“Tại Luyện Tâm điện leo xuống chính là một khảo nghiệm, chính là muốn các ngươi vượt qua ảnh hưởng của đan quang, cho các ngươi hiểu ra là lúc nào, đầu tiên đều phải tĩnh tâm. Con đường tu hành của các ngươi sau này còn gặp không biết bao nhiêu thứ mà khiến cho tâm thần mất kiên định, nếu ngay cả một điểm chống cự cũng không có, mới gặp một chút bảo vật trong bảo khố đã hoa mắt lên, thì ngay cả chết như thế nào còn chưa biết đó.”
Sắc mặt vị trưởng lão này thoáng giãn ra một chút, sau đó nhìn về phía Diệp Vân rồi nói: “Về khảo nghiệm thứ hai, chính là muốn các ngươi lĩnh hội được việc việc tu hành nhiều khi không thể dựa vào mỗi bản thân mình, nhiều khi phải hợp tác với kẻ khác, cho dù đó là kẻ thù của mình, biểu hiện của ngươi cũng không tệ.”
“Đệ tử chẳng qua là may mắn mà thôi.” Nghe vị trưởng lão này khích lệ, Diệp Vân lập tức khom người hành lễ, vẻ mặt khiêm tốn.
“Ngươi cũng không cần khiêm tốn, tuy rằng linh mạch của ngươi có chút tầm thường, nhưng mà thân thể mạnh mẽ, tâm trí thành thục, tương lai chắc hẳn sẽ có thành tựu.” Sắc mặt của vị trưởng lão này càng ngày càng dễ coi hơn một chút, nói: “Sau này tu luyện cho tốt, có cơ hội ta sẽ chỉ điểm cho ngươi.”
“Đa tạ trưởng lão!” Diệp Vân một lần nữa hành lễ, lần này là thật tâm cảm tạ, mặc kệ vị trưởng lão này đến cùng là người như thế nào, chỉ cần có lời nói như vậy thì cũng khiến cho hắn trong tông môn sau này cũng dễ lăn lộn hơn.
“Người bị loại cũng không khác so với dự đoán lắm, các ngươi đã hiểu được ải này thì những người trên vách đá, toàn bộ được tính là thông qua.”
Vị trưởng lão này tán dương hắn một chút, sau đó xoay người đi, nhìn về phía vách linh tuyền, nơi mà các đệ tử lợi dụng lúc linh lực ngừng phun ra mà liều mạng leo lên, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường.
Theo hắn thì những tên đệ tử này chỉ là những người vô cùng bình thường mà thôi, cũng chả còn ai có thể trở nên nổi bật nữa.
Nhưng theo lời nói của hắn vừa vang lên, những những tên đệ tử tạp dịch đang leo lên nghe được thì vô cùng mừng rỡ, lập tức vang lên những tràng hoan hô vang dội.
…
Cho dù vị trưởng lão này có chút khai ân, nhưng mà mấy nghìn tên đệ tử tạp dịch của Thiên Chúc Phong tiến hành khảo hạch, cuối cùng sau khi linh lực không phun ra nữa, sau đó trèo lên, đứng trước tấm bia đá, cũng chỉ còn hơn một trăm người.
Tỷ lệ đào thải như vậy, có thể thấy được con đường tu tiền tàn khốc như thế nào.
Tu tiên chi đạo, đứng trên đỉnh thế giới, chính là mộng tưởng của tất cả những người bước vào tiên lộ. Nhưng mà tiên lộ dài đằng đẵng, cũng không hề dễ dàng, nghịch thiên mà đi, hung hiểm muôn phần, chỉ cần không cẩn thận là thịt nát xương tan, hồn phi phách tán, ngay cả tư cách chuyển thế luân hồi cũng không có.
Hàng năm, bên ngoài có vô số thiếu niên thiên phú không tồi từ bốn phương tám hướng tiến đến, nhưng trong đó đại đa số lại vẫn lạc trước những khảo hạch, trở thành điểm đặt chân cho những đệ tử khác bước qua.
Giờ phút này, hầu như tất cả những đệ tử thông qua khảo hạch đã đứng dưới tấm bia đá, trên mặt đều hiện ra vẻ vui mừng.
Nhưng mà chẳng biết tại sao, Diệp Vân lại đột nhiên lại có một cảm giác bi ai khó hiểu.
Quy tắc tàn khốc như vậy, cho dù cuối cùng có thể giống như giống như vị Đại tu sĩ chủ nhân của viên kim đan này, thành tựu Kim Đan… có thể thành Tiên sao? Mình căn bản là quá ngây thơ?
Thế giới của tu tiên giả, so với thế gian phàm nhân còn càn tàn khốc hơn?
Diệp Vân đứng dưới tấm bia đá, bốn phía đều vang lên tiếng hoan hô vui mừng, tất cả mọi người đều điên cuồng chúc mừng.
Nhưng mà tâm tình của hắn ngày càng phức tạp, tựa hồ không giống như mong muốn của hắn trước kia vậy.
Hắn dứt khoát nhắm hai mắt lại, kích động trong lòng nhanh chóng ổn định lại.
Đột nhiên hắn cảm thấy quang ảnh đen trắng trong ngực hắn chậm rãi xuất hiện, giống như bị cái gì đó hấp dẫn, vậy mà lại hóa thành một đạo quang ảnh đen trắng xoắn lại với nhau, sau đó bay thẳng lên đỉnh đầu của hắn.
Diệp Vân vừa mới hồi phục lại tâm tình, thấy vậy thì quá sợ hãi, mặc kệ tâm tình của hắn như thế nào, nhưng đầu tiên là muốn tốn tại. Nếu như quanh ảnh đen trắng từ Thiên Linh Cái của hắn lao ra, một khi bị trưởng lão dẫn đội phát hiện ra thì hậu quả khó có thể tưởng tượng được.
Lại khiến cho toàn thân hắn thấm ra một tầng mồ hôi lạnh là, may mắn quang ảnh cũng chỉ vọt đến Thiên Linh Cái của hắn, sau đó hội tụ thành một đoàn, không hề lao ra ngoài.
Sau một khắc, trước mắt hắn tựa hồ xuất hiện một điểm kim quang như có như không. Nhưng mà điểm kim quang ấy lại làm cho hắn một cảm giác khó có thể ngăn cản, một nỗi sợ hãi từ sâu tận đáy lòng dâng lên, rồi lan ra toàn thân hắn, tựa hồ như điểm kim quang ấy giống nhu một gã cường giả có tu vi gấp trăm ngàn lần hắn, chỉ cần một ánh mắt là có thể nghiền nát hắn.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Diệp Vân cảm thấy hoảng sợ, phát hiện thân thể đã mất đi khống chế, không cách nào nhúc nhích.
Bỗng nhiên, trong lòng hắn hiện lên một đạo linh quang, lập tức khiến cho hắn vô cùng khiếp sợ, khó có thể tin được.
(Ý là hắn nghĩ đến một trường hợp)
“Chẳng lẽ đạo kim quang này chính là vị Kim Đan Đại tu sĩ Vũ Hóa của Thiên Chúc Phong, lưu lại kim đan nơi này?”
Một ý niệm khó có thể tin được trong đầu Diệp Vân nảy mầm, lập tức như cỏ dại điên cuồng sinh trưởng, giống như là sóng cả trong biển sâu dâng lên, không cách nào đè nén xuống.
Kim quang Hưu…u…u thoáng một cái liền bắn tơi, lập tức từ Thiên Linh Cái của hắn chui vào, chứng kiến thấy quang ảnh đen trắng tựa hồ như vô cùng vui mừng nghênh đón nó, rồi bao bọc lấy điểm kim quang này, rồi từ đỉnh đầu của hắn chạy xuống ngực, rồi biến mất vô ảnh vô tung.
Toàn thân Diệp Vân chấn động, lập tức cảm thấy có thể khống chế được toàn thân của mình.
Hắn chậm rãi mở mắt ra, cảm thấy tâm thần có chút bất ổn. Đạo kim quang kia từ đỉnh đầu Thiên Linh chui vào trong cơ thể hắn, theo lý mà nói thì đã rơi vào mắt của ba vị trưởng lão, nói như vậy thì phải làm sao?
Hô hấp của Diệp Vân cũng dừng lại, tiếng hò reo bên tai vẫn vang lên, nhưng lại không hề lọt vào tai hắn, giờ phút này trong lòng hắn đã kinh hãi đến cực điểm.
Nhưng tựa hồ hết thảy lại không có điều gì phát sinh, những vị trưởng lão kia căn bản không có người nào chú ý đến dị thường của hắn.
Diệp Vân hít vào thật sâu, cố gắng làm cho chình mình bình tĩnh lại.
“Kim quang này chẳng lẽ đến từ viên kim đan trong tấm bia đá kia?”
Nghĩ như vậy thì lại khiến cho trên lưng hắn tuôn ra một tầng mồ hôi lạnh.
Tiên lộ, sao mà dài đằng đẵng.
Luyện Thể Cảnh rèn luyện thân thể, cường hóa thần trí, sau đó là tìm hiểu chân khí, tiến lên Luyện Khí Cảnh. Luyện khí thành công, đề luyện linh hồn, ngưng tụ Cương Nguyên, rồi lại tìm hiểu Âm Dương, Trúc Cơ thành công, ngưng tụ ra hư ảnh kim đan, trải qua đại kiếp nạn, hư ảnh hóa thực, ngưng tụ Kim Đan.
Muốn tu thành kim đan, sao mà khó khăn quá, cho dù cộng lại tất cả những khó khăn của thế tục, chỉ sợ cũng không thể so sánh với tu luyện thành kim đan.
Kim đan chi đạo khó khăn như vậy, nhưng một khi tu thành chính là tung hoành thiên địa, ngao du mây trời, có được uy năng thông thiên độn địa. Kim Đan, mặc dù Diệp Vân hắn đã được quang ảnh đen trắng tẩy mao phạt tủy, tăng cường thân thể nhưng vẫn không thể nào ngăn cản được một phần vạn uy năng.
Nếu vừa rồi điểm kim quang kia thật sự là kim đan, cho dù với uy năng của một phần vạn cũng đủ làm cho thân thể Diệp Vân lập tức nát bấy, căn bản không thể nào thừa nhận nổi.
Chuyện này chẳng lẽ là chưa từng xảy ra?
Nhưng đạo kim quang vừa rồi rõ ràng là khủng bổ đến cực điểm.
Chẳng lẽ quanh ảnh đen trắng kia cũng lại lặng yên mà nuốt điểm kim quang của kim đan?
Nghĩ tới nghĩ lui thì Diệp Vân chỉ cảm thấy khả năng chính là như vậy.
Thế nhưng nếu đúng là thật thì tại sao kim đan lại không có bất cứ phản ứng nào? Mà ngay cả ba gã trưởng lão cũng không phát hiện ra?
Diệp Vân càng nghĩ càng kinh hãi, cẩn thận đánh giá thì thấy quang ảnh đen trắng này lại biến mất, thân thể cũng không có bất cứ sự thay đổi nào, chỉ có thể tạm thời khẳng định là không có gì nguy hiểm cả.
“Tốt rồi, ta biết việc các ngươi trở thành đệ tử ngoại môn mà vui vẻ, nhưng mà đây mới chỉ là bắt đầu tiến vào tiên lộ. Trở thành đệ tử ngoại môn của Thiên Chúc phong, các ngươi sau này phải tuân theo môn quy. Vô Ảnh Phong chỉ là một trong những ngọn núi chính, mà bên trong Vô Ảnh Phong còn có mấy chục ngọn núi khác, như vậy thì Thiên Kiếm Tông sẽ rộng lớn ra sao, quả thực là khó có thể tưởng tượng được. Các ngươi phải chịu khó tu hành, không thể làm giảm uy phong của Thiên Chúc Phong được.”
Lúc này, vị trưởng lão chủ trì thí luyện dường như đã mất đi hứng thú, cũng không muốn láng phí thời gian nữa, mặt không biểu tình nói tiếp: “Tiếp theo Tôn trưởng lão và Dương trưởng lão sẽ mang các người đến chỗ của đệ tử ngoại môn, mỗi đệ tử ngoại môn sẽ được dẫn đến một trạch viện, được phát hai chiếc áo bào của đệ tử ngoại môn, lệnh bài thân phận và một chút đồ vật khác.”
“Đa tạ trưởng lão!”
Vị trưởng lão này nghe vậy thì hài lòng mỉm cười, sau đó ý bảo các đệ tử từ quang ảnh phía sau tấm bia đá đi ra ngoài.
Diệp Vân cùng mọi người xuyên qua quanh ảnh thì cảnh tượng trước mắt bỗng thay đổi hoàn toàn.
Mây trắng bồng bềnh, núi cao sông rộng, thiên địa linh khí quanh quẩn giữa thiên địa, vô cùng tinh khiết.
Xa xa, trên ngọn núi sừng sững, từng cây cổ thụ chọc trời từ mặt đất vươn lên, những tán cây bao phủ phạm vi cả trăm trượng. Giữa núi rừng, kì hoa dị thảo đua nhau khoe sắc, tiếng chim hót, côn trùng kêu vang lên không ngừng, thỉnh thoảng lại có những tiếng gào rú của yêu thú truyền đến, âm thanh vang vọng khắp nơi, uy thế như sóng to gió lớn.
Đây chính là ngoại môn Thiên Chúc Phong, một tòa sơn mạch kéo dài.
Diệp Vân chưa từng nghĩ đến là ngoại môn Thiên Chúc Phong lại có dáng vẻ như vậy. Ba năm nay, hầu như mỗi ngày hắn đều nhìn về Thiên Kiếm Tông xa xôi kia, hắn cảm giác là tòa Thiên Kiếm Tông được bao phủ trong mây mù kia cực kỳ khổng lồ, khí thế hùng vĩ kia, nhưng chắc cũng chỉ là một ngọn núi chiếm diện tích mấy trăm dặm mà thôi.
Nhưng mà hiện tại xem ra Diệp Vân hắn tuyệt đối đã sai rồi, vô cùng sai lầm. Chỉ tòa Thiên Chúc Phong này rõ ràng đã kéo dài hơn mười dặm, xa gần trăm dặm. Mà Thiên Chúc Phong chẳng qua cũng chỉ là một tòa phụ sơn của Vô Ảnh Phong trong Thiên Kiếm Tông, như vậy trong Vô Ảnh Phong cũng có vài chục ngọn núi khác. Như vậy thì toàn bộ Thiên Kiếm Tông sẽ rộng lớn như thế nào? Quả thực là khó có thể tưởng tượng được.
Sắc mặt vị trưởng lão này thoáng giãn ra một chút, sau đó nhìn về phía Diệp Vân rồi nói: “Về khảo nghiệm thứ hai, chính là muốn các ngươi lĩnh hội được việc việc tu hành nhiều khi không thể dựa vào mỗi bản thân mình, nhiều khi phải hợp tác với kẻ khác, cho dù đó là kẻ thù của mình, biểu hiện của ngươi cũng không tệ.”
“Đệ tử chẳng qua là may mắn mà thôi.” Nghe vị trưởng lão này khích lệ, Diệp Vân lập tức khom người hành lễ, vẻ mặt khiêm tốn.
“Ngươi cũng không cần khiêm tốn, tuy rằng linh mạch của ngươi có chút tầm thường, nhưng mà thân thể mạnh mẽ, tâm trí thành thục, tương lai chắc hẳn sẽ có thành tựu.” Sắc mặt của vị trưởng lão này càng ngày càng dễ coi hơn một chút, nói: “Sau này tu luyện cho tốt, có cơ hội ta sẽ chỉ điểm cho ngươi.”
“Đa tạ trưởng lão!” Diệp Vân một lần nữa hành lễ, lần này là thật tâm cảm tạ, mặc kệ vị trưởng lão này đến cùng là người như thế nào, chỉ cần có lời nói như vậy thì cũng khiến cho hắn trong tông môn sau này cũng dễ lăn lộn hơn.
“Người bị loại cũng không khác so với dự đoán lắm, các ngươi đã hiểu được ải này thì những người trên vách đá, toàn bộ được tính là thông qua.”
Vị trưởng lão này tán dương hắn một chút, sau đó xoay người đi, nhìn về phía vách linh tuyền, nơi mà các đệ tử lợi dụng lúc linh lực ngừng phun ra mà liều mạng leo lên, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường.
Theo hắn thì những tên đệ tử này chỉ là những người vô cùng bình thường mà thôi, cũng chả còn ai có thể trở nên nổi bật nữa.
Nhưng theo lời nói của hắn vừa vang lên, những những tên đệ tử tạp dịch đang leo lên nghe được thì vô cùng mừng rỡ, lập tức vang lên những tràng hoan hô vang dội.
…
Cho dù vị trưởng lão này có chút khai ân, nhưng mà mấy nghìn tên đệ tử tạp dịch của Thiên Chúc Phong tiến hành khảo hạch, cuối cùng sau khi linh lực không phun ra nữa, sau đó trèo lên, đứng trước tấm bia đá, cũng chỉ còn hơn một trăm người.
Tỷ lệ đào thải như vậy, có thể thấy được con đường tu tiền tàn khốc như thế nào.
Tu tiên chi đạo, đứng trên đỉnh thế giới, chính là mộng tưởng của tất cả những người bước vào tiên lộ. Nhưng mà tiên lộ dài đằng đẵng, cũng không hề dễ dàng, nghịch thiên mà đi, hung hiểm muôn phần, chỉ cần không cẩn thận là thịt nát xương tan, hồn phi phách tán, ngay cả tư cách chuyển thế luân hồi cũng không có.
Hàng năm, bên ngoài có vô số thiếu niên thiên phú không tồi từ bốn phương tám hướng tiến đến, nhưng trong đó đại đa số lại vẫn lạc trước những khảo hạch, trở thành điểm đặt chân cho những đệ tử khác bước qua.
Giờ phút này, hầu như tất cả những đệ tử thông qua khảo hạch đã đứng dưới tấm bia đá, trên mặt đều hiện ra vẻ vui mừng.
Nhưng mà chẳng biết tại sao, Diệp Vân lại đột nhiên lại có một cảm giác bi ai khó hiểu.
Quy tắc tàn khốc như vậy, cho dù cuối cùng có thể giống như giống như vị Đại tu sĩ chủ nhân của viên kim đan này, thành tựu Kim Đan… có thể thành Tiên sao? Mình căn bản là quá ngây thơ?
Thế giới của tu tiên giả, so với thế gian phàm nhân còn càn tàn khốc hơn?
Diệp Vân đứng dưới tấm bia đá, bốn phía đều vang lên tiếng hoan hô vui mừng, tất cả mọi người đều điên cuồng chúc mừng.
Nhưng mà tâm tình của hắn ngày càng phức tạp, tựa hồ không giống như mong muốn của hắn trước kia vậy.
Hắn dứt khoát nhắm hai mắt lại, kích động trong lòng nhanh chóng ổn định lại.
Đột nhiên hắn cảm thấy quang ảnh đen trắng trong ngực hắn chậm rãi xuất hiện, giống như bị cái gì đó hấp dẫn, vậy mà lại hóa thành một đạo quang ảnh đen trắng xoắn lại với nhau, sau đó bay thẳng lên đỉnh đầu của hắn.
Diệp Vân vừa mới hồi phục lại tâm tình, thấy vậy thì quá sợ hãi, mặc kệ tâm tình của hắn như thế nào, nhưng đầu tiên là muốn tốn tại. Nếu như quanh ảnh đen trắng từ Thiên Linh Cái của hắn lao ra, một khi bị trưởng lão dẫn đội phát hiện ra thì hậu quả khó có thể tưởng tượng được.
Lại khiến cho toàn thân hắn thấm ra một tầng mồ hôi lạnh là, may mắn quang ảnh cũng chỉ vọt đến Thiên Linh Cái của hắn, sau đó hội tụ thành một đoàn, không hề lao ra ngoài.
Sau một khắc, trước mắt hắn tựa hồ xuất hiện một điểm kim quang như có như không. Nhưng mà điểm kim quang ấy lại làm cho hắn một cảm giác khó có thể ngăn cản, một nỗi sợ hãi từ sâu tận đáy lòng dâng lên, rồi lan ra toàn thân hắn, tựa hồ như điểm kim quang ấy giống nhu một gã cường giả có tu vi gấp trăm ngàn lần hắn, chỉ cần một ánh mắt là có thể nghiền nát hắn.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Diệp Vân cảm thấy hoảng sợ, phát hiện thân thể đã mất đi khống chế, không cách nào nhúc nhích.
Bỗng nhiên, trong lòng hắn hiện lên một đạo linh quang, lập tức khiến cho hắn vô cùng khiếp sợ, khó có thể tin được.
(Ý là hắn nghĩ đến một trường hợp)
“Chẳng lẽ đạo kim quang này chính là vị Kim Đan Đại tu sĩ Vũ Hóa của Thiên Chúc Phong, lưu lại kim đan nơi này?”
Một ý niệm khó có thể tin được trong đầu Diệp Vân nảy mầm, lập tức như cỏ dại điên cuồng sinh trưởng, giống như là sóng cả trong biển sâu dâng lên, không cách nào đè nén xuống.
Kim quang Hưu…u…u thoáng một cái liền bắn tơi, lập tức từ Thiên Linh Cái của hắn chui vào, chứng kiến thấy quang ảnh đen trắng tựa hồ như vô cùng vui mừng nghênh đón nó, rồi bao bọc lấy điểm kim quang này, rồi từ đỉnh đầu của hắn chạy xuống ngực, rồi biến mất vô ảnh vô tung.
Toàn thân Diệp Vân chấn động, lập tức cảm thấy có thể khống chế được toàn thân của mình.
Hắn chậm rãi mở mắt ra, cảm thấy tâm thần có chút bất ổn. Đạo kim quang kia từ đỉnh đầu Thiên Linh chui vào trong cơ thể hắn, theo lý mà nói thì đã rơi vào mắt của ba vị trưởng lão, nói như vậy thì phải làm sao?
Hô hấp của Diệp Vân cũng dừng lại, tiếng hò reo bên tai vẫn vang lên, nhưng lại không hề lọt vào tai hắn, giờ phút này trong lòng hắn đã kinh hãi đến cực điểm.
Nhưng tựa hồ hết thảy lại không có điều gì phát sinh, những vị trưởng lão kia căn bản không có người nào chú ý đến dị thường của hắn.
Diệp Vân hít vào thật sâu, cố gắng làm cho chình mình bình tĩnh lại.
“Kim quang này chẳng lẽ đến từ viên kim đan trong tấm bia đá kia?”
Nghĩ như vậy thì lại khiến cho trên lưng hắn tuôn ra một tầng mồ hôi lạnh.
Tiên lộ, sao mà dài đằng đẵng.
Luyện Thể Cảnh rèn luyện thân thể, cường hóa thần trí, sau đó là tìm hiểu chân khí, tiến lên Luyện Khí Cảnh. Luyện khí thành công, đề luyện linh hồn, ngưng tụ Cương Nguyên, rồi lại tìm hiểu Âm Dương, Trúc Cơ thành công, ngưng tụ ra hư ảnh kim đan, trải qua đại kiếp nạn, hư ảnh hóa thực, ngưng tụ Kim Đan.
Muốn tu thành kim đan, sao mà khó khăn quá, cho dù cộng lại tất cả những khó khăn của thế tục, chỉ sợ cũng không thể so sánh với tu luyện thành kim đan.
Kim đan chi đạo khó khăn như vậy, nhưng một khi tu thành chính là tung hoành thiên địa, ngao du mây trời, có được uy năng thông thiên độn địa. Kim Đan, mặc dù Diệp Vân hắn đã được quang ảnh đen trắng tẩy mao phạt tủy, tăng cường thân thể nhưng vẫn không thể nào ngăn cản được một phần vạn uy năng.
Nếu vừa rồi điểm kim quang kia thật sự là kim đan, cho dù với uy năng của một phần vạn cũng đủ làm cho thân thể Diệp Vân lập tức nát bấy, căn bản không thể nào thừa nhận nổi.
Chuyện này chẳng lẽ là chưa từng xảy ra?
Nhưng đạo kim quang vừa rồi rõ ràng là khủng bổ đến cực điểm.
Chẳng lẽ quanh ảnh đen trắng kia cũng lại lặng yên mà nuốt điểm kim quang của kim đan?
Nghĩ tới nghĩ lui thì Diệp Vân chỉ cảm thấy khả năng chính là như vậy.
Thế nhưng nếu đúng là thật thì tại sao kim đan lại không có bất cứ phản ứng nào? Mà ngay cả ba gã trưởng lão cũng không phát hiện ra?
Diệp Vân càng nghĩ càng kinh hãi, cẩn thận đánh giá thì thấy quang ảnh đen trắng này lại biến mất, thân thể cũng không có bất cứ sự thay đổi nào, chỉ có thể tạm thời khẳng định là không có gì nguy hiểm cả.
“Tốt rồi, ta biết việc các ngươi trở thành đệ tử ngoại môn mà vui vẻ, nhưng mà đây mới chỉ là bắt đầu tiến vào tiên lộ. Trở thành đệ tử ngoại môn của Thiên Chúc phong, các ngươi sau này phải tuân theo môn quy. Vô Ảnh Phong chỉ là một trong những ngọn núi chính, mà bên trong Vô Ảnh Phong còn có mấy chục ngọn núi khác, như vậy thì Thiên Kiếm Tông sẽ rộng lớn ra sao, quả thực là khó có thể tưởng tượng được. Các ngươi phải chịu khó tu hành, không thể làm giảm uy phong của Thiên Chúc Phong được.”
Lúc này, vị trưởng lão chủ trì thí luyện dường như đã mất đi hứng thú, cũng không muốn láng phí thời gian nữa, mặt không biểu tình nói tiếp: “Tiếp theo Tôn trưởng lão và Dương trưởng lão sẽ mang các người đến chỗ của đệ tử ngoại môn, mỗi đệ tử ngoại môn sẽ được dẫn đến một trạch viện, được phát hai chiếc áo bào của đệ tử ngoại môn, lệnh bài thân phận và một chút đồ vật khác.”
“Đa tạ trưởng lão!”
Vị trưởng lão này nghe vậy thì hài lòng mỉm cười, sau đó ý bảo các đệ tử từ quang ảnh phía sau tấm bia đá đi ra ngoài.
Diệp Vân cùng mọi người xuyên qua quanh ảnh thì cảnh tượng trước mắt bỗng thay đổi hoàn toàn.
Mây trắng bồng bềnh, núi cao sông rộng, thiên địa linh khí quanh quẩn giữa thiên địa, vô cùng tinh khiết.
Xa xa, trên ngọn núi sừng sững, từng cây cổ thụ chọc trời từ mặt đất vươn lên, những tán cây bao phủ phạm vi cả trăm trượng. Giữa núi rừng, kì hoa dị thảo đua nhau khoe sắc, tiếng chim hót, côn trùng kêu vang lên không ngừng, thỉnh thoảng lại có những tiếng gào rú của yêu thú truyền đến, âm thanh vang vọng khắp nơi, uy thế như sóng to gió lớn.
Đây chính là ngoại môn Thiên Chúc Phong, một tòa sơn mạch kéo dài.
Diệp Vân chưa từng nghĩ đến là ngoại môn Thiên Chúc Phong lại có dáng vẻ như vậy. Ba năm nay, hầu như mỗi ngày hắn đều nhìn về Thiên Kiếm Tông xa xôi kia, hắn cảm giác là tòa Thiên Kiếm Tông được bao phủ trong mây mù kia cực kỳ khổng lồ, khí thế hùng vĩ kia, nhưng chắc cũng chỉ là một ngọn núi chiếm diện tích mấy trăm dặm mà thôi.
Nhưng mà hiện tại xem ra Diệp Vân hắn tuyệt đối đã sai rồi, vô cùng sai lầm. Chỉ tòa Thiên Chúc Phong này rõ ràng đã kéo dài hơn mười dặm, xa gần trăm dặm. Mà Thiên Chúc Phong chẳng qua cũng chỉ là một tòa phụ sơn của Vô Ảnh Phong trong Thiên Kiếm Tông, như vậy trong Vô Ảnh Phong cũng có vài chục ngọn núi khác. Như vậy thì toàn bộ Thiên Kiếm Tông sẽ rộng lớn như thế nào? Quả thực là khó có thể tưởng tượng được.
Danh sách chương