Đứng dưới lôi đài, sắc mặt Khúc Nhất Bình trở nên khó coi, ánh mắt đầy kinh hãi.
“Làm sao có thể? Sao hắn có thể đạt tới Thông Khiếu Cảnh nhanh như vậy?” hắn, điên cuồng tự gào thét trong lòng.
“Diệp Vân, hy vọng ngươi có thể tiếp đuợc công kích này của ta.” Đoàn Thần Phong cất giọng trầm trầm mang đầy ngạo ý.
Diệp Vân nghe xong không khỏi nhướng mắt, còn Đoàn Thần Phong đang phân vân, tự hỏi không biết đối phương có tiếp được một kích của mình hay không, lại lo lắng nếu một kích không giết được đối phương thì sẽ ra sao.
Trong mắt Đoàn Thần Phong hiện lên một vài nét biến hóa, gây cho Diệp Vân cảm giác như đối thủ đang tính toán làm sao đánh cho hắn bị trọng thương, để hắn phải bỏ qua thí luyện tông môn tiếp theo.
Ngay từ đầu, Đoàn Thần Phong đã muốn che giấu, muốn làm điều gì thì hắn đều muốn phải làm bằng được.
Diệp Vân lạnh lùng cười, cố ý quát hỏi: “Nói xong chưa? Nói nhiều như vậy ngươi có định động thủ không vậy?” Trong giọng nói chứa đầy trào phúng.
Đoàn Thần Phong sa sầm mặt mày, không nói gì nữa, vầng sáng đen trắng bao quanh hai tay hắn ngưng tụ thành đoàn, nổ vang một tiếng rồi bao phủ lấy Diệp Vân ở trong như một vầng mặt trời.
Diệp Vân làm ra bộ mặt nghiêm trọng nhưng trong lòng lại thở phào. Đối mặt với lực lượng to lớn, hắn vẫn chỉ bình thản như trước, hai tay đưa ra. Sau một tiếng kinh hô, tất cả mọi người trợn mắt nhìn Diệp Vân bị man lực nhấc bổng. Thân thể hắn xoay như gụ giữa không trung phải cao tới hơn mười trượng.
Nam Thành đứng nhìn, sắc mặt rất tồi, có cảm giác dưới công kích này Diệp Vân không chết cũng sẽ trọng thương. Hắn có chút không hiểu sao vừa rồi Diệp Vân lại không nhận thua. Theo những gì hắn biết về Diệp Vân thì hắn là người rất biết cân nhắc lợi hại, không vì chút lợi ích nhỏ mà chịu mất mạng.
“Chẳng lẽ…”, hắn nhìn lên Diệp Vân đang còn lơ lửng trên bầu trời, sâu trong ánh mắt bỗng hiện ra một tia dị sắc.
“Hả?” Đoàn Thần Phong nhíu mày, gương mặt vô cùng kinh sợ. Hắn là người đứng gần Diệp Vân nhất, cũng nhìn rõ nhất thể trạng của đối phương: Diệp Vân hoàn toàn không bị thương như hắn và mọi người nghĩ.
Một tiếng thét vang lên, sau đó thân ảnh Diệp Vân từ từ đáp xuống lôi đài. Trừ gương mặt hơi có chút tái đi, khóe miệng rỉ ra chút máu tươi thì không còn biến hóa gì lớn, hắn vững vàng đáp xuống lôi đài.
Sắc mặt đám đệ từ đưng dưới lôi đài nhất thời trở nên trắng bệch. Lông mày Đoàn Thân Phong càng nhíu chặt, sắc mặt âm u bất định, không ra tay tiếp, cũng không biết hắn đang nghĩ gì.
Diệp Vân hơi cúi đầu, chậm rãi điều tức. Bỗng nhiên, Đoàn Thần Phong há miệng cười lớn.
“Ha ha ha…..”
Tất cả đệ tử có mặt ở hiện trường đều giật mình, không hiểu vì sao.
Diệp Vân đột ngột nhảy lên, hắn đã đoán được hành động của đối phương. Đoàn Thần Phong nuốt nước bọt đánh ực, cuồng tiếu nói. “Xem ra ta đã để cho ngươi nghỉ ngơi quá nhiều rồi.”
Trong tiếng cười không dứt, cơ thể Đoàn Thần phong trào dâng linh lực không hề giữ lại, một quyền nối tiếp một quyền không ngừng oanh kích về phía Diệp Vân. Trên lôi đài lóe lên từng cột sáng khiến không gian bắt đầu văn vẹo.
Thân thể Diệp Vân giống như cái bao cát để người ta tập đấm, không ngừng bay lên lại rơi xuống.
Sau hơn mười quyền, linh lực trong cơ thể Đoàn Thần Phong gần như rút ra hết, hắn mới lạnh lùng dừng lại. Liền đó, thân thể Diệp Vân cũng rơi xuống mặt lôi đài.
Đám đệ tử còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Diệp Vân đứng lên, khuôn mặt không dính chút máu nào. Tuy quang ảnh đen trắng trong cơ thể đã hấp thu phần lớn lực lượng công kích của đối phương nhưng thân thể hắn cũng đã đạt tới giới hạn, lúc nay mong manh muốn sụp đổ, linh lực trong cơ thể như muốn khô cạn.
“Còn có thể đứng lên sao?”
Đoàn Thần Phong trợn mắt rồi hừ lạnh, Linh khí trên hai tay biến mất, thay vào đó là hai khỏa thượng phẩm linh thạch hiện ra.
“Nhìn bộ dạng ngươi lúc này, chờ ta bổ sung linh lực xong cũng chính là lúc ngươi thân tử đạo tiêu.” Đoàn Thần Phong lạnh lùng nói, bắt đầu hấp thu linh khí từ hai khỏa linh thạch thượng phẩm.
“Tới lúc này rồi mà Diệp Vân vẫn không chịu đầu hàng ư?” Khúc Nhất Bình không thể lý giải vì sao, hắn nghi ngờ Diệp Vân còn có sứ mạng đặc biệt trên người như hắn.
Thông Khiếu Cảnh có tốc độ hấp thu luyện hóa linh thạch nhanh gấp mười lần Nội Tức Cảnh, hiện giờ linh lực của Diệp Vân đã tiêu hao hết, dù đồng thời lấy ra hai khỏa thượng phẩm linh thạch thì tốc độ khôi phục cũng không thể theo kịp Đoàn Thần Phong. Không còn linh lực, hắn làm thế nào để chống lại công kích của đối phương đây? Đối mặt với hành động của Đoàn Thần Phong, Diệp Vân lại chỉ ngẩng dầu nhìn, không biểu lộ gì, sau đó trên tay hăn xuất hiện một cái bình thuốc gô màu xanh. Hắn mở bình, cận thận nhỏ vào miệng một giọt linh dịch. Mùi rượu thơm nông bốc lên. Trong khoảnh khắc, mọi người thấy thân thể Diệp Vân lắc mạnh, linh lực trong cơ thể hắn nổ vang.
Lan trưởng lão cùng Thuần Vu Diễn trưởng lão nhìn nhau, trong mắt đối phương đồng thời hiện lên ánh nhìn khiếp sợ. Đúng là chỉ có thất trưởng lão, cái lão quái vật ấy mới có thể luyện ra thứ linh dịch đặc biệt như vậy mà thôi.
Đã có kinh nghiệm từ lần trước, đối mặt với khí tức lạnh băng muốn bốc lên thiên linh huyệt, hắn không sợ hãi, chỉ bình tĩnh hít thở mấy hơi, khuôn mặt đang tái nhợt đã có chút sắc hồng.
“Đoàn sư huynh, tiếp tục chiến đấu chứ?” hắn chậm rãi bước về phía Đoàn Thần Phong, ray phải đưa ra nắm chặt thành quyền, một vầng sáng nhàn nhạt màu trắng bao quanh nắm quyền của hắn như muốn phóng ra ngoài.
“Thứ đó rốt cuộc là linh dịch gì?”
“Làm sao có thể khôi phục linh lực nhanh như vậy được? Dù là hoàng nha Hồi Nguyên Đan cũng không thể khôi phục linh lực nhanh như thế được.”
Đa số đệ tử có mặt dưới lôi đài không biết tới sự tồn tại của thất trưởng lão, càng không biết quan hệ giữa hắn và thất trưởng lão, lúc này đang vô cùng hiếu kỳ, biểu hiện ra dáng vẻ điên cuồng khó tin.
Nếu không có đám trưởng lão tọa chấn nơi này, sợ rằng bọn họ đã đồng loạt xông lên rồi. Mấy thứ đan dược như Hồi Nguyên Đan đã là thứ bọn họ khó lòng có được, thứ linh dịch này còn có công hiệu manh hơn thế gấp bao nhiêu lần!
Dư Minh hồng đang đứng xa xa dưới lôi đài cũng không khỏi nheo mắt lại. Sau đó đột nhiên nhảy dựng lên, hét lớn.
“Thắng rồi! Diệp sư huynh thắng rồi!”
Âm thanh đầy vui mừng, hoan hỉ vang lên khiến đám đệ tử xung quanh giật mình, đầu óc liền thanh tỉnh lại.
“Làm sao có thể? Sao hắn có thể đạt tới Thông Khiếu Cảnh nhanh như vậy?” hắn, điên cuồng tự gào thét trong lòng.
“Diệp Vân, hy vọng ngươi có thể tiếp đuợc công kích này của ta.” Đoàn Thần Phong cất giọng trầm trầm mang đầy ngạo ý.
Diệp Vân nghe xong không khỏi nhướng mắt, còn Đoàn Thần Phong đang phân vân, tự hỏi không biết đối phương có tiếp được một kích của mình hay không, lại lo lắng nếu một kích không giết được đối phương thì sẽ ra sao.
Trong mắt Đoàn Thần Phong hiện lên một vài nét biến hóa, gây cho Diệp Vân cảm giác như đối thủ đang tính toán làm sao đánh cho hắn bị trọng thương, để hắn phải bỏ qua thí luyện tông môn tiếp theo.
Ngay từ đầu, Đoàn Thần Phong đã muốn che giấu, muốn làm điều gì thì hắn đều muốn phải làm bằng được.
Diệp Vân lạnh lùng cười, cố ý quát hỏi: “Nói xong chưa? Nói nhiều như vậy ngươi có định động thủ không vậy?” Trong giọng nói chứa đầy trào phúng.
Đoàn Thần Phong sa sầm mặt mày, không nói gì nữa, vầng sáng đen trắng bao quanh hai tay hắn ngưng tụ thành đoàn, nổ vang một tiếng rồi bao phủ lấy Diệp Vân ở trong như một vầng mặt trời.
Diệp Vân làm ra bộ mặt nghiêm trọng nhưng trong lòng lại thở phào. Đối mặt với lực lượng to lớn, hắn vẫn chỉ bình thản như trước, hai tay đưa ra. Sau một tiếng kinh hô, tất cả mọi người trợn mắt nhìn Diệp Vân bị man lực nhấc bổng. Thân thể hắn xoay như gụ giữa không trung phải cao tới hơn mười trượng.
Nam Thành đứng nhìn, sắc mặt rất tồi, có cảm giác dưới công kích này Diệp Vân không chết cũng sẽ trọng thương. Hắn có chút không hiểu sao vừa rồi Diệp Vân lại không nhận thua. Theo những gì hắn biết về Diệp Vân thì hắn là người rất biết cân nhắc lợi hại, không vì chút lợi ích nhỏ mà chịu mất mạng.
“Chẳng lẽ…”, hắn nhìn lên Diệp Vân đang còn lơ lửng trên bầu trời, sâu trong ánh mắt bỗng hiện ra một tia dị sắc.
“Hả?” Đoàn Thần Phong nhíu mày, gương mặt vô cùng kinh sợ. Hắn là người đứng gần Diệp Vân nhất, cũng nhìn rõ nhất thể trạng của đối phương: Diệp Vân hoàn toàn không bị thương như hắn và mọi người nghĩ.
Một tiếng thét vang lên, sau đó thân ảnh Diệp Vân từ từ đáp xuống lôi đài. Trừ gương mặt hơi có chút tái đi, khóe miệng rỉ ra chút máu tươi thì không còn biến hóa gì lớn, hắn vững vàng đáp xuống lôi đài.
Sắc mặt đám đệ từ đưng dưới lôi đài nhất thời trở nên trắng bệch. Lông mày Đoàn Thân Phong càng nhíu chặt, sắc mặt âm u bất định, không ra tay tiếp, cũng không biết hắn đang nghĩ gì.
Diệp Vân hơi cúi đầu, chậm rãi điều tức. Bỗng nhiên, Đoàn Thần Phong há miệng cười lớn.
“Ha ha ha…..”
Tất cả đệ tử có mặt ở hiện trường đều giật mình, không hiểu vì sao.
Diệp Vân đột ngột nhảy lên, hắn đã đoán được hành động của đối phương. Đoàn Thần Phong nuốt nước bọt đánh ực, cuồng tiếu nói. “Xem ra ta đã để cho ngươi nghỉ ngơi quá nhiều rồi.”
Trong tiếng cười không dứt, cơ thể Đoàn Thần phong trào dâng linh lực không hề giữ lại, một quyền nối tiếp một quyền không ngừng oanh kích về phía Diệp Vân. Trên lôi đài lóe lên từng cột sáng khiến không gian bắt đầu văn vẹo.
Thân thể Diệp Vân giống như cái bao cát để người ta tập đấm, không ngừng bay lên lại rơi xuống.
Sau hơn mười quyền, linh lực trong cơ thể Đoàn Thần Phong gần như rút ra hết, hắn mới lạnh lùng dừng lại. Liền đó, thân thể Diệp Vân cũng rơi xuống mặt lôi đài.
Đám đệ tử còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Diệp Vân đứng lên, khuôn mặt không dính chút máu nào. Tuy quang ảnh đen trắng trong cơ thể đã hấp thu phần lớn lực lượng công kích của đối phương nhưng thân thể hắn cũng đã đạt tới giới hạn, lúc nay mong manh muốn sụp đổ, linh lực trong cơ thể như muốn khô cạn.
“Còn có thể đứng lên sao?”
Đoàn Thần Phong trợn mắt rồi hừ lạnh, Linh khí trên hai tay biến mất, thay vào đó là hai khỏa thượng phẩm linh thạch hiện ra.
“Nhìn bộ dạng ngươi lúc này, chờ ta bổ sung linh lực xong cũng chính là lúc ngươi thân tử đạo tiêu.” Đoàn Thần Phong lạnh lùng nói, bắt đầu hấp thu linh khí từ hai khỏa linh thạch thượng phẩm.
“Tới lúc này rồi mà Diệp Vân vẫn không chịu đầu hàng ư?” Khúc Nhất Bình không thể lý giải vì sao, hắn nghi ngờ Diệp Vân còn có sứ mạng đặc biệt trên người như hắn.
Thông Khiếu Cảnh có tốc độ hấp thu luyện hóa linh thạch nhanh gấp mười lần Nội Tức Cảnh, hiện giờ linh lực của Diệp Vân đã tiêu hao hết, dù đồng thời lấy ra hai khỏa thượng phẩm linh thạch thì tốc độ khôi phục cũng không thể theo kịp Đoàn Thần Phong. Không còn linh lực, hắn làm thế nào để chống lại công kích của đối phương đây? Đối mặt với hành động của Đoàn Thần Phong, Diệp Vân lại chỉ ngẩng dầu nhìn, không biểu lộ gì, sau đó trên tay hăn xuất hiện một cái bình thuốc gô màu xanh. Hắn mở bình, cận thận nhỏ vào miệng một giọt linh dịch. Mùi rượu thơm nông bốc lên. Trong khoảnh khắc, mọi người thấy thân thể Diệp Vân lắc mạnh, linh lực trong cơ thể hắn nổ vang.
Lan trưởng lão cùng Thuần Vu Diễn trưởng lão nhìn nhau, trong mắt đối phương đồng thời hiện lên ánh nhìn khiếp sợ. Đúng là chỉ có thất trưởng lão, cái lão quái vật ấy mới có thể luyện ra thứ linh dịch đặc biệt như vậy mà thôi.
Đã có kinh nghiệm từ lần trước, đối mặt với khí tức lạnh băng muốn bốc lên thiên linh huyệt, hắn không sợ hãi, chỉ bình tĩnh hít thở mấy hơi, khuôn mặt đang tái nhợt đã có chút sắc hồng.
“Đoàn sư huynh, tiếp tục chiến đấu chứ?” hắn chậm rãi bước về phía Đoàn Thần Phong, ray phải đưa ra nắm chặt thành quyền, một vầng sáng nhàn nhạt màu trắng bao quanh nắm quyền của hắn như muốn phóng ra ngoài.
“Thứ đó rốt cuộc là linh dịch gì?”
“Làm sao có thể khôi phục linh lực nhanh như vậy được? Dù là hoàng nha Hồi Nguyên Đan cũng không thể khôi phục linh lực nhanh như thế được.”
Đa số đệ tử có mặt dưới lôi đài không biết tới sự tồn tại của thất trưởng lão, càng không biết quan hệ giữa hắn và thất trưởng lão, lúc này đang vô cùng hiếu kỳ, biểu hiện ra dáng vẻ điên cuồng khó tin.
Nếu không có đám trưởng lão tọa chấn nơi này, sợ rằng bọn họ đã đồng loạt xông lên rồi. Mấy thứ đan dược như Hồi Nguyên Đan đã là thứ bọn họ khó lòng có được, thứ linh dịch này còn có công hiệu manh hơn thế gấp bao nhiêu lần!
Dư Minh hồng đang đứng xa xa dưới lôi đài cũng không khỏi nheo mắt lại. Sau đó đột nhiên nhảy dựng lên, hét lớn.
“Thắng rồi! Diệp sư huynh thắng rồi!”
Âm thanh đầy vui mừng, hoan hỉ vang lên khiến đám đệ tử xung quanh giật mình, đầu óc liền thanh tỉnh lại.
Danh sách chương