Cố Khinh Chu đã cứu Hoắc Việt 1 mệnh, nàng là đại ân nhân của toàn bộ Thanh bang.

Nàng tới tìm Tích Chính hỗ trợ, Tích Chính thân là thân tín của Hoắc Việt, tất nhiên đạo nghĩa là không thể chối từ.

"Đừng nói hỗ trợ, ngài có chuyện gì, có thể trực tiếp phân phó, có thể vì ngài mà làm việc, là phúc phận của tiểu nhân." Tích Chính cười nói.

Hắn nói thực khiêm tốn.

Nhưng mà Cố Khinh Chu biết được, Tích Chính cũng là đại nhân vật của toàn bộ Nhạc Thành, hắn là cánh tay của Hoắc Việt.

Cố Khinh Chu thực kính trọng hắn, liền đem chuyện nàng cầu giúp, một năm một mười nói cho Tích Chính.

"....... Ngài giúp ta tìm người này." Cố Khinh Chu nói cho Tích Chính một cái tên, "Sau đó, kêu hắn giúp ta làm một chút chuyện."

Tích Chính nhận được tên, cũng không thèm nhìn tới, nói thẳng: "Cố tiểu thư yên tâm, hôm nay sẽ làm thỏa đáng cho ngài."

Hắn thực tự tin.

Toàn bộ Nhạc Thành, đừng nói tam giáo cửu lưu, chính Quân Chính phủ, toà thị chính, nếu không có Thanh bang thì cũng tìm không đến chỗ, chuyện gì bọn họ đều có thể làm thỏa đáng.

Tích Chính thừa sức đáp ứng một hơi.

Cố Khinh Chu cười nói: "Số tiền này, ngài đưa cho hắn, kêu hắn giữ ở trên người."

Tích Chính thưa, nói: "Cố tiểu thư, ngài không cần khách khí, ta sẽ thay ngài làm thỏa đáng, tiền ngài giữ lại đi."

Cố Khinh Chu không đồng ý, nhất định phải đưa cho hắn: "Đây là chuyện của ta, không muốn ngài hao sức còn phải xuất tiền."

Tích Chính cũng không giỏi mãi từ chối, huống hồ ở trong mắt Tích Chính, đây chỉ là một số tiền nhỏ bé, không đáng cái gì.

Thời điểm rời đi, Tích Chính nhìn Cố Khinh Chu, nói: "Cố tiểu thư, loại yên quán này thật sự quá phức tạp, nếu không biết mà có lời nói lỗ mãng, đắc tội ngài, kia chẳng phải là khiến chính ngài bị khinh bỉ sao? Về sau ngài có chuyện gì, gọi điện thoại cho ta là được."

Hắn để lại một dãy số đưa cho Cố Khinh Chu.

Cố Khinh Chu tuổi còn nhỏ, nhìn qua mềm mại yếu ớt, Tích Chính sợ nàng bị hại.

Nàng nếu là mệnh hệ gì, Hoắc Việt khẳng định không tha cho Tích Chính, Quân Chính phủ cũng phải tìm tới gây phiền toái.

Cố Khinh Chu nhận lấy, luôn mãi cảm tạ: "Ngài nói ta sẽ nhớ kỹ, về sau không hề tới."

Tích Chính cảm kích gật gật đầu, tự mình đưa Cố Khinh Chu ra cửa.

Sự tình làm tốt, Cố Khinh Chu liền đem một tâm tình nhàn nhã, về nhà xem náo nhiệt.

Vẫn là nóng như vậy.

Thời điểm chạng vạng, ánh nắng chiều kiều diễm, có vài đợt gió lạnh, thổi trúng cây ngô đồng lay động rào rạt.

Cố Khinh Chu đi một mạch, về tới Cố công quán.

Không ai hỏi nàng đi nơi nào.

Chẳng sợ hỏi, nàng cũng tìm được cái cớ qua loa lấy lệ rồi.

Về đến nhà, hôm nay đến phiên Cố Tương làm salad rau dưa.

Cái kế hoạch này của Tần Tranh Tranh không kết thúc, rau liền phải ăn một khoảng thời gian, Cố Khinh Chu làm tốt khâu chuẩn bị, tuy rằng nàng cũng thực chán ghét ăn cỏ.

Bữa tối nhưng gió lại êm hơi sóng lặng.

Sau khi ăn xong, mọi người ngồi ở phòng khách uống trà nói chuyện phiếm.

Tần Tranh Tranh hỏi Tứ di thái: "Mấy ngày nay ngươi còn nằm mơ không?"

Tứ di thái gần đây luôn thấy ác mộng, đi miếu bái Phật, cao tăng nói nàng quyên một số tiền nhan đèn, thỉnh một ngọc Phật mang theo hộ thân, nàng cũng làm theo, đáng tiếc hiệu quả ít ỏi.

"Còn mơ." Tứ di thái thở dài.

Cố Khuê Chương cũng hơi mang vẻ lo lắng.

Đối với thai của Tứ di thái này, Cố Khuê Chương là để vào rất nhiều chờ đợi.

Tần Tranh Tranh nhìn ánh mắt lo lắng của Cố Khuê Chương dành cho Tứ di thái, liền nói: "Ngày hôm trước ta nghe Trần thái thái nói, hiện tại là Canh Kim đại vận, năm nay người mang thai, sợ nhất năm dương Đinh Mùi. Bởi vì năm dương Đinh Mùi, là mệnh hỏa. Hỏa khắc kim, cho nên thực xung khắc."

Cố Khuê Chương nghe xong, có chút suy nghĩ.

Thái thái ông ta nói, thật ra là nhắc nhở ông ta.

Nếu bái Phật vô dụng, sao không mời thầy coi tướng xem quẻ tượng, hoặc là xem phong thủy trong nhà? "Năm Đinh Mùi?" Tứ di thái khó hiểu, "Đây là có ý tứ gì?"

"Chính là người sinh ra năm Đinh Mùi a." Tần Tranh Tranh cười nói.

Cố Khuê Chương cũng nói: "Nhà chúng ta, cũng không có người sinh năm Đinh Mùi, liền xung khắc cái gì?"

Cố Khinh Chu bưng hồng trà, hơi nước mờ mịt kia đến con ngươi khiến nàng có phần mê mang.

Nàng chầm chậm uống ngụm trà, liền nghe được Tần Tranh Tranh nói: "Giống như năm Đinh Mùi. Khinh Chu, ngươi là năm nào?"

"Quang Tự năm 33." Cố Khinh Chu dương mắt, hàng lông mi dài hơi lóe, lẳng lặng trả lời.

Tiếng nàng dứt lời, thần sắc Cố Khuê Chương hơi kinh ngạc: Quang Tự năm 33, đúng là năm Đinh Mùi.

Chẳng lẽ là Khinh Chu xung khắc Tứ di thái?

Không nên a, Khinh Chu thật là chi nữ thịnh vượng của Cố gia, nó như thế nào sẽ tương khắc với Tứ di thái?

"Trần thái thái lời nói, há có thể hoàn toàn tin? Nàng ta là thầy bói sao?" Tứ di thái thấy tình thế, lập tức hoà giải, "Lão gia, ngày mai mời một thầy bói, hỏi một tiếng là được rồi."

Tứ di thái vẫn là thực giữ gìn cho Cố Khinh Chu.

Sắc mặt Cố Khuê Chương không vui, nói: "Là phải mời người xem tướng."

Tần Tranh Tranh sớm đã an bài thỏa đáng, mua chuộc được tiểu quản gia, kêu tiểu quản gia đi mời thầy bói, nói quá lên năm Đinh Mùi là hỏa dương.

Tiểu quản gia liền đi.

Buổi sáng hôm sau, trong nhà quả nhiên tới một người mù xem tướng*, là Tần Tranh Tranh phái người đi mời.

(* Ý là ông này không biết gì về xem tướng. Chỉ là nói dối nói phét gạt người. Giống như trong truyện thầy bói xem voi vậy)

Thầy bói này, lời trong lời ngoài đều đang nói, là Cố Khinh Chu xung khắc với Tứ di thái.

"Hỏa dương thật là càng khiến cho đại vận năm nay nặng hơn, di thái thái mang thai, tự thân đã là phòng vệ kém, mới bị xung khắc" Thầy xem tướng nói.

Sắc mặt Cố Khuê Chương càng thêm khó coi.

Khóe môi Tần Tranh Tranh mỉm cười.

Chờ thầy xem tướng vừa đi, Cố Khuê Chương liền lên phòng sách trên lầu, suy xét nên xử lý như thế nào, kêu Cố Khinh Chu tạm thời tránh khỏi Tứ di thái, không để thai nhi này của Tứ di thái xảy ra vấn đề.

Không như tưởng tượng, Tứ di thái lại theo sát lên lầu.

Tứ di thái nhìn Cố Khuê Chương nói: "Lão gia, Khinh Chu tiểu thư hiện giờ mang đến niềm vui cho đốc quân, nếu là tùy tiện nói cái gì, đắc tội đến nàng ấy, lão gia chẳng phải là khó xử?"

Cố Khuê Chương cũng có suy xét này.

Nhưng, ông ta ra vẻ uy nghiêm nói: "Nó dám sao? Ta rốt cuộc là lão tử của nó, nó dám nói bậy ta không?"

"Khinh Chu tiểu thư tất nhiên không dám, cũng sẽ không nói, nàng ấy là hiếu thuận nhất." Tứ di thái ôn nhu nói, "Lão gia, không bằng thiếp tạm thời dọn ra ngoài?"

Tứ di thái đã giúp Cố Khinh Chu nói chuyện, lại chính mình đề nghị dọn ra ngoài, tránh Cố Khinh Chu, làm Cố Khuê Chương thực cảm động.

Nhìn xem, đây mới là hiền thê!

Hiền thê sẽ vì gia đình hòa thuận, vì tiền đồ nam nhân, mà hy sinh.

Tần Tranh Tranh chỉ biết châm ngòi quan hệ của Cố Khuê Chương cùng Cố Khinh Chu, mà Tứ di thái lại nỗ lực không cho cha con bọn họ sinh kẽ hở.

Cố Khuê Chương cảm động không thôi, nói: "Tuyết Hương, trong nhà này liền nàng là người biết lãnh biết nhiệt nhất!"

Nếu nói ra, Cố Khuê Chương liền chuẩn bị, cho Tuyết Hương tạm thời di chuyển đến biệt quán.

Cố Khuê Chương có một căn biệt quán, thực cũ nát, là chỗ ông ta từng nuôi dưỡng Tần Tranh Tranh.

Ông ta kêu hạ nhân đi dọn dẹp, chuẩn bị đưa Tứ di thái đến đó ở.

Tứ di thái nói: "Lão gia, Khinh Chu tiểu thư còn không biết lo lắng như thế nào đâu, thiếp đi trấn an nàng ấy."

Trước trấn an nam nhân tốt, sau lại đi trấn an hài tử, tác phong của Tứ di thái, càng thêm giống cảm nhận của Cố Khuê Chương, là thê tử tốt, ông ta càng cảm động, nói: "Đi đi, nàng cũng là thứ mẫu của nó, hẳn là nên dạy dưỡng nó nhiều một chút."

Tứ di thái liền lên lầu.

Tới phòng Cố Khinh Chu rồi, Tứ di thái chủ động đem cửa phòng khóa chặt, đồng thời đè thấp thanh âm, đem quyết định của Cố Khuê Chương, nói cho Cố Khinh Chu.

"Ngài muốn dọn ra ngoài ở?" Cố Khinh Chu nói.

Tứ di thái gật đầu: "Ở trong cái nhà này, ta phải mỗi khắc đều đề phòng bọn họ hại ta, ngày đêm bất an, còn không bằng đi ra ngoài ở."

Cố Khinh Chu ngước mắt, nhìn nàng ta: "Ta nghe nói biệt quán đó thực cũ nát, hơn nữa không có phòng tắm rửa."

Tuyết Hương cũng có chút do dự.

Thời tiết cực nóng, không có phòng tắm rửa là chuyện phiền toái.

Biệt quán quá không xong, thực là ảnh hưởng tâm tình.

"Ta đây cũng không thể liên lụy người, nếu không phải ta dọn ra ngoài, thì chính là người dọn ra ngoài." Tứ di thái nói, nàng ta nhìn Cố Khinh Chu thật sâu, "Khinh Chu tiểu thư, không thể để người ủy khuất a, về sau Cố gia còn phải dựa vào sự dìu dắt của người."

Chuyện lần trước, làm Tứ di thái tường tận, tương lai trong nhà này có tiền đồ, trừ phi có Cố Khinh Chu chúc phúc.

Tứ di thái có thai, nàng có thể không cần tiền đồ, nhưng đây là vì hài tử của nàng.

Tương lai có tỷ phu hàng vạn quyền cao chức trọng, đối với hài tử của Tứ di thái càng có chỗ tốt.

Tứ di thái là nữ nhân ở nông thôn, nàng tham lam lại rất cẩn thận, thậm chí có mắt nhìn lâu dài.

"Khinh Chu tiểu thư, thái thái lần này là nói rõ muốn nhằm vào người." Tứ di thái thở dài.

Cố Khinh Chu lắc đầu: "Tứ di thái, ngài nghĩ thật quá đơn giản, bà ta là nhằm vào hai chúng ta!"

Tứ di thái khó hiểu, nghi hoặc nhìn Cố Khinh Chu.

Từ chuyện này, Tứ di thái chỉ nhìn ra được, Cố Khinh Chu tương đối khó ở, tự Tứ di thái còn không có chỗ hỏng nào.

"Một khi ngài buông nhẹ cảnh giác, liền sẽ mắc mưu." Cố Khinh Chu nói, "Cũng hoặc là nói, thái thái muốn trừng phạt ngài, không phải là ngài, cũng không phải là ta, mà là hài tử trong bụng ngài."

Tứ di thái ngạc nhiên.

Tần Tranh Tranh muốn xử lý hạ hài tử trong bụng Tứ di thái, Tứ di thái sớm đã đoán qua.

Trong nhà này, trừ bỏ Tứ di thái, còn có Nhị di thái cùng Tam di thái.

Hai vị di thái thái kia cũng là tuổi trẻ xinh đẹp, vì sao không có sinh con?

Này không cần phải nói cũng biết sao?

Tần Tranh Tranh há có thể chịu để di thái thái sinh hài tử?

Hài tử của di thái thái, nếu là nữ nhi mà nói, tương lai phải yêu cầu một khoản của hồi môn, nếu là nhi tử thì càng là sẽ phân đoạt gia sản.

Hiện tại đã không còn như trước, pháp luật của chính phủ Nam Kinh quy định, con vợ lẽ cũng có quyền thừa kế.

Về điểm tiền này của Cố Khuê Chương, Tần Tranh Tranh làm sao có thể trơ mắt nhìn chúng bị phân chia ra?

"Kia......." Trong một cái chớp mắt, sắc mặt của Tứ di thái liền trắng bệch, hơi che cái bụng gồ lên.

Khiến Tứ di thái hoảng sợ, không phải Tần Tranh Tranh muốn hại nàng, mà là nàng căn bản không ý thức được âm mưu của Tần Tranh Tranh.

Liền rất đáng sợ!

Không có ý thức, liền rất dễ dàng mắc mưu, tiến vào cái bẫy giăng sẵn của Tần Tranh Tranh mà sập bẫy.

Nàng còn ngây ngốc cho rằng, Tần Tranh Tranh chỉ là muốn đuổi Cố Khinh Chu đi thôi!

Quá choáng váng!

"Ngài đừng sợ." Thanh âm Cố Khinh Chu càng thấp, "Ngài cứ làm theo lời ta nói, chúng ta sẽ có thể chuyển bại thành thắng, cam đoan không để âm mưu của Tần Tranh Tranh thực hiện được."

Tứ di thái vội vàng gật đầu: "Khinh Chu tiểu thư, người phải cứu ta, phải cứu hài tử của ta! Về sau, ta sẽ đều nghe người nói."

Cố Khinh Chu cười nói: "Bình tĩnh, Tứ di thái, ngài khẩn trương như vậy, đối với thai nhi là bất lợi."

Tứ di thái liền hít sâu mấy hơi.

Cố Khinh Chu từ ngăn kéo, lấy ra một cành rau xanh, đưa cho Tứ di thái xem.

"Đây là cái gì? Giống như salad rau dưa." Tứ di thái nói.

Cố Khinh Chu lắc đầu: "Ngài hiểu lầm rồi, này không phải bạc hà diệp trong salad rau dưa, chỉ là giống mà thôi. Ngài biết đây là cái gì không?"

Tứ di thái nào biết đâu?

Cố Khinh Chu kêu nàng ta đưa lỗ tai lại đây, đem loại rau xanh này, từng chút nói cho Tứ di thái.

Khi nàng nói xong, mồ hôi lạnh của Tứ di thái liền dọc theo gò má chảy xuống.

Tứ di thái nghĩ đến mà sợ, cả người phát run: "Ta....... Ta nói, thái thái như thế nào mà đột nhiên làm salad rau dưa ăn, nguyên lai....... Nguyên lai......."

Nàng ta hít một hơi tiếp không được, thiếu chút nữa hôn mê rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện