Diệp Vân thở sâu, đi về phía vách núi đối diện.

Khoảng cách mấy trăm trượng không có hấp lực, chẳng mấy chốc hắn liền đến nơi.

Ngẩng đầu nhìn lên phía trên một lát, trong lòng hắn vô cùng chắc chắn.

Tên đệ tử, bàn tay máu me đầm đìa kia leo xuống vách núi thì vô cùng thuận lợi mà nhìn vách đá vừa leo xuống với vách đá bên này cũng không khác nhau bao nhiêu, bởi vậy nên với thể lực của hắn hiện tại, muốn leo lên thì vô cùng nhẹ nhàng rồi.

“Ồ, loại sâu bọ như ngươi mà lại có thể xuyên qua vòng xoáy xuống đến đây, đúng là đã xem thường ngươi rồi.”

Một âm thanh vô cùng kiêu ngạo từ phía thạch bích đối diện truyền đến, chỉ thấy một gã thanh niên tay cầm quạt giấy xuất hiện trước mắt của Diệp Vân.

Diệp Vân nhíu mày, chỉ nghe âm thanh này cũng biết là Đoạn Thần Phong, nhưng mà hắn cũng không thèm để ý, định trực tiếp đi về phía trước.

“Sao, còn giả vờ không nghe thấy, coi ta như không tồn tại hay sao?” Thân hình Đoạn Thần Phong hơi lóe lên, liền ngăn trước người Diệp Vân.

“Ngươi không nên quên là chúng ta vẫn còn đang ở trong Luyện Tâm điện đó.” Diệp Vân mặt không biểu tình nhìn hắn một cái, nói.

“Vậy thì sao?”

Đoạn Thần Phong cười hặc hặc, “Mà ở đây cũng đâu có quy định là không được động thủ ở đây.”

Diệp Vân rút cuộc cũng thấy nóng mắt lên, cười lạnh nói: “Ngươi muốn động thủ ở đây?”

Đoạn Thần Phong cười hặc hặc, “Ra tay đi, để ta xem ngươi có bao nhiêu thực lực.”

“Thật sự muốn chết?”

Diệp Vân năm lần bảy lượt nhẫn nhịn đều không ăn thua, lúc này cảm thấy không thể nào thoát khỏi sự dây dưa của Đoạn Thần Phong, rốt cục đã sinh ra sát ý, cười lạnh một tiếng, linh lực trong cơ thể dâng lên, ngưng tụ tại lòng bàn tay, chém về phía Đoạn Thần Phong.

Khóe miệng Đoạn Thần Phong hiện ra một tia khinh thường, cười: “Ngươi thật sự cho rằng toàn bộ đệ tử tạp dịch chỉ có thể tu luyện vũ kỹ trụ cột hay sao? Thật quá ngây thơ.”

Chiếc quạt xếp trong tay nhẹ nhàng khép lại, trước người hắn tạo thành một đạo hình cung, chỉ thấy quang ảnh nhàn nhạt bên trên chiếc quạt chớp động, lập tức chiếc quạt xếp như là trường kiếm đâm ra đến tận mấy chục kiếm.

Đây tuyệt đối không phải vũ kỹ trụ cột, một chiêu này biến hóa vô lường, trong nháy mắt đã phong kín toàn bộ lộ tuyến tấn công của Diệp Vân, cho dù hắn bây giờ muốn lùi lại phía sau để tránh thì sẽ có liên tục vài chục loạt sát chiêu, phát sau mà đến trước.

Đây là vũ kỹ, vũ kỹ chính thức.

Đoạn Thần Phong đến từ Đoàn gia kinh đô, mà đương kim thánh thượng của Tấn quốc lại mang họ Đoàn, hoàng thân quốc thích thì những gia tộc bình thường sao có thể so sánh được. Đoạn Thần Phong với tư cách đệ tử Đoàn gia, có thể tiến vào Thiên Kiếm Tông tu hành, trên người mang vũ kỹ chính thức thì cũng là điều bình thường.

Diệp Vân có thể cảm nhận rõ ràng được phản kích đến từ Đoạn Thần Phong, quạt xếp hóa trường kiếm, một đạo công kích ẩn chứa lực lượng như vậy khiến cho hắn có thêm nhận thức, mặc dù là vũ kỹ cửu phẩm Huyết Ấn Tuyệt Mạch Thủ của Lưu Duệ cũng không bằng chiêu này.

Bốn phía xuất hiện một ít đệ tử tạp dịch, ước chừng có mười bảy mười tám người, đứng cách đó mười trượng, nhìn hai người giao thủ, chỉ trỏ.

“Một chiêu quạt xếp hóa kiếm này khá lợi hại, ít nhất là ta cũng không thể đỡ được.”

“Đây là vũ kỹ cửu phẩm a, không thể tưởng tượng được Đoạn Thần Phong lại có vũ kỹ thật sự, đúng là không thể tưởng tượng được.”

“ĐÚng vậy, chúng ta đều tu luyện tâm pháp trụ cột, vũ kỹ trụ cột, so với chiêu pháp tinh diệu này thì khác hắn, cũng chả có nửa điểm màu sắc nào.”

“Kinh đô Đoàn gia, hoàng thân quốc thích. Chiêu này của Đoạn THần Phong chính là cửu phẩm vũ kỹ Vạn Kiếm của Đoàn gia, có thể phát ra cùng một lúc, nếu như có thể tu luyện đến cực hạn thì có thể lập tức đâm ra một vạn kiếm, uy lực tuyệt luân.”

Một thiếu niên thanh tú đứng trong nhóm người, trong mắt hiện lên một đạo dị sắc, không biết suy nghĩ điều gì.

“Khúc Nhất Bình, ngươi cũng đến từ kinh đô, có biết Đoạn Thần Phong hay không?” Bên cạnh hắn một người thấp giọng hỏi.

“Ta biết hắn, hắn không biết ra, nhưng mà ta nghĩ rất nhanh hắn sẽ biết đến ta.”

Trong mắt Khúc Nhất Bình hiện lên một tia sát ý, khóe miệng lộ ra dáng vẻ tươi cười.

“Tên đệ tử tạp dịch này, ta sẽ báo thù cho ngươi.”

Trong mắt hắn, Diệp Vân chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.

Đại bộ phận vũ kỹ của Đoàn gia đều được ban thưởng từ vương thất, đối với tông môn bình thường mà nói thì mỗi một môn công pháp, vũ kỹ đều vô cùng trân quý.

Vạn kiếm nhất kích, vũ kỹ cửu phẩm vô cùng nổi danh, tương truyền khi tu luyện tới cực hạn thì một kiếm đâm ra, quang ảnh vạn đạo, tuy rằng không có được uy lực của vạn kiếm nhưng mà ngươi lại không thể nhìn ra đâu là thực, đâu là giả trong vạn kiếm, chỉ cần do dự một chút thì lập tức sẽ bị vạn kiếm xuyên thân, thê thảm vô cùng.

Đoạn Thần Phong đồng dạng cũng có tu vi Luyện Thể Cảnh tứ trọng, nhưng mà linh lực lại hùng hậu, so với đệ tử cùng cấp thì mạnh mẽ hơn không ít. Nếu như chỉ so linh lực hùng hậu thì Diệp Vân căn bản cũng không sợ. Linh lực của hắn có thể so sánh với đệ tử Luyện Thể Cảnh ngũ trọng cũng khong thua kém, đã đạt đến Luyện Thể Cảnh tứ trọng đỉnh phong, tiến thêm nửa bước là có thể thành tựu Nội Tức Cảnh.

Thế nhưng uy lực của một kiếm này, lại khiến cho hắn nhíu mày.

Đoạn Thần Phong hiển nhiên cũng không có khả năng tu luyện Vạn Kiếm Nhất Kích đến cực hạn, ngay lập tức lấy một hóa vạn kiếm. Kỳ thật là hắn cũng chỉ mới tu luyện đến da lông, một kiếm tạo thành quang ảnh này, cũng chỉ đâm ra được mấy chục kiếm.

Nhưng mà chỉ mấy chục kiếm này cũng khiến cho Diệp Vân hắn không cách nào phân biệt được kiếm thực là đạo nào.

Tìm không ra sơ hở thì không thể nào tìm được đối sách, vạn nhất lựa chọn sai lầm thì rất có thể sẽ bị một kiếm đâm thủ thân thể. Trừ phi có thực lực một quyền phá vạn pháp, đánh tan toàn bộ kiếm quang, hay là có thể tại đây mà né được qua điện quang hỏa thạch.

Hiển nhiên là mặc dù tu vi Diệp Vân trong hàng ngũ đệ tử tạp dịch cũng tính là không tệ, nhưng muốn dễ dàng tránh được chiêu này thì đúng là không có khả năng.

Quạt xếp hóa thành bóng kiếm gào thét lao tới, quang ảnh từng điểm, một một đạo kiếm quang đều ẩn chứa uy lực kinh người. Đợt công kích này khiến cho người ta có một ảo giác, nếu như bị một đạo trong đó đánh trúng thì nhất định sẽ bị xuyên thủng thân thể.

Sắc mặt Diệp Vân ngưng trọng, chém ra một chưởng, trong mắt hiện ra một đạo hào quang đen trắng kỳ dị, lập tức tốc độ toàn thân hắn liền tăng gấp mấy lần, bước sáng bên cạnh một bước.

Một bước mười trượng! Tốc độ của Diệp Vân trong nháy mắt lại tăng lên gấp mấy lần, chẳng qua chỉ nhẹ nhàng bước sang một bên mà đã cách mười trượng.

Bóng kiếm gào thét lập tức xuyên qua, đánh về phía vách núi, bắn ra ánh lửa mãnh liệt.

Mỗi đạo kiếm quang vậy mà toàn bộ đều là thật, không có một đạo hư ảnh, toàn bộ đều là công kích thật sự.

Đoạn Thần Phong lại có thể đem toàn bộ kiếm quang ngưng tụ thành công kích thật sự, đúng là khó có thể tin được.

“Điều này sao có thể?” Khúc Nhất Bình thấp giọng kinh hô: “Vạn Kiếm Nhất Kích tu luyện đến cực hạn mới có thể đem bóng kiếm biến thành thực thể. Từ trước tới nay, kiếm quang lại có lực công kích thực sự, đúng là trong mười chỉ có một.”

“Khúc sư huynh, nếu thật sự một kiếm kia đánh về phía ta thì ta đúng là không thể nào ngăn cản được.” Một gã đệ tử đồng dạng cũng có linh mạch màu đỏ nói ra, mang theo một tia hoảng sợ.

Đoạn Thần Phong có thể ngưng tụ hơn mười đạo kiếm quang thành công kích thật sự, thì chắc hẳn hắn thực sự có thể đánh ra tối thiểu mấy trăm bóng kiếm. Tu vi Luyện Thể Cảnh tứ trọng, có thể đánh ra công kích như vậy thì quả thực là không thể tưởng tượng nổi, căn bản không thể ngăn cản.

Nhưng mà nụ cười trên mặt của Đoạn Thần Phong biến mất, hắn nhìn thấy kiếm quang đâm thủng Diệp Vân, nhưng không ngờ lại chỉ là một đạo tàn ản, mà công kích chính thức của Diệp Vân, khi hắn vừa biến mất thì từ bên phải, bắn thẳng về phía hắn.

Vô cùng đơn giản, không có bất kỳ sự biến hóa nào.

Chỉ có một quyền, lại ẩn chứ lực lượng hùng hậu, luồng lực lượng này vượt qua uy lực của Luyện Thêt tứ trọng Luyện Tạng Cảnh, vậy mà lại có thể xuất hiện trên người Diệp Vân.

Nụ cười trên mặt của Đoạn Thần Phong hoàn toàn biến mất. Giờ khắc này hắn mới nhận ra, tên đệ tử tạp dịch bị hắn coi như sâu bọ, thấp kém ti tiện, lại không giống như suy nghĩ của hắn, mà lại là một đối thủ cường đại.

Xoát!

Đoạn Thần Phong mạnh mẽ quay người, đối mặt với Diệp Vân, mà nắm tay bên phải hắn bỗng nhiên xuất hiện một cái bao tay trắng noãn, tản mát ra vầng sáng nhàn nhạt.

Lập tức, chỉ thấy hắn cũng đánh ra một quyền.

Trong lúc đó, lấy hắn làm trung tâm, không khí xung quanh mấy trượng dường như bị ép lại, phát ra âm thanh phanh phanh.

Linh khí đột nhiên thu vào, vậy mà lại hội tụ về phía bao tay màu trắng kia, trong nháy mắt liền ngưng tụ bên trên bao tay, phát ra hào quang chói mắt, xa xa nhìn lại thì giống như la một vầng mặt trời, không thể nhìn thẳng vào đó.

Linh khí, trong nháy mắt này thì Đoạn Thần Phong đã tế ra một kiện linh khí.

Phẩm chất của chiếc bao tay màu trắng này hiển nhiên đã vượt qua Hắc Diệu Kiếm của Lưu Duệ, hiệu quả hội tu thiên địa linh khí để tăng cường công kích, quả thực là không thể tưởng tượng nổi.

“Đại Nhật Quyền Sáo? Không có khả năng?” Khúc Nhất Bình kinh hô, sấc mắt lập tức trở nên trắng bệch.

Oanh!

Ngay khi hắn vừa kinh hô lên thì lập tức thiết quyền của hai người hung hăng đập vào nhau, phát ra âm thanh như sấm sét, quanh quẩn bên trong sơn cốc.

Bên trong vầng sáng, hai đạo thân ảnh bắn về phía sau, cách nhau hơn mười trượng, vậy mà lại không phân biệt được cao thấp.

Diệp Vân và Đoạn Thần Phong đứng cách nhau hơn mười trượng, nhìn nhau, sắc mặt vô cùng ngưng trọng.

“Thì ra là đồ nhái, ta còn tự hỏi là Đại Nhật Quyền Sáo sao có thể xuất hiện trên người của Đoạn Thần Phong chứ.” Xa xa, Khúc Nhất Bình thở ra một hơi, trầm giọng nói.

“Đại Nhật Quyền Sáo là linh khí cấp bậc nào, nghe Khúc sư huynh nói thì có vẻ nó rất lợi hại?” Tên bên cạnh thấp giọng hỏi.

“Ngươi nghe Đại Nhật Thiên Tử chưa, tương truyền thì tu vi của hắn chính là cao nhân đã nhưng luyện được kim đan vô thượng. Đại Nhật Thần Sáo chính là một trong những pháp bảo của hắn, tương truyền chính là linh khí tuyệt phẩm, chỉ kém một bước là có thể trở thành Tiên khí. Nhưng mà Đại Nguyệt Thần Sáo trong tay của Đoạn Thần Phong cũng chỉ là hàng giả, linh khí hạ phẩm mà thôi.” Khúc Nhất Bình nhìn về phía Đoạn Thần Phong, thấp giọng trả lời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện