng nhiên thông suốt?
- Khoảng thời gian này quá khẩn trương, ta không có thời gian rảnh suy nghĩ, hôm nay kết thúc hết thảy, rốt cuộc có tâm tổng kết chuyện lúc trước.
- Ngươi tổng kết cái gì?
- Cũng đã có chút thể ngộ ở Yêu Thành, thực lực không đủ, biệt khuất khắp nơi. Người khác xem thường kỳ thị, đánh không được ai, nén giận. Cái này liền thôi, hái quả phải liều mạng, cầu người luyện đan phải dùng mạng đổi. Nếu ta đủ lợi hại, những chuyện này không phải dễ dàng? Cần gì gian khổ như vậy. Mạnh tới trình độ nhất định, ta thậm chí trực tiếp phá tan Quắc Hiêu hai nước rồi tìm Trình Trình đổi đan, được không?
"Phốc..."
- Ách, xin lỗi, có phải có chút suy nghĩ trẻ trâu không? Câu cuối cùng có chút mộng tưởng hão huyền, bất quá đạo lý là như vậy, cho dù có thực lực của Minh Hà, cũng không đến mức bị động như vậy.
- Không sai biệt lắm, không sai biệt lắm. Còn gì nữa không?
- Còn có dã nhân lão tổ hôm nay kia, ngưu bức hống hống, ta thật sự sợ bị một ngón tay của hắn ấn chết cũng không có chỗ nói lý lẽ. Vẫn là câu kia, có thực lực của Minh Hà, tối thiểu hắn cũng phải suy nghĩ một chút?
- Phốc ha ha ha... Đúng đúng đúng.
Tần Dịch không để ý đến nó, tiếp tục nói.
- Lại nói tiếp Tây Hoang bị diệt, nữ quyến mặc người lăng nhục, đây là kết quả của không đủ mạnh. Ngẫm lại lúc trước, Nam Ly cũng thiếu chút nữa gặp phải tình trạng như vậy liền không rét mà run, ta ít nhất phải có đủ lực lượng bảo vệ Thanh Quân! Ngươi nói vạn nhất Mang Sơn lão tổ kia đổi chủ ý, lại đánh trở về làm sao bây giờ?
Một cây Lang Nha bổng cười đến mức lăn lộn trên mặt đất.
Tần Dịch xám xịt mà nhìn.
- Buồn cười như vậy sao?
- Không, không có.
Lang Nha bổng lăn lông lốc vài vòng, rốt cuộc ngừng lại, cười nói.
- Thật ra, những chuyện này ngược lại cũng không thể trách ngươi, bởi vì ngươi chưa từng có thời gian hảo hảo tu luyện. Chẳng lẽ trốn đi tu hành vài năm lại đi liệt cốc? Trinh nữ đã thành đàn bà rồi, mặc dù kết quả cũng không sai biệt lắm... PHỐC...
- Phương diện khách quan có lẽ không có thời gian để cho ta trở nên mạnh mẽ.
Tần Dịch lắc đầu nói.
- Nhưng trong lòng mình từng có loại ý nguyện này hay không, ý nghĩa bất đồng.
"Ha ha ha..."
Lang Nha bổng lại bắt đầu lăn lộn.
Tần Dịch tức giận trừng nó.
- Được rồi được rồi.
Lưu Tô cười nói.
- Này, ngươi có nghĩ tới hay không, nếu như ngươi có loại chấp niệm trở nên mạnh mẽ này thì không thích hợp tu hành?
- Đây không phải chấp niệm.
Tần Dịch nghĩ một chút, nói.
- Nếu như nói lập chí cũng coi như chấp niệm, vậy thì không ai có thể tu đạo rồi, bởi vì bọn họ 'Muốn tu đạo' cũng là chấp, tiến thêm một bước 'Lập đạo' lại là chấp, vậy còn tu cái rắm.
Lưu Tô khen ngợi.
- Có biết bao nhiêu người phân không rõ điểm này hay không? Chỉ dựa vào linh tính này, ngươi chính là người Tu Đạo trời sinh.
Tần Dịch tức giận nói.
- Không tiếp tục cười nhạo?
- Ta cười vì con hàng ngu ngốc có thể ngồi tuyệt không đứng như ngươi bỗng nhiên biến thành xoa tay nguyên khí tràn đầy, điều này rất buồn cười, mà không phải cười nhạo lập chí.
Lưu Tô cười nói.
- Biết rõ ta vì sao một mực giật dây ngươi phải lăn qua hồng trần không? Đó là bởi vì ta đang chờ ngày hôm nay. Cả đời ở Tiên Tích Thôn, đâu có giờ phút này?
- Con hàng ngu ngốc nói người nào?
Lưu Tô không mắc bẫy, chẳng qua chỉ nói.
- Chỉ hy vọng ngươi không phải nhất thời nhiệt huyết lên đầu mà thật sự kiên định.
Tần Dịch im lặng một lát, chân thành nói.
- Cho dù chỉ vì khôi phục thân thể cho ngươi, ta cũng phải trở nên mạnh mẽ mới được, khôi phục cho ngươi khẳng định không phải thực lực bình thường có thể làm, ta hoài nghi thực lực của Trình Trình hoặc dã nhân lão tổ kia đều chưa chắc làm được.
Lưu Tô trở nên yên tĩnh.
Qua một hồi mới nói.
- Ngươi đã có chí này thì không thể ở lại Nam Ly. Mặc dù ngươi có tư cách làm thái thượng hoàng Nam Ly, ôm hết tài nguyên Nam Ly Tây Hoang, nhưng Nam Cương chung quy quá thiếu thốn tài nguyên, cũng khuyết thiếu cơ hội rèn luyện, rèn luyện trăm năm cũng chỉ là Cầm Tâm Cảnh, không có tác dụng gì.
- Ta vốn không có ý định ở lại Nam Ly.
- Vậy... Lý Thanh Quân thì sao?
Lưu Tô đặt câu hỏi.
Tần Dịch đang muốn trả lời, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, âm thanh của Lý Thanh Quân truyền vào.
- Tần Dịch, ta vào đây.
- Này này này, ta đang tắm.
- Cũng không phải chưa từng xem qua huynh tắm.
Lý Thanh Quân trực tiếp đẩy cửa vào.
Tần Dịch rụt một chút vào trong thùng.
Nhìn bộ dạng của hắn, Lý Thanh Quân bật cười, khuôn mặt cũng có chút ửng hồng, ánh mắt lại không có né tránh.
Nàng cũng tắm rửa qua mới đến đấy, cởi bỏ áo giáp trên chiến trường, cởi bỏ chinh bào nhuộm máu, một bộ váy dài, đứng thẳng xinh đẹp, gió đêm lướt nhẹ qua mái tóc của nàng, hương thơm tản vào trong phòng, mê hoặc tim phổi người ta.
Hai người nhìn nhau, từng màn trong quá khứ thoáng qua, thế sự xoay vần, cũng không phải trước đây rồi.
Lý Thanh Quân quay người đóng cửa phòng, quay đầu, đôi mắt đẹp rủ xuống, thấp giọng nói.
- Huynh... Hôm nay, những nữ tử Tây Hoang kia, huynh có thể tùy ý lựa chọn hầu hạ, vì sao không muốn?
Ban đêm cô nam quả nữ, trong lúc hắn tắm nói đến chủ đề như vậy, Tần Dịch như ý thức được cái gì, yết hầu giật giật, đáp.
- Chướng mắt.
- Vậy...
Lý Thanh Quân cắn môi dưới, tiếng như muỗi.
- Huynh có muốn... Ta không?
Danh sách chương