Tôi đã nấu món cơm theo cách được người cựu bếp trưởng chỉ cho. Trước tiên là vo kỹ gạo với nước sạch rồi đổ nước vào gạo theo tỉ lệ 1:1. Loại gạo này mang tính chất 'khô' nên... nó cần được nấu với ít nước thôi. Sau đó tôi cho vào một miếng kombu khô vào trong gạo khi chúng đã ngấm nước.
"Th-Thứ lỗi cho tôi... tiểu thư Miltia? Cái thứ... Cái thứ trông như giấy da màu đen đó là gì vậy ạ...?"
Vừa khi tôi chuẩn bị bắt tay vào nấu nướng thì... một cô hầu gái của lâu đài lên tiếng. Cô nàng xinh đẹp ấy vừa nghiêng đầu vừa nhìn miếng rong biển khô đầy lo lắng.
"Đây là rong biển khô, gọi là kombu đấy. Tôi có được nó nhờ phơi khô rong biển dưới ánh nắng. Miếng kombu này sẽ tạo cho nước dùng một hương vị thanh khiết đầy tinh tế."
"Ồ..."
"Trong lúc đó thì..."
Tôi lấy mấy con nhím biển cùng một chiếc kéo ngược từ bên trong『hộp chứa không-thời gian』. Cây kéo ngược này thường được gọi là『kéo cắt nhím biển 』vì nó hoàn hảo cho việc phá vỡ vỏ của loài này. Vì hình dạng kỳ lạ của nó mà chiếc kéo trở thành một vật mà người dân nơi đây rất hiếm khi nào được trông thấy.
Các loại kéo nói chung sẽ được thiết kế để khi áp dụng một lực nhất định, hai lưỡi sẽ di chuyển sát lại vào nhau, cắt đứt bất cứ vật nào nằm giữa. Còn chiếc kéo đặc biệt này lại có lưỡi ngược để khi ta nắm tay cầm và dùng lực thì lưỡi kéo sẽ tách ra để ta cho con nhím biển vào giữa, và ngay khi ta thả tay nắm ra, phần lưỡi sẽ quay trở lại. phá vỡ lớp vỏ của con nhím biển hoặc bất kỳ vật cứng nào trên đường đi của nó.
Tôi đã nhờ ông Bhadra làm chiếc kéo này cho mình. Nó được phỏng theo dụng cụ thuộc về người bếp trưởng tốt bụng mà trước đó ông ấy đã được nhận từ thầy mình.
Nhưng... một đống lớn nhím biển mà tôi vừa lấy ra đang điên cuồng di chuyển những chiếc gai. Cô hầu gái đã sững người khi trông thấy chúng co giật.
"Kyaaaaa?! Ch-Chúng đang cử động ư?! Những con quỷ với gai đen! Chúng đang cử động kìa!!"
『Hộp chứa không-thời gian』tuyệt vời thật... nó có thể『ngừng thời gian』của mọi thứ được bỏ vào bên trong. Chỉ cần chúng nhét vừa hộp, ta có thể bảo quản bất cứ thứ gì ở tình trạng hoàn hảo nhất...! Về mặt lý thuyết mà nói thì nếu làm được một chiếc hộp chứa không thời gian với kích thước vừa với một con người, không chừng ta có thể dùng nó để du hành đến tương lai đấy nhỉ...? Nhưng với một chiếc hộp có kích cỡ như thế... dù người ta cố gắng làm cho nó lớn hơn chỉ một inch thôi, thì đã yêu cầu một lượng ma lực rất khủng khiếp rồi. Chênh lệch ma lực cần thiết để tạo ra chiếc hộp này và một chiếc hộp khác lớn hơn một inch là khó có thể đong đếm. Việc thành công chế tạo một hộp chứa không-thời gian với kích thước con người thậm chí còn không hề tồn tại trong giấc mơ điên rồ nhất.
Tuy chiếc hộp chứa không-thời gian này là một vật rất giá trị, ở lãnh được Công tước Lönnrot vẫn còn rất nhiều cái khác bỏ không mà chẳng ai dùng. Quả không ngoài mong đợi từ một công tước... Trình độ cỡ đó đã hoàn toàn vượt xa thực tế luôn rồi.
"Vâng! Đúng rồi đó, đây là dấu hiệu cho thấy chúng vẫn còn tươi... Đây nè!"
Cạch! Tôi bỏ một con nhím biển vào trong một cái chao, chọc kéo vào phần miệng nó sau đó dùng lực để phá vỡ nó. Thế rồi con nhím biển đã dễ dàng bị chia làm hai.
"Hiiiii! N-Nó vẫn cử động được ngay cả khi đã vỡ làm đôi ư?!"
"Không sai. Ngay cả khi cô có lấy hết phần bên trong nó ra thì con nhím biển vẫn sẽ tiếp tục di chuyển thôi."
Cô hầu gái cạn lời sau khi nghe tôi giải thích. Có lẽ cô ấy đang nghĩ đến mấy chuyện như...
『Nếu tiểu thư đưa một thứ như thế cho Hoàng tử Ars, liệu người có dám chịu trách nhiệm nếu có chuyện gì xấu xảy ra với điện hạ không đây?!』
Dù vậy dòng suy nghĩ đó của cô ấy rất đúng vì sẽ là một điềm xấu nếu khuôn mặt trên "đồng bạc" bị thay đổi trong khi diện mạo của "đồng vàng" vẫn giữ nguyên.
Cảm thấy hứng thú, tôi nhẹ nhàng dùng thìa xúc phần bên trong của con nhím biển ra. Phần trứng nhum vẫn đang ngọ nguậy bên trên thìa. Sau đó tôi liền rửa trôi những phần không ăn được và đất cát ra khỏi miếng thịt óng ánh, vàng ươm.
"Cô có muốn thử một miếng không?"
"Ể?!"
Với một nụ cười trên môi, tôi mời cô ấy miếng thịt đang lắc lư mình vừa mới rửa. Đúng như dự tính, hẳn là cô ấy đã lo lắng lắm khi đây là lần đầu được trông thấy ai đó sơ chế nhím biển. Để chứng minh rằng nhím biển không có độc, tôi cầm lấy một miếng trứng nhum rồi cho vào miệng mình.
Hương vị tươi mới của biển cả nhẹ nhàng cù lấy khoang mũi tôi. Do đã dùng nước muối để rửa đi phần ruột của con nhím biển, một chút vị mặn của muốn vẫn còn đọng lại, làm tôn lên hương vị béo ngậy của món ăn. Mặc dù cảm giác khá dai và phúng phính, phần thịt vẫn có chút giòn nhẹ, chứng minh rõ sự tươi ngon.
Ahh... đúng như mình nghĩ, cách tốt nhất để thực sự thưởng thức『vị ngọt của hải sản』là ăn thẳng chúng luôn. Hương vị ngon quá đi mất, mình không thể ngừng cười được. Khi ngài Maricle ăn được món này, mình chắc chắn sẽ được chứng kiến vẻ dễ thương của ngài ấy ngài tỏ ra có chút ngạc nhiên trước hương vị trước khi nở ra một nụ cười hài lòng. Chỉ cần tưởng tượng ra khuôn mặt hạnh phúc của ngài ấy thôi mà miếng trứng nhum này đã ngon hơn tận ba phần rồi. Mình cũng hy vọng ngài Ars sẽ thích nó nữa...
"Thực sự rất ngon đó."
Thấy tôi ăn miếng trứng nhum ngon lành, cô ấy chìm trong suy tư mất một lúc rồi mới lấy hết quyết tâm cho phần trứng nhum vào miệng.
"!!! Ng-Ngon quá?! Và... nó đang tan ra..?!"
Bùm! Ánh mắt của cô hầu gái ngay lập tức trở nên sáng rỡ.
"Món này... Cô chỉ cần bỏ nguyên miếng trứng nhum lên cơm nắm, rưới lên một ít nước tương là xong rồi. Sẽ trở nên siêu siêu ngon luôn đó.
"R-Ra là vậy...!"
Dĩ nhiên. Ngay khoảnh khắc mình phát hiện ra có cơm và nước tương giữa hàng loạt những nguyên liệu trong bếp là mình biết chắc là bản thân muốn làm món này rồi. Hồi mình còn nhỏ, ông cựu bếp trường từng nấu món ăn đầy hạnh phúc này cho mình. Tên của nó là『cơm nhím biển』.
Nhưng trước tiên thì tôi vẫn cần phải tiếp tục thu thập những phần thịt ăn được đã.
CẠCH! CẠCH! CẠCH!
Với đôi tay chuyên nghiệp, tôi từ từ kẹp vỡ để mở bung chỗ nhím biển ra và chỉ xúc lấy phần màu vàng. Tôi không muốn những miếng vỏ nhím biển vỡ gây rắc rối cho những người bên trong lâu đài nên đã bỏ chúng lại vào hộp chứa không thời gian trong khi tiến hành sơ chế.
Cuối cùng thì tôi cũng đã có thể lấy được một đĩa đầy thịt nhím biển đủ cho ba người ăn. Xem ra cơm nóng đã chuẩn bị đem ra phục vụ được rồi. Và vì đã có sẵn nước tương, tôi sẽ dùng nó để gia tăng hương vị cho món xúp.
Tôi lấy ra một con ngao mật lớn, rửa sạch cát rồi cho nó vào nồi nước nóng đang sôi đã làm xúp.
"Th-Thứ lỗi cho tôi... tiểu thư Miltia? Cái thứ... Cái thứ trông như giấy da màu đen đó là gì vậy ạ...?"
Vừa khi tôi chuẩn bị bắt tay vào nấu nướng thì... một cô hầu gái của lâu đài lên tiếng. Cô nàng xinh đẹp ấy vừa nghiêng đầu vừa nhìn miếng rong biển khô đầy lo lắng.
"Đây là rong biển khô, gọi là kombu đấy. Tôi có được nó nhờ phơi khô rong biển dưới ánh nắng. Miếng kombu này sẽ tạo cho nước dùng một hương vị thanh khiết đầy tinh tế."
"Ồ..."
"Trong lúc đó thì..."
Tôi lấy mấy con nhím biển cùng một chiếc kéo ngược từ bên trong『hộp chứa không-thời gian』. Cây kéo ngược này thường được gọi là『kéo cắt nhím biển 』vì nó hoàn hảo cho việc phá vỡ vỏ của loài này. Vì hình dạng kỳ lạ của nó mà chiếc kéo trở thành một vật mà người dân nơi đây rất hiếm khi nào được trông thấy.
Các loại kéo nói chung sẽ được thiết kế để khi áp dụng một lực nhất định, hai lưỡi sẽ di chuyển sát lại vào nhau, cắt đứt bất cứ vật nào nằm giữa. Còn chiếc kéo đặc biệt này lại có lưỡi ngược để khi ta nắm tay cầm và dùng lực thì lưỡi kéo sẽ tách ra để ta cho con nhím biển vào giữa, và ngay khi ta thả tay nắm ra, phần lưỡi sẽ quay trở lại. phá vỡ lớp vỏ của con nhím biển hoặc bất kỳ vật cứng nào trên đường đi của nó.
Tôi đã nhờ ông Bhadra làm chiếc kéo này cho mình. Nó được phỏng theo dụng cụ thuộc về người bếp trưởng tốt bụng mà trước đó ông ấy đã được nhận từ thầy mình.
Nhưng... một đống lớn nhím biển mà tôi vừa lấy ra đang điên cuồng di chuyển những chiếc gai. Cô hầu gái đã sững người khi trông thấy chúng co giật.
"Kyaaaaa?! Ch-Chúng đang cử động ư?! Những con quỷ với gai đen! Chúng đang cử động kìa!!"
『Hộp chứa không-thời gian』tuyệt vời thật... nó có thể『ngừng thời gian』của mọi thứ được bỏ vào bên trong. Chỉ cần chúng nhét vừa hộp, ta có thể bảo quản bất cứ thứ gì ở tình trạng hoàn hảo nhất...! Về mặt lý thuyết mà nói thì nếu làm được một chiếc hộp chứa không thời gian với kích thước vừa với một con người, không chừng ta có thể dùng nó để du hành đến tương lai đấy nhỉ...? Nhưng với một chiếc hộp có kích cỡ như thế... dù người ta cố gắng làm cho nó lớn hơn chỉ một inch thôi, thì đã yêu cầu một lượng ma lực rất khủng khiếp rồi. Chênh lệch ma lực cần thiết để tạo ra chiếc hộp này và một chiếc hộp khác lớn hơn một inch là khó có thể đong đếm. Việc thành công chế tạo một hộp chứa không-thời gian với kích thước con người thậm chí còn không hề tồn tại trong giấc mơ điên rồ nhất.
Tuy chiếc hộp chứa không-thời gian này là một vật rất giá trị, ở lãnh được Công tước Lönnrot vẫn còn rất nhiều cái khác bỏ không mà chẳng ai dùng. Quả không ngoài mong đợi từ một công tước... Trình độ cỡ đó đã hoàn toàn vượt xa thực tế luôn rồi.
"Vâng! Đúng rồi đó, đây là dấu hiệu cho thấy chúng vẫn còn tươi... Đây nè!"
Cạch! Tôi bỏ một con nhím biển vào trong một cái chao, chọc kéo vào phần miệng nó sau đó dùng lực để phá vỡ nó. Thế rồi con nhím biển đã dễ dàng bị chia làm hai.
"Hiiiii! N-Nó vẫn cử động được ngay cả khi đã vỡ làm đôi ư?!"
"Không sai. Ngay cả khi cô có lấy hết phần bên trong nó ra thì con nhím biển vẫn sẽ tiếp tục di chuyển thôi."
Cô hầu gái cạn lời sau khi nghe tôi giải thích. Có lẽ cô ấy đang nghĩ đến mấy chuyện như...
『Nếu tiểu thư đưa một thứ như thế cho Hoàng tử Ars, liệu người có dám chịu trách nhiệm nếu có chuyện gì xấu xảy ra với điện hạ không đây?!』
Dù vậy dòng suy nghĩ đó của cô ấy rất đúng vì sẽ là một điềm xấu nếu khuôn mặt trên "đồng bạc" bị thay đổi trong khi diện mạo của "đồng vàng" vẫn giữ nguyên.
Cảm thấy hứng thú, tôi nhẹ nhàng dùng thìa xúc phần bên trong của con nhím biển ra. Phần trứng nhum vẫn đang ngọ nguậy bên trên thìa. Sau đó tôi liền rửa trôi những phần không ăn được và đất cát ra khỏi miếng thịt óng ánh, vàng ươm.
"Cô có muốn thử một miếng không?"
"Ể?!"
Với một nụ cười trên môi, tôi mời cô ấy miếng thịt đang lắc lư mình vừa mới rửa. Đúng như dự tính, hẳn là cô ấy đã lo lắng lắm khi đây là lần đầu được trông thấy ai đó sơ chế nhím biển. Để chứng minh rằng nhím biển không có độc, tôi cầm lấy một miếng trứng nhum rồi cho vào miệng mình.
Hương vị tươi mới của biển cả nhẹ nhàng cù lấy khoang mũi tôi. Do đã dùng nước muối để rửa đi phần ruột của con nhím biển, một chút vị mặn của muốn vẫn còn đọng lại, làm tôn lên hương vị béo ngậy của món ăn. Mặc dù cảm giác khá dai và phúng phính, phần thịt vẫn có chút giòn nhẹ, chứng minh rõ sự tươi ngon.
Ahh... đúng như mình nghĩ, cách tốt nhất để thực sự thưởng thức『vị ngọt của hải sản』là ăn thẳng chúng luôn. Hương vị ngon quá đi mất, mình không thể ngừng cười được. Khi ngài Maricle ăn được món này, mình chắc chắn sẽ được chứng kiến vẻ dễ thương của ngài ấy ngài tỏ ra có chút ngạc nhiên trước hương vị trước khi nở ra một nụ cười hài lòng. Chỉ cần tưởng tượng ra khuôn mặt hạnh phúc của ngài ấy thôi mà miếng trứng nhum này đã ngon hơn tận ba phần rồi. Mình cũng hy vọng ngài Ars sẽ thích nó nữa...
"Thực sự rất ngon đó."
Thấy tôi ăn miếng trứng nhum ngon lành, cô ấy chìm trong suy tư mất một lúc rồi mới lấy hết quyết tâm cho phần trứng nhum vào miệng.
"!!! Ng-Ngon quá?! Và... nó đang tan ra..?!"
Bùm! Ánh mắt của cô hầu gái ngay lập tức trở nên sáng rỡ.
"Món này... Cô chỉ cần bỏ nguyên miếng trứng nhum lên cơm nắm, rưới lên một ít nước tương là xong rồi. Sẽ trở nên siêu siêu ngon luôn đó.
"R-Ra là vậy...!"
Dĩ nhiên. Ngay khoảnh khắc mình phát hiện ra có cơm và nước tương giữa hàng loạt những nguyên liệu trong bếp là mình biết chắc là bản thân muốn làm món này rồi. Hồi mình còn nhỏ, ông cựu bếp trường từng nấu món ăn đầy hạnh phúc này cho mình. Tên của nó là『cơm nhím biển』.
Nhưng trước tiên thì tôi vẫn cần phải tiếp tục thu thập những phần thịt ăn được đã.
CẠCH! CẠCH! CẠCH!
Với đôi tay chuyên nghiệp, tôi từ từ kẹp vỡ để mở bung chỗ nhím biển ra và chỉ xúc lấy phần màu vàng. Tôi không muốn những miếng vỏ nhím biển vỡ gây rắc rối cho những người bên trong lâu đài nên đã bỏ chúng lại vào hộp chứa không thời gian trong khi tiến hành sơ chế.
Cuối cùng thì tôi cũng đã có thể lấy được một đĩa đầy thịt nhím biển đủ cho ba người ăn. Xem ra cơm nóng đã chuẩn bị đem ra phục vụ được rồi. Và vì đã có sẵn nước tương, tôi sẽ dùng nó để gia tăng hương vị cho món xúp.
Tôi lấy ra một con ngao mật lớn, rửa sạch cát rồi cho nó vào nồi nước nóng đang sôi đã làm xúp.
Danh sách chương