Chưa được mấy ngày sau khi nhà họ Trần gặp vạ, Mộ Tương gởi thiệp mời tới cho Tạ Diễm, mời chàng và phu nhân ghé phủ ngồi chơi.

Đây dù sao cũng là lần đầu tiên nhà họ Mộ chịu gửi thiệp mời cho Tạ Diễm. Ai cũng thấy được, từ sau khi nhận được thiệp mời vào buổi sáng, tâm trạng cả ngày nay của Tạ Diễm đều rất tốt.

Nhưng hôm nay con trai cả nhà họ Trần không biết tung tích, bây giờ tùy tiện đi vào phủ họ Mộ thì rất không an toàn. Tạ Diễm dĩ nhiên cũng biết việc này, nhưng dẫu cho là thế, chàng vẫn quyết định đến nơi hẹn.

A Trì biết, chàng lo lắng tiểu thư nhà họ Mộ sẽ bị người ta trả thù.

Lần này Mộ Tương khua chiêng gõ mõ mời chàng tới làm khách, chỉ sợ cũng vì lo lắng người nhà mình sẽ gặp chuyện.

Sau Trung Thu, nàng đã nghe bọn kẻ hầu người hạ nói cho nàng, hôm Trung Thu Tạ Diễm không tham gia yến hội trong cung, là vì chàng tới phủ của Mộ tướng.

Chàng liên tục qua lại với vị triều thần số một trong triều, tất nhiên sẽ làm người ta để ý. Đặc biệt bây giờ lại là ngay sau khi phủ họ Trần bị xét nhà, những kẻ chung quanh tất nhiên đoán được Nhị hoàng tử đang làm gì. Còn lập trường kín của Mộ Tương thì không cần ai nói mọi người cũng tỏ.

Tạ Diễm cũng không cố gắng che giấu hành tung của chính mình, từ trước đến nay chàng luôn thẳng thừng như thế, dường như cố ý buông tay cho kẻ khác phỏng đoán. Dầu cho những người trong triều đã biết rõ trong lòng hướng đi của Tạ Diễm, họ chắc hẳn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Với thế cục như hiện tại, lão Hoàng đế hiển nhiên đã ngầm đồng ý, huống chi một phần lớn quyền lực đang nắm chắc trong tay Tạ Diễm, ngoài Mộ Tương có lập trường không rõ ra, những người khác cũng không có can đảm chống lại chàng. Thế lực của Thái Tử và Nhị hoàng tử vốn đã cách xa nhau, từ lúc Thái Tử đi xa thì ngày càng có xu thế suy thoái. Bây giờ kẻ có năng lực lung lay Nhị hoàng tử, chỉ có Mộ tướng. Nếu đến cả Mộ Tương đều bị thu vào dưới trướng Tạ Diễm, thì chỉ sợ ngai Vua sẽ không thuộc về bên kia nữa. Tên Trần Chính Tắc kia muốn về phe Thái Tử, nhưng không ngờ ngay lúc này lại bị Tạ Diễm và Mộ Tương đặt bẫy, nên mới ầm ĩ đến kết cục phải cửa nát nhà tan.

Bây giờ Tạ Diễm đến phủ họ Mộ làm khách, cũng coi như là cảnh cáo những kẻ có ý đồ uy hiếp Mộ Tương rằng, đối nghịch với phủ họ Mộ thì chính là đối nghịch với chàng, như thế cũng có thể giữ được sự bình an cho nhà họ Mộ.

Tới phủ họ Mộ, Mộ Tương và Mộ phu nhân ân cần đi lên nghênh đón.

Đợi Tạ Diễm và Tả A Trì vào trong rồi, Mộ Tương gọi Mộ Vãn Từ ra pha trà.

Đây là lần đầu tiên A Trì nhìn thấy Mộ Vãn Từ.

Cho tới nay Tạ Diễm luôn cố ý để nàng tránh mặt Mộ Vãn Từ, có lẽ cũng vì chàng sợ gặp nhau lại xấu hổ.

Hiện giờ thật sự nhìn thấy Mộ Vãn Từ, A Trì cũng không khỏi cảm thán, thật không hổ là mỹ nhân đẹp nhất chốn kinh thành. Eo thon yểu điệu, trán ve mày ngài, xinh đẹp tinh tế, quả là không điểm phấn son mà nhan sắc như tuyết buổi sớm mai, quyến rũ động lòng người.

Tạ Diễm thản nhiên bưng trà lên uống rồi buông, động tác lại hơi hoảng hốt.

Nghe Mộ Tương nói, mấy ngày gần đây phủ này liên tiếp phát hiện hành tung của thích khách, ông ta hơi lo lắng con trai cả nhà họ Trần tới trả thù, nên sai tăng cường thị vệ quan sát trong ngoài.

Buổi tối, Mộ Tương khăng khăng muốn giữ Tạ Diễm ở lại phủ dùng cơm. Thịnh tình không thể chối từ, Tạ Diễm bèn đồng ý theo lời.

Bởi vì đây là bữa tiệc trong nhà, nên những người ngồi trong tiệc chỉ có Mộ tướng, Mộ phu nhân, Mộ Vãn Từ và Tạ Diễm với A Trì, những chuyện họ đàm luận cũng vụn vặn hơn nhiều.

Mộ Vãn Từ ngồi đối diện Tạ Diễm, nàng ta chưa mở miệng từ nào, chỉ cong mày cười tủm tỉm nghe Tạ Diễm và Mộ Tương nói chuyện phiếm, tư thái uyển chuyển.

A Trì hơi hụt hẫng, nàng ngồi bên cạnh Mộ Vãn Từ, để ý thấy miếng ngọc bội đeo bên hông nàng ta là một đôi với ngọc bội ngày đó của Tạ Diễm. Có lẽ Mộ Vãn Từ từng tặng chàng miếng ngọc này, cho nên Tạ Diễm mới không thích người khác chạm vào nó.

Bấy giờ, Mộ Tương nói: “Hạ quan và vợ dại tuổi tác đã cao, không tiện uống rượu, xin để con gái thay chúng ta kính điện hạ và Vương phi một chén rượu, thể hiện lòng biết ơn.”

Tạ Diễm không chối từ, Mộ Vãn Từ bèn chấp chén rượu đứng dậy kính họ.

A Trì đứng lên nhận kính rượu cùng Tạ Diễm, nhưng nàng không biết nên mở miệng thế nào. Tạ Diễm chỉ khẽ cười, thấp giọng cảm ơn.

Vừa uống cạn chén rượu kia xong, A Trì đã cảm thấy hương vị sai sai. Nàng nhìn về phía Tạ Diễm, chén vừa chạm tới bên môi chàng, mặt chàng đã biến sắc. Chàng lạnh giọng quát một tiếng: “Mau nhổ rượu ra.” Đáng tiếc phần rượu của Mộ tiểu thư cũng bị uống cạn rồi.

Mộ Tương thấy tình thế không ổn, lập tức đứng lên: “Có thích khách!” Lúc này, họ lại nghe thấy một giọng cười nói: “Không còn kịp rồi, hôm nay đứa con gái rượu của lão sẽ phải chôn cùng với người nhà họ Trần của ta!” Nói đoạn, một người đàn ông áo đen cầm kiếm từ tốn đi vào từ cửa phòng —— đúng là con trai cả Trần Bình đã mất tích của nhà họ Trần.

Xem tình cảnh này, phỏng chừng đám thị vệ ngoài phòng đã bị hắn giải quyết. A Trì uống phải rượu độc, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa.

“Lão tặc hèn nhát họ Mộ kia, đứa con gái quý báu của lão đã uống phải rượu trộn với Đoạn Trường Tán, sống không quá ngày mai! Lão hại nhà họ Trần của ta cửa nát nhà tan, ta cũng phải bắt lão nếm thử cảm giác người thân không còn.” Trần Bình nghiến răng nghiến lợi gầm lên, tiến lên túm lấy cổ áo Mộ Tương, mũi kiếm chỉ hướng yết hầu ông ta, ánh mắt hung ác.

Sắc mặt Mộ Tương trắng bệch, ông ta không dám thở mạnh. Hơi kiếm lạnh lẽo dán lên da thịt ông ta, chỉ sơ sẩy một chút cũng có thể mất đi tính mệnh.

Trần Bình thấy ông ta sợ sệt tái xám mặt mày thì cất tiếng cười to: “Lão lại còn quý trọng cái mạng chó của chính mình cơ đấy! Lão giết cả nhà ta, ta hận không thể chém lão vạn lần, lão có mười cái mạng cũng chẳng đủ bồi thường!” Mũi kiếm của hắn đưa về phía trước, kiếm đâm vào thịt, cổ Mộ Tương lập tức ứa máu. Nếu ấn mạnh thêm mấy phần, có lẽ ông ta sẽ phải mất mạng tại đây.

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, A Trì bỗng nhiên cao giọng ngắt lời hắn: “Trần công tử, thị vệ ngoài kia rất nhiều, những kẻ trong phòng này hiện thời đã thành con tin của ngươi, tội gì lại ra tay đả thương người?” Tầm nhìn của nàng hơi mơ hồ, lòng bàn tay cũng ứa mồ hôi, nhưng nàng không dám làm bừa. Tên Trần Bình này nay đã là giặc tới đường cùng, giờ phút này lỡ như vô ý chọc giận hắn ta, thì sẽ khó chắc hắn có giở trò ngọc nát đá tan với những người trong phòng này không.

Trần Bình cười khẩy một tiếng, không thèm để ý, buông lỏng Mộ tướng còn đang kinh sợ chưa hoàn hồn, lại lấy kiếm chỉ Tạ Diễm, nói: “Từng nghe điện hạ thương vợ, hiện giờ ta lại muốn thử nghiệm tận mắt một phen. Trước mắt đây có hai chén thuốc, chỉ có một chén là thuốc giải của Đoạn Trường Tán. Ngài có thể chọn một ly để Mộ tiểu thư uống, ly còn lại xin phần tôn phu nhân.”

Ánh mắt Tạ Diễm trầm đi.

Trong số những kẻ ở đây, chỉ có chàng là coi như tinh thông y thuật.Tỉ lệ, mùi hương trong hai chén thuốc không đồng đều, chàng chỉ cần liếc mắt một cái là có thể phân biệt được chén nào là thuốc giải.

Căn phòng lặng đi.

Trần Bình thấy Tạ Diễm không trả lời, thì hơi mỉa mai mở miệng nói: “Nếu như Nhị điện hạ không nỡ chọn, vậy chi bằng để Mộ tiểu thư tự chọn một ly vậy.”

Chàng yên lặng trong giây lát, bình tĩnh mở miệng nói: “Không cần. Chọn ly bên trái kia đi.”

Trần Bình cười một tiếng, đưa ly bên trái cho Mộ Vãn Từ.

Mộ Vãn Từ nhận lấy ly, lặng lẽ nhìn chăm chú vào ly một lát, sau đó uống một hơi cạn sạch.

A Trì không hề do dự, cầm lấy ly còn lại trên bàn, uống hết.

Độc tính chưa giải, mà dường như càng phát tác mạnh hơn.

Y như nàng đã lường trước.

Chàng vẫn thích Mộ Vãn Từ như vậy.

A Trì không nhịn được đau đớn, những giọt mồ hôi li ti túa ra trên trán. Tầm nhìn của nàng càng lúc càng mơ hồ, ý thức chỉ còn hỗn độn. Nàng chỉ mơ hồ cảm giác thấy Tạ Diễm bỗng nhiên đứng dậy cướp kiếm của Trần Bình, sau đấy có thị vệ xông vào khống chế hắn ta.

Thân thể A Trì hẫng đi, cuối cùng nàng không chống đỡ nổi nữa, ngã xuống.

Tạ Diễm vội vàng bế nàng lên, giận dữ hét lên với những kẻ bên cạnh: “Gọi thái y tới!”

Trong lúc mơ màng, nàng cảm giác được cánh tay đang ôm nàng của Tạ Diễm khẽ run rẩy. Chàng nhẹ nhàng nói bên tai A Trì: “A Trì…… Đừng ngủ, kiên trì thêm chút nữa…… Nàng sẽ không sao đâu.” Giọng nói của chàng mang theo sự khủng hoảng hiếm gặp.

Nàng muốn cố sức mở mắt ra, mí mắt lại nặng nề lạ thường.

Không thể chống đỡ nổi cơn buồn ngủ che trời lấp đất quét đến, nàng thiếp đi.

A Trì ngủ li bì mấy ngày, mãi đến ngày thứ ba nàng mới nặng nề tỉnh lại.

Lúc nàng tỉnh lại, Tạ Diễm đang ngồi bên cạnh nàng. Chàng đã xin nghỉ lên triều nhiều ngày, ở lại trong điện chăm sóc A Trì.

Tên Trần Bình kia mưu toan ám sát Nhị hoàng tử, bị bắt ngay tại trận, xử tử bằng cực hình. Tiểu thư nhà họ Mộ bị kinh sợ, cũng nằm trên giường không dậy nổi trong phủ, tinh thần sa sút rất lâu.

Trần Bình không lừa chàng, Mộ Vãn Từ uống được thuốc giải, phục hồi rất nhanh.

Chỉ là tuy rằng A Trì đã không còn trở ngại, nhưng độc tố tồn dư trong cơ thể không thể giải hết được. Thái y nói độc tính rất nhỏ, cũng không còn vướng bận lớn nữa, nhưng sau này nhất định phải thật cẩn thận, nếu ngày sau nàng trúng độc, thì có lẽ tính mạng khó có thể giữ được.

Thấy nàng tỉnh lại, Tạ Diễm vội đỡ nàng ngồi dậy, lại bưng một chén nước tới mớm cho nàng uống.

Đầu nàng vẫn còn nặng nề, nàng mơ màng hỏi: “A Diễm…… bây giờ là giờ nào?”

“Giờ Tý.” Chàng dỗ dành nàng bằng giọng dịu dàng, “Uống nước nào, ngoan.”

Nàng lại hỏi lúng búng: “Đã giờ Tý rồi…… Sao chàng còn chưa ngủ……”

Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi lên trán nàng: “Ngủ đi. Ngày mai lại nói.”

Hôm sau, khi nàng thức giấc, Tạ Diễm vẫn canh giữ ở mép giường nàng như trước. Nàng vừa mở mắt ra đã đối diện với đôi mắt đen dịu dàng của chàng. Chàng ôm nàng vào lòng mình, cúi đầu nhìn nàng chăm chú, hàng mi dài mềm mại, ánh mắt dịu dàng.

A Trì ngây ra nhìn những đường nét đẹp đẽ của chàng, đầu óc trống rỗng.

Tạ Diễm thấy nàng ngây ngẩn ngắm mình thì khẽ cười nói: “Cái vẻ ngốc nghếch này vẫn giống lần đầu tiên nàng gặp ta như đúc.”

A Trì ngẩn người, phục hồi tinh thần lại: “…… Lần đầu tiên?”

Tạ Diễm cười cười, nâng người nàng dậy, giọng nói rất trầm tĩnh ôn hòa: “Nàng thì lại không nhớ cơ đấy. Khi đó nàng lỗ mãng hấp tấp trèo tường vào trong vườn nhà ta, còn có gan ngẩn ngơ nhìn ta chằm chằm.”

Hơi nước dần dâng lên trong mắt nàng.

Hóa ra chàng còn nhớ rõ.

Nàng đã giữ bí mật này một mình biết bao nhiêu năm, vẫn luôn cho rằng đó chỉ là ký ức thuộc về một mình nàng, nhưng nàng không ngờ, chàng lại biết hết tất cả.

Thật sự quá tốt rồi.

Tạ Diễm thở dài một tiếng, duỗi tay ôm lấy nàng: “Sao nàng lại khóc.”

Nàng lắc lắc đầu, nước mắt lại giống những hạt châu rơi khỏi chỉ xuyến, làm sao cũng không thể dừng lại nổi, khuôn mặt nhỏ của nàng đẫm nước mắt.

Tạ Diễm lau nước mắt thay nàng: “Mặt nhoè nhoẹt rồi đây này.”

A Trì nhắm mắt lại, nức nở nói bằng ngữ điệu vô cùng hoài niệm: “A Diễm, thật ra thiếp…… từ lúc còn rất nhỏ thiếp đã thích chàng rồi.”

“Ta biết.” Chàng lặng đi một lát, rồi lại thì thầm. “Ta biết cả mà.”

A Trì lại nghỉ ngơi hai ba hôm nữa rồi mới bắt đầu lu bù bận rộn. Mấy ngày nay nàng bị bệnh, việc tồn đọng trong cung đã chất thành đống. Tạ Diễm chăm sóc nàng mấy ngày, cũng lại bắt đầu bận rộn việc triều chính.

Buổi tối Tạ Diễm phái người về điện báo cho A Trì, đêm nay chàng có việc công, không về ăn cơm được. A Trì hay tin thì tự dùng bữa một mình, sửa soạn xong, nàng trở về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi.

Ai ngờ nàng vừa thổi tắt đèn thì Tạ Diễm lại vào nhà.

Từ sau khi A Trì trúng độc, Tạ Diễm phá lệ quay về qua đêm ở phòng ngủ chính. Đây là lần đầu tiên chàng chịu về phòng qua đêm kể từ hôn lễ đến nay. A Trì bị trúng độc nên nhiễm bệnh rất nặng, có lẽ chàng lo lắng nên đêm nào cũng ôm nàng trong lòng. Nhưng lúc ấy A Trì còn hôn mê nên không nhận ra việc này, tận sau khi nàng hết bệnh, Tạ Diễm lại vẫn trở về phòng ngủ, điều này khiến nàng không khỏi hơi giật mình.

“A Diễm, sao chàng đã về rồi? Thiếp tưởng hôm nay chàng có việc…… phải nghỉ ngơi ở Điện Nghị Sự chứ.”

Tạ Diễm đến gần, xoa xoa đầu nàng, cười nói: “Chuyện còn lại ta đã giao cho người khác xử lý rồi…… Không ngại.”

Trên người chàng hoàn toàn không có hơi bụi đất do bận rộn cả ngày, mùi hương thơm mát nhàn nhạt vờn quanh người A Trì, thấm vào ruột gan. Nàng cởi áo ngoài cho Tạ Diễm, dịu dàng nói: “Chàng ngồi xuống nghỉ một lát trước đã, để thiếp gọi người hầu múc nước tới.”

Tạ Diễm gật gật đầu, dừng một lát, lại nói thêm: “Ta thấy trong vườn có thêm một cây sơn trà, nàng gieo đấy ư?”

A Trì gật đầu nói: “Là thiếp sai người gieo.” Nói xong, dường như nàng nghĩ tới điều gì, cười rất đẹp: “Chờ năm sau kết sơn trà, thiếp sẽ tự tay hái xuống cho chàng nếm thử.”

Tạ Diễm cười cười, đứng dậy nói: “Được. Ta đi tắm, nàng nghỉ ngơi trước đi.” “Vâng.”

Tạ Diễm tắm gội xong thì đèn trong phòng đã tắt, chỉ còn mấy vật dễ cháy toả sáng âm ỉ, ấy là do A Trì để lại vì sợ đêm đen chàng nhìn không rõ lối đi.

Chàng đi đến trước giường, tắt nến.

A Trì đã ngủ rồi, Tạ Diễm nhìn hàng mi rung động khe khẽ trong giấc mộng của nàng, lòng chàng khẽ khàng rung động. Chàng duỗi tay đắp chăn đàng hoàng cho nàng, lại sợ làm nàng tỉnh giấc, nên chàng lên giường ôm lấy nàng từ phía sau. Chàng gác cằm lên vai nàng, trên người nàng có hương thầm lạnh lẽo, khiến tâm thần chàng vô cùng bình yên.

Chàng chậm rãi chìm vào giấc ngủ…… Đã nhiều tháng ròng chàng không được ngủ một giấc thoải mái an tâm thế này.

(Quả sơn trà)

Lúc Tạ Diễm hạ triều trở về, A Trì đã dậy rồi, nàng đang chăm nom cây sơn trà vừa mới gieo kia.

Tạ Diễm thấy thì nói: “Những việc này nàng giao cho kẻ hầu người hạ làm là được.”

A Trì lắc lắc đầu, cười đáp: “Cây này thiếp tự tay gieo, cứ để thiếp tự thân trồng đi. Như vậy năm sau chàng cũng có thể nếm sơn trà thiếp tự trồng.”

Tạ Diễm bèn bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ.

Chờ lúc vào phòng, Tạ Diễm gọi nàng: “A Trì, lại đây.”

A Trì đứng yên trước mặt chàng, nhìn chàng bằng vẻ mặt bối rối: “Sao vậy ạ?”

Chàng đứng đối mặt với A Trì, giọng điệu ôn hòa mềm nhẹ: “Tặng cho nàng.”

Chàng mở bàn tay ra, một lá bùa bình an nằm trong lòng bàn tay chàng.

“Ta đã cầu bùa bình an cho nàng từ chỗ Hoàng Thượng, bảo vệ nàng bình an vui vẻ cả đời.” Trong ánh mắt chàng hàm chứa ý cười.

A Trì suýt thì rơi lệ.

Điều này với nàng mà nói là vô cùng hạnh phúc, cũng quá mức không chân thật.

Giọng chàng vang lên: “Chuyện ở phủ họ Mộ, là tại ta không bảo vệ được nàng.” Chàng dừng một chút, lại nói thêm: “Về sau…… sẽ không như vậy nữa.”

Rốt cuộc, nàng cúi đầu nhắm mắt lại, thở hắt ra một tiếng thật dài: “Cảm ơn chàng, A Diễm.”

Nàng nghĩ, chỉ sợ cả đời này nàng sẽ phải nằm trong tay chàng.

Bệnh tình của Hoàng đế đỡ hơn một chút, dạo này lâu lâu thi thoảng ngài cũng lên triều tự mình chấp chính. Điều này đỡ một phần gánh nặng cho Tạ Diễm, khiến chính sự của chàng nhẹ nhàng đi không ít. Tuy vậy, bản thân Tạ Diễm có chuyện quan trọng, nhiều ngày rồi chàng không ở trong cung. Phủ họ Mộ vẫn luôn áy náy trong lòng vì chuyện hại A Trì trúng độc lần trước, cho nên Mộ phu nhân nhiều lần nhờ người tới mời A Trì đến nhà họ Mộ làm khách. Tới tiết hoa đăng, tiểu thư nhà họ Mộ bèn tự tới tận nơi, muốn cùng chơi đêm ngắm đèn với A Trì.

A Trì chối từ không được, rốt cuộc cũng đồng ý.

Mộ Vãn Từ mày mắt cong cong, nở nụ cười tươi, tựa như rất vui vì A Trì chịu đi chung với nàng ta, giọng nói cũng lảnh lót hơn rất nhiều: “Thật là tốt quá, vậy thì muội sẽ kêu người trong nhà chuẩn bị.”

A Trì cũng gật đầu rất vui vẻ. Mộ Vãn Từ là một người rất dễ gần. Vì ai cũng biết Tạ Diễm nhất mực thâm tình với nàng ta, nhưng nàng ta lại không thích Tạ Diễm, cho nên nàng ta không chỉ không có địch ý với A Trì, ngược lại còn thấy vui vì A Trì gả cho chàng. Hai người vừa gặp mà như đã thân thiết từ lâu, bừng bừng hứng thú hàn huyên thật lâu.

Ngày lễ hoa đăng, A Trì ra khỏi cung theo lời mời. Xe ngựa từ từ chạy tới trước cổng phủ họ Mộ, tiểu thư nhà họ Mộ đã đứng chờ sẵn ở nơi đó. Anh cả của nàng ta hình như không yên tâm cho nàng ta ra ngoài vào ban đêm, cúi đầu dặn dò nàng ta điều gì đó. Mộ Vãn Từ ngẩng đầu cười nhìn thẳng vào anh ta, liên tục gật đầu theo lời anh ta. A Trì xuống xe ngựa, Mộ Vãn Từ chào tạm biệt huynh trưởng của mình rồi đi về phía nàng.

“Ca ca của muội bình thường vẫn hay lải nhải vậy đấy.” Mộ Vãn Từ cười nói.

“Có một người anh tốt như vậy, chưa chắc đã là một chuyện xui xẻo.” A Trì khẽ mỉm cười, “Xe đã chuẩn bị xong, chúng ta đi thôi.”

Mộ Vãn Từ nhoẻn miệng cười, nâng bước đuổi theo A Trì.

Nơi các nàng sắp tới hôm nay là lầu Trọng Cẩm nổi danh chốn đô thành. Nơi này từ trước đến nay đều là chốn ăn chơi hay ho ở đô thành, vào ngày lễ hoa đăng này thì lại càng vô cùng náo nhiệt. Tiếng người huyên náo vang lên trên lầu Trọng Cẩm đèn đuốc sáng trưng, không ít kẻ ăn chơi trác táng hẹn nhau đi chơi đêm vào tối nay. Đủ loại đèn lồng thủ công tinh xảo, vô vàn kiểu dáng được treo trên lầu. Cây cầu Bạch Ngọc nối liền với lầu Trọng Cẩm cũng giăng từng chuỗi đèn lồng, ánh đèn mạ một tầng sáng đo đỏ xuống con sông xanh thẳm dưới cầu. Trên mặt sông, từng chiếc du thuyền ban đêm điểm trang đèn lồng đỏ ối, đèn sông màu vàng ấm trôi trên mặt sông. Những đình đài lầu các lộng lẫy nguy nga náu mình trong làn sương mù trải rộng cũng được chiếu sáng long lanh nhờ ánh đèn đỏ của hoa đăng. Phóng mắt nhìn lại, dưới ánh trăng mông lung, bóng nước đan xen, ngọn đèn dầu mờ ảo, nơi nơi tươi đẹp, tựa cảnh trong mơ.

A Trì và Mộ Vãn Từ cùng đi vào lầu Trọng Cẩm. Mọi người thấy tiểu thư nhà họ Mộ và Hoàng tử phi tới thì đều ngừng thở, toà lầu vốn đang loạn xị bát nháo lặng đi chỉ trong giây lát. Trăm nghe không bằng một thấy, tiểu thư nhà họ Mộ đây quả đúng là mỹ nhân. Nàng ta mặc một chiếc áo lông cừu trắng như tuyết, đeo một chuỗi châu ngọc trên tay, cài trâm ngọc trên tóc. Mặt hoa nét nguyệt khiến châu báu đều trở nên kém sắc, mỗi cái giơ tay nhấc chân của nàng ta dường như có tiếng tinh tang mơ hồ, nơi nào nàng ta đi qua cũng để lại hương thơm vương mãi không tan.

Mộ Vãn Từ nhìn lướt qua đám người câu nệ, cười nói với A Trì giữa đám đông yên lặng thầm thì: “Hôm nay náo nhiệt thế này, muội bỗng nhiên muốn đánh đàn.” A Trì mỉm cười gật gật đầu, nói: “Nghe nói lầu trên có đài đặt đàn riêng, chúng ta lên lầu xem sao.” Nói đoạn, hai người lên cầu thang, đi đến tầng cao nhất. Đám đông hoảng hốt bấy giờ mới hoàn hồn, chậm rãi đưa sự chú ý về tiệc rượu, trong lầu lại dần ồn ào hơn.

Tầng cao nhất không phải là chỗ người bình thường có thể tùy tiện ra vào. Những kẻ thưởng đêm ở tầng cao nhất phần lớn là một số quý công tử thiên kim có gia thế hiển hách, bởi vậy nó vắng vẻ hơn rất nhiều, cũng yên lặng hơn rất nhiều. Mộ Vãn Từ và A Trì lên tầng cao nhất, bài trí của nơi này rõ ràng tinh xảo hơn hẳn mấy tầng dưới. Một cây đàn cổ để giữa Noãn các, màn lụa dày che chắn, ánh nến lập loè. Trên chiếc giường trong phòng, gối mềm đỏ sẫm đặt sẵn, cửa sổ gỗ đỏ sẫm khắc hoạ tiết hoa chim, quả là có hàm ý tình thơ ý hoạ khác biệt.

Mộ Vãn Từ đi đến ngồi xuống trước bàn để đàn, mười ngón tay lả lướt đặt trên mặt đàn, càng tôn lên vẻ trắng nõn thon dài. Nàng ta tụ mấy dây đàn lại như đang suy tư điều gì, ngay sau đó cất tiếng đàn không nhanh không chậm.

Tiếng đàn nhẹ nhàng uyển uyển, lại xen cùng chút mạnh mẽ. Nhịp điệu thư thả, khiến người ta vui vẻ thoải mái. Làn điệu liên miên tựa như dòng nước trên núi chảy ra ngoài theo thung lũng, lẳng lặng chảy trôi dưới ánh trăng sáng tỏ. Thanh âm kia từ từ vang mãi ra phương xa, bay theo những đình đài lầu các nến đuốc sáng ngời. Dường như cả trời đất trăng sao đều là thính giả của nàng ta, say mê trong đó.

Đàn hết một khúc, Mộ Vãn Từ ngẩng đầu, mỉm cười nói với A Trì đang hơi buồn bã: “Chúng ta đi thôi.”

Hai người đi xuống lầu giữa những ánh mắt kinh ngạc.

Du ngoạn chơi bời khắp nơi, hai nàng rốt cuộc cũng thấy thoả thuê, đã đến lúc trở về phủ.

Xe ngựa đã chờ bên đường từ lâu.

Ngắm đèn người dần tan, người đi lại thưa thớt trên đường, A Trì và Mộ Vãn Từ vừa nói vừa cười, chậm rãi đi về phía xe ngựa.

Đi đến trước xe ngựa, Mộ Vãn Từ cười nói với A Trì: “Vãn Từ và Vương phi điện hạ cũng coi như vừa gặp mà tựa đã quen lâu…… Lâu lắm rồi không được du ngoạn vui vẻ thế này. Có thể kết bạn với Vương phi điện hạ, Vãn Từ không khỏi thấy vinh hạnh.”

A Trì trả lời: “Mộ tiểu thư quả là có ngón đàn vô song, hôm nay may mắn được nghe một khúc, A Trì cũng tự than thở không bằng.”

Mộ Vãn Từ cười nói: “Vương phi quá khen.” Dứt lời, nàng ta nghiêng người mời A Trì vào trong, mời nàng lên xe ngựa trước.

A Trì tiến lên vài bước, giẫm lên thành xe ngựa, đang định trèo lên, ai ngờ biến cố lại đột nhiên xảy ra.

Con ngựa kia không rõ bị kinh động thế nào, hai vó chồm lên trời hí vang sợ sệt. A Trì vừa mới bám vào xe ngựa, còn chưa đứng vào trong ấy thì đã hụt chân vì những đợt đong đưa kịch liệt của xe ngựa, mắt thấy sắp ngã từ trên xe xuống. Mộ Vãn Từ thấy thế thì muốn kéo nàng xuống cứu mạng nàng, A Trì nhất thời bắt được tay nàng ta trong tình thế cấp bách, nhưng vẫn không khống chế được mà ngã thẳng xuống. Mộ Vãn Từ bị nàng kéo theo thì cũng lảo đảo té lăn trên đất.

Con ngựa sợ hãi kia chạy về đằng trước, bánh xe cán qua tay Mộ Vãn Từ.

Máu chảy đỏ thành vũng trên mặt đất.

A Trì sợ hãi sững sờ, vội vàng đến xem xét Mộ Vãn Từ. Nàng ta té xỉu trên mặt đất, hai tay máu chảy đầm đìa, đã biến dạng hẳn.

[HẾT CHƯƠNG 4]

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện