Lông mày Diệp Vân cau lại, đột nhiên bàn tay phát ra quang mang đại thịnh, ánh sáng đen trắng tuôn ra như thủy triều, lập tức bao phủ toàn bộ cả quang tháp lại.
Vầng sáng bỗng nhiên ngưng tụ lại, dường như hóa thành thực chất, bao bọc toàn bộ Chúng Sinh Chuyển Hồn tháp, xa xa nhìn lại thì chỉ còn có hai màu đen trắng đan xen mà thôi.
“Lên!” Diệp Vân đột nhiên vung tay lên, liền đem cả Chúng Sinh Chuyển Hồn tháp giơ lên trời.
Ánh sáng đen trắng lập tức bao trùm cả phần đáy của Chúng Sinh Chuyển Hồn tháp, sau đó rơi xuống mặt đất.
Trong chớp mắt, Hoa Vận chỉ cảm thấy Chúng Sinh Chuyển Hồn tháp bị một cỗ lực lượng khó hiểu phong ấn, không cách nào có thể liên hệ được với ngoại giới.
Mà cánh tay của Diệp Vân vẫn dính trên thân tháp thì lúc này không còn truyền đến nửa điểm linh lực.
“Sao lại có thể như vậy?” Hoa Vận kinh hãi. Hắn tự cho là đã tính toán hế thảy, Diệp Vân một lần nữa sẽ bị hắn hút khô linh lực và tinh nguyên, một lần nữa tiến hành đoạt xá.
Nhưng mà hiện tại, hắn cảm giác dường như Diệp Vân không hề tồn tại, thần hồn căn bản không thể nào phá được sự phong tỏa của hắc bạch quang ảnh.
Tay phải Diệp Vân nâng lên, trên mặt hiện ra vẻ mừng rỡ.
Kỳ thật tại thời điểm nguy cấp vừa rồi, hắn cũng vô cùng khiếp sợ, hối hận là mình quá mực mềm lòng, bị Hoa Vận dùng kế hoãn binh mà bố trí trận pháp, sau đó lại đưa cho mình một đám kì hoa dị thảo mà bị dụ dỗ.
Vốn tưởng lần này đúng là chạy trời không khỏi nắng.
Nhưng mà tại một khắc đó, Tiên Ma Chi Tâm bỗng nhiên truyền đến một đạo cảm ứng khó có thể nói rõ. Trong nháy mắt thì hắn liền phát hiện rằng mình có thể rõ ràng khống chế một cách hoàn mỹ hắc bạch quang ảnh, hơn nữa còn phát hiện ra là, hắc bạch quang ảnh có thể phong ấn được cả Chúng Sinh Chuyển Hồn tháp nữa.
Diệp Vân cũng không có thời gian mà cân nhắc, lo lắng gì nữa. Điều cần nhất hiện tại chính là thoát khỏi nguy hiểm, khống chế Hoa Vận một lần nữa.
Hắc bạch quang ảnh bao phủ toàn bộ Chúng Sinh Chuyển Hồn tháp thì Hoa Vận liền bị giam giữ bên trong.
Pháp trận của Hoa Vận bố trí do thời gian quá ngắn nên cũng không thể ngăn cản được sự xâm lấn của hắc bạch quang ảnh. Lúc đầu, hắn vốn là bố trí cấm chế, chỉ cần kéo dài thêm một chút thời gian sau đó hắn liền đoạt xá Diệp Vân.
Nhưng mà, thật không thể nghĩ được là, đạo hắc bạch quang ảnh này lại có thể bộc phát như thế, phong tỏa hoàn toàn trận pháp lại.
Thời gian chừng một nén hương trôi qua thì pháp trận không gian bên ngoài của Chúng Sinh Chuyển Hồn tháp đã bị hắc bạch quang ảnh thôn phệ hoàn toàn. Sau đó, hắc bạch quang ảnh lập tức vọt vào, bay thẳng về phía Hoa Vận.
“Dừng tay, ta liền đem toàn bộ bảo vật cho ngươi! Mau dừng tay!” Hoa Vận hô lên, mang theo vẻ hoảng sợ vô cùng.
“Hoa tiền bối, bây giờ mà ngươi còn nói những lời đó thì chẳng phải là quá ngây thơ sao?” Diệp Vân cười lạnh.
Hoa Vận vội la lên: “Ngươi đã thề là sẽ không giết ta, nếu làm trái lời thề thì sẽ bị trời phạt, mặc dù không chết thì tu vi suốt đời không thể tiến thêm.”
Diệp Vân lạnh nhạt nói: “Ta nói không giết ngươi, nhưng mà ta có thể thôn phệ một chút thần hồn của ngươi, chỉ để lại một tia cuối cùng, không cách nào khôi phục nữa, từ nay về sau thì có thể ở trong Chúng Sinh Chuyển Hồn tháp mà hồi phục lại, có lẽ nghìn năm sau ngươi lại có thể tự sinh ra thần trí.”
Hắc bạch quang ảnh, dưới sự điều khiển của Diệp Vân mà chui vào trong Chúng Sinh Chuyển Hồn tháp, chỉ thấy trong đó là một mảnh hỗn độn, trong đó có một sân thượng, trên đó có một hình ảnh tiểu nhân được một tầng oánh quang nhàn nhạt bao phủ, chân tay đang vung vẩy không ngừng.
“Ngươi không thể làm như vậy. Nếu như ngươi xóa đi thần trí của ta thì sẽ bị hãm trong Hoa Vận đại điện này. Phương pháp đi ra ngoài chỉ có ta mới biết được thôi.” Hoa Vận la lớn. Hắc bạch quang ảnh lúc này đã bao vây hoàn toàn thân hình hán, mà tầng oánh quang kia tùy thời đều có thể tiêu tán.
Diệp Vân nghe vậy thì khẽ giật mình, nếu như Hoa Vận nói thật thì đúng là phiền toái.
Hắc bạch quang anh dưới sự điều khiển của hắn thì liền dừng lại, nhưng vẫn bao vây lấy Hoa Vận.
“Mang tất cả bảo vật ra đây, sau đó mở thông đạo ra thì ngươi có thể sống.” Thanh âm lạnh băng của Diệp Vân vang lên, nếu như Hoa Vận không đồng ý thì cho dù bị lời thề thiên đạo cắn trả thì hắn cũng muốn giết chết lão gia hỏa này.
Một chiếc nhẫn trữ vật từ trên sân thượng bay ra, sau đó xuất hiện trước mặt của Diệp Vân.
“Tất cả mọi thứ ta cố gắng thu thập đều ở trong đó, chỉ cần ngươi thu lại đám hắc bạch quang ảnh này, cho thần hồn của ta câu thông với ngoại giới thì mới có thể mở ra thông đạo.” Thanh âm bất đắc dĩ cùng vẻ tuyệt vọng của Hoa Vận vang lên.
Trong lòng Diệp Vân khẽ động, hắc bạch quang ảnh liền giống như thủy triều lui lại về phía sau.
“Muốn mở ra thông đạo thì cần phải mở ra trận pháp không gian, sau đó cho thần hồn của ta rời khỏi Chúng Sinh Chuyển Hồn tháp mới thực hiện được.” Thanh âm của Hoa Vận lại truyền đến.
“Vậy ngươi xuất hiện đi.” Diệp Vân cũng không sợ hắn có tính toán gì, chỉ cần vẫn có thể khống chế được hắc bạch quang ảnh thì Hoa Vận vẫn giống như cá nắm trên thớt, không thể chạy thoát được.
Hoa Vận chần chừ một lát rồi nói: “Ta chỉ là một đám thần hồn, không thể nào rời khỏi Chúng Sinh Chuyển Hồn tháp, một khi rời khỏi thì liền bị hồn phi phách tán.”
Diệp Vân khẽ giật mình, cười lạnh nói: “Hoa Vận tiền bối, đến bây giờ mà ngươi vẫn muốn trêu đùa ta?”
Hoa Vận vội la lên: “Tuyệt không dám! Từng lời của ta đều là thật, nếu như thần hồn của ta có thể dễ dàng rời khỏi Chúng Sinh Chuyển Hồn tháp thì năm đó cũng không cần phải bố trí khu mộ địa này, trực tiếp tìm một tên đệ tử có thiên tư hơn người mà đoạt xá rồi.”
Lông mày Diệp Vân cau lại, nói: “Vậy bây giờ phải làm sao?”
“Tìm người để cho ta đoạt xá. Sau khi có được thân thể huyết nhục thì mới có thẻ thi triển chân khí, mở ra pháp trận, rời khỏi đại mộ.” Hoa Vận thấp giọng nói, tựa hồ chính hắn cũng không tin là Diệp Vân sẽ cho hắn tìm người để đoạt xá.
Diệp Vân cười to: “Ta đi đâu mà tìm người cho ngươi đoạt xá bây giờ?”
Hoa Vận nửa ngày cũng không trả lời, nhưng sau thời gian nửa nén hương thì bỗng nhiên lại nói: “Trong một không gian nối giữa tầng sáu và tầng bảy dường như có một tên tiểu gia hỏa.”
“Là ai?” Diệp Vân theo bản năng liền hỏi.
Hắn sở dĩ có thể áp chế Hoa Vận đều dựa hoàn toàn vào Tiên Ma Chi Tâm. Nếu như lại xuất hiện một tên tu sĩ vượt qua Luyện Khí Cảnh trung kỳ thì hắn đúng là không thể ứng phó được.
“Không biết, nhưng ta cảm nhận là tên đó tu vi cũng không quá cao, nếu đoạt xá thì tương đối dễ dàng.” Hoa Vận trả lời.
Trong lòng Hoa Vận lập tức xuất hiện rất nhiều khả năng, đột nhiên một thân ảnh liền xuất hiện trong đầu của hắn.
Giữa tầng thứ sáu và tầng bảy chính là một không gian đặc biệt, chẵng lẽ người đó chính là Hoa Nhất Thành? Tu vi của Hoa Nhất Thành chẳng qua chỉ là Luyện Khí Cảnh tứ trọng, nếu như đúng là hắn mà nói thì cũng không cần phải lo lắng. Chẳng qua là Diệp Vân hắn đã bị Hoa Vận lừa qua một làn, nếu để cho hắn đoạt xá thành công, vạn nhất tu vi liền tăng lên khiến cho Diệp Vân hắn không phải là đối thủ, vậy thì phải làm sao?
Hoa Vận tựa hồ biết rõ suy nghĩ trong lòng cảu hắn, liền nói tiếp:
“Ta chỉ còn lại một đám thần hồn, mà thân thể sau khi bị đoạt xá thì lại giống như thường nhân mà thôi, tối đa còn sót lại một tia chân khí, chỉ có thể tu luyện lại từ đầu mà thôi. Mà ngươi xuất thân là Mệnh Môn, chắc hẳn cũng biết được điều đó.”
Với tu vi của Diệp Vân như thế, có thể một đường đi vào tầng thứ bảy, hơn nữa lai có loại bảo vật như Tiên Ma Chi Tâm, khiến cho Hoa Vạn tin rằng, Diệp Vân nhất định chính là đệ tử tinh nhuệ được bồi dưỡng trọng điểm của thế lực lớn nào đó. Loại người này cho dù không có tu luyện qua phương diện về đoạt xá, nhưng chắc hẳn cũng đã được nói qua. Vạn nhất, nếu một khi bị đoạt xá thì chính là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, vì người kahcs mà làm mai mối.
Diệp Vân trong lòng khẽ động, trầm giọng nói: “Thôi được, đã như vậy thì ta sẽ mạo hiểm một lần nữa, cho ngươi đoạt xá hắn.”
“Hảo hảo hảo, ta đây liền cho hắn một chỉ dẫn để đi ra khỏi không gian hỗn loạn đó.” Hoa Vận nghe vậy thì khẽ giật mình, lập tức vui mừng quá đỗi. Hắn thật không ngờ là Diệp Vân lại đáp ứng.
Diệp Vân cũng không lên tiếng. Hắn vuốt qua chiếc giới chỉ mà Hoa Vận ném ra cho hắn, rót linh lực vào trong đó thì không hề có chút trở ngại nào, đồ vật trong đó đều hiện ra một cách rõ ràng.
Theo như lời của Hoa Vận nói thì để chuẩn bị cho việc chuyền thế trùng sinh thì hắn cũng không có chuẩn bị một kiện linh khí gì, hầu như chỉ là kì hoa dị thảo, dùng để tu luyện thân thể, linh dược bồi dưỡng thần hồn, thậm chí ngay cả công pháp cũng không có bộ nào.
Nhưng mà, ở giữa giới chỉ, có một chiếc hồ lô trắng noãn như ngọc khiến hắn chú ý.
Tâm niệm vừa động thì chiếc hồ lô liền xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn, mở nắp ra thì một mùi hương thơm ngát xông vào mũi.
“Hoa tiền bối, đan dược trong hồ lô này là loại gì vậy, mà lại có đến mười viên.”
“Ngươi muốn nói là Hạo Khí Dưỡng Hồn đan sao? Đây chính là linh đan để tu sĩ Trúc Cơ Cảnh bồi dưỡng thần hồn, ngươi tạm thời chưa thể dùng được.” Thanh âm của Hoa Vận từ trong quang tháp truyền ra, mang theo vẻ không cam lòng.
Trong mắt Diệp Vân liền hiện lên một tia tinh mang. Hạo Khí Dưỡng Hồn đan, linh đan để cho tu sĩ Trúc Cơ Cảnh bồi dưỡng thần hồn, đúng là vô cùng trân quý.
“Nó có công hiệu gì? Dù sao cũng đang nhàn rỗi, không ngại thì nói ra một chút xem.”
“Hạo Khí Dưỡng Hồn đan chính là thu thập tính cương dương của thiên địa, sau đó phối hợp với thiên tài địa bảo mà ngưng luyện thành, mỗi một viên đều vô cùng trân quý. Trúc Cơ thất trọng, đột phá mỗi một trọng đều vô cùng khó khăn. Bởi vì tu luyện thần hồn không dễ. Mà Hạo Khí Dưỡng Hồn đan này lại có thể bồi dưỡng thần hồn vô cùng hiệu quả, đặc biệt là thời điểm trùng kích Trúc Cơ lục trọng, tiến lên Thiên Nhân Cảnh thì tỷ lệ liền tăng lên ba thành.” Tiếng nói tràn đầy vẻ đau xót của Hoa Vận vang lên, càng nói thì càng tiếc hận.
“Quả nhiên là thần kỳ, không hổ là một đại năng Kim Đan, chuẩn bị cả ngàn năm.” Diệp Vân cười ha ha, thu hồi chiếc hồ lô vào bên trong nhẫn trữ vật.
Đúng lúc này thì trong không khí truyền đến một chút chấn động rất nhỏ.
“Hắn sắp ra rồi.” Hoa Vận thấp giọng nói.
Lông mày Diệp Vân chau lại, thân hình liền lóe lên rồi trốn sáng một nơi tương đối âm u, ánh sáng màu tím hiện lên trong tay, chính là Tử Ảnh.
Không gian phía trước Chúng Sinh Chuyển Hồn tháp tựa hồ như bóp méo, sau đó nhộn nhạo như những gợn sóng.
Cuối cùng, khong gian rung động hình thành một tòa môn hộ có chút vặn vẹo, sau đó là một bóng người xuất hiện, bước ra khỏi cánh cửa, xuất hiện trong tầng bảy.
“Tầng bảy? Đúng là tầng thứ bảy?” Người nọ khẽ giật mình, nhìn Chúng Sinh Chuyển Hồn tháp trước mặt thì đột nhiên ngửa mặt cười lên ha hả, trong tiếng cười mang theo vẻ cuồng hỷ vô cùng.
Người này chính là người cùng với Diệp Vân tiến vào cánh cửa không gian,cuối cùng lại bị truyền tống đến không gian hỗn loạn giữa tầng sáu và tầng bảy, Hoa Nhất Thành.
Hắn vô cùng kích động. Bảo tháp tản mát ra ánh sáng nhu hòa này đúng là Chúng Sinh Chuyển Hồn tháp mà gia tộc đã ghi chép lại, mà bảo vật trân quý nhất của Hoa Vận đại điện chính là nằm trong bảo tháp này.
Hoa Nhất Thành giống như đang thấy mình lấy được hết bảo vật, tu luyện cực nhanh, thành tựu kim đan.
Hắn đúng là không ngờ rằng, từ trong bóng đêm sau lưng, lại có người khác đang ẩn nấp trong đó.
Ngay khi Hoa Nhất Thành vẫn đang vô cùng vui sướng thì Diệp Vân vẫn đang ẩn nấp như mọt con báo, đột nhiên vọt ra.
“Ngươi vẫn đến chậm một bước rồi!”
Thanh âm của Diệp Vân liền vang lên trong không gian tầng bảy, cùng lúc đó, một đạo tử quang lập lòe bắn ra.
Tiếng sấm ù ù, điện xà bay múa.
Toàn bộ tầng bảy lúc này đều bị lôi điện tàn sát bừa bãi.
Lôi Điện Vân Quang kiếm thức thứ hai, Lôi Đình Vạn Quân!
Vầng sáng bỗng nhiên ngưng tụ lại, dường như hóa thành thực chất, bao bọc toàn bộ Chúng Sinh Chuyển Hồn tháp, xa xa nhìn lại thì chỉ còn có hai màu đen trắng đan xen mà thôi.
“Lên!” Diệp Vân đột nhiên vung tay lên, liền đem cả Chúng Sinh Chuyển Hồn tháp giơ lên trời.
Ánh sáng đen trắng lập tức bao trùm cả phần đáy của Chúng Sinh Chuyển Hồn tháp, sau đó rơi xuống mặt đất.
Trong chớp mắt, Hoa Vận chỉ cảm thấy Chúng Sinh Chuyển Hồn tháp bị một cỗ lực lượng khó hiểu phong ấn, không cách nào có thể liên hệ được với ngoại giới.
Mà cánh tay của Diệp Vân vẫn dính trên thân tháp thì lúc này không còn truyền đến nửa điểm linh lực.
“Sao lại có thể như vậy?” Hoa Vận kinh hãi. Hắn tự cho là đã tính toán hế thảy, Diệp Vân một lần nữa sẽ bị hắn hút khô linh lực và tinh nguyên, một lần nữa tiến hành đoạt xá.
Nhưng mà hiện tại, hắn cảm giác dường như Diệp Vân không hề tồn tại, thần hồn căn bản không thể nào phá được sự phong tỏa của hắc bạch quang ảnh.
Tay phải Diệp Vân nâng lên, trên mặt hiện ra vẻ mừng rỡ.
Kỳ thật tại thời điểm nguy cấp vừa rồi, hắn cũng vô cùng khiếp sợ, hối hận là mình quá mực mềm lòng, bị Hoa Vận dùng kế hoãn binh mà bố trí trận pháp, sau đó lại đưa cho mình một đám kì hoa dị thảo mà bị dụ dỗ.
Vốn tưởng lần này đúng là chạy trời không khỏi nắng.
Nhưng mà tại một khắc đó, Tiên Ma Chi Tâm bỗng nhiên truyền đến một đạo cảm ứng khó có thể nói rõ. Trong nháy mắt thì hắn liền phát hiện rằng mình có thể rõ ràng khống chế một cách hoàn mỹ hắc bạch quang ảnh, hơn nữa còn phát hiện ra là, hắc bạch quang ảnh có thể phong ấn được cả Chúng Sinh Chuyển Hồn tháp nữa.
Diệp Vân cũng không có thời gian mà cân nhắc, lo lắng gì nữa. Điều cần nhất hiện tại chính là thoát khỏi nguy hiểm, khống chế Hoa Vận một lần nữa.
Hắc bạch quang ảnh bao phủ toàn bộ Chúng Sinh Chuyển Hồn tháp thì Hoa Vận liền bị giam giữ bên trong.
Pháp trận của Hoa Vận bố trí do thời gian quá ngắn nên cũng không thể ngăn cản được sự xâm lấn của hắc bạch quang ảnh. Lúc đầu, hắn vốn là bố trí cấm chế, chỉ cần kéo dài thêm một chút thời gian sau đó hắn liền đoạt xá Diệp Vân.
Nhưng mà, thật không thể nghĩ được là, đạo hắc bạch quang ảnh này lại có thể bộc phát như thế, phong tỏa hoàn toàn trận pháp lại.
Thời gian chừng một nén hương trôi qua thì pháp trận không gian bên ngoài của Chúng Sinh Chuyển Hồn tháp đã bị hắc bạch quang ảnh thôn phệ hoàn toàn. Sau đó, hắc bạch quang ảnh lập tức vọt vào, bay thẳng về phía Hoa Vận.
“Dừng tay, ta liền đem toàn bộ bảo vật cho ngươi! Mau dừng tay!” Hoa Vận hô lên, mang theo vẻ hoảng sợ vô cùng.
“Hoa tiền bối, bây giờ mà ngươi còn nói những lời đó thì chẳng phải là quá ngây thơ sao?” Diệp Vân cười lạnh.
Hoa Vận vội la lên: “Ngươi đã thề là sẽ không giết ta, nếu làm trái lời thề thì sẽ bị trời phạt, mặc dù không chết thì tu vi suốt đời không thể tiến thêm.”
Diệp Vân lạnh nhạt nói: “Ta nói không giết ngươi, nhưng mà ta có thể thôn phệ một chút thần hồn của ngươi, chỉ để lại một tia cuối cùng, không cách nào khôi phục nữa, từ nay về sau thì có thể ở trong Chúng Sinh Chuyển Hồn tháp mà hồi phục lại, có lẽ nghìn năm sau ngươi lại có thể tự sinh ra thần trí.”
Hắc bạch quang ảnh, dưới sự điều khiển của Diệp Vân mà chui vào trong Chúng Sinh Chuyển Hồn tháp, chỉ thấy trong đó là một mảnh hỗn độn, trong đó có một sân thượng, trên đó có một hình ảnh tiểu nhân được một tầng oánh quang nhàn nhạt bao phủ, chân tay đang vung vẩy không ngừng.
“Ngươi không thể làm như vậy. Nếu như ngươi xóa đi thần trí của ta thì sẽ bị hãm trong Hoa Vận đại điện này. Phương pháp đi ra ngoài chỉ có ta mới biết được thôi.” Hoa Vận la lớn. Hắc bạch quang ảnh lúc này đã bao vây hoàn toàn thân hình hán, mà tầng oánh quang kia tùy thời đều có thể tiêu tán.
Diệp Vân nghe vậy thì khẽ giật mình, nếu như Hoa Vận nói thật thì đúng là phiền toái.
Hắc bạch quang anh dưới sự điều khiển của hắn thì liền dừng lại, nhưng vẫn bao vây lấy Hoa Vận.
“Mang tất cả bảo vật ra đây, sau đó mở thông đạo ra thì ngươi có thể sống.” Thanh âm lạnh băng của Diệp Vân vang lên, nếu như Hoa Vận không đồng ý thì cho dù bị lời thề thiên đạo cắn trả thì hắn cũng muốn giết chết lão gia hỏa này.
Một chiếc nhẫn trữ vật từ trên sân thượng bay ra, sau đó xuất hiện trước mặt của Diệp Vân.
“Tất cả mọi thứ ta cố gắng thu thập đều ở trong đó, chỉ cần ngươi thu lại đám hắc bạch quang ảnh này, cho thần hồn của ta câu thông với ngoại giới thì mới có thể mở ra thông đạo.” Thanh âm bất đắc dĩ cùng vẻ tuyệt vọng của Hoa Vận vang lên.
Trong lòng Diệp Vân khẽ động, hắc bạch quang ảnh liền giống như thủy triều lui lại về phía sau.
“Muốn mở ra thông đạo thì cần phải mở ra trận pháp không gian, sau đó cho thần hồn của ta rời khỏi Chúng Sinh Chuyển Hồn tháp mới thực hiện được.” Thanh âm của Hoa Vận lại truyền đến.
“Vậy ngươi xuất hiện đi.” Diệp Vân cũng không sợ hắn có tính toán gì, chỉ cần vẫn có thể khống chế được hắc bạch quang ảnh thì Hoa Vận vẫn giống như cá nắm trên thớt, không thể chạy thoát được.
Hoa Vận chần chừ một lát rồi nói: “Ta chỉ là một đám thần hồn, không thể nào rời khỏi Chúng Sinh Chuyển Hồn tháp, một khi rời khỏi thì liền bị hồn phi phách tán.”
Diệp Vân khẽ giật mình, cười lạnh nói: “Hoa Vận tiền bối, đến bây giờ mà ngươi vẫn muốn trêu đùa ta?”
Hoa Vận vội la lên: “Tuyệt không dám! Từng lời của ta đều là thật, nếu như thần hồn của ta có thể dễ dàng rời khỏi Chúng Sinh Chuyển Hồn tháp thì năm đó cũng không cần phải bố trí khu mộ địa này, trực tiếp tìm một tên đệ tử có thiên tư hơn người mà đoạt xá rồi.”
Lông mày Diệp Vân cau lại, nói: “Vậy bây giờ phải làm sao?”
“Tìm người để cho ta đoạt xá. Sau khi có được thân thể huyết nhục thì mới có thẻ thi triển chân khí, mở ra pháp trận, rời khỏi đại mộ.” Hoa Vận thấp giọng nói, tựa hồ chính hắn cũng không tin là Diệp Vân sẽ cho hắn tìm người để đoạt xá.
Diệp Vân cười to: “Ta đi đâu mà tìm người cho ngươi đoạt xá bây giờ?”
Hoa Vận nửa ngày cũng không trả lời, nhưng sau thời gian nửa nén hương thì bỗng nhiên lại nói: “Trong một không gian nối giữa tầng sáu và tầng bảy dường như có một tên tiểu gia hỏa.”
“Là ai?” Diệp Vân theo bản năng liền hỏi.
Hắn sở dĩ có thể áp chế Hoa Vận đều dựa hoàn toàn vào Tiên Ma Chi Tâm. Nếu như lại xuất hiện một tên tu sĩ vượt qua Luyện Khí Cảnh trung kỳ thì hắn đúng là không thể ứng phó được.
“Không biết, nhưng ta cảm nhận là tên đó tu vi cũng không quá cao, nếu đoạt xá thì tương đối dễ dàng.” Hoa Vận trả lời.
Trong lòng Hoa Vận lập tức xuất hiện rất nhiều khả năng, đột nhiên một thân ảnh liền xuất hiện trong đầu của hắn.
Giữa tầng thứ sáu và tầng bảy chính là một không gian đặc biệt, chẵng lẽ người đó chính là Hoa Nhất Thành? Tu vi của Hoa Nhất Thành chẳng qua chỉ là Luyện Khí Cảnh tứ trọng, nếu như đúng là hắn mà nói thì cũng không cần phải lo lắng. Chẳng qua là Diệp Vân hắn đã bị Hoa Vận lừa qua một làn, nếu để cho hắn đoạt xá thành công, vạn nhất tu vi liền tăng lên khiến cho Diệp Vân hắn không phải là đối thủ, vậy thì phải làm sao?
Hoa Vận tựa hồ biết rõ suy nghĩ trong lòng cảu hắn, liền nói tiếp:
“Ta chỉ còn lại một đám thần hồn, mà thân thể sau khi bị đoạt xá thì lại giống như thường nhân mà thôi, tối đa còn sót lại một tia chân khí, chỉ có thể tu luyện lại từ đầu mà thôi. Mà ngươi xuất thân là Mệnh Môn, chắc hẳn cũng biết được điều đó.”
Với tu vi của Diệp Vân như thế, có thể một đường đi vào tầng thứ bảy, hơn nữa lai có loại bảo vật như Tiên Ma Chi Tâm, khiến cho Hoa Vạn tin rằng, Diệp Vân nhất định chính là đệ tử tinh nhuệ được bồi dưỡng trọng điểm của thế lực lớn nào đó. Loại người này cho dù không có tu luyện qua phương diện về đoạt xá, nhưng chắc hẳn cũng đã được nói qua. Vạn nhất, nếu một khi bị đoạt xá thì chính là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, vì người kahcs mà làm mai mối.
Diệp Vân trong lòng khẽ động, trầm giọng nói: “Thôi được, đã như vậy thì ta sẽ mạo hiểm một lần nữa, cho ngươi đoạt xá hắn.”
“Hảo hảo hảo, ta đây liền cho hắn một chỉ dẫn để đi ra khỏi không gian hỗn loạn đó.” Hoa Vận nghe vậy thì khẽ giật mình, lập tức vui mừng quá đỗi. Hắn thật không ngờ là Diệp Vân lại đáp ứng.
Diệp Vân cũng không lên tiếng. Hắn vuốt qua chiếc giới chỉ mà Hoa Vận ném ra cho hắn, rót linh lực vào trong đó thì không hề có chút trở ngại nào, đồ vật trong đó đều hiện ra một cách rõ ràng.
Theo như lời của Hoa Vận nói thì để chuẩn bị cho việc chuyền thế trùng sinh thì hắn cũng không có chuẩn bị một kiện linh khí gì, hầu như chỉ là kì hoa dị thảo, dùng để tu luyện thân thể, linh dược bồi dưỡng thần hồn, thậm chí ngay cả công pháp cũng không có bộ nào.
Nhưng mà, ở giữa giới chỉ, có một chiếc hồ lô trắng noãn như ngọc khiến hắn chú ý.
Tâm niệm vừa động thì chiếc hồ lô liền xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn, mở nắp ra thì một mùi hương thơm ngát xông vào mũi.
“Hoa tiền bối, đan dược trong hồ lô này là loại gì vậy, mà lại có đến mười viên.”
“Ngươi muốn nói là Hạo Khí Dưỡng Hồn đan sao? Đây chính là linh đan để tu sĩ Trúc Cơ Cảnh bồi dưỡng thần hồn, ngươi tạm thời chưa thể dùng được.” Thanh âm của Hoa Vận từ trong quang tháp truyền ra, mang theo vẻ không cam lòng.
Trong mắt Diệp Vân liền hiện lên một tia tinh mang. Hạo Khí Dưỡng Hồn đan, linh đan để cho tu sĩ Trúc Cơ Cảnh bồi dưỡng thần hồn, đúng là vô cùng trân quý.
“Nó có công hiệu gì? Dù sao cũng đang nhàn rỗi, không ngại thì nói ra một chút xem.”
“Hạo Khí Dưỡng Hồn đan chính là thu thập tính cương dương của thiên địa, sau đó phối hợp với thiên tài địa bảo mà ngưng luyện thành, mỗi một viên đều vô cùng trân quý. Trúc Cơ thất trọng, đột phá mỗi một trọng đều vô cùng khó khăn. Bởi vì tu luyện thần hồn không dễ. Mà Hạo Khí Dưỡng Hồn đan này lại có thể bồi dưỡng thần hồn vô cùng hiệu quả, đặc biệt là thời điểm trùng kích Trúc Cơ lục trọng, tiến lên Thiên Nhân Cảnh thì tỷ lệ liền tăng lên ba thành.” Tiếng nói tràn đầy vẻ đau xót của Hoa Vận vang lên, càng nói thì càng tiếc hận.
“Quả nhiên là thần kỳ, không hổ là một đại năng Kim Đan, chuẩn bị cả ngàn năm.” Diệp Vân cười ha ha, thu hồi chiếc hồ lô vào bên trong nhẫn trữ vật.
Đúng lúc này thì trong không khí truyền đến một chút chấn động rất nhỏ.
“Hắn sắp ra rồi.” Hoa Vận thấp giọng nói.
Lông mày Diệp Vân chau lại, thân hình liền lóe lên rồi trốn sáng một nơi tương đối âm u, ánh sáng màu tím hiện lên trong tay, chính là Tử Ảnh.
Không gian phía trước Chúng Sinh Chuyển Hồn tháp tựa hồ như bóp méo, sau đó nhộn nhạo như những gợn sóng.
Cuối cùng, khong gian rung động hình thành một tòa môn hộ có chút vặn vẹo, sau đó là một bóng người xuất hiện, bước ra khỏi cánh cửa, xuất hiện trong tầng bảy.
“Tầng bảy? Đúng là tầng thứ bảy?” Người nọ khẽ giật mình, nhìn Chúng Sinh Chuyển Hồn tháp trước mặt thì đột nhiên ngửa mặt cười lên ha hả, trong tiếng cười mang theo vẻ cuồng hỷ vô cùng.
Người này chính là người cùng với Diệp Vân tiến vào cánh cửa không gian,cuối cùng lại bị truyền tống đến không gian hỗn loạn giữa tầng sáu và tầng bảy, Hoa Nhất Thành.
Hắn vô cùng kích động. Bảo tháp tản mát ra ánh sáng nhu hòa này đúng là Chúng Sinh Chuyển Hồn tháp mà gia tộc đã ghi chép lại, mà bảo vật trân quý nhất của Hoa Vận đại điện chính là nằm trong bảo tháp này.
Hoa Nhất Thành giống như đang thấy mình lấy được hết bảo vật, tu luyện cực nhanh, thành tựu kim đan.
Hắn đúng là không ngờ rằng, từ trong bóng đêm sau lưng, lại có người khác đang ẩn nấp trong đó.
Ngay khi Hoa Nhất Thành vẫn đang vô cùng vui sướng thì Diệp Vân vẫn đang ẩn nấp như mọt con báo, đột nhiên vọt ra.
“Ngươi vẫn đến chậm một bước rồi!”
Thanh âm của Diệp Vân liền vang lên trong không gian tầng bảy, cùng lúc đó, một đạo tử quang lập lòe bắn ra.
Tiếng sấm ù ù, điện xà bay múa.
Toàn bộ tầng bảy lúc này đều bị lôi điện tàn sát bừa bãi.
Lôi Điện Vân Quang kiếm thức thứ hai, Lôi Đình Vạn Quân!
Danh sách chương