Có đến hơn mười loại linh dược phối hợp để điều chế ra dược thủy này, đây không phải là loại dược thủy được ghi chép trong Tôi Tiên Tâm Pháp mà là do năm đó Hoa Vận ra sức suy nghĩ, chuẩn bị nhằm khôi phục lại thực lực.

Hoa Vận chính là tu sĩ Kim Đan Cảnh đại thành, kiến thức rộng lớn, đẳng cấp điều chế dược thủy tự nhiên của hắn là cực cao, đối với tu luyện thân thể, ân cần chăm sóc khôi phục cực kỳ thần hiệu.

Linh dược hóa thành bột phấn rơi vào trong nước, chỉ thấy trong thùng gỗ nổi lên từng cái bọt bong bóng, nước đang trong vắt bỗng biến thành đen thui.

Diệp Vân mỉm cười, khoanh chân mà ngồi.

Lập tức vận chuyển Tôi Tiên Tâm Pháp. Tôi Tiên Tâm Pháp chính là công pháp dành cho đệ tử Luyện Khí Cảnh tu luyện, tu luyên nội thể chính là ngưng luyện chân khí, đề thăng phẩm chất chân khí, gia tăng tốc độ hấp thu. Mà tu luyện ngoại thể tự nhiên là rèn luyện thân thể.

Tu vi hiện tại của Diệp Vân cũng chưa đạt tới Luyện Khí Cảnh, trong lúc này mà tu luyện nội thể tất nhiên không có tác dụng. Bất quá hắn vốn cũng không để trong lòng, với tu vi hiện tại của hắn, phóng nhãn toàn bộ đệ tử ngoại môn Thiên Chúc Phong, ngoại trừ những tên đệ tử áo tím không có xuất hiện bên ngoài, chỉ sợ người có thể cùng hắn đánh ngang tay thật sự là quá ít.

Chẳng qua là hắn không muốn lộ ra Linh Khí của mình. Đặc biệt là Cửu U Định Linh Kính, Liệt Diễm Bạo Vân cùng Băng Phách Tỏa Hồn ba kiện Linh Khí trung phẩm tuyệt hảo. Về phần Tử Ảnh Kiếm hắn không có cách nào không bại lộ, bằng không mà nói, không thể thi triển uy lực thật sự của Lôi Vân Điện Quang Kiếm.

Với tu vi hiện tại của hắn, chống lại Luyện Khí Cảnh tứ trọng cũng không sợ chút nào, tự tin có thể chiến thắng được. Nếu như có thể ngưng luyện thân thể, tiến thêm một bước, luyện thành Kim Cương Chi Thể, như vậy tu vi Luyện Khí Cảnh tứ trọng trở xuống đối với hắn hầu như không có có hiệu quả, kể từ đó, chỉ bằng nắm đấm cùng Tử Ảnh Kiếm, liền có thể nhẹ nhàng tiến nhập “top” ba mươi.

Tôi Tiên Tâm Pháp chậm rãi vận chuyển, linh lực trong cơ thể không có bất kỳ chấn động, nhưng mà Diệp Vân có thể rõ ràng cảm nhận được cơ bắp, kinh mạch, cốt cách cùng huyết dịch. . . , tựa hồ đang phát sinh biến hóa vi diệu.

Loại cảm giác này cực kỳ quái dị, rõ ràng không có bất kỳ đau đớn nào, ngược lại cảm thấy có chút hơi ngứa ngứa, thậm chí có chút ấm áp, cực kỳ sảng khoái.

"Tôi Tiên Tâm Pháp này thật sự là không thể tưởng tượng nổi, tu luyện thân thể lại có thể sảng khoái như vậy, trong lúc rèn luyện thân thể, nếu có đầy đủ tài nguyên, Tôi Tiên Tâm Pháp này nội ngoại đều tu có thể nói là công pháp cực phẩm a." Diệp Vân nhịn không được trong lòng sợ hãi thán phục, hắn đã chuẩn bị thân thể sẽ bị xé rách, thật không ngờ kết quả lại thành ra như vậy.

Toàn thân Diệp Vân chìm đắm trong cảm giác ấm áp, hầu như muốn thoải mái mà ngủ.

Ngay tại lúc hắn sắp chìm vào giấc ngủ, bỗng nhiên cảm giác hơi ngứa trong cơ thể đột ngột biến mất, thay vào đó Diệp Vân cảm thấy cơ bắp trong giây lát bành trướng, trong khoảnh khắc bị xé nứt thành vô số mảnh, mà mỗi một giọt huyết dịch cũng giống như đã bị lửa cháy thiêu đốt, ngưng luyện gấp mười lần.

Diệp Vân có thể rõ ràng cảm nhận được cốt cách bỗng nhiên xiết chặt, sau đó mãnh liệt mở rộng ra, lặp lại liên tục trăm ngàn lần. Mỗi một lần lặp lại, đều cảm giác khó có thể thừa nhận, toàn thân đau đớn từ các nơi cốt cách truyền đến, cơ hồ khiến hắn đau như muốn chết rồi.

Thân thể Diệp Vân bị ngưng luyện qua rất nhiều lần, Tiên Ma Chi Tâm rèn luyện, quang ảnh tử sắc rèn luyện, mỗi một lần rèn luyện, đối với năng lực chịu đựng đau đớn đã vượt xa phạm vi mà đệ tử Luyện Khí Cảnh có thể chịu đựng được.

Nhưng mà, dù vậy, mỗi một tấc trong thân thể truyền đến cảm giác vô cùng đau đớn làm cho hắn hầu không cách nào chịu đựng nổi, thời gian dần trôi qua ý thức bắt đầu mơ hồ.

Trách không được trăm ngàn năm qua, hầu như không ai tu luyện môn công pháp này, cũng hầu như không ai có thể thành công nội ngoại đều tu. Thì ra cái tâm pháp này lại bá đạo như thế, không biết về sau cảnh giới tăng lên, lúc tu luyện có hay không ngưng luyện nhanh một chút, ai cũng không muốn khi tu luyện lại gặp nguy hiểm đến như vậy.

Diệp Vân cắn răng kiên trì, nhưng mà cực kỳ đau đớn, ý thức của hắn đang từ từ trở nên mơ hồ, một khi ý thức trở nên mơ hồ, không cách nào có thể khống chế thân thể của mình, như vậy tất cả đều dựa vào Tôi Tiên Tâm Pháp tự vận chuyển, tàn sát bừa bãi. Rất có thể đợi đến lúc công pháp dừng lại, Diệp Vân dĩ nhiên đã chết, cũng có thể có thể tu vi bị phế bỏ hoàn toàn.

"Không, không được, cố gắng chịu đựng cho ta." Gân mặt Diệp Vân tím tím xanh xanh nhô lên, sắc mặt huyết hồng, phẫn nộ quát một tiếng.

Diệp Vân đau khổ chống cự, lúc này cũng không có cách nào bỏ giữa chừng, chỉ có thể cưỡng ép bảo vệ tâm thần, không cho ý thức lâm vào trạng thái hôn mê.

Giờ phút này, giống như sóng dữ điên cuồng vỗ vào chiếc thuyền lá nhỏ, theo sóng lớn cao thấp phập phồng, tùy thời đều bị đánh chìm. Diệp Vân thể hiện ra hắn thực sự là dẻo dai, cố gắng chèo chống.

Tại trong cảm giác cực kỳ đau đớn, mỗi một hơi đều giống như trở nên cực kỳ lâu dài. Thời gian chẳng qua chỉ có nửa nén hương, lại làm cho Diệp Vân có cảm giác đã chịu đựng mấy chục năm ảo giác.

Cũng không biết qua bao lâu, giống như chèo thuyền du ngoạn giữa biển rộng. Diệp Vân cảm thấy sóng dữ điên cuồng dần dần dịu lại, cuối cùng trở nên gió êm sóng lặng, không có đến một tia gợn sóng.

Cảm giác toàn thân cực kỳ đau đớn chậm rãi bớt đi, nếu như lâu một chút, Diệp Vân cũng không biết mình còn có thể chịu đựng được không.

Diệp Vân dần dần mở mắt ra, chỉ cảm thấy lúc đầu căn phòng có chút lờ mờ trở nên sáng long lanh, đưa mắt nhìn lại, rõ ràng rành mạch. Lỗ tai khẽ động, âm thanh một đám con kiến bò qua ở ngoài cửa tiểu viện, hoàn toàn truyền hết vào trong tai hắn.

Thị lực* đại tăng, nhĩ lực* trở nên xuất chúng. (Thị lực: khả năng nhìn, nhĩ lực: khả năng nghe)

Diệp Vân cười dài một tiếng, đứng lên, toàn thân dính đầy mồ hôi, hắn cho rằng đã rèn luyện đến mức tận cùng, thân thể không còn tạp chất lại có thể lần nữa đem tạp chất chắt lọc ra ngoài, điều này nằm ngoài dự liệu của hắn.

Cảm thụ được trên thân thể dính đầy mồ hôi, Diệp Vân đem quần áo cởi ra, bước vào trong thùng gỗ lớn. (DG: Thời xưa người bên Trung Quốc đều tắm trong thùng gỗ cả)

Thân thể vừa mới thiếu chút nữa bị xé rách, nếu như đợi nó tự lành, tối thiểu mất mười ngày, mà dược thủy của Hoa Vận thì bất đồng, có thể rất nhanh chữa lành thân thể bị tổn thương, tiến hành ân cần chăm sóc.

Khó có thể hình dung cảm giác sảng khoái từ từng cái lỗ chân lông truyền đến, tinh thuần dược lực theo lỗ chân lông chậm rãi chui vào, bồi dưỡng chữa trị thân thể mỗi một chỗ.

Diệp Vân từ từ nhắm hai mắt tựa lên thùng gỗ, hắn có thể cảm giác được kinh mạch cốt cách, huyết dịch cơ bắp, lục phủ ngũ tạng đều đang từ từ trở nên cường đại, tất cả thương thế đều nhanh chóng khôi phục.

Cái này chính là uy lực của dược thủy mà tu sĩ Kim Đan Cảnh đại thành đã phối trí để chữa trị thân thể.

Diệp Vân cảm thấy toàn thân trở nên vô cùng chặt chẽ rắn chắc, hắn có thể cảm nhận được chỉ cần vận chuyển công pháp, toàn thân không có một chút sơ hở, tựa như một khối tinh khiết, Kim Cương bất động.

Tôi Tiên Tâm Pháp tu luyện ngoại thể, tầng thứ nhất, Kim Cương Chi Thể!

Diệp Vân sửng sốt một chút, lập tức tỉnh ngộ lại, cái này chính là Kim Cương Chi Thể. Trong khoảnh khắc vui mừng quá đỗi, lúc trước hắn tu luyện chẳng qua là chờ mong có thể tăng lên một chút cường độ thân thể, chuẩn bị cho việc tỷ thí ngày mai.

Nhưng mà, thật không ngờ sau khi trải qua quá trình tu luyện sinh tử, vậy mà một lần đột phá, luyện thành Tôi Tiên Tâm Pháp tu luyện ngoại thể tầng thứ nhất Kim Cương Chi Thể.

Kim Cương Chi Thể có thể thừa nhận được công kích của Luyện Khí Cảnh tứ trọng trở xuống, tuy rằng không phải vĩnh viễn thừa nhận, bất quá đối với giao chiến giữa các cao thủ, chỉ cần có thể thừa nhận một hai lần công kích, liền có thể thay đổi cục diện trận đấu. Thử nghĩ thoáng một chút, lúc đối thủ đánh một chiêu vào trên người của mình, mà không thể gây ra bất kỳ tổn thương nào, lúc đó tâm lý của đối thủ sẽ như thế nào đây? Mà trong chớp nhoáng này, ngươi có thể ra tay mấy lần, đánh bại hắn chỉ trong một lần xuất chiêu. Cái này chính là lực lượng phòng ngự, nếu đã có được tuyệt đối phòng ngự, dù cho không thắng cũng sẽ đứng ở thế bất bại.

Trong thùng gỗ, lúc đầu dược thủy một mảnh đen thui, sau đó dần dần trở nên trong vắt, tất cả dược lực đều bị Diệp Vân từng chút một hấp thu.

Lúc dược thủy một lần nữa trở nên trong veo có thể nhìn thấy đáy thùng, Diệp Vân vươn người đứng dậy, chỉ cảm thấy toàn thân tràn đầy lực lượng, loại này cảm giác cường đại lại để cho hắn bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá.

Thân thể tu luyện đến cực hạn, mà linh lực trong cơ thể cũng đã sớm ngưng luyện đã đến Luyện Thể Cảnh đỉnh phong, liền muốn đột phá, chỉ cần tâm niệm khẽ động ,hấp thu đại lượng linh khí liền có thể đột phá.

Chỉ bất quá, cần một ít thời gian.

Diệp Vân cảm thụ được thân thể cường đại, linh lực trong cơ thể như nước thủy triều trào dâng. Linh lực đã không có biện pháp áp súc lại lần nữa, chỉ đợi một khắc, liền có thể ngưng luyện thành chân khí, một lần hành động phá tan gông cùm xiềng xích, đạt tới Luyện Khí Cảnh.

Diệp Vân nhìn về phía ngoài cửa sổ, trên bầu trời ở phía Đông xuất hiện một tia nắng ban mai, đem đêm tối yên tĩnh phá vỡ.

"Thời gian không đủ, vậy nên nghỉ một chút, ngày mai đột phá là được." Diệp Vân đã hoàn toàn khống chế được thời cơ đột phá, chỉ cần hắn nguyện ý, lúc nào cũng có thể đột phá.

Keng!

Tại tia nắng ban mai phá vỡ bầu trời đêm tiếng chuông bỗng vang lên du dương, phóng qua đường chân trời. Tiếng chuông vang lên, triệu tập mọi người.

Mặt Diệp Vân mỉm cười, đi ra tiểu viện một cách chậm rãi.

Trên đường đi tới Diễn Võ Điện, đã có mười mấy tên đệ tử ngoại môn căng chân chạy như điên, giống như người đến trước liền có thể nhận lấy một cái danh ngạch khảo hạch đệ tử nội môn.

Diệp Vân hướng phía Diễn Võ Điện chậm rãi đi đến, thực lực lần nữa tăng tiến trong lòng của hắn cực kỳ mãn nguyện.

"Đi nhàn nhã dạo chơi như thế, thật sự là không biết sống chết, chẳng lẽ ngươi cho rằng tranh đoạt danh ngạch khảo hạch đệ tử nội môn là văn thơ đối ngẫu giống như trò chơi của trẻ con hay sao?"

Một đạo âm thanh buồn rười rượi từ sau lưng Diệp Vân vang lên.

Diệp Vân ghé mắt nhìn lại, chỉ thấy hai gã đệ tử áo đen từ ở bên trái phía sau hắn đi tới. Đi đầu là người mới vừa nói, Chân Hoa Thành.

"Đối với ngươi mà nói thì rất trọng yếu, nhưng đối với ta mà nói, thì chỉ là trò chơi để trẻ con tranh giành lẫn nhau mà thôi." Diệp Vân mỉm cười, trong mắt hết sức là khinh thường.

Chân Hoa Thành hiển nhiên không dự đoán được Diệp Vân sẽ trả lời như thế, không khỏi sững sờ.

"Hặc hặc, khẩu khí thật lớn, đây chính là chuyện hài nhất mà ta nghe qua ở trên đời này. Chẳng lẽ ngươi cho rằng tranh đoạt lần này sẽ cùng thí luyện tông môn lần trước giống nhau à? Thật sự là ngây thơ. Nếu như lần trước chỉ là khảo hạch luận bàn giữa các đệ tử, thì lần này chính là cuộc chiến sinh tử."

"Cuộc chiến sinh tử?" Diệp Vân ra vẻ kinh ngạc ồ một tiếng, nói tiếp: "Ngươi chết ta sống? Hẳn là như vậy."

"Miệng lưỡi bén nhọn lắm, ngươi cầu nguyện cho tốt, tránh không nên gặp được ta, bằng không mà nói, ngươi sẽ biết như thế nào là sống không bằng chết." Trong mắt Chân Hoa Thành hầu như phun ra lửa, trong mắt hắn, Diệp Vân chỉ là một tên đệ tử ngoại môn mới vào, tu vi còn chưa đạt tới Luyện Khí Cảnh, vậy mà sẽ xấc láo như thế, quả thực không biết sống chết.

Diệp Vân cười ha ha, hướng phía trước đi đến.

"Chân Hoa Thành, ngươi cũng cầu nguyện cho tốt, không nên để ta nhìn thấy, nếu không, ta sẽ để cho ngươi thử nghiệm cảm giác sống không bằng chết, để cho ngươi trực tiếp cảm giác cái chết từ từ tiến đến gần."

Chân Hoa Thành ở sau lung Diệp Vân nhìn hắn, trong mắt tràn đầy âm lãnh, sát ý thoáng hiện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện