『Tiểu thư Miltia, xem ra ngày nào cô cũng vui vẻ nhỉ.』
"Hử? Th-Thật vậy sao?"
Tôi nhìn chằm chằm vào cô gái ấy, người lúc này đang hồn nhiên nhét đầy má món nghêu sò nướng. Nhìn thấy khuôn mặt cô bùng lên niềm vui, tôi vô thức thốt lên suy nghĩ của chính mình. Tình cờ thì... món nghêu sò này thật ra... là những thứ mọc ra bởi lời nguyền trên người thiếu chủ bọn tôi.
Chắc chắn một tiểu thư bình thường xuất thân từ nhà bá tước sẽ bỏ chạy thục mạng ngay khi nghe nhắc đến chuyện đó... Hay lẽ ra là nên như vậy.
"Cô Bhadra này, cô vẫn ổn dù cho không ăn gì sao?"
『Hình nhân máy thì không cần đến thức ăn đâu. Năng lượng của chúng tôi đến từ ma pháp cơ.』
"Tôi hiểu rồi... Vậy khi nào thì cô cần phải bổ sung thêm ma lực?"
『...Tiểu thư nói là bổ sung sao... Chuyện đó... không phải là vấn đề đâu.』
Trong chốc lát... tôi ngưng nói lại.
Không, thật sự đấy. Gia tộc công tước thật sẽ không gặp vấn đề gì liên quan đến cung cấp ma lực cho các hình nhân máy cả. Cậu chủ có thể tự mình làm điều đó mà.
Thế nhưng, khi tôi nghe thấy từ 'bổ sung', tôi vẫn nói không nên lời. Rồi tôi nghĩ đến những hình nhân máy được gửi đến hoàng cung từ dinh thự của Công tước Lönnrot. Người duy nhất có thể bổ sung ma lực cho đám hình nhân đó không ai khác ngoài cậu chủ của chúng tôi.
Chỉ là... Vì lời nguyền ấy, cậu chủ đã... Nói thô ra thì cậu chủ đã rời bỏ nghĩa vụ cung cấp ma lực cho hoàng cung rồi.
Lý do là... vì ngoại hình... của cậu chủ... mà hoàng cung cũng không bao giờ cho gọi cậu nữa...
Nhưng ít nhất thì để ngăn cho danh tiếng của gia tộc thêm hoen ố... tôi đã bắt đầu công việc điều khiển từ xa những hình nhân máy cả ở hoàng cung lẫn trong lãnh địa của Công tước Lönnrot tại một căn biệt thự nằm giữa hai nơi... Và thế là... từ đó đến giờ đã một năm trôi qua...
Thiếu chủ giờ đây đã thu mình lại. Tôi sẽ khó có cơ hội nào để rời khỏi biệt thự này trừ khi một trong hai chuyện xảy ra: hoàng cung ngưng sử dụng hình nhân máy được chúng tôi gửi tới, hoặc thiếu chủ đồng ý trở lại bổ sung năng lượng thường xuyên như trước đây.
Về vế sau thì... Nói thật tôi vốn đã từ bỏ rồi, nhưng... Gần đây nhờ có Miltia mà tôi đã thấy được đôi chút những chuyển biến trong thái độ ghét bỏ con người của thiếu chủ.
Tôi thầm mong rằng cô ấy sẽ có thể đưa được người đã hoàn toàn sống khép kín là thiếu chủ ra ngoài ánh sáng.
『Ahem! Dù sao thì...』
Tôi có chút ép buộc đổi chủ đề.
『Có thư từ cha mẹ tiểu thư này.』
"Hử?"
Ngay khi cô ấy nghe thấy từ 'cha mẹ', khuôn mặt vui tươi liền tối sầm lại.
Từ những gì tôi thu thập được, xem ra cô ấy đã phải trải qua một cuộc sống khổ cực tại nhà cha mẹ. Có lẽ vì thế mà... cô ấy luôn tỏ ra cực kỳ hạnh phúc trước những điều tầm thường nhất. Trái lại, mỗi khi nghe thấy ai đó nhắc đến tên 'Bá tước Lyran', cô ấy liền nghiêm túc hẳn đi. Cứ như thể ai đó đã tạt một xô nước vào ngọn lửa đang bùng cháy vậy.
Quả đúng là như vậy. Khi chúng tôi bảo rằng cô ấy sẽ được cung cấp đủ ba bữa ăn một ngày, cô ấy đã hạnh phúc đến độ suýt nữa nhảy cẫng lên. Trong nhật ký của mình, cô ấy còn viết xuống chi tiết những gì bản thân đã ăn ngày hôm đó nữa. Từ cách cô ấy nấu chúng, hương vị của món ăn và nhiều điều nữa. Thay vì một cuốn nhật ký, nó giống một cuốn sách tổng hợp công thức nấu ăn hơn.
Tôi nhìn chằm chằm vào Miltia, cô ấy đang vừa nghiêng nghiêng đầu vừa đọc thư, biểu cảm rõ ràng là đang rất bối rối.
『Lá thư đó viết gì vậy?』
"Ưm... Không... Chỉ.... Chỉ là họ muốn tôi trở về nhà và... Họ bảo tôi không được... kể cho ngài Maricle vì họ định biến việc đó thành một bất ngờ cho ngài ấy..."
『Họ muốn tiểu thư bí mật trở về mà không báo cho chủ nhân sao...?』
"V-Vâng... Chuyện này... Gia đình tôi muốn đặt may một chiếc váy cho tôi và... đây là lần đầu họ... A... Không, ý tôi là, trước giờ tôi chẳng có chút hứng thú nào với váy đầm cả nên... Họ muốn tôi trở về nhà để lấy số đo..."
Tôi đã cảm nhận được điều gì đó mờ ám trong nội dung của bức thư kia.
『Lá thư đó... Tiểu thư không phiền nếu tôi đọc qua nó chứ?』
"V-Vâng."
『...Hừm... Chính xác như những gì tiểu thư vừa nói.』
Tem trên thư và con dấu niêm phong hoàn toàn đến từ gia tộc Bá tước Lyran.
Sau khi con gái họ đính hôn, gia đình của cô ấy vẫn lên kế hoạch may váy mới dù cho cô ấy đã đến sống ở nhà chồng. Những chuyện kiểu này cũng không quá hiếm thấy. Đúng ra thì tôi phải nói là khá thường xuyên mới đúng.
Có điều... Trong trường hợp như này, mục tiêu tạo sự bất ngờ lẽ ra thường là người con gái cơ. Chà, về bản chất thì vẫn có thể khiến hôn thê cô ấy ngạc nhiên bằng cách cho cô ấy ăn diện một bộ váy mới. Như thế thì vẫn có thể được cho là hợp lý.
Thật ra, nếu xét đến khả năng một quý tộc theo tư tưởng đa thê, gia đình của người vợ thường sẽ gửi những thứ mà người chồng thích dưới danh nghĩa quà cho con gái họ. Mục đích của việc đó là để con gái họ có được sử sủng ái của người chồng. Ví dụ có thể kể đến là có nhiều gia đình đã gửi tặng con gái họ áo giáp và ngựa tốt.
Vậy cụ thể chuyện này là gia đình muốn gửi tặng con gái họ một chiếc váy mới. Nhưng... người trong gia đình mà không biết số đo của chính con gái mình thì thật là rất bất thường.
Chúng tôi vẫn tiếp tục chủ đề về chiếc váy... Ngay từ đầu thì chuyện một gia đình thậm chí còn không cho con gái họ một chiếc váy duy nhất khi gả cô ấy đi cũng đủ kỳ lạ rồi. Ngay cả khi cô ấy không có hứng thú gì với váy vóc thì là bậc phụ huynh họ vẫn phải cung cấp đầy đủ trang phục cho con gái mình chứ.
Và trên hết là...
Tôi thông qua đôi mắt của hình nhân máy mà nhìn chiếc vòng trên cổ cô ấy không rời.
Không nghi ngờ gì nữa rồi.
Dựa vào『ma thuật thẩm định』của tôi, thứ trên cổ Milta là một ma cụ mang lời nguyền. Tôi đã từng thấy qua loại ma cụ này nhiều lần rồi. Còn về cụ thể lời nguyền này, dù cho cô ấy có rời dinh thự công tước với mục đích tạo sự ngạc nhiên mà không thông báo với thiếu chủ đi chăng nữa thì nó vẫn sẽ cho đó là hành động『bỏ chạy』. Giả như điều ấy xảy ra, người phải gánh chịu hậu quả không ai khác chính là... cô gái này.
Tuy thứ trên cô cô ấy là một ma cụ mang lời nguyền, tôi đã bỏ qua vì nó không gây hại đến thiếu chủ, chỉ là...
Mình cần phải xem xét lại hành động của mình mới được.
"Hử? Th-Thật vậy sao?"
Tôi nhìn chằm chằm vào cô gái ấy, người lúc này đang hồn nhiên nhét đầy má món nghêu sò nướng. Nhìn thấy khuôn mặt cô bùng lên niềm vui, tôi vô thức thốt lên suy nghĩ của chính mình. Tình cờ thì... món nghêu sò này thật ra... là những thứ mọc ra bởi lời nguyền trên người thiếu chủ bọn tôi.
Chắc chắn một tiểu thư bình thường xuất thân từ nhà bá tước sẽ bỏ chạy thục mạng ngay khi nghe nhắc đến chuyện đó... Hay lẽ ra là nên như vậy.
"Cô Bhadra này, cô vẫn ổn dù cho không ăn gì sao?"
『Hình nhân máy thì không cần đến thức ăn đâu. Năng lượng của chúng tôi đến từ ma pháp cơ.』
"Tôi hiểu rồi... Vậy khi nào thì cô cần phải bổ sung thêm ma lực?"
『...Tiểu thư nói là bổ sung sao... Chuyện đó... không phải là vấn đề đâu.』
Trong chốc lát... tôi ngưng nói lại.
Không, thật sự đấy. Gia tộc công tước thật sẽ không gặp vấn đề gì liên quan đến cung cấp ma lực cho các hình nhân máy cả. Cậu chủ có thể tự mình làm điều đó mà.
Thế nhưng, khi tôi nghe thấy từ 'bổ sung', tôi vẫn nói không nên lời. Rồi tôi nghĩ đến những hình nhân máy được gửi đến hoàng cung từ dinh thự của Công tước Lönnrot. Người duy nhất có thể bổ sung ma lực cho đám hình nhân đó không ai khác ngoài cậu chủ của chúng tôi.
Chỉ là... Vì lời nguyền ấy, cậu chủ đã... Nói thô ra thì cậu chủ đã rời bỏ nghĩa vụ cung cấp ma lực cho hoàng cung rồi.
Lý do là... vì ngoại hình... của cậu chủ... mà hoàng cung cũng không bao giờ cho gọi cậu nữa...
Nhưng ít nhất thì để ngăn cho danh tiếng của gia tộc thêm hoen ố... tôi đã bắt đầu công việc điều khiển từ xa những hình nhân máy cả ở hoàng cung lẫn trong lãnh địa của Công tước Lönnrot tại một căn biệt thự nằm giữa hai nơi... Và thế là... từ đó đến giờ đã một năm trôi qua...
Thiếu chủ giờ đây đã thu mình lại. Tôi sẽ khó có cơ hội nào để rời khỏi biệt thự này trừ khi một trong hai chuyện xảy ra: hoàng cung ngưng sử dụng hình nhân máy được chúng tôi gửi tới, hoặc thiếu chủ đồng ý trở lại bổ sung năng lượng thường xuyên như trước đây.
Về vế sau thì... Nói thật tôi vốn đã từ bỏ rồi, nhưng... Gần đây nhờ có Miltia mà tôi đã thấy được đôi chút những chuyển biến trong thái độ ghét bỏ con người của thiếu chủ.
Tôi thầm mong rằng cô ấy sẽ có thể đưa được người đã hoàn toàn sống khép kín là thiếu chủ ra ngoài ánh sáng.
『Ahem! Dù sao thì...』
Tôi có chút ép buộc đổi chủ đề.
『Có thư từ cha mẹ tiểu thư này.』
"Hử?"
Ngay khi cô ấy nghe thấy từ 'cha mẹ', khuôn mặt vui tươi liền tối sầm lại.
Từ những gì tôi thu thập được, xem ra cô ấy đã phải trải qua một cuộc sống khổ cực tại nhà cha mẹ. Có lẽ vì thế mà... cô ấy luôn tỏ ra cực kỳ hạnh phúc trước những điều tầm thường nhất. Trái lại, mỗi khi nghe thấy ai đó nhắc đến tên 'Bá tước Lyran', cô ấy liền nghiêm túc hẳn đi. Cứ như thể ai đó đã tạt một xô nước vào ngọn lửa đang bùng cháy vậy.
Quả đúng là như vậy. Khi chúng tôi bảo rằng cô ấy sẽ được cung cấp đủ ba bữa ăn một ngày, cô ấy đã hạnh phúc đến độ suýt nữa nhảy cẫng lên. Trong nhật ký của mình, cô ấy còn viết xuống chi tiết những gì bản thân đã ăn ngày hôm đó nữa. Từ cách cô ấy nấu chúng, hương vị của món ăn và nhiều điều nữa. Thay vì một cuốn nhật ký, nó giống một cuốn sách tổng hợp công thức nấu ăn hơn.
Tôi nhìn chằm chằm vào Miltia, cô ấy đang vừa nghiêng nghiêng đầu vừa đọc thư, biểu cảm rõ ràng là đang rất bối rối.
『Lá thư đó viết gì vậy?』
"Ưm... Không... Chỉ.... Chỉ là họ muốn tôi trở về nhà và... Họ bảo tôi không được... kể cho ngài Maricle vì họ định biến việc đó thành một bất ngờ cho ngài ấy..."
『Họ muốn tiểu thư bí mật trở về mà không báo cho chủ nhân sao...?』
"V-Vâng... Chuyện này... Gia đình tôi muốn đặt may một chiếc váy cho tôi và... đây là lần đầu họ... A... Không, ý tôi là, trước giờ tôi chẳng có chút hứng thú nào với váy đầm cả nên... Họ muốn tôi trở về nhà để lấy số đo..."
Tôi đã cảm nhận được điều gì đó mờ ám trong nội dung của bức thư kia.
『Lá thư đó... Tiểu thư không phiền nếu tôi đọc qua nó chứ?』
"V-Vâng."
『...Hừm... Chính xác như những gì tiểu thư vừa nói.』
Tem trên thư và con dấu niêm phong hoàn toàn đến từ gia tộc Bá tước Lyran.
Sau khi con gái họ đính hôn, gia đình của cô ấy vẫn lên kế hoạch may váy mới dù cho cô ấy đã đến sống ở nhà chồng. Những chuyện kiểu này cũng không quá hiếm thấy. Đúng ra thì tôi phải nói là khá thường xuyên mới đúng.
Có điều... Trong trường hợp như này, mục tiêu tạo sự bất ngờ lẽ ra thường là người con gái cơ. Chà, về bản chất thì vẫn có thể khiến hôn thê cô ấy ngạc nhiên bằng cách cho cô ấy ăn diện một bộ váy mới. Như thế thì vẫn có thể được cho là hợp lý.
Thật ra, nếu xét đến khả năng một quý tộc theo tư tưởng đa thê, gia đình của người vợ thường sẽ gửi những thứ mà người chồng thích dưới danh nghĩa quà cho con gái họ. Mục đích của việc đó là để con gái họ có được sử sủng ái của người chồng. Ví dụ có thể kể đến là có nhiều gia đình đã gửi tặng con gái họ áo giáp và ngựa tốt.
Vậy cụ thể chuyện này là gia đình muốn gửi tặng con gái họ một chiếc váy mới. Nhưng... người trong gia đình mà không biết số đo của chính con gái mình thì thật là rất bất thường.
Chúng tôi vẫn tiếp tục chủ đề về chiếc váy... Ngay từ đầu thì chuyện một gia đình thậm chí còn không cho con gái họ một chiếc váy duy nhất khi gả cô ấy đi cũng đủ kỳ lạ rồi. Ngay cả khi cô ấy không có hứng thú gì với váy vóc thì là bậc phụ huynh họ vẫn phải cung cấp đầy đủ trang phục cho con gái mình chứ.
Và trên hết là...
Tôi thông qua đôi mắt của hình nhân máy mà nhìn chiếc vòng trên cổ cô ấy không rời.
Không nghi ngờ gì nữa rồi.
Dựa vào『ma thuật thẩm định』của tôi, thứ trên cổ Milta là một ma cụ mang lời nguyền. Tôi đã từng thấy qua loại ma cụ này nhiều lần rồi. Còn về cụ thể lời nguyền này, dù cho cô ấy có rời dinh thự công tước với mục đích tạo sự ngạc nhiên mà không thông báo với thiếu chủ đi chăng nữa thì nó vẫn sẽ cho đó là hành động『bỏ chạy』. Giả như điều ấy xảy ra, người phải gánh chịu hậu quả không ai khác chính là... cô gái này.
Tuy thứ trên cô cô ấy là một ma cụ mang lời nguyền, tôi đã bỏ qua vì nó không gây hại đến thiếu chủ, chỉ là...
Mình cần phải xem xét lại hành động của mình mới được.
Danh sách chương