“Kỳ quái.”
Tô Linh nhìn về phía ba đạo ánh sáng trôi nổi này, đôi mi thanh tú không tư chủ mà nhíu lại.
Ánh mắt Diệp Vân lóe lên, nhẹ giọng hỏi: “Kỳ quái như thế nào?”
“Linh khí của ba đạo quang ảnh này chính là một loại duy nhất, hơn nữa cũng không có biến đối gì cả.” Đôi mi của Tô Linh càng nhăn chặt lại, bộ dáng thật sự không thể hiểu được: “Thật sự quá khác so với những cấm chế hoặc trận pháp thông thường.”
“Linh khí là một loại?” Diệp Vân có chút không hiểu được, hỏi lại.
“Trận pháp và cấm chế bình thường, bởi vì muốn ngăn cản người phá giải, chjo nên tính chất linh khí là vô cùng phức tạp, hơn nữa lại biến hóa khôn lường, khiến cho người ta khó tìm ra được quy luật của nó. Thế nhưng, linh khí của ba đạo quang ảnh này thực chất là do một loại tạo thành, mà cũng không có bất cứ biến hóa gì.” Tô Linh nhìn Diệp Vân, ngưng trọng giải thích.
Ánh mắt Diệp Vân lóe lên: “Lẽ nào muốn phá giải nó thì phải dùng sức mạnh thuần túy?”
Vẻ mặt Tô Linh trắng bệch, chỉ sợ đây là cách duy nhất. Mà dựa vào cảm giác của nàng ta, bên trong ba đoàn quang ảnh nảy ẩn chứa linh lực vô cùng kinh người, chỉ sợ Diệp Vân và nàng ta cũng không thể chống lại được.
Nếu như chỉ có cách duy nhất là dùng cường lực phá giải nó, thì chỉ sợ nàng và Diệp Vân thực sự bị vây ở nơi này, không thể tìm được đường ra.
Diệp Vân hít sâu một hơi, lúc này hắn cũng có chung suy nghĩ như Tô Linh vậy.
Nhìn ba đạo quang ảnh trắng xanh tím trước mắt này, chân mày hắn cau lại, cắn răng một cái rồi đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào quang ảnh màu trắng trước mắt.
Trong khoảnh khắc, một luồng khí tức mạnh mẽ bắn đến, theo đầu ngón tay mà truyền vào trong cơ thể hắn. Nếu không phải cơ thể hắn có chút mạnh mẽ thì có lẽ đạo khí tức này đã khiến hắn bị thương rồi.
“Diệp Vân, ngươi làm gì vậy!”
Thấy vậy thì Tô Linh vội vàng kinh hô thành tiếng.
Nhưng không kịp cho Diệp Vân kịp đáp lời, trong mắt hắn lại dần hiện ra một chút thần sắc cổ quái. Trái lại, hắn lại tiến thêm một bước, sau đó vuốt ve vào quang ảnh màu lam.
Một đạo khí tức quen thuộc liền chui vào cơ thể, tiếp đó, cảm giác đau đớn kịch liệt từ sâu trong tâm hồn nháy mắt truyền đến, làm hắn khó có thể chịu đựng được.
Cảm giác đau đớn này khiến cho sắc mặt Diệp Vân trắng bệch. Thế nhưng, giờ khắc này, trên mặt hắn cũng không cảm thấy nửa điểm sợ hãi, trái lại khóe miệng lại lộ ra nụ cười.
“Diệp Vân, ngươi phát hiện ra điều gì à?” Tô Linh thấy khuôn mặt trắng bệch của hắn lộ ra vẻ mỉm cười thì liền phản ứng lại, gấp gáp hỏi.
Diệp Vân gật đầu, nói: “Ngươi thử chạm vào ba đạo quang ảnh này xem.”
Tô Linh hơi do dự một chút, nhưng cũng không nói nhiều, cánh tay trắng giương lên, nhẹ nhàng chạm vào ba đạo quang ảnh.
“Chẳng có gì cả, chả có cảm giác gì.” Lập tức, nàng kỳ quái nhìn Diệp Vân, nói.
Diệp Vân sững sờ. Hắn từ vẻ mặt của Tô Linh có thể nhìn ra, nàng nói đều là thật, ba đạo quang ảnh này lại không có chút phản ứng nào đối với nàng ta cả.
Sao lại có thể như vậy chứ? Diệp Vân trong lòng hiếu kỳ, chẳng lẽ mình đoán sai? Không có khả năng a, cảm giác đau đớn từ sâu trong linh hồn và đạo khí tức mạnh mẽ kia tuyệt đối không phải là hư ảo, mà thật sự tồn tại.
Hắn thở sâu, đã như vậy thì hắn sẽ dò xét đoàn quang ảnh màu tím xem sao. Nếu như đúng như hắn nghĩ thì đạo quang ảnh màu tím này chính là thứ mà hắn tinh tường nhất.
Ngón tay duỗi ra, tiếp đó nhanh chóng chạm nhẹ vào quang ảnh màu tím.
Trong khoảnh khắc, Diệp Vân chỉ cảm thấy ngón tay mình dường như có một luồng sức mạnh hút lất, nhất thời không thể rút trở lại được.
Sấm sét, Diệp Vân chỉ cảm thấy bên trong quang ảnh màu tím, toàn bộ đều là sấm sét bên trong, từng đạo điện xà tán loạn. Hắn tin tưởng, một khi những thứ điện xà màu tím này từ bên trong quang ảnh chui ra thì cho dù với tu vi của hắn và Tô Linh, tuyệt đối không thể nào ngăn cản.
Diệp Vân vô cùng hoảng hốt, linh lực vận chuyển, bỗng nhiên thu tay lại, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng, gương mặt lộ ra vẻ kinh khủng.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”Tô Linh nhìn thế thì hoảng sợ, hỏi.
Diệp Vân nhíu mày, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Thật sự ngươi không cảm giác được bất cứ điều gì?”
Tô Linh lắc đầu.
“Bên trong quang ảnh này, ta cảm thụ được một đạo khí tức vô cùng mạnh mẽ, thiếu chút nữa thì đã đâm thủng bàn tay của ta. Mà bên trong quanh ảnh màu tím này, ta cảm thấy giống như có vô tận sấm sét, mỗi một tia đều có thể dễ dàng đánh chết chúng ta. Về phần quang ảnh màu xanh lam này, ngươi đoán ta cảm nhận được điều gì?” Diệp Vân thở sâu, chậm rãi nói ra.
“Cảm thấy điều gì?” Tô Linh sững sờ, lập tức sắc mặt đại biến: “Không phải là ngươi cảm thụ được cảm giác đau đớn đến từ sâu trong linh hồn, mà ngươi nói lúc trước đó chứ?”
Diệp Vân nhìn nàng, gật đầu.
“Điều này sao có thể? Chẳng lẽ nói, tất cả những bảo vật lúc trước, là dùng để chuẩn bị cho việc phá trận ở đây?” Đôi mi thanh tú của Tô Linh hơi nhíu lại, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ khó tin.
Uy lực và tiềm lực của những bảo vật này, bọn họ đều đã chứng kiến qua. Không nói việc Diệp Vân lấy được đạo lôi điện kia khiến hắn có được lợi ích như thế nào, trợ giúp cho việc tu hành ngày sau ra sao, mà việc Tô Linh lấy được quả trứng màu xanh lam này, trong đó đang thai nghén một đầu xấp xỉ linh thú, nếu như có thể thuận lợi ấp nở thì tương đương với việc có một trợ thủ là Luyện Khí Cảnh hậu kỳ, thậm chí nếu có thể tiến thêm một bước, đầu linh thú này có thể tiến cấp lên một cao thủ Trúc Cơ cũng không phải là không có khả năng. Lẽ nào, quả trứng màu lam này, lại bị thu lại ở đây?
Như vậy thì cũng quá trêu đùa đi.
Diệp Vân lắc đầu, có chút không chắc chắn, nói: “Có lẽ cũng không phải là muốn thu hồi, nếu không thì cũng không cần phải cấp cho mỗi người một món phù hợp với bản thân như thế. Ta cần lôi điện thì liền cấp cho ta lôi điện, tốc độ tu hảnh của Đoàn Thần Phong đã nhanh hơn so với chúng ta, vậy mà lại cho hắn một khối Tụ Linh Ngọc, khiến tốc độ tu hành của hắn càng nhanh hơn. Dư sư đệ sở trường là phòng ngự, vậy liền ban cho hắn một cái Tiểu Huyền Vũ Thuẫn, mà Khúc Nhất Bình tâm cơ thâm trầm, vô cảm ác độc, liền ban cho hắn thanh đao của Thất Tuyệt Lão Ma. Tất cả những thứ này, nếu không phải là điều sắp đặt thì đánh chết ta cũng không tin.”
“Nếu như những thứ này đều đã có người an bài, chẳng lẽ chủ nhân của khu mộ địa này, là vị Kim Đan đại tu sĩ kia hay sao?” Tô Linh ngẩn ra, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.
“Nếu thật sự là vậy thì chúng ta cũng không có cơ hội phản kháng nào cả. Nếu như đã đến bước này thì cũng chỉ có thể tiếp tục mà thôi, xem chúng ta sẽ gặp những tao ngộ gì.” Diệp Vân hít sâu một hơi, nhìn nàng rồi chậm rãi nói ra.
“Vậy thì phải làm sao? Ta có thể lấy ra quả trứng, nhưng mà tia sấm sét màu tím kia thì ngươi đã hấp thu rồi.” Tô Linh gật đầu, bàn tay liền lục lọi, lấy ra quả trứng màu xanh.
“Ngươi cứ thử một chút xem sao.” Diệp Vân nhìn quả trứng màu lam, thấp giọng nói.
Tô Linh thở sâu, kiềm chế lại nỗi sợ hãi trong lòng, cầm quả trưng màu lam nhẹ nhành đi đến trước quang ảnh màu lam, thận trọng đưa đến.
Quả trứng và quang ảnh vừa mới chạm vào nhau thì trong nháy mắt liền phát ra ánh sáng chói lòa, toàn bộ thế giới giống như là pháo hoa màu lam, bao phủ toàn bộ lại.
Diệp Vân chỉ cảm thấy toàn bộ mọi thứ đang không ngừng quay cuồng, hết thảy mọi thứ đều trở nên hỗn loạn. Bên trong ánh sáng màu lam, hắn miễn cưỡng có thể thấy được bóng dáng của Tô Linh, mạnh mẽ tiến lên một bước, kéo lấy tay nàng.
Trời đất quay cuồng, chỉ còn lại một màu lam.
Cũng không biết là bao lâu, ánh sáng màu lam mới chậm rãi tiêu tán, tế đàn cũng một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt, Diệp Vân ngạc nhiên phát hiện ra, quang ảnh màu lam trong ba đoàn quang ảnh, giờ này đã biến mất.
Diệp Vân chợt kéo cánh tay, cảm nhận trong bàn tay của mình là cảm giác trơn mượt, mềm mại. Bàn tay của Tô Linh vẫn được hắn nắm chặt, kéo nàng qua đây.
“Ngươi không sao chứ?”
Tô Linh cũng không trả lời, chẳng qua là ngơ ngác nhìn vào lòng bàn tay phải. Quả trứng màu lam vẫn còn, nhưng lại nhỏ đi rất nhiều, bây giờ chỉ như một quả trứng gà mà thôi. Nhưng mà, lúc này, vỏ ngoài màu lam của nó càng thêm đậm hơn một chút, hơn nữa còn có những đường vân tinh tế, tựa như bị một lực lượng nào đó khắc lên vậy.
Tô Linh nhìn về phía ba đạo ánh sáng trôi nổi này, đôi mi thanh tú không tư chủ mà nhíu lại.
Ánh mắt Diệp Vân lóe lên, nhẹ giọng hỏi: “Kỳ quái như thế nào?”
“Linh khí của ba đạo quang ảnh này chính là một loại duy nhất, hơn nữa cũng không có biến đối gì cả.” Đôi mi của Tô Linh càng nhăn chặt lại, bộ dáng thật sự không thể hiểu được: “Thật sự quá khác so với những cấm chế hoặc trận pháp thông thường.”
“Linh khí là một loại?” Diệp Vân có chút không hiểu được, hỏi lại.
“Trận pháp và cấm chế bình thường, bởi vì muốn ngăn cản người phá giải, chjo nên tính chất linh khí là vô cùng phức tạp, hơn nữa lại biến hóa khôn lường, khiến cho người ta khó tìm ra được quy luật của nó. Thế nhưng, linh khí của ba đạo quang ảnh này thực chất là do một loại tạo thành, mà cũng không có bất cứ biến hóa gì.” Tô Linh nhìn Diệp Vân, ngưng trọng giải thích.
Ánh mắt Diệp Vân lóe lên: “Lẽ nào muốn phá giải nó thì phải dùng sức mạnh thuần túy?”
Vẻ mặt Tô Linh trắng bệch, chỉ sợ đây là cách duy nhất. Mà dựa vào cảm giác của nàng ta, bên trong ba đoàn quang ảnh nảy ẩn chứa linh lực vô cùng kinh người, chỉ sợ Diệp Vân và nàng ta cũng không thể chống lại được.
Nếu như chỉ có cách duy nhất là dùng cường lực phá giải nó, thì chỉ sợ nàng và Diệp Vân thực sự bị vây ở nơi này, không thể tìm được đường ra.
Diệp Vân hít sâu một hơi, lúc này hắn cũng có chung suy nghĩ như Tô Linh vậy.
Nhìn ba đạo quang ảnh trắng xanh tím trước mắt này, chân mày hắn cau lại, cắn răng một cái rồi đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào quang ảnh màu trắng trước mắt.
Trong khoảnh khắc, một luồng khí tức mạnh mẽ bắn đến, theo đầu ngón tay mà truyền vào trong cơ thể hắn. Nếu không phải cơ thể hắn có chút mạnh mẽ thì có lẽ đạo khí tức này đã khiến hắn bị thương rồi.
“Diệp Vân, ngươi làm gì vậy!”
Thấy vậy thì Tô Linh vội vàng kinh hô thành tiếng.
Nhưng không kịp cho Diệp Vân kịp đáp lời, trong mắt hắn lại dần hiện ra một chút thần sắc cổ quái. Trái lại, hắn lại tiến thêm một bước, sau đó vuốt ve vào quang ảnh màu lam.
Một đạo khí tức quen thuộc liền chui vào cơ thể, tiếp đó, cảm giác đau đớn kịch liệt từ sâu trong tâm hồn nháy mắt truyền đến, làm hắn khó có thể chịu đựng được.
Cảm giác đau đớn này khiến cho sắc mặt Diệp Vân trắng bệch. Thế nhưng, giờ khắc này, trên mặt hắn cũng không cảm thấy nửa điểm sợ hãi, trái lại khóe miệng lại lộ ra nụ cười.
“Diệp Vân, ngươi phát hiện ra điều gì à?” Tô Linh thấy khuôn mặt trắng bệch của hắn lộ ra vẻ mỉm cười thì liền phản ứng lại, gấp gáp hỏi.
Diệp Vân gật đầu, nói: “Ngươi thử chạm vào ba đạo quang ảnh này xem.”
Tô Linh hơi do dự một chút, nhưng cũng không nói nhiều, cánh tay trắng giương lên, nhẹ nhàng chạm vào ba đạo quang ảnh.
“Chẳng có gì cả, chả có cảm giác gì.” Lập tức, nàng kỳ quái nhìn Diệp Vân, nói.
Diệp Vân sững sờ. Hắn từ vẻ mặt của Tô Linh có thể nhìn ra, nàng nói đều là thật, ba đạo quang ảnh này lại không có chút phản ứng nào đối với nàng ta cả.
Sao lại có thể như vậy chứ? Diệp Vân trong lòng hiếu kỳ, chẳng lẽ mình đoán sai? Không có khả năng a, cảm giác đau đớn từ sâu trong linh hồn và đạo khí tức mạnh mẽ kia tuyệt đối không phải là hư ảo, mà thật sự tồn tại.
Hắn thở sâu, đã như vậy thì hắn sẽ dò xét đoàn quang ảnh màu tím xem sao. Nếu như đúng như hắn nghĩ thì đạo quang ảnh màu tím này chính là thứ mà hắn tinh tường nhất.
Ngón tay duỗi ra, tiếp đó nhanh chóng chạm nhẹ vào quang ảnh màu tím.
Trong khoảnh khắc, Diệp Vân chỉ cảm thấy ngón tay mình dường như có một luồng sức mạnh hút lất, nhất thời không thể rút trở lại được.
Sấm sét, Diệp Vân chỉ cảm thấy bên trong quang ảnh màu tím, toàn bộ đều là sấm sét bên trong, từng đạo điện xà tán loạn. Hắn tin tưởng, một khi những thứ điện xà màu tím này từ bên trong quang ảnh chui ra thì cho dù với tu vi của hắn và Tô Linh, tuyệt đối không thể nào ngăn cản.
Diệp Vân vô cùng hoảng hốt, linh lực vận chuyển, bỗng nhiên thu tay lại, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng, gương mặt lộ ra vẻ kinh khủng.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”Tô Linh nhìn thế thì hoảng sợ, hỏi.
Diệp Vân nhíu mày, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Thật sự ngươi không cảm giác được bất cứ điều gì?”
Tô Linh lắc đầu.
“Bên trong quang ảnh này, ta cảm thụ được một đạo khí tức vô cùng mạnh mẽ, thiếu chút nữa thì đã đâm thủng bàn tay của ta. Mà bên trong quanh ảnh màu tím này, ta cảm thấy giống như có vô tận sấm sét, mỗi một tia đều có thể dễ dàng đánh chết chúng ta. Về phần quang ảnh màu xanh lam này, ngươi đoán ta cảm nhận được điều gì?” Diệp Vân thở sâu, chậm rãi nói ra.
“Cảm thấy điều gì?” Tô Linh sững sờ, lập tức sắc mặt đại biến: “Không phải là ngươi cảm thụ được cảm giác đau đớn đến từ sâu trong linh hồn, mà ngươi nói lúc trước đó chứ?”
Diệp Vân nhìn nàng, gật đầu.
“Điều này sao có thể? Chẳng lẽ nói, tất cả những bảo vật lúc trước, là dùng để chuẩn bị cho việc phá trận ở đây?” Đôi mi thanh tú của Tô Linh hơi nhíu lại, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ khó tin.
Uy lực và tiềm lực của những bảo vật này, bọn họ đều đã chứng kiến qua. Không nói việc Diệp Vân lấy được đạo lôi điện kia khiến hắn có được lợi ích như thế nào, trợ giúp cho việc tu hành ngày sau ra sao, mà việc Tô Linh lấy được quả trứng màu xanh lam này, trong đó đang thai nghén một đầu xấp xỉ linh thú, nếu như có thể thuận lợi ấp nở thì tương đương với việc có một trợ thủ là Luyện Khí Cảnh hậu kỳ, thậm chí nếu có thể tiến thêm một bước, đầu linh thú này có thể tiến cấp lên một cao thủ Trúc Cơ cũng không phải là không có khả năng. Lẽ nào, quả trứng màu lam này, lại bị thu lại ở đây?
Như vậy thì cũng quá trêu đùa đi.
Diệp Vân lắc đầu, có chút không chắc chắn, nói: “Có lẽ cũng không phải là muốn thu hồi, nếu không thì cũng không cần phải cấp cho mỗi người một món phù hợp với bản thân như thế. Ta cần lôi điện thì liền cấp cho ta lôi điện, tốc độ tu hảnh của Đoàn Thần Phong đã nhanh hơn so với chúng ta, vậy mà lại cho hắn một khối Tụ Linh Ngọc, khiến tốc độ tu hành của hắn càng nhanh hơn. Dư sư đệ sở trường là phòng ngự, vậy liền ban cho hắn một cái Tiểu Huyền Vũ Thuẫn, mà Khúc Nhất Bình tâm cơ thâm trầm, vô cảm ác độc, liền ban cho hắn thanh đao của Thất Tuyệt Lão Ma. Tất cả những thứ này, nếu không phải là điều sắp đặt thì đánh chết ta cũng không tin.”
“Nếu như những thứ này đều đã có người an bài, chẳng lẽ chủ nhân của khu mộ địa này, là vị Kim Đan đại tu sĩ kia hay sao?” Tô Linh ngẩn ra, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.
“Nếu thật sự là vậy thì chúng ta cũng không có cơ hội phản kháng nào cả. Nếu như đã đến bước này thì cũng chỉ có thể tiếp tục mà thôi, xem chúng ta sẽ gặp những tao ngộ gì.” Diệp Vân hít sâu một hơi, nhìn nàng rồi chậm rãi nói ra.
“Vậy thì phải làm sao? Ta có thể lấy ra quả trứng, nhưng mà tia sấm sét màu tím kia thì ngươi đã hấp thu rồi.” Tô Linh gật đầu, bàn tay liền lục lọi, lấy ra quả trứng màu xanh.
“Ngươi cứ thử một chút xem sao.” Diệp Vân nhìn quả trứng màu lam, thấp giọng nói.
Tô Linh thở sâu, kiềm chế lại nỗi sợ hãi trong lòng, cầm quả trưng màu lam nhẹ nhành đi đến trước quang ảnh màu lam, thận trọng đưa đến.
Quả trứng và quang ảnh vừa mới chạm vào nhau thì trong nháy mắt liền phát ra ánh sáng chói lòa, toàn bộ thế giới giống như là pháo hoa màu lam, bao phủ toàn bộ lại.
Diệp Vân chỉ cảm thấy toàn bộ mọi thứ đang không ngừng quay cuồng, hết thảy mọi thứ đều trở nên hỗn loạn. Bên trong ánh sáng màu lam, hắn miễn cưỡng có thể thấy được bóng dáng của Tô Linh, mạnh mẽ tiến lên một bước, kéo lấy tay nàng.
Trời đất quay cuồng, chỉ còn lại một màu lam.
Cũng không biết là bao lâu, ánh sáng màu lam mới chậm rãi tiêu tán, tế đàn cũng một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt, Diệp Vân ngạc nhiên phát hiện ra, quang ảnh màu lam trong ba đoàn quang ảnh, giờ này đã biến mất.
Diệp Vân chợt kéo cánh tay, cảm nhận trong bàn tay của mình là cảm giác trơn mượt, mềm mại. Bàn tay của Tô Linh vẫn được hắn nắm chặt, kéo nàng qua đây.
“Ngươi không sao chứ?”
Tô Linh cũng không trả lời, chẳng qua là ngơ ngác nhìn vào lòng bàn tay phải. Quả trứng màu lam vẫn còn, nhưng lại nhỏ đi rất nhiều, bây giờ chỉ như một quả trứng gà mà thôi. Nhưng mà, lúc này, vỏ ngoài màu lam của nó càng thêm đậm hơn một chút, hơn nữa còn có những đường vân tinh tế, tựa như bị một lực lượng nào đó khắc lên vậy.
Danh sách chương