Trường cung chỗ thiếu sót ở chỗ người sử dụng nhất định phải có cường kiện thể phách, cao siêu kỹ thuật cùng các phương diện hiệp điều phối hợp năng lực. Vì thế binh sĩ nhất định phải đi qua quanh năm suốt tháng huấn luyện cùng thực tiễn.

Tầm quan trọng của cung tiễn thủ không thể nghi ngờ, lại là một trong những binh chủng chủ chiến của Thiên Cung Đế Quốc, phụ thân Chu Duy Thanh từ khi còn là một liên đội trưởng đã đạt được thắng lợi trong một trận đánh lấy cung tiễn thủ làm chủ lực, lúc ấy đối thủ của bọn họ là Khắc Lôi Tây Đế Quốc, ở phía nam Thiên Cung Đế Quốc, lấy kỵ binh làm chủ lực. Lúc ấy, Chu Đại nguyên soái chọn một khối sườn dốc nhẹ, bày trận khống chế con đường mà binh lính Khắc Lôi Tây chắc chắn phải đi qua. Cung tiễn thủ có hai ngàn người, chia làm ba đội, đội ngũ bên trái có rừng cây và chiến hào che dấu, đội ngũ bên phải có một con sông làm vật chắn, đội ngũ cuối cùng Chu Đại nguyên soái đích thân suất lĩnh. Phía trước từng phân đội đều có một trăm năm mươi trọng kỵ binh, cầm trong tay đại thuẫn kết thành phương trận, xếp làm sáu hàng, đối mặt với kỵ binh quân địch nhiều gấp 3 lần, lấy lợi thế của trường cung, gần như đơn phương giết hại, đạt được thắng lợi, Chu Đại nguyên soái một trận thành danh, chính thức bước lên võ đài quân sự Thiên Cung Đế Quốc.

Bởi vậy, khi Chu Duy Thanh cầm lấy trường cung, không khỏi có loại cảm giác nhiệt huyết sôi trào, thân là con trai Nguyên soái, hắn đương nhiên đã dùng trường cung, cũng đã từng bắn tên, nhưng loại cảm giác cầm chiến cung đã từng trải qua chiến trường cùng với trường cung dùng huấn luyến là hai loại cảm giác hoàn toàn khác nhau.

Hít sâu một cái, tay trái Chu Duy Thanh nắm cung, tay phải thuần thục dùng ngón trỏ, ngón giữa, ngón áp út cầm lên dây cung, cùng phát lực, tay trái từ từ nâng lên, đồng thời tay phải cũng kéo dây cung thành hình trăng tròn, vững vàng nhắm phía trước.

Tên binh lính đưa trường cung cho Chu Duy Thanh hai mắt sáng lên, khen: "Được đấy! Hóa ra tiểu huynh đệ trước kia đã từng chơi đùa với trường cung rồi à, động tác rất tiêu chuẩn, không biết độ chính xác thế nào. Cung tiễn thủ chúng ta chỉ cần đủ chính xác thì sẽ trở nên cường đại nhất trong quân đội."

Động tác, tư thế của Chu Duy Thanh sao có thể không tiêu chuẩn đây? Phải biết rằng vị Chu Đại nguyên soái kia, trừ khi mang binh đánh giặc, chỉ cần ở nhà, niềm vui lớn nhất chính là tra tấn hắn. Tuy Chu Duy Thanh vì kinh mạch bế tắc mà không thể tu luyện Thiên Lực, nhưng cha hắn cũng không tha, huấn luyệt tuyệt đối là "tiêu chuẩn", cho dù Chu Đại nguyên soái không ở nhà thì hắn cũng sẽ bố trí nhiệm vụ huấn luyện, sau khi về kiểm tra. Nếu không hợp cách? Hắc hắc...


Vì thế, Chu Duy Thanh chẳng những biết bắn tên, hơn nữa chính xác cũng khá cao, đó cũng là một trong những lý do hắn hưng phấn khi chọn cung tiễn binh. Thiên Cung Đế Quốc lấy cung thủ mà nổi tiếng, Chu Đại nguyên soái huấn luyện hắn, trường cung là nhiều nhất.

Giữ vững động tác trong chốc lát, Chu Duy Thanh mới chậm rãi thu cung, mặt không đỏ, hơi thở không gấp, sống lưng thẳng tắp. Dù sao hắn mới chỉ 13 tuổi, dù lực lượng không kém người trưởng thành, nhưng nếu giương cung trong thời gian dài thì vẫn chưa đủ sức.

"Được rồi. Tiểu huynh đệ, từ giờ trở đi ngươi chính là huynh đệ của cung thủ doanh chúng ta, thuộc liên đội thứ năm, trong liên đội thứ năm có mười doanh thì cung thủ doanh có bốn, chung ta là tam doanh, ngươi cần phải nhớ mấy cái này nha."

Bất luận đại quốc hay tiểu quốc, chế độ xây dựng quân đội đều không khác nhau lắm. Mười người một đội, mười đội thành một trung đội, mười trung đội thành một doanh, mười doanh thành một liên đội hoặc sư đoàn, mười liên đội thành một quân đoàn. Đương nhiên, ở Thiên Cung Đế Quốc không có chế độ quân đoàn, toàn bộ Thiên Cung Đế Quốc mới có năm liên đội, cũng chỉ là 5 vạn người.

"A? Khảo nghiệm vậy là xong à?" Chu Duy Thanh kinh ngạc nói.


Cung tiễn binh kia cười nói: "Sao? Ngươi nghĩ rằng nó khó đến đâu? Đây là chiêu binh chứ không phải kén rể, chỉ cần thân thể không tàn khuyết, có thể kéo được trường cung là đủ tư cách. Tiểu gia hỏa ngươi khờ quá, phỏng chừng cũng vừa 16, thân thể còn có thể tăng trưởng, khẳng định không có vấn đề gì. Hơn nữa, gia nhập quân đội xong, sẽ tập trung đến tân binh doanh huấn luyện 3 tháng, ngươi cho là vừa vào quân đội thì có thể trực tiếp lên chiến trường à? Đi đi, đến đằng kia lĩnh trang bị. Tiểu huynh đệ, nói cho ngươi biết, có thể gia nhập tam doanh chúng ta tuyệt đối là vận khí tốt. Chờ ngươi nhìn thấy vị doanh trưởng sẽ hiểu ngay, doanh trưởng chúng ta tự phát trang bị nha." Nói xong, hắn viết đạt trên bảng của Chu Duy Thanh rồi trả lại cho Chu Duy Thanh.

Hướng cung tiễn binh chỉ cho Chu Duy Thanh là một doanh trại không xa, hiển nhiên doanh trại này vừa thành lập không lâu, còn có xe ngựa liên tục chuyển đồ vào, xem ra là quân giới sử dụng khi chiêu binh.

Cứ như vậy trở thành một binh sĩ? Từ nhỏ đến lớn, bị cha mắng là phế vật vô số lần, hắn chưa bao giờ có cảm giác thành công như bây giờ. Mặc dù khảo nghiệm vô cùng đơn giản, nhưng dù sao cũng là thông qua, nhờ vào khả năng của chính mình mà trở thành một binh sĩ, Chu Duy Thanh không khỏi ưỡn cao ngực, phun ra một hơi trọc khí, sải bước tiến đến doanh trại.

Đi vào doanh trại khu, tấm bảng trong tay hắn chính là giấy thông hành qua trạm, dưới sự chỉ điểm của lính gác hắn thực dễ dàng tìm đến doanh địa của cung tiễn tam doanh. Có một cái bảng cắm trước một cái doanh địa lớn như cái kho hàng, bên trên viết: "Nơi tân binh báo danh."

Chu Duy Thanh trong lòng rất kích động! Vội vàng đi tới doanh trại, đưa tay vén rèm chuẩn bị đi vào.


Nói đến cũng khéo, ngay khi hắn duỗi tay chạm vào rèm cửa, bên trong cũng có người đi ra, bây giờ là mua hè, rèm cửa của doanh trướng đều rất mỏng, chủ yếu là ngăn ruồi muỗi. Chu Duy Thanh bởi tâm tình kích động, động tác rất mạnh, phóng tay ra, đúng là quơ được rèm cửa, nhưng đồng thời cũng bắt được một gì đó tròn tròn, mềm mại, nhưng lại có tính co dãn cùng với rèm cửa. Chu Duy Thanh theo bản năng bóp bóp một chút, đồng thời bên kia rèm cửa vang lên một tiếng hừ nhẹ, ngay sau đó Chu Duy Thanh bị một cước văng ra ngoài.

Một cước này không mạnh lắm, nhưng cũng làm hắn lui lại 7,8 bước, suýt té xuống đất. Rèm cửa được vén lên, từ bên trong có một người đi ra.

Đó là một cô gái mắt ngọc mày ngài, nhìn qua chỉ mới 16, 17, dáng người thon dài, thân cao chừng một thước bảy, tóc dài màu lam, kết thành đuôi ngựa. Mặc trang phục màu đen, không mặc áo giáp. Nhưng loại quân trang màu đen này Chu Duy Thanh biết, là chế thức quân trang của doanh trưởng một bậc, đương nhiên, nếu bên ngoài mang nguyên một bộ khôi giáp mới tính là một bộ trang bị.

Đế Phù Nhã công chúa đã rất xinh đẹp, nhưng nếu so sánh với cô gái tóc lam này vẫn kém một cấp bậc. Làn da nàng trơn nhẵn như sữa đặc, đặc thù nhất chính là cặp mắt to xinh đẹp của nàng, đôi màu lãnh đạm màu xanh, hốc mắt rất sâu, nhu hòa mà hoàn mỹ, tinh xảo không chút tỳ vết, thủy chung làm người ta có loại cảm giác ôn nhu như nước.

Nhìn thấy cô gái này, Chu Duy Thanh nhất thời ngây dại, bởi cô gái này hắn biết, mặc dù lúc đó hắn chỉ đứng đằng xa nhìn thoáng qua, nhưng lại nhớ rất sâu. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi cô gái này chẳng những là Thiên Cung Đế Quốc đệ nhất thiên tài, cũng là hy vọng của đế quốc, còn có danh xưng Thiên Cung Đế Quốc danh đệ nhất mỹ nữ. Nàng là Thượng Quan Băng Nhi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện