Chương 4673
Thế là Ngô Bình gọi Lý Dược Sư, hai bố con cùng nhau đến Đông Hải Long Cung.
Lý Dược Sư và Ngô Bình đều mới đến Long Cung lần đầu tiên, họ lặn xuống nước được một đoạn thì vào trong một vòng nước, qua vòng nước đó thì đến với một vùng biển khác.
Trong vùng biển này có rất nhiều đảo, cảnh vật cũng đẹp hơn nhiều so với bên ngoài. Tận sâu dưới biển, có vô số cung điện nguy nga được xây dựng, không chỉ dưới nước có cung điện mà trên đảo cũng có rất nhiều cung điện.
Ngô Bình được mời đến một đại điện huy hoàng trên đảo, long tổ dắt theo một đám con cháu cùng đến chào.
“Các vị không cần khách sáo”. Anh nói.
Sau khi chủ và khách ngồi vào vị trí, tỳ nữ liền trà, Ngô Bình để ý thấy ở đây cũng có rất nhiều loài người sinh sống, thậm chí còn có sinh vật nửa rồng nửa anh.
Ngô Bình hỏi: “Ngao Phương, những người này đều do ông bắt về sao?
Lúc này, Ngao Phương đã biến thành hình người, ông ta vội nói: “Không phải vậy đâu, phần lớn trong số họ là người đến lánh nạn khi bên ngoài xảy ra chiến loạn, tôi thấy họ đáng thương nên giữ lại một số người, để họ sống ở đây. Bệ hạ, long tộc tuyệt đối không bắt họ làm nô lệ, ngược lại còn luôn giao lưu và liên hôn”.
Ngô Bình “ừ” rồi nói: “Nói ra thì chúng ta cũng xem như có chút quan hệ, nhà tôi có nuôi một con rồng, có thể nói là trưởng bối của ông, các vị đều có huyết mạch cự long hỗn độn”.
Ngao Phương tròn mắt: “Là trưởng bối của Tiểu Long sao? Không biết huyết mạch của vị trưởng bối đó có thuần túy không?”
Ngô Bình liếc nhìn Ngao Phương: “Ông có được một phần ngàn huyết mạch cự long hỗn độn không?”
Ngao Phương thở dài: “Tạm thời vẫn chưa, có điều bốn năm trăm năm nữa thì chắc có thể được”.
Ngô Bình lắc đầu: “Huyết mạch của ông mỏng manh quá. Vị tiền bối đó của ông đã có khoảng bốn phần trăm của huyết mạch cự long hỗn độn rồi”.
Ngao Phương nghe xong thì vô cùng ngưỡng mộ: “Thật muốn gặp vị tiền bối đó quá, nếu tôi cũng có thể có được huyết mạch mạnh mẽ như thế thì cần gì phải sợ một yêu tổ nhỏ bé như Tất Tuyên kia”.
Cự long hỗn độn vốn là bá chủ trong các sinh linh của hỗn độn, với nó thì huyết mạch của Tất Tuyên chỉ là đồ bỏ.
Ngô Bình: “Ngoài ra, tôi còn từng gặp em trai của ông, vốn là một con rồng”.
Ngao Phương nghe Ngô Bình nhắc đến em trai của mình thì bối rối hỏi: “Cậu ấy vẫn khỏe chứ?”
Ngô Bình: “Tôi đã giúp anh ta ngưng tụ long châu lại từ đầu”.
Ngao Phương thở dài: “Năm xưa do tôi tuổi trẻ nông nổi, đánh cậu ấy bị thương, giờ nghĩ lại thì thấy vô cùng hối hận”.
Ngô Bình: “Đấy điều là chuyện gia đình của ông, tôi không hỏi nhiều. Ngao Phương, điều tôi muốn hỏi là ông dự định thế nào?”
Ngao Phương vội nói: “Tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của Thánh Hoàng”.
Ngô Bình: “Hãy để tôi đối phó với yêu tổ Tất Tuyên, ông chỉ cần án binh bất động là được rồi”.
Đấy là kết quả mà Ngao Phương mong muốn, ông ta không muốn đắc tội với bên nào cả, lựa chọn tốt nhất là ngồi im xem hai bên đánh nhau, ông ta lập tức nói: “Thánh Hoàng anh minh”.
Ngô Bình lại nói: “Nghe nói long cung của các ông và Doanh Hoàng có quan hệ khá tốt hả?”
Ngao Phương: “Đằng sau Doanh Hoàng là Doanh Tông, thực lực không tệ, duy trì quan hệ tốt với họ sẽ có lợi cho long cung chúng tôi”.
Ngô Bình gật đầu: “Bây giờ Doanh Châu là địa bàn của tôi, sau này hai bên có thể qua lại nhiều hơn”.