Chương 4679
Ngô Bình: “Còn Nhân tộc phải làm gì cho các người?”
Vu Kỷ: “Phải chia một nửa các chiến sĩ đã bồi dưỡng xong cho chúng tôi”.
Ngô Bình: “Thế còn phải xem các người cho chúng tôi tài nguyên gì đã”.
Vu Kỷ cười nói: “Vì thế, anh có thể cho một số ít người tới trước, tôi sẽ cho anh thấy hiệu quả bồi dưỡng của Vu tộc, anh thấy sao?”
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Được”.
Vu Kỷ mừng rỡ: “Xin hỏi tên của anh? Nói thật chứ mẹ tôi cũng là Nhân tộc đấy”.
Ngô Bình: “Lý Huyền Bình”.
“Anh Lý, chúng ta đã hứa hẹn rồi nhé, sau này Đông Hải sẽ là địa bàn của anh, chúng tôi sẽ không đặt chân đến nữa. Nhưng núi thánh này thì tôi phải mang đi”.
Ngô Bình: “Nói chán nói chê, cuối cùng vẫn là đòi núi thánh chứ gì”.
Vu Kỷ nghiêm túc nói: “Anh Lý, anh có biết trong núi thánh này có thứ gì không?”
Ngô Bình thờ ơ nói: “Có chứ, là một thánh linh Tiên Thiên”.
Vu Kỷ gật đầu: “Đúng thế, là thánh linh Tiên Thiên. Nếu ngày xưa không bị Tiên tộc trấn áp thì đã có một chủng tộc mới ra đời là Thánh tộc rồi”.
Ngô Bình ngạc nhiên: “Thánh tộc?”
“Đúng, hơn nữa Thánh tộc chắc chắn sẽ thay thế Tiên tộc thời ấy. Về sau, tuy Thánh tộc không ra đời, nhưng nó sẽ xuất hiện ở vũ trụ Chấn Đán bằng một hình thức khác, ví dụ như một Thánh Hoàng là anh”.
Ngô Bình: “Các thánh của Nhân tộc cũng có liên quan ư?”
Vu Kỷ cười nói: “Anh không biết ngày xưa Nữ Oa dùng gì để tạo ra con người à?”
Ngô Bình hỏi: “Lẽ nào có cả thánh linh Tiên Thiên này?”
Vu Kỷ: “Đã có ba thánh linh Tiên Thiên xuất hiện, Thần tộc đã miễn cưỡng luyện hoá được một cái, hai cái khác vẫn bị trấn áp. Nữ Oa đã lấy một trong số đó đi để tạo ra Nhân tộc. Bây giờ, anh đã hiểu tại sao Thần tộc lại coi trọng Nhân tộc vậy chưa?”
Thông tin này khiến Ngô Bình rất kinh ngạc, anh không ngờ Nhân tộc lại có liên quan đến Thánh tộc.
Vu Kỷ: “Vì thế tốt nhất anh hãy tránh xa nó ra, đừng bao giờ để nó xuất hiện”.
Ngô Bình: “Thế Vu tộc các người lấy nó làm gì?”
Vu Kỷ: “Tuy nó rất nguy hiểm, nhưng lực tràng của nó có hỗ trợ cho tất cả các tộc trong tu hành. Yêu tộc có Yêu Thánh cũng nhờ công lao của nó”.
“Các người cứ yên tâm, nó ở chỗ tôi thì an toàn hơn ở chỗ của các người nhiều”, Ngô Bình thờ ơ nói.
Vu Kỷ cau mày: “Anh Lý, anh không tin tôi à?”
Ngô Bình: “Tôi chỉ tin mình thôi, hơn nữa anh không mang núi thánh đi được đâu”.
Vu Kỷ ngạc nhiên: “Tôi không được ư?”
Ngô Bình: “Anh cứ thử đi thì biết”.
Vu Kỷ lập tức bay ra khỏi đại điện rồi đến núi thánh, sau đó vung tay để cuốn núi thánh vào ống tay áo. Song, núi thánh chợt phát ra một luồng sáng phản công lại anh ta, làm người anh ta chao đảo.
Vu Kỷ nghiến răng rồi quay lại hỏi Ngô Bình: “Anh Lý, anh đã làm gì vậy?”
Ngô Bình: “Tôi đã khởi động đại trận trấn áp thánh linh, giờ các anh không nắm giữ được nó nữa đâu. Nếu không để ở chỗ tôi thì trong vòng ba năm nữa, nó sẽ trốn thoát”.
Vu Kỷ thở dài nói: “Vậy thì phiền anh rồi”.