Vị Công tước đứng trước mắt tôi đây trông như một con quái bạch tuộc màu xanh thẫm vậy.
Hơn thế nữa, có những thứ tựa như hải sâm và mấy cái giống xúc tu nhầy nhụa đang mọc xung quanh cơ thể ngài ấy. Bên dưới lớp da nhớp nhúa và đầy mủ là vài con tôm tít nhìn như bọ hung đang bò trườn trên da ngài. Đôi lúc da của ngài ấy là nứt vỡ ra từng mảnh, khiến một vài sản vật từ biển rơi xuống sàn.
Vậy… Tiếng ươn ướt mà mình nghe được chính là tiếng lớp da của ngài ấy bị bong ra và rơi xuống sàn à.
Một mùi biển đầy mãnh liệt bao phủ lấy căn phòng mỗi khi đám hải sản kia rơi xuống rồi giẫy dụa kịch liệt. Lý do khiến cho thân trên ngài ấy gần như là trần trụi có lẽ là vì da ngài liên tục rơi ra, giải thoát cho những thứ giống hà biển và bạch tuộc. Cảnh tượng đầy kinh hãi này rõ ràng sẽ khiến bất cứ cô tiểu thư đài các nào hét rống lên ngay khi trông thấy.
Biểu cảm của ngài ấy có phần khó nắm bắt nhưng những nếp nhăn hằn sâu bên trên đôi mắt ngài đó… Hẳn là cặp lông mày nhỉ… Phải rồi, dựa trên cái nhíu mày thật sâu ấy, hẳn là ngài ấy đang rất không hài lòng.
Tuy không nhiều, chúng vẫn là những đặc điểm cho thấy ngài vẫn còn là con người. Và ngài đang đeo kính, cũng đang bước đi bằng hai chân. Ồ và thêm một điểm nữa là đôi mắt ngài vẫn là của con người chứ không phải của loài bạch tuộc. Thật không biết liệu đó có phải là chút cứu vớt còn sót lại dành cho ngài ấy hay không nữa… Điều này lại khiến cho ngài ấy càng trở nên đáng sợ hơn nhỉ…
Tôi nghe nói rằng ngài ấy từng là một công tử tuấn lãng song… Những điểm đó của ngài… Đã không còn có thể được trông thấy nữa. Thậm chí tôi còn chẳng biết nổi màu sắc trước đây của mái tóc hay làn da ngài nữa vì chúng đã bị phủ kín bởi những thứ nhầy nhụa mất rồi. Hiển nhiên cơ thể nhớp nháp, xanh xao này sẽ khiến cho cả phụ nữ lẫn trẻ em cảm thấy cực ghê tởm.
Quả vậy. Vị 『Công tước bị nguyền rủa』này không hề nằm ngoài kỳ vọng… Đến cả tôi cũng không thể ngăn nổi bản thân há hốc mồm trước vẻ ngoài của con quái vật đang đứng đằng trước mình.
“Sao nào? Nàng kinh sợ đến mức nói không nên lời chăng?”
“...Không có, thiếp xin lỗi ạ…!?”
Oái!
Ngay khi tôi định cúi đầu hối lỗi, ngài công tước chợt nắm lấy cằm tôi. Lập tức một cái tua bạch tuộc mọc ra từ tay phải ngài bám chặt lên mặt tôi. Nó cứ thế mà uốn éo khắp nơi. Những cái chân lạnh buốt, nhầy nhụa và dinh dính liên tục bò lên người tôi cho đến khi khuôn mặt bị cả tám cái bao lấy. Giác hút của chúng bám chặt vào da tôi, tạo ra những âm thanh hết sức khó chịu
Cảm giác này… Thứ ấy thực sự chẳng khác nào một con bạch tuộc sống cả.
…Hay đúng hơn thì, đây ĐÍCH THỊ là một con bạch tuộc sống.
Một con bạch tuộc vừa mọc ra từ tay phải của ngài công tước.
“Nàng biết không? Những sinh vật này được gọi là ác quỷ ẩn mình dưới biển sâu đấy. 『Lời nguyền』của ta đã đem đến một loại thể chất cho phép những loài kì dị này tràn ra từ khắp nơi trên cơ thể ta.”
Ngài ấy đang mỉm cười với mình sao? Hay là ngài đang giận? Ngài ấy cong môi thành một nụ cười như trăng khuyết và kéo phần cơ trên gò má cùng với những sinh vật đang ngoe nguẩy bên dưới làn da lên.
“...À, đúng rồi. Hãy cho ta thấy quyết tâm muốn trở thành vợ ta của nàng bằng cách ăn lấy 『lời nguyền』này đi. Nàng làm được mà đúng không? Dù sao thì nếu nàng trở thành vợ của quái vật thì sẽ phải bị quái vật ôm ấp đó!”
Nói rồi ngài công tước đưa tay trái lên mà nắm lấy con bạch tuộc mọc ra từ mu bàn tay phải. Con vật vẫn đang dính chặt những giác hút lên mặt tôi nhưng ngài đã giật nó ra khỏi tay phải mình, ném nó vào trong người tôi rồi sau đó rời khỏi phòng.
Tôi cứ vô thức ngồi ỳ ra đó mất một lúc, nhưng rồi con bạch tuộc vốn đang dính trên người tôi dần lần mò xuống bên dưới quần áo tôi. Theo phản xạ, tôi liền tóm lấy phần giữa đầu và xúc tu con vật… Ồ, mắt nó như muốn lồi cả ra vì bị tôi nắm chặt quá này. Sao đó tôi siết chặt hơn vào điểm yếu của thứ lời nguyền(?) nghịch ngợm này.
Mình thực sự ước gì ở đây mình có một con dao nhỏ hay dao gắp.
Con bạch tuộc vẫn đang ra sức chống cự. Nó quấn xúc tu quanh cánh tay tôi nhưng chẳng hề gì khi tôi đã có thể dễ dàng lôi nó ra khỏi ngực mình. Ừ thì… Hồi tôi còn sống ở nhà cha mẹ, khẩu phần ăn của tôi chủ yếu cũng bao gồm loại thức ăn dị hơm này mà.
Người bếp trưởng lúc đó đã không thể làm ngơ tôi mãi, nên là đã dạy tôi cách nấu ăn cơ bản cũng như những kiến thức liên quan, khiến cho giờ đây tôi dư sức nấu mọi thứ thành đồ ăn được. Một người con gái xuất thân từ gia tộc bá tước thì không nên có loại kỹ năng này song tôi không thể ngờ được chính nó lại thực sự có ích trong tình huống này…
Được rồi… Mình càng nhìn càng thấy nó giống một mẻ bạch tuộc tươi ngon mà… Ngài ấy có nói muốn mình ăn nó nên là…
Tôi lên tiếng gọi Bhadra, cô người máy lúc này vẫn đang đứng bên cạnh mình.
“Xin thứ lỗi… Tôi có thể được phép mượn nhà bếp chứ?”
『…Gì cơ?』
“Thể theo mệnh lệnh trước đó của ngài công tước, tôi đang định là sẽ nấu thứ lời nguyền(?) này lên.”
『……………..Gì cơ?』
Thật không tưởng tượng một người máy lại có thể hỏi lại con người đấy… Xem ra đã có một thứ ma thuật rất mạnh được sử dụng để tạo ra cô người máy này. Với tiềm lực của một gia tộc công tước thì điều này là phải thôi. Sự khác biệt trong phẩm cấp giữa chúng tôi thật lớn mà…
Một lúc sau, đôi mắt của người máy dần chuyển sang màu đỏ. Hình như phải đến bây giờ cô ấy(?) mới trả lời được câu hỏi của tôi.
『Đã rõ. Tôi sẽ hướng dẫn cô đến phòng bếp… Xin hãy đi theo tôi.』
Thế rồi tôi đi theo cô ấy(?) trong khi vẫn nắm chặt lấy con bạch tuộc đang vùng vẫy mà quấn chặt quanh cánh tay tôi.
Hơn thế nữa, có những thứ tựa như hải sâm và mấy cái giống xúc tu nhầy nhụa đang mọc xung quanh cơ thể ngài ấy. Bên dưới lớp da nhớp nhúa và đầy mủ là vài con tôm tít nhìn như bọ hung đang bò trườn trên da ngài. Đôi lúc da của ngài ấy là nứt vỡ ra từng mảnh, khiến một vài sản vật từ biển rơi xuống sàn.
Vậy… Tiếng ươn ướt mà mình nghe được chính là tiếng lớp da của ngài ấy bị bong ra và rơi xuống sàn à.
Một mùi biển đầy mãnh liệt bao phủ lấy căn phòng mỗi khi đám hải sản kia rơi xuống rồi giẫy dụa kịch liệt. Lý do khiến cho thân trên ngài ấy gần như là trần trụi có lẽ là vì da ngài liên tục rơi ra, giải thoát cho những thứ giống hà biển và bạch tuộc. Cảnh tượng đầy kinh hãi này rõ ràng sẽ khiến bất cứ cô tiểu thư đài các nào hét rống lên ngay khi trông thấy.
Biểu cảm của ngài ấy có phần khó nắm bắt nhưng những nếp nhăn hằn sâu bên trên đôi mắt ngài đó… Hẳn là cặp lông mày nhỉ… Phải rồi, dựa trên cái nhíu mày thật sâu ấy, hẳn là ngài ấy đang rất không hài lòng.
Tuy không nhiều, chúng vẫn là những đặc điểm cho thấy ngài vẫn còn là con người. Và ngài đang đeo kính, cũng đang bước đi bằng hai chân. Ồ và thêm một điểm nữa là đôi mắt ngài vẫn là của con người chứ không phải của loài bạch tuộc. Thật không biết liệu đó có phải là chút cứu vớt còn sót lại dành cho ngài ấy hay không nữa… Điều này lại khiến cho ngài ấy càng trở nên đáng sợ hơn nhỉ…
Tôi nghe nói rằng ngài ấy từng là một công tử tuấn lãng song… Những điểm đó của ngài… Đã không còn có thể được trông thấy nữa. Thậm chí tôi còn chẳng biết nổi màu sắc trước đây của mái tóc hay làn da ngài nữa vì chúng đã bị phủ kín bởi những thứ nhầy nhụa mất rồi. Hiển nhiên cơ thể nhớp nháp, xanh xao này sẽ khiến cho cả phụ nữ lẫn trẻ em cảm thấy cực ghê tởm.
Quả vậy. Vị 『Công tước bị nguyền rủa』này không hề nằm ngoài kỳ vọng… Đến cả tôi cũng không thể ngăn nổi bản thân há hốc mồm trước vẻ ngoài của con quái vật đang đứng đằng trước mình.
“Sao nào? Nàng kinh sợ đến mức nói không nên lời chăng?”
“...Không có, thiếp xin lỗi ạ…!?”
Oái!
Ngay khi tôi định cúi đầu hối lỗi, ngài công tước chợt nắm lấy cằm tôi. Lập tức một cái tua bạch tuộc mọc ra từ tay phải ngài bám chặt lên mặt tôi. Nó cứ thế mà uốn éo khắp nơi. Những cái chân lạnh buốt, nhầy nhụa và dinh dính liên tục bò lên người tôi cho đến khi khuôn mặt bị cả tám cái bao lấy. Giác hút của chúng bám chặt vào da tôi, tạo ra những âm thanh hết sức khó chịu
Cảm giác này… Thứ ấy thực sự chẳng khác nào một con bạch tuộc sống cả.
…Hay đúng hơn thì, đây ĐÍCH THỊ là một con bạch tuộc sống.
Một con bạch tuộc vừa mọc ra từ tay phải của ngài công tước.
“Nàng biết không? Những sinh vật này được gọi là ác quỷ ẩn mình dưới biển sâu đấy. 『Lời nguyền』của ta đã đem đến một loại thể chất cho phép những loài kì dị này tràn ra từ khắp nơi trên cơ thể ta.”
Ngài ấy đang mỉm cười với mình sao? Hay là ngài đang giận? Ngài ấy cong môi thành một nụ cười như trăng khuyết và kéo phần cơ trên gò má cùng với những sinh vật đang ngoe nguẩy bên dưới làn da lên.
“...À, đúng rồi. Hãy cho ta thấy quyết tâm muốn trở thành vợ ta của nàng bằng cách ăn lấy 『lời nguyền』này đi. Nàng làm được mà đúng không? Dù sao thì nếu nàng trở thành vợ của quái vật thì sẽ phải bị quái vật ôm ấp đó!”
Nói rồi ngài công tước đưa tay trái lên mà nắm lấy con bạch tuộc mọc ra từ mu bàn tay phải. Con vật vẫn đang dính chặt những giác hút lên mặt tôi nhưng ngài đã giật nó ra khỏi tay phải mình, ném nó vào trong người tôi rồi sau đó rời khỏi phòng.
Tôi cứ vô thức ngồi ỳ ra đó mất một lúc, nhưng rồi con bạch tuộc vốn đang dính trên người tôi dần lần mò xuống bên dưới quần áo tôi. Theo phản xạ, tôi liền tóm lấy phần giữa đầu và xúc tu con vật… Ồ, mắt nó như muốn lồi cả ra vì bị tôi nắm chặt quá này. Sao đó tôi siết chặt hơn vào điểm yếu của thứ lời nguyền(?) nghịch ngợm này.
Mình thực sự ước gì ở đây mình có một con dao nhỏ hay dao gắp.
Con bạch tuộc vẫn đang ra sức chống cự. Nó quấn xúc tu quanh cánh tay tôi nhưng chẳng hề gì khi tôi đã có thể dễ dàng lôi nó ra khỏi ngực mình. Ừ thì… Hồi tôi còn sống ở nhà cha mẹ, khẩu phần ăn của tôi chủ yếu cũng bao gồm loại thức ăn dị hơm này mà.
Người bếp trưởng lúc đó đã không thể làm ngơ tôi mãi, nên là đã dạy tôi cách nấu ăn cơ bản cũng như những kiến thức liên quan, khiến cho giờ đây tôi dư sức nấu mọi thứ thành đồ ăn được. Một người con gái xuất thân từ gia tộc bá tước thì không nên có loại kỹ năng này song tôi không thể ngờ được chính nó lại thực sự có ích trong tình huống này…
Được rồi… Mình càng nhìn càng thấy nó giống một mẻ bạch tuộc tươi ngon mà… Ngài ấy có nói muốn mình ăn nó nên là…
Tôi lên tiếng gọi Bhadra, cô người máy lúc này vẫn đang đứng bên cạnh mình.
“Xin thứ lỗi… Tôi có thể được phép mượn nhà bếp chứ?”
『…Gì cơ?』
“Thể theo mệnh lệnh trước đó của ngài công tước, tôi đang định là sẽ nấu thứ lời nguyền(?) này lên.”
『……………..Gì cơ?』
Thật không tưởng tượng một người máy lại có thể hỏi lại con người đấy… Xem ra đã có một thứ ma thuật rất mạnh được sử dụng để tạo ra cô người máy này. Với tiềm lực của một gia tộc công tước thì điều này là phải thôi. Sự khác biệt trong phẩm cấp giữa chúng tôi thật lớn mà…
Một lúc sau, đôi mắt của người máy dần chuyển sang màu đỏ. Hình như phải đến bây giờ cô ấy(?) mới trả lời được câu hỏi của tôi.
『Đã rõ. Tôi sẽ hướng dẫn cô đến phòng bếp… Xin hãy đi theo tôi.』
Thế rồi tôi đi theo cô ấy(?) trong khi vẫn nắm chặt lấy con bạch tuộc đang vùng vẫy mà quấn chặt quanh cánh tay tôi.
Danh sách chương