"C-Cái quái gì?! Chỉ là... chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?!"

"Ôi chao, đây chẳng phải là thiếu chủ Lönnrot sao... Lần này chúng tôi thực sự mang nợ ngài nhiều rồi...! Xin cảm ơn ngài nhiều lắm!"

Chiếc xe ngựa chở Công tước Lönnrot đã trở về dinh thự sau chuyến đi đến hoàng cung và sau khi xuống khỏi xe ngài Maricle lập tức đi ra vườn. Thế rồi toàn bộ dân làng, bắt đầu từ ông Soncho, đều đồng loạt lao tới để chào mừng và cảm tạ ngài ấy.

"Chúng tôi xin đa tạ thiếu chủ ạ! Không ngờ ngài lại không quản ngại khó khăn chuẩn bị những bữa ăn này để giúp chúng tôi sản xuất đá vôi!"

"Đúng như tôi đã nghĩ, đức ngài thật nhân từ biết bao! Ah, không gì có thể hạnh phúc hơn được nữa!"

"Nhờ đó mà chúng tôi đã có thể phần nào cứu vãn được vụ mùa xuân này rồi-aasy~"

"Thưa Lönnrot đại nhân, món hàu nướng với nước tương và bơ là ngon nhất đấy ạ!"

"Không không không, món hàu chiên giòn còn ngon hơn cơ!!"

"Thưa thiếu chủ, theo tôi thấy thì ngài đã cảm thấy tốt hơn nhiều rồi đúng không ạ?"

"Ôiii~ Mình hạnh phúc quá đi mất-ấy~"

"Tới liền, tới liền~"

"Tôi và những người khác ở đây để giúp làm ra đá vôi-ấy~"

"Món ăn của cô nương là tuyệt nhất luôn!"

Ngài Maricle liền trở nên đôi chút hoang mang trước sự chen lấn dồn dập đến từ người dân, vốn là kho báu của ngài ấy tại lãnh địa này.

"Ph-Phải, dĩ nhiên rồi..."

Thực ra thì khi tôi bảo họ rằng mình sẽ chuẩn bị một vài món ăn từ nghêu sò ốc hến, dường như dân làng đã hiểu nhầm điều gì đó... Họ đến đây và kéo theo không ít thùng rượu.

Và thế là... tất cả đã cùng có một bữa tiệc nho nhỏ... không, đúng hơn là một bữa tiệc hải sản rất hoành tráng. Nhưng đúng như tôi đã dự đoán, đến cả ngài Maricle cũng sẽ bối rối trước những gì đang xảy ra khi có hàng loại người đồng thời lên tiếng với ngài ấy như vậy.

"Chào mừng trở lại ạ, ngài Maricle."

"Ờ, ừ-ừ. Ta về rồi đây. Còn Bhadra sẽ trở về muộn hơn một chút... Vậy thì Miltia này? Đám đông ở đây... đang có chuyện gì vậy...?"

"Vâng, thực ra là..."

Ông Soncho và những người khác đang vui vẻ cho những đống đá vôi chúng tôi đã làm ra vào từng túi nhỏ. Chúng là sản phẩm từ việc đốt cháy chỗ vỏ dư ra từ mẻ nghêu sò ốc hến họ ăn xong trước đó.

"...Đó là lý do mà họ đến đây ạ."

"Ta hiểu rồi... Thì ra là như vậy!"

Sau khi nghe được chi tiết từ tôi, ngài Maricle đột nhiên ôm lấy tôi thật chặt.

"Ơ?!"

Cái ôm của ngài ấy, tuy thật chặt nhưng cùng lúc đó cũng thật nhẹ nhàng và ấm áp.

「「「「「OOOOOOOOOOHHHHHHHHHH........」」」」」」

Kh-Khoan đã! Ng-Ngài Maricle?! H-Hẳn là vừa có chuyện xảy ra rồi! Tự nhiên dân làng tỏ ra bất ngờ quá vậy!! "Cảm ơn nàng nhiều lắm! Miltia à, ta không nghĩ mình có thể ngừng yêu nàng được mất! Khi người dân trong lãnh địa Lönnrot mưu cầu sự giúp đỡ, nàng đã không bỏ rơi họ, mà đã tận tân giúp đỡ họ đến dường này...!

"Th-Th-Thiếp-Nhưng mà-chuyện đó... là nhờ... là nhờ chiếc『ao cá』kỳ diệu của ngài Maricle mà!"

Thực ra thì dù cho có rất nhiều dân làng tụ tập ở đây, tôi vẫn có thể thu hoạch được rất nhiều hải sản có vỏ, đủ để khiến tất cả hoàn toàn no bụng. Thế mà một số lượng lớn nghêu sò ốc hến cứ không ngừng sinh sôi ra bên trong chiếc『ao cá』đó.

Tôi chỉ phải nướng chúng trên một cái vỉ nướng rồi nêm nếm bằng bơ và nước tương mà thôi. Từ đầu tôi đảm nhiệm việc chiên giòn chỗ hàu cơ nhưng những hình nhân máy sớm nắm bắt được cách thức thông qua quan sát tôi và từ đó đã thay tôi làm những công việc nặng và tốn thời gian.

Đây chính là bằng chứng sống cho câu nói của ông Bhadra. Dù cho không có ông ấy điều khiển, những hình nhân máy vẫn sẽ có thể tự học hỏi cách thực hiện những công việc nhà đơn giản. [note55014]

"Không, nàng sai rồi, Miltia."

Ngài Maricle nói rồi nắm lấy tay tôi và đặt lên nơi dính đầy muội than ấy một nụ hôn trìu mến. Ngay khi đôi môi ngài chạm vào làn da tôi, những vết bỏng nhỏ tôi dính phải khi đang chiên hàu lập tức biến mất đi.

"Chỉ bằng cách nhìn vào nàng... là ta biết nàng đã vất vả thế nào để giúp những người nông dân làm ra chỗ 'đá vôi' ấy rồi. Hỡi nương tử yêu dấu của ta, ta rất hạnh phúc khi biết nàng đã đặt nhân dân trong lãnh địa chúng ta lên làm đầu đó."

「「「「「OOOOOOOOOOHHHHHHHHHH!!!!!」」」」」」

Dưới ánh sáng mờ ảo của buổi chạng vạng, giữa những giọng nói ngạc nhiên xen lẫn hân hoan từ những người xung quanh... tôi đã chẳng thể làm gì ngoài gật đầu với đôi mắt ướt lệ chực trào rơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện