"Chuyện này là sao đây?!"
Bavalein đang lên cơn thịnh nộ.
"Bình tĩnh đi ạ, thưa phu nhân Bavalein."
"Ngay từ đầu thì cái vòng cổ bị nguyền rủa đó đã là tác phẩm của ngươi rồi mà nhỉ?! Jubak!! Liệu hồn mà làm gì đó để cứu Sistana yêu dấu của ta đi!"
Bavalein lên tiếng trách cứ tên pháp sư mũ trùm đen trước mặt mình. Bị làm cho khó chịu, khuôn miệng hắn liền trở nên méo xệch trước lời buộc tội... Dù chiếc mũ trùm khiến cho người ta khó mà đoán được toàn bộ ngoại hình, dựa trên giọng nói, đôi tay, đôi môi và cần cổ, vẫn có thể cho rằng đây vẫn chỉ là một người thanh niên.
"Giờ thì bà lại đơn phương đổ lỗi cho tôi nhưng chẳng phải bà đã quên nói cho chúng tôi điều đó sao?"
Thế nhưng tông giọng và thái độ kiêu căng hướng về mụ phu nhân bá tước lại không hề phù hợp với một người đàn ông trẻ. Toàn bộ phong thái của hắn đều toát ra ấn tượng của một kẻ xảo quyệt và già dơ.
"......!"
"Bọn tôi đã nói rõ với bà khi bán ra thứ đó rồi còn gì. Một kẻ có lượng ma lực khủng khiếp tên nhãi con Lönnrot đấy, hoàn toàn có thể『đảo ngược lại lời nguyền』."
"Ch-Chuyện đó... Chỉ là ta lại chưa từng ngờ rằng Ngài Lönnrot lại hứng thú với con nhỏ xơ xác, thất học và chẳng có gì tốt đẹp đó thôi...!"
Trong mắt Bavalein, khi mụ ta được gả vào gia tộc này, Miltia chẳng khác gì loài sâu bọ cả. Mụ không hề có ý định nuôi dạy cô ấy thành một nữ quý tộc sau khi ma lực của Miltia đã bị phong ấn khi còn nhỏ. Ngay khi mụ ta hoàn thành việc lên danh sách phân công, mụ đã sẵn sàng để xuống tay trừ khử Miltia nếu nàng dám cản đường mụ.
Nhưng... giờ đây Miltia đã lớn, cô ấy rất thông thạo việc giặt giũ, nấu nướng và các loại việc nhà linh tinh khác. Cô ấy đã biết được lúc nào là không được nói quá nhiều.
Bavalein cho rằng có Miltia trong nhà giống như sở hữu một nô lệ không công để bắt làm việc cho đến chết mới thôi vậy, và chính nhờ lòng thương hại mà mụ ta đã để cho Miltia được sống.
"Trời ạ..."
Tên pháp sư Jubak buông rõ tiếng thở dài. Hắn thừa biết rằng ngay cả khi đã được tên nhãi Lönnrot bày cho『mấu chốt để phá giải lời nguyền』, phu nhân bá tước và bè lũ của mụ vẫn chưa thể nào thành công.
Quan trọng hơn nữa là dù họ đã được giải thích rõ ràng rằng cần phải『ăn cùng nhau』nhưng vẫn cố gian lận bằng cách cho con gái họ ăn một món khác... Thật là... Họ đã hoàn toàn ngó lơ đi bản chất của『lời nguyền』.
Họ không biết là không thể dùng mưu mẹo hay lách luật để đi ngược lại với『mấu chốt để phá giải lời nguyền』sao? Hay vì đây là một thông tin mà họ coi là chướng tai gai mắt nên cứ thế nghe tai này lọt tai khác?
Nhân tiện thì về người thanh niên bị bắt phải ăn con thủy quái đó một mình đó... Sau tai nạn hôm ấy... người ta nói rằng gã ta đã trở nên khúm núm như một con cừu non vừa bị thiến. Vì lý do nào đó mà gã ta xuống tóc và dành cả đời mình phụng sự Chúa.
Độc của một số loại quỷ còn có cả tác dụng phụ như thế đấy... Có lẽ cú sốc gã ta nhận phải từ chất độc ấy quá lớn, đến mức khiến cho gã phải thành ra như vậy.
"Thứ lỗi cho tôi được không? Tôi xin được thêm vào, từ đầu thì đã phạm trù『tình yêu』 đã không giới hạn ở tình cảm nam nữ rồi. 『Tình yêu gia đình』cũng được tính là một dạng『tình yêu』rất đáng trân trọng đó, thưa bà Bavalein. Nếu bà thực sự quan tâm đến con gái mình tới mức đó thì sao bà không thử tự mình thực hiện『mấu chốt để phá giải lời nguyền』đi?"
"??!!"
Trước câu nói đó, sắc mặt của Bavalein trắng bệch thấy rõ.
『Ăn hải sản được tạo ra bởi lời nguyền cùng với người có tình cảm song phương với bạn.』
Điều này vừa dễ lại vừa quá khó. Nhưng với Jubak, hắn còn chẳng mảy may để tâm đến việc mụ phu nhân bá tước này phàn nàn để bắt hắn dọn dẹp cái đống hổ lốn mà mụ ta đã bày ra. Phu nhân bá tước không chỉ keo kiệt trong vấn đề thanh toán mà còn bỏ qua những cảnh báo mà hắn đã trình bày rất rõ cho mụ.
"Giờ thì xin phép bà. Tôi hy vòn rằng bà sẽ không cho gọi tôi vì lý do này nữa."
"Cái-?!.... Hừ. Ngươi thực sự nghĩ rằng mình có thể ăn nói như vậy với ta, một phu nhân bá tước sao? Ngươi với ta giờ đây đều chung một chiếc thuyền rồi."
Thịch. Một viên đá quý được ném về phía Jubak.
"!?"
Đây mà một trong những viên đá từng được gắn bên trên chiếc『vòng cổ bị nguyền rủa』.
"Chính Công tước Lönnrot đã để lại thứ này cho chúng ta. Ngài ấy nói viên đá này rơi khỏi chiếc vòng khi ngài ấy ghi đè lên lời nguyền... Viên đá ấy không hề tương xứng với mức giá ta bỏ ra lần đầu khi mua chiếc vòng cổ mà đúng không nhỉ? Nếu là ngươi thì ngươi biết rõ mà? Jubak... Ngươi biết điều này nghĩa là gì mà..."
Lần này đến lượt tên pháp sư Jubak trở nên trắng bệch.
Không hề có chuyện Jubak, kẻ tạo ra chiếc vòng cổ bị nguyền rủa đó nhầm lẫn viên đá này với thứ gì khác. Với viên đá quý ấy, đến cả một người có rất ít kiến thức về ma thuật cũng có thể truy ra được một vài thông tin từ lượng ma lực còn sót lại. Chẳng hạn như『nó được tạo ra lúc này』,『nó được chế tác ở đâu』,『thuộc tính ma pháp của chủ sở hữu nó』... Những thứ cực kỳ chi tiết như vậy có thể dễ dàng bị tìm ra.
Trong số bốn viên ngọc quý được gắn trên chiếc vòng cổ, một cái đang ở đây rồi. Hai cái đang vẫn được gắn trên vòng cổ Sistana đeo. Điều này làm nảy sinh ra câu hỏi, viên cuối cùng đang ở đâu.
Kẹẹẹẹt!
Jubak nghiến răng ken két.
Riêng việc tạo ra lời nguyền đã là trái luật rồi, nhưng vẫn có một vài sơ hở để hắn lách luật. Nhưng hắn không thể để bản thân mình bị bắt chỉ vì một giao dịch nhỏ ngớ ngẩn vốn chẳng đáng giá hơn mấy đồng tiền lẻ này được.
Hắn có liên kết với một Hội kín Hắc ám thờ phượng quỷ vương. Thêm vào đó, thông tin nằm bên trong những viên đá quý hắn dùng để tạo ra chiếc vòng cổ bị nguyền rủa có thể được sử dụng như một manh mối dẫn đến hội kín đó.
Không biết là may hay không may nữa... Viên đá chứa thông tin về hội kín vẫn chưa mất đi. Nó vẫn nằm trên chiếc vòng cổ được Sistana đeo. ...Hay nói đúng hơn, là được chôn vùi trên cổ Sistana.
Nói cách khác, hành động ngu ngốc của Sistana đã vừa lúc cứu Jubak khỏi phải bay đầu... chỉ là hắn không thể nói mình cảm thấy biết ơn trước việc đó được. Nếu chẳng may hắn bị tóm, sẽ không ai biết được liệu hội kín sẽ dùng phương thức nào để tra tấn Jubak trước khi hắn phải trả giá trước pháp luật.
Vì lý do này, Jubak cần phải tháo chiếc vòng ra khỏi cổ Sistana và tiêu hủy đi chứng cứ.
"...Chậc. Bà không cho tôi lựa chọn nào khác rồi. Để tôi giúp bà một tay vậy..."
Bavalein đang lên cơn thịnh nộ.
"Bình tĩnh đi ạ, thưa phu nhân Bavalein."
"Ngay từ đầu thì cái vòng cổ bị nguyền rủa đó đã là tác phẩm của ngươi rồi mà nhỉ?! Jubak!! Liệu hồn mà làm gì đó để cứu Sistana yêu dấu của ta đi!"
Bavalein lên tiếng trách cứ tên pháp sư mũ trùm đen trước mặt mình. Bị làm cho khó chịu, khuôn miệng hắn liền trở nên méo xệch trước lời buộc tội... Dù chiếc mũ trùm khiến cho người ta khó mà đoán được toàn bộ ngoại hình, dựa trên giọng nói, đôi tay, đôi môi và cần cổ, vẫn có thể cho rằng đây vẫn chỉ là một người thanh niên.
"Giờ thì bà lại đơn phương đổ lỗi cho tôi nhưng chẳng phải bà đã quên nói cho chúng tôi điều đó sao?"
Thế nhưng tông giọng và thái độ kiêu căng hướng về mụ phu nhân bá tước lại không hề phù hợp với một người đàn ông trẻ. Toàn bộ phong thái của hắn đều toát ra ấn tượng của một kẻ xảo quyệt và già dơ.
"......!"
"Bọn tôi đã nói rõ với bà khi bán ra thứ đó rồi còn gì. Một kẻ có lượng ma lực khủng khiếp tên nhãi con Lönnrot đấy, hoàn toàn có thể『đảo ngược lại lời nguyền』."
"Ch-Chuyện đó... Chỉ là ta lại chưa từng ngờ rằng Ngài Lönnrot lại hứng thú với con nhỏ xơ xác, thất học và chẳng có gì tốt đẹp đó thôi...!"
Trong mắt Bavalein, khi mụ ta được gả vào gia tộc này, Miltia chẳng khác gì loài sâu bọ cả. Mụ không hề có ý định nuôi dạy cô ấy thành một nữ quý tộc sau khi ma lực của Miltia đã bị phong ấn khi còn nhỏ. Ngay khi mụ ta hoàn thành việc lên danh sách phân công, mụ đã sẵn sàng để xuống tay trừ khử Miltia nếu nàng dám cản đường mụ.
Nhưng... giờ đây Miltia đã lớn, cô ấy rất thông thạo việc giặt giũ, nấu nướng và các loại việc nhà linh tinh khác. Cô ấy đã biết được lúc nào là không được nói quá nhiều.
Bavalein cho rằng có Miltia trong nhà giống như sở hữu một nô lệ không công để bắt làm việc cho đến chết mới thôi vậy, và chính nhờ lòng thương hại mà mụ ta đã để cho Miltia được sống.
"Trời ạ..."
Tên pháp sư Jubak buông rõ tiếng thở dài. Hắn thừa biết rằng ngay cả khi đã được tên nhãi Lönnrot bày cho『mấu chốt để phá giải lời nguyền』, phu nhân bá tước và bè lũ của mụ vẫn chưa thể nào thành công.
Quan trọng hơn nữa là dù họ đã được giải thích rõ ràng rằng cần phải『ăn cùng nhau』nhưng vẫn cố gian lận bằng cách cho con gái họ ăn một món khác... Thật là... Họ đã hoàn toàn ngó lơ đi bản chất của『lời nguyền』.
Họ không biết là không thể dùng mưu mẹo hay lách luật để đi ngược lại với『mấu chốt để phá giải lời nguyền』sao? Hay vì đây là một thông tin mà họ coi là chướng tai gai mắt nên cứ thế nghe tai này lọt tai khác?
Nhân tiện thì về người thanh niên bị bắt phải ăn con thủy quái đó một mình đó... Sau tai nạn hôm ấy... người ta nói rằng gã ta đã trở nên khúm núm như một con cừu non vừa bị thiến. Vì lý do nào đó mà gã ta xuống tóc và dành cả đời mình phụng sự Chúa.
Độc của một số loại quỷ còn có cả tác dụng phụ như thế đấy... Có lẽ cú sốc gã ta nhận phải từ chất độc ấy quá lớn, đến mức khiến cho gã phải thành ra như vậy.
"Thứ lỗi cho tôi được không? Tôi xin được thêm vào, từ đầu thì đã phạm trù『tình yêu』 đã không giới hạn ở tình cảm nam nữ rồi. 『Tình yêu gia đình』cũng được tính là một dạng『tình yêu』rất đáng trân trọng đó, thưa bà Bavalein. Nếu bà thực sự quan tâm đến con gái mình tới mức đó thì sao bà không thử tự mình thực hiện『mấu chốt để phá giải lời nguyền』đi?"
"??!!"
Trước câu nói đó, sắc mặt của Bavalein trắng bệch thấy rõ.
『Ăn hải sản được tạo ra bởi lời nguyền cùng với người có tình cảm song phương với bạn.』
Điều này vừa dễ lại vừa quá khó. Nhưng với Jubak, hắn còn chẳng mảy may để tâm đến việc mụ phu nhân bá tước này phàn nàn để bắt hắn dọn dẹp cái đống hổ lốn mà mụ ta đã bày ra. Phu nhân bá tước không chỉ keo kiệt trong vấn đề thanh toán mà còn bỏ qua những cảnh báo mà hắn đã trình bày rất rõ cho mụ.
"Giờ thì xin phép bà. Tôi hy vòn rằng bà sẽ không cho gọi tôi vì lý do này nữa."
"Cái-?!.... Hừ. Ngươi thực sự nghĩ rằng mình có thể ăn nói như vậy với ta, một phu nhân bá tước sao? Ngươi với ta giờ đây đều chung một chiếc thuyền rồi."
Thịch. Một viên đá quý được ném về phía Jubak.
"!?"
Đây mà một trong những viên đá từng được gắn bên trên chiếc『vòng cổ bị nguyền rủa』.
"Chính Công tước Lönnrot đã để lại thứ này cho chúng ta. Ngài ấy nói viên đá này rơi khỏi chiếc vòng khi ngài ấy ghi đè lên lời nguyền... Viên đá ấy không hề tương xứng với mức giá ta bỏ ra lần đầu khi mua chiếc vòng cổ mà đúng không nhỉ? Nếu là ngươi thì ngươi biết rõ mà? Jubak... Ngươi biết điều này nghĩa là gì mà..."
Lần này đến lượt tên pháp sư Jubak trở nên trắng bệch.
Không hề có chuyện Jubak, kẻ tạo ra chiếc vòng cổ bị nguyền rủa đó nhầm lẫn viên đá này với thứ gì khác. Với viên đá quý ấy, đến cả một người có rất ít kiến thức về ma thuật cũng có thể truy ra được một vài thông tin từ lượng ma lực còn sót lại. Chẳng hạn như『nó được tạo ra lúc này』,『nó được chế tác ở đâu』,『thuộc tính ma pháp của chủ sở hữu nó』... Những thứ cực kỳ chi tiết như vậy có thể dễ dàng bị tìm ra.
Trong số bốn viên ngọc quý được gắn trên chiếc vòng cổ, một cái đang ở đây rồi. Hai cái đang vẫn được gắn trên vòng cổ Sistana đeo. Điều này làm nảy sinh ra câu hỏi, viên cuối cùng đang ở đâu.
Kẹẹẹẹt!
Jubak nghiến răng ken két.
Riêng việc tạo ra lời nguyền đã là trái luật rồi, nhưng vẫn có một vài sơ hở để hắn lách luật. Nhưng hắn không thể để bản thân mình bị bắt chỉ vì một giao dịch nhỏ ngớ ngẩn vốn chẳng đáng giá hơn mấy đồng tiền lẻ này được.
Hắn có liên kết với một Hội kín Hắc ám thờ phượng quỷ vương. Thêm vào đó, thông tin nằm bên trong những viên đá quý hắn dùng để tạo ra chiếc vòng cổ bị nguyền rủa có thể được sử dụng như một manh mối dẫn đến hội kín đó.
Không biết là may hay không may nữa... Viên đá chứa thông tin về hội kín vẫn chưa mất đi. Nó vẫn nằm trên chiếc vòng cổ được Sistana đeo. ...Hay nói đúng hơn, là được chôn vùi trên cổ Sistana.
Nói cách khác, hành động ngu ngốc của Sistana đã vừa lúc cứu Jubak khỏi phải bay đầu... chỉ là hắn không thể nói mình cảm thấy biết ơn trước việc đó được. Nếu chẳng may hắn bị tóm, sẽ không ai biết được liệu hội kín sẽ dùng phương thức nào để tra tấn Jubak trước khi hắn phải trả giá trước pháp luật.
Vì lý do này, Jubak cần phải tháo chiếc vòng ra khỏi cổ Sistana và tiêu hủy đi chứng cứ.
"...Chậc. Bà không cho tôi lựa chọn nào khác rồi. Để tôi giúp bà một tay vậy..."
Danh sách chương