Tùng tùng tùng tùng!
Đi tới trước cửa, Nguyên Ngữ đại sư bắt đầu gõ cửa, không lâu sau, cửa lớn mở ra, Tôn Cường ưỡn cái bụng đi ra.
Nhìn mọi người một chút, mí mắt hắn nhấc lên, nói:
- Giao ra ba trăm vạn kim tệ, chờ ở trước cửa. Lúc nào lão gia muốn gặp các ngươi thì sẽ để cho các ngươi đi vào.
Nguyên Ngữ đại sư rất nổi danh ở trên tầng lớp trên, không ít người đều biết. Thế nhưng đối với loại nhân vật cỏn con như Tôn Cường, căn bản không biết đối phương là ai.
Lại nói... Quản ngươi là aichứ? Lão gia nhà ta là danh sư, là rồng thì cuộn lại cho ta, là hổ thì cũng nằm xuống.
- Khục khục...
Nguyên Ngữ đại sư sặc nước bọt.
Phía sau hắn là ba vị danh sư, một tên quản gia nho nhỏ, lớn lối như vậy... không sợ bị đánh chết hay sao?
- Ta là Nguyên Ngữ, đến bái phỏng chủ nhân nhà ngươi...
Tuy rằng trong lòng khó chịu, thế nhưng hắn cũng biết có khả năng người trước mắt này chính là quản gia của danh sư. Mà danh sư đọ sức với nhau, coi như địa vị của hắn không thấp, thế nhưng hắn cũng không dám dính líu vào trong đó.
- Quản ngươi là Viên Ngữ, Phương Ngữ gì chứ? Vừa rồi chẳng phải ta đã nói rồi sao... Ngươi không nghe rõ à? Giao ra ba trăm vạn, ở đây chờ, có lẽ còn có thể gặp mặt lão gia nhà ta. Bằng không, cút đi, đừng có làm loạn ở chỗ này.
Bàn tay lớn mập mạp của Tôn Cường vẫy một cái, có chút không kiên nhẫn.
Không có tiền thì ra vẻ cái gì?
- Biết lão gia nhà chúng ta là ai không?
Một tên hộ vệ thực sự không nhịn nổi mà lên tiếng quát lớn.
- Ta không quan tâm lão gia nhà các ngươi là ai? Muốn tiến vào phủ đệ, nhất định phải tuân theo quy củ của nơi này, bớt phí lời ở chỗ này đi. Nếu không có tiền thì đừng ra vẻ, ngay cả ba trăm vạn cũng không có, ra vẻ ở trươc mặt Cường ca ta làm gì chứ?
Tôn Cường rất là khinh bỉ nhìn sang.
Không cam lòng dùng tiền thì cút đi, còn lão gia nhà các ngươi là ai... To hơn nữa thì có thể to hơn danh sư được hay sao?
- Ngươi...
Tên hộ vệ này thiếu chút nữa đã tức giận tới mức phun máu tại chỗ.
Lão gia Lưu sư nhà bọn họ đi tới nơi nào cũng được người ta coi làm khách quý, cao quý không tả nổi, trong mắt tên này lại trực tiếp biến thành quỷ nghèo, trang bức...
Ngươi mới ra vẻ, cả nhà ngươi đều ra vẻ!
Hơi đỏ mặt, trong lúc tức giận đang muốn bộc lộ thân phận để quát đối phương thì đã thấy Lưu sư đưa tay ra ngăn cản hắn lại:
- Chúng ta chỉ đi ngang qua nơi đây, muốn gặp gỡ lão gia nhà các ngươi, làm phiền ngươi đi thông báo một chút...
Còn chưa nói dứt lời thì đã thấy Tôn Cường trực tiếp đi tới trước mặt, bàn tay mập mạp giơ lên, vỗ vào trên mặt của hắn:
- Lão đầu, lỗ tai ngươi điếc hay sao? Hay là đầu óc có vấn đề? Chẳng lẽ lời vừa rồi của ta ngươi không nghe thấy sao? Muốn bái phỏng lão gia nhà chúng ta, cứ lấy ra ba trăm vạn để ở chỗ này. Nếu không có tiền thì cút đi, đây là quy củ... Quy củ chính là quy tắc không thể xúc phạm, có hiểu không?
- Cái gì...
Nhìn thấy động tác của hắn, Nguyên Ngữ đại sư ở bên cạnh liên tục run cầm cập, suýt chút nữa đã ngất đi.
Đánh vào mặt Lưu sư...
Mấy tên hộ vệ sau lưng cũng ngây ngốc tại chỗ, mỗi một người đều như phát điên.
Trời ạ!
Không ngờ tên này lại đập vào mặt của Lưu sư? Còn nói đầu óc của hắn có vấn đề... Ngươi không những gan lớn, mà còn liều lĩnh...
Ngay cả bản thân Lưu sư cũng bối rối.
Hiển nhiên hắn cũng không nghĩ tới vị mập mạp trước mắt này lại dám làm như thế, làm cho hai hàng lông mày của hắn co giật.
Bất kể nói thế nào thì hắn cũng là một đời danh sư, là tồn tại người người đều tôn trọng, vô số cường giả đi tới trước mặt hắn cũng không dám thở mạnh một cái. Mà tên này thì tốt, trực tiếp đánh vào mặt... Bảo hắn trốn đi cũng không được, né cũng không được...
Hắn phiền muộn tới mức muốn thổ huyết.
Chỉ là, vẫn không thể tức giận, rất rõ ràng đối phương không biết thân phận của mình, đường đường là danh sư, khách quý của Thiên Huyền Vương quốc, vừa đến đã cãi vã với một nhân vật nho nhỏ, chuyện này truyền đi quả thực quá mất mặt.
Thân thể run rẩy một cái, chợt lại phát hiện ra đối phương đã lần nữa đánh tới. Hắn cố nén phiền muộn, khoát tay về phía sau.
- A Vân!
- Vâng!
Tên hộ vệ phía sau phản ứng lại, lấy ra một cái ngọc phù từ trong lồng ngực rồi đưa tới:
- Đây là ngọc phù chương trình học của gia chủ chúng ta, chỉ cần cầm trong tay cái này là có thể tiếp nhận chủ nhân nhà ta chỉ điểm riêng một canh giờ, đủ để đổi lấy ba trăm vạn kim tệ...
Danh sư sẽ phát ra một ít ngọc phù chương trình học, trong đó có dấu vết đặc thù thuộc về mình. Chỉ cần nắm giữ vật này là có thể tiếp nhận chỉ điểm miễn phí.
Vật này đối với danh sư cũng là thứ tượng trưng cho thân phận, cũng có thể xem như tiền tài để giao lưu.
Chung quy, danh sư mở khóa dạy học, vô cùng ít ỏi, không ít người nhau tới mức đánh vỡ đầu cũng không giành được, một ngọc phù chương trình học một canh giờ. Coi như là cường giả Thông Huyền cảnh đỉnh phong cũng sẽ vì vật này mà liều mạng.
Nếu như dùng tiền để cân nhắc, tuyệt đối giá trị đã vượt xa ba trăm vạn kim tệ.
Phanh!
Đi tới trước cửa, Nguyên Ngữ đại sư bắt đầu gõ cửa, không lâu sau, cửa lớn mở ra, Tôn Cường ưỡn cái bụng đi ra.
Nhìn mọi người một chút, mí mắt hắn nhấc lên, nói:
- Giao ra ba trăm vạn kim tệ, chờ ở trước cửa. Lúc nào lão gia muốn gặp các ngươi thì sẽ để cho các ngươi đi vào.
Nguyên Ngữ đại sư rất nổi danh ở trên tầng lớp trên, không ít người đều biết. Thế nhưng đối với loại nhân vật cỏn con như Tôn Cường, căn bản không biết đối phương là ai.
Lại nói... Quản ngươi là aichứ? Lão gia nhà ta là danh sư, là rồng thì cuộn lại cho ta, là hổ thì cũng nằm xuống.
- Khục khục...
Nguyên Ngữ đại sư sặc nước bọt.
Phía sau hắn là ba vị danh sư, một tên quản gia nho nhỏ, lớn lối như vậy... không sợ bị đánh chết hay sao?
- Ta là Nguyên Ngữ, đến bái phỏng chủ nhân nhà ngươi...
Tuy rằng trong lòng khó chịu, thế nhưng hắn cũng biết có khả năng người trước mắt này chính là quản gia của danh sư. Mà danh sư đọ sức với nhau, coi như địa vị của hắn không thấp, thế nhưng hắn cũng không dám dính líu vào trong đó.
- Quản ngươi là Viên Ngữ, Phương Ngữ gì chứ? Vừa rồi chẳng phải ta đã nói rồi sao... Ngươi không nghe rõ à? Giao ra ba trăm vạn, ở đây chờ, có lẽ còn có thể gặp mặt lão gia nhà ta. Bằng không, cút đi, đừng có làm loạn ở chỗ này.
Bàn tay lớn mập mạp của Tôn Cường vẫy một cái, có chút không kiên nhẫn.
Không có tiền thì ra vẻ cái gì?
- Biết lão gia nhà chúng ta là ai không?
Một tên hộ vệ thực sự không nhịn nổi mà lên tiếng quát lớn.
- Ta không quan tâm lão gia nhà các ngươi là ai? Muốn tiến vào phủ đệ, nhất định phải tuân theo quy củ của nơi này, bớt phí lời ở chỗ này đi. Nếu không có tiền thì đừng ra vẻ, ngay cả ba trăm vạn cũng không có, ra vẻ ở trươc mặt Cường ca ta làm gì chứ?
Tôn Cường rất là khinh bỉ nhìn sang.
Không cam lòng dùng tiền thì cút đi, còn lão gia nhà các ngươi là ai... To hơn nữa thì có thể to hơn danh sư được hay sao?
- Ngươi...
Tên hộ vệ này thiếu chút nữa đã tức giận tới mức phun máu tại chỗ.
Lão gia Lưu sư nhà bọn họ đi tới nơi nào cũng được người ta coi làm khách quý, cao quý không tả nổi, trong mắt tên này lại trực tiếp biến thành quỷ nghèo, trang bức...
Ngươi mới ra vẻ, cả nhà ngươi đều ra vẻ!
Hơi đỏ mặt, trong lúc tức giận đang muốn bộc lộ thân phận để quát đối phương thì đã thấy Lưu sư đưa tay ra ngăn cản hắn lại:
- Chúng ta chỉ đi ngang qua nơi đây, muốn gặp gỡ lão gia nhà các ngươi, làm phiền ngươi đi thông báo một chút...
Còn chưa nói dứt lời thì đã thấy Tôn Cường trực tiếp đi tới trước mặt, bàn tay mập mạp giơ lên, vỗ vào trên mặt của hắn:
- Lão đầu, lỗ tai ngươi điếc hay sao? Hay là đầu óc có vấn đề? Chẳng lẽ lời vừa rồi của ta ngươi không nghe thấy sao? Muốn bái phỏng lão gia nhà chúng ta, cứ lấy ra ba trăm vạn để ở chỗ này. Nếu không có tiền thì cút đi, đây là quy củ... Quy củ chính là quy tắc không thể xúc phạm, có hiểu không?
- Cái gì...
Nhìn thấy động tác của hắn, Nguyên Ngữ đại sư ở bên cạnh liên tục run cầm cập, suýt chút nữa đã ngất đi.
Đánh vào mặt Lưu sư...
Mấy tên hộ vệ sau lưng cũng ngây ngốc tại chỗ, mỗi một người đều như phát điên.
Trời ạ!
Không ngờ tên này lại đập vào mặt của Lưu sư? Còn nói đầu óc của hắn có vấn đề... Ngươi không những gan lớn, mà còn liều lĩnh...
Ngay cả bản thân Lưu sư cũng bối rối.
Hiển nhiên hắn cũng không nghĩ tới vị mập mạp trước mắt này lại dám làm như thế, làm cho hai hàng lông mày của hắn co giật.
Bất kể nói thế nào thì hắn cũng là một đời danh sư, là tồn tại người người đều tôn trọng, vô số cường giả đi tới trước mặt hắn cũng không dám thở mạnh một cái. Mà tên này thì tốt, trực tiếp đánh vào mặt... Bảo hắn trốn đi cũng không được, né cũng không được...
Hắn phiền muộn tới mức muốn thổ huyết.
Chỉ là, vẫn không thể tức giận, rất rõ ràng đối phương không biết thân phận của mình, đường đường là danh sư, khách quý của Thiên Huyền Vương quốc, vừa đến đã cãi vã với một nhân vật nho nhỏ, chuyện này truyền đi quả thực quá mất mặt.
Thân thể run rẩy một cái, chợt lại phát hiện ra đối phương đã lần nữa đánh tới. Hắn cố nén phiền muộn, khoát tay về phía sau.
- A Vân!
- Vâng!
Tên hộ vệ phía sau phản ứng lại, lấy ra một cái ngọc phù từ trong lồng ngực rồi đưa tới:
- Đây là ngọc phù chương trình học của gia chủ chúng ta, chỉ cần cầm trong tay cái này là có thể tiếp nhận chủ nhân nhà ta chỉ điểm riêng một canh giờ, đủ để đổi lấy ba trăm vạn kim tệ...
Danh sư sẽ phát ra một ít ngọc phù chương trình học, trong đó có dấu vết đặc thù thuộc về mình. Chỉ cần nắm giữ vật này là có thể tiếp nhận chỉ điểm miễn phí.
Vật này đối với danh sư cũng là thứ tượng trưng cho thân phận, cũng có thể xem như tiền tài để giao lưu.
Chung quy, danh sư mở khóa dạy học, vô cùng ít ỏi, không ít người nhau tới mức đánh vỡ đầu cũng không giành được, một ngọc phù chương trình học một canh giờ. Coi như là cường giả Thông Huyền cảnh đỉnh phong cũng sẽ vì vật này mà liều mạng.
Nếu như dùng tiền để cân nhắc, tuyệt đối giá trị đã vượt xa ba trăm vạn kim tệ.
Phanh!
Danh sách chương