Chương 4689

Cô gái nhìn Ngô Bình rồi quỳ một gối xuống nói: “Tham kiến thiếu chủ”.

Ngô Bình nghe thấy giọng nói của cô ấy là một ngôn ngữ rất phức tạp, khá giống tiếng của Chân Nhân thái cổ, nhưng đã được cải tiến. May mà anh có thể hiểu được nên hỏi: “Đây là nơi nào?”

Cô gái: “Thưa thiếu chủ, đây là nơi ở của con trai thứ bảy của Thiên đế”.

Ngô Bình: “Sao cô lại gọi tôi là thiếu chủ?”

Cô gái: “Vì trong người thiếu chủ có huyết mạch của con trai Thiên đế, điều này chứng tỏ người chính là con cháu trực hệ của con cháu vua chúa”.

Ngô Bình hiểu ra, đó là do huyết mạch của Doanh hoàng nên gật đầu nói: “Cô tên gì?”

“Thưa thiếu chủ, tôi là Kim Mẫn – thống lĩnh Công Giáp Vệ, phụ trách trông coi cung điện này để chờ hậu nhân của con cháu vua chúa đến”.

Ngô Bình: “Trước tôi, có ai đến đây chưa?”

“Chưa ạ”.

Ngô Bình vui vẻ nói: “Thế thì sau này tôi chính là chủ nhân của Tử Hư Cung à?”

“Vâng, chủ nhân cũ đã mất nên giờ người chính là chủ nhân mới”, Kim Mẫn nói.

Ngô Bình nhìn cô ấy rồi hỏi: “Kim Mẫn, cô là con rối à?”

Kim Mẫn: “Vâng, tiểu nhân là con rối Thiên Thánh, nhiệm vụ là nghe lệnh thiếu chủ”.

Ngô Bình sáng mắt lên: “Cô là con rối do Thiên Thánh tự chế tạo ư?”

Kim Mẫn: “Dạ”.

“Kim Giáp Vệ các cô có bao nhiêu người?”

Kim Mẫn: “120”.

Ngô Bình: “Sau này, Kim Giáp Vệ cũng sẽ nghe lệnh của tôi à?”

“Dạ”, Kim Mẫn đáp.

Ngô Bình mỉm cười gật đầu: “Có thể gọi họ ra đây được không?”

Kim Mẫn cất tiếng gọi, xung quanh lập tức xuất hiện 120 thị vệ mặc kim giáp và cầm đao, trông họ chẳng khác gì những người sống cả, chỉ có gương mặt là vô hồn thôi.

Ngô Bình quan sát một lát thì thấy thực lực của các Kim Giáp Vệ này ít cũng phải cấp Chân Vương, thực lực của Kim Mẫn thì đã đến cấp Thánh Hoàng rồi.

Anh cảm thán: “Đúng là con rối do Thiên Thánh chế tạo có khác, thực lực mạnh quá!”

Kim Mẫn: “Thiếu chủ đang ở cảnh giới Thánh Hoàng ạ?”

Ngô Bình: “Ừ, tôi mới thành Thánh Hoàng không lâu”.

Kim Mẫn: “Nếu thiếu chủ đã là Thánh Hoàng thì có thể thừa kế của cải của thế tử thứ bảy”.

Ngô Bình: “Có ư? Ngoài cung điện và các thứ bên ngoài ra, vẫn còn thứ khác nữa ư?”

Kim Mẫn: “Đằng sau có ba kho báu, bên trong cất giữ báu vật của con cháu vua chúa, giờ chúng đều thuộc về thiếu chủ”.

Ngô Bình cười nói: “Kim Mẫn, cô mở đại trận phòng ngự ra đi đã”.

Kim Mẫn: “Vâng”.

Cô ấy vừa nói dứt câu thì toàn bộ Tử Hư Cung đã bị một màn sướng màu đỏ tím che phủ.

Tuy bây giờ, Tử Hư Cung không lộ ra sát khí, nhưng uy lực của nó vẫn rất mạnh. Nếu không được Ngô Bình cho phép thì không một ai được vào đây.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện